Đừng Khóc

Chương 14: Phụ trách




Sau khi ăn điểm tâm ngọt cho đỡ đói, tuy bổ sung năng lượng cũng đủ, nhưng bình thường chỉ ăn một hai ngụm đã khiến cho người ta không muốn ăn.
—— Tiểu thiếu gia họ Lạc từ nhỏ được người chiều chuộng mà lớn, tính tình lại khó thuần, làm gì có ai dám bảo hắn chăm sóc? Thế nên tất nhiên là hắn không biết những việc nhỏ xíu đấy.
Đường Nhiễm biết nhưng không nói, cô ghé người vào bàn ghế gỗ, ăn thử hai miếng nhỏ mới từ từ mà buông muỗng xuống.
Phòng ở tòa chính của Lạc gia cách âm rất tốt, cô ngồi trên ghế gỗ tròn ở phòng nghỉ, chỉ mơ hồ nghe được vài tiếng động ngẫu nhiên vang lên trên hành lang.
Đợi một hồi lâu mà không thấy ai trở về, Đường Nhiễm lấy điện thoại từ trong túi áo khoác mà mình đang mang ra.
Để lên trên bàn, Đường Nhiễm gõ gõ điện thoại.
“Lạc Lạc.”
“…… Đây.”
Yên lặng một hai giây sau, vẫn là cái giọng lạnh như băng, lười biếng mà có vẻ ta đây.
Đường Nhiễm cong khóe miệng, “Tớ cảm thấy Lạc Tu dù tiếp xúc lần đầu có chút hung dữ, nhưng thật ra rất ôn nhu, người cũng rất tốt. Cậu cảm thấy sao?”
“Không cần phát thẻ người tốt lung tung,” Lạc Lạc lười biếng mà nói, “Cẩn thận bị người ta lừa.”
Đường Nhiễm hơi giật mình.
Đây là một vùng ngôn ngữ mới, trước đó cô chưa từng thử với Lạc Lạc. Không biết là từ ngữ mấu chốt nào kích hoạt……
Cô tò mò mà hỏi tiếp: “Anh ấy vì sao muốn gạt tớ?”
Trợ thủ AI từ trong điện thoại truyền ra một tiếng cười lạnh, còn mang chút khinh thường khinh mạn: “Lừa tài lừa sắc, lừa thân lừa tâm.”
Cô gái nhỏ lâm vào trầm tư.
Qua một hồi lâu, Đường Nhiễm ngồi dậy, lắc đầu, nghiêm túc mà nói: “Lạc Tu sẽ không.”
Lạc Lạc không trả lời —— qua thời gian chờ, trợ thủ giọng nói đã tự động tiến vào trạng thái ngủ đông, muốn nói tiếp chỉ có thể đánh thức một lần nữa.
Đường Nhiễm nghĩ nghĩ, không kêu Lạc Lạc ra. Cô sờ cạnh bàn, thật cẩn thận mà từ cái ghế gỗ đi xuống.
Gậy dò đường đặt ở góc bàn, Đường Nhiễm cầm nó, khởi động nhẹ, thử thăm dò phương hướng của cửa phòng.
Vòng qua những tầng kệ sách, Đường Nhiễm dựa vào ký ức tìm đến trước cửa, cô nắm lấy then cửa kim loại lạnh băng, nhẹ nhàng đè xuống.
“Cùm cụp.” Cửa bị kéo ra.
Ngoài cửa.
Một tiếng cười nhạt, lãnh đạm giống như ngâm qua nước đá vang lên: “Trước khi tôi về, bảo bọn họ suy nghĩ kĩ còn có cái di nguyện gì ——”
“Lạc Tu?”
“……”
Lạc Trạm cứng đờ.
Hắn buông di động, xoay người nhìn về phía cửa phòng nghỉ.
Cô gái nhỏ nhắm hai mắt chống gậy dò đường, mờ mịt mà ngẩng đầu hướng về phía hắn. Không biết có phải là bị giọng điệu giận dữ không thèm che giấu của hắn khi nãy doạ sợ rồi hay không mà ngón tay đỡ cửa phòng ép chặt, móng tay tinh xảo đều nổi màu hồng nhạt.
Lạc Trạm bỏ điện thoại vào túi quần, mặt cố giấu đi cảm xúc, hắn áp giọng, “Sao lại ra đây?”
“Em đợi cũng lâu rồi, nên về nhà.” Đường Nhiễm do dự, nhẹ giọng hỏi, “Anh có thể cho người đưa em về tòa phụ không? Tài xế nhà em đang chờ ở đó. ”
“……”
Lạc Trạm ngoái đầu nhìn lại, nhìn bóng đêm dày đặc trên hành lang ngoài cửa sổ. Hắn quay người, “Em có số điện thoại của tài xế không, bảo chú ấy đi đến phía sau tòa chính đi, tôi đưa em xuống.”
Đường Nhiễm giật mình, “Nhưng lầu chính không cho xe khách đến……”
“Không sao, tôi đi nói.”
Đường Nhiễm lộ ra chút do dự, “Nếu Lạc Trạm biết, đối với anh thì không tốt lắm đâu? "
Lạc Trạm dời ánh mắt, “Tôi cũng họ Lạc, việc nhỏ này vẫn có thể làm được.”
“…… Vâng.”
Đường Nhiễm vừa đi vừa gọi điện thoại cho tài xế.
Lạc Trạm lấy điện thoại ra, cúi mắt nhìn xem. Cuộc trò chuyện còn chưa tắt, đối diện vẫn luôn im lặng như gà mà chờ.
Lạc Trạm hơi nhíu mi, đặt điện thoại cạnh bên tai, giọng điệu lại trở lại lãnh đạm lười nhác như cũ, “ Đêm nay tôi còn có chút việc, một lúc sau mới có thể trở về. Trước khi tôi đến phòng thí nghiệm, đừng ai động thêm một ngón tay vào người máy kia.”
“Vâng, vâng anh Trạm.” Đối diện cẩn thận mà đồng ý.
Loa “Tút” một tiếng, cuộc điện thoại chấm dứt.
Ở phòng thí nghiệm của trường K đại, mấy nam sinh rơi vào sự im lặng đến kinh dị, một lúc sau mới sôi nổi ngẩng đầu nhìn nhau.
Qua một lúc lâu, mới có người cẩn thận mở miệng: “Tụi bây vừa nãy, có nghe thấy không, anh Trạm đang nói chuyện với ai hả?”
“Đó là giọng của Lạc Trạm thật sao l? Tuy không nghe trực tiếp, nhưng cái ngữ khí kia —— không thể nào tưởng tượng được là anh ấy.”
“Lúc còn sống có thể nghe thấy anh Trạm nói như vậy với người khác, em chết cũng không hối tiếc.”
“Ha hả, chờ đêm nay anh Trạm trở về thấy người máy này, tất cả chúng ta đều có thể chỉnh chỉnh tề tề mà ‘ chết không hối tiếc ’.”
“Nhưng mà vừa nãy rốt cuộc là ai nói chuyện với anh ấy? Vậy mà có thể làm anh ấy sửa chủ ý không về mà "xử lý" chúng ta trước—— khụ, à không, "xử lý " người máy?”
“……”
Trong lúc mấy nam sinh lâm vào trầm tư, người gần với điện thoại nhất cũng là người vừa mới phụ trách gọi điện thoại cẩn thận mà mở miệng: “Nghe hình như là một cô gái nhỏ.”
Phòng thí nghiệm yên lặng vài giây.
“Ha ha ha ha ——”
“Mày chắc gặp ảo giác rồi mới nghĩ là một cô gái, đó là anh Trạm, sao có thể nói những lời như vậy với một cô gái cơ chứ?"
“Phải đó, anh Trạm có thể nhìn cô gái nào vài lần đó đã là hiếm thấy. Với cái bộ mặt "họa thủy" của anh ấy, nếu không phải đối với cô gái nào cũng một dáng vẻ lạnh lùng ta đây thì anh ấy có thể độc thân đến bây giờ sao ha ha ha ha……”
Nam sinh bị cười nhạo buồn rầu mà nắm tóc, lẩm bẩm: “Nhưng tao nghe, rõ ràng là giọng của con gái mà.”
“……”
Toà chính Lạc gia, ánh đèn lờ mờ.
Đường đá cẩm thạch hiếm khi xuất hiện động cơ xe, bây giờ lại có một chiếc xe hơi màu đen thình lình dừng lại.
Tài xế Đường gia phụ trách đón đưa Đường Nhiễm bất an mà đứng bên cửa xe, nhón chân nhìn cánh cửa của cửa sau của tòa chính.
Tiếng nhạc từ trung tâm sân thượng lầu hai loáng thoáng hòa vang trong không gian, du dương mà lẩn trong bóng đêm, bay vòng quanh đèn đường mang những hoa văn cổ xưa.
Tài xế càng chờ càng nóng lòng, cuối cùng cánh cửa sau cũng được đẩy ra.
Tài xế vội vàng ngẩng đầu, liền thấy bóng dáng quen thuộc nhỏ xinh chống gậy dò đường đi ra. Bên cạnh cô còn có một thiếu niên thon gầy tuấn tú đi theo sau cô gái vài bước, giơ tay đỡ để tránh việc cô bị ngã.
Người nọ mang mũ lưỡi trai màu đen, khuôn mặt giấu ở dưới bóng đêm, chỉ lộ nửa cái cằm sắc bén với đường cong trắng nõn. Môi mỏng hơi nhấp, lộ ra chút mỏng lạnh lãnh đạm, còn phần còn lại thì nhìn không rõ.
Hai người một cao một thấp, dẫm lên bậc thang đi xuống từng bậc một. Ngọn đèn dầu phía sau bọn họ kiến cho tòa nhà nhìn trông rất cổ xưa, giống như mở ra một bức tranh phủ đầy bụi trước mặt mọi người.
Tài xế nhìn đến sửng sốt hai giây, lấy lại tinh thần rồi vội vàng đi mơ cửa xe phía sau.
Hai người dừng ở trước xe.
Tài xế mơ cửa xe, nhớ tới việc trong điện thoại mà Đường Nhiễm đã nói qua, do dự nhìn về phía người bên cạnh cô, “Thiếu gia Lạc Tu?”
“Ừ.” Lạc Trạm thấp giọng, đáp cho có lệ, con ngươi ở dưới vành nón thoáng nhìn mui xe hơi, hắn nhíu mày. “Buổi tối lạnh, không đóng mui xe lại?”
Tài xế nhìn về phía Đường Nhiễm.
Mui xe chuẩn bị kéo lên thì cô gái ngừng một chút, “Em…… Bởi vì trước đó có một chút chuyện, nên không quen ở trong xe loại nhỏ.”
Ánh mắt Lạc Trạm hơi dừng lại.
Trận mưa trong trí nhớ của hắn hiện lên, cô bé tái nhợt mặt.
【 Gọi xe không được sao? 】
【 Không, không được. 】
【? 】
【 Em tự về. Cảm ơn anh. 】
【 Sợ tôi lừa bán em? 】
【……】
Khi đó cô không giải thích, bây giờ, trong nháy mắt đã có đáp án.
Lạc Trạm nhăn mi, muốn hỏi cái gì đó, nhưng lại nhịn xuống.
“Ừ,” thiếu niên mở cửa xe, “Lên xe đi.”
Đường Nhiễm: “Cái áo khoác này……”
Lạc Trạm không cắt lời cô, nghe cô bé nói xong.
Cô gái có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn thành thật: “Buổi tối hơi lạnh, lần sau gặp lại em trả cho anh được không?”
Lạc Trạm nhẫn nhịn, nhưng không nhịn được, hắn áp giọng, lười nhác mà trả lời, cười cười: “Lần sau? Em còn muốn gặp tôi thêm vài lần?”
Đường Nhiễm ngồi trong xe giật mình ngẩng mặt, “Ông Lạc còn chưa nói cho anh việc đi phòng thí nghiệm?”
Lạc Trạm cứng đờ.
Hai ba giây sau, hắn im lặng thở dài, đau đầu mà thẳng thân, “Nói qua. Tôi chọc em thôi.”
Cô gái im lặng hai giây, an tĩnh gật gật đầu: “Vâng.”
Lạc Trạm giúp cô gái bỏ tà váy vào trong xe, sau đó đóng cửa xe, “Cách liên lạc, chúng ta trao đổi số điện thoại được không?”
“Được ạ.” Đường Nhiễm không nghĩ ngợi mà đồng ý, cô lấy điện thoại ra, “Lạc Lạc.”
“…… Đây.”
Chất giọng lười nhác dễ nghe vô cùng rỡ ràng mà vang lên trong bóng đêm an tĩnh.
Tài xế giả vờ thành cọc gỗ ở bên cạnh, lúc này không thể chịu đựng được nữa. Hắn ngạc nhiên mà ngẩng đầu nhìn điện thoại trong tay Đường Nhiễm, lại hướng về thiếu niên mang mũ lưỡi trai màu đen che giấu hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một phần của cái cằm xinh đẹp ——
Kể cả âm sắc hay là cái ngữ điệu lãnh đạm độc nhất vô nhị lãnh đạm, hai chất giọng này thực sự là giống nhau đến kì lạ.
Lạc Trạm ho nhẹ. Hắn cúi người chui vào cửa xe, lấy điện thoại từ tay cô gái nhỏ, Đường Nhiễm nhắm hai mắt giật mình ngẩng đầu, chỉ nghe thấy âm thanh khàn khàn dễ nghe, không biết từ khi nào mà kề sát, vang ở bên tai:
“Đừng làm phiền nó, để tôi.”
“…… Được.”
Đường Nhiễm cảm thấy một lỗ tai được người tới gần có chút nhột, còn hơi nóng; âm thanh rõ ràng quen thuộc như vậy, chân thật mà gần gũi như vậy, lọt vào lỗ tai, giống như mang theo rất nhiều cái móc nhỏ, cào khiến nửa người cô đều nhột nhột tê tê ngứa.
Cảm giác này rất xa lạ, làm Đường Nhiễm trong phút chốc có chút mờ mịt, không biết làm sao.
“Được rồi.”
Không biết qua bao lâu, điện thoại trở lại trong tay Đường Nhiễm. Vỏ ngoài còn lưu lại một chút độ ấm xa lạ.
Đường Nhiễm hoàn hồn. Cô gái nhỏ hơi ngửa đầu trong bóng tối, nhẹ giọng hỏi: “Ghi là Lạc Tu được không?”
Lạc Trạm: “Một chữ duy nhất, Lạc.”
Đường Nhiễm khó hiểu hỏi: “Vì sao không phải Lạc Tu?”
Lạc Trạm khẽ nheo mắt, “Ngoại trừ tôi, em còn định lưu số điện thoại của người nào trong Lạc gia?”
“……”
Một sự lạnh lẽo không biết từ đâu xuất hiện, lạnh đến mức khiến Đường Nhiễm rơi vào im lặng.
Vài giây sau cô hình như nhận ra cái gì đó, lắc lắc đầu, ngữ khí nghiêm túc: “Anh đừng sợ, em không muốn kết bạn với Lạc Trạm, em chỉ làm bạn với anh.”
Lạc Trạm: “…………”
Lạc Trạm bất đắc dĩ, vừa từ chỗ cửa xe mà đứng thẳng người lại, vừa sờ sờ đầu cô gái nhỏ, “Được. Chờ tôi đi đón em.”
“Vâng. Hẹn gặp lại, Lạc Tu.”
Nhịn xuống sự khó chịu khi nghe cách xưng hô kia, Lạc Trạm thở dài: “Gặp lại sau.”
“……”
Xe hơi mở máy, đi ra ngoài.
Có Lạc Trạm thông báo trước, một đường này rời đi không gặp bất kì trắc trở gì.
Ra ngoài trang viên của Lạc gia, tài xế không nhịn được mà nhìn thoáng qua cô gái nhỏ im lặng ôm gậy dò đường từ kính chiếu hậu.
“Tiểu Nhiễm, người mới nãy là thiếu gia Lạc Tu?”
Đường Nhiễm quay mặt, “Vâng.”
Tài xế im lặng.
Đường Nhiễm nghe ra một chút không bình thường, nhẹ giọng hỏi: “Chú ơi, làm sao vậy ạ?”
“Không có gì.” Tài xế nhíu mày, “Chỉ là cảm thấy, vị đại thiếu gia Lạc gia này hình như mấy năm gần đây trẻ hơn một tí.”
…… Tính cách cũng không giống bình dị gần gũi như lời đồn.
Tài xế cau mày nghĩ.
Tuy rằng đêm nay không biểu hiện ra, nhưng hắn vẫn cảm thấy thiếu niên mang mũ lưỡi trai kia, từ cử chỉ đến khí chất đều lộ ra sự lãnh đạm xa cách và kiêu ngạo khó thuần. Cũng không phải cố tình nhằm vào hắn mà giống như thói quen đã hình thành từ nhỏ.
Nhưng vị đại thiếu gia kia ở Lạc gia cũng không được quan tâm, không nên có khí chất, thói quen như vậy mới đúng……
“Chú ơi?” Đường Nhiễm không hiểu được sự im lặng này.
Tài xế không nhịn được mà hỏi: “Cho số điện thoại là để gọi cho vị thiếu gia Lạc Tu này hả?”
“Vâng.”
“Vậy có lẽ là chú suy nghĩ nhiều.” Tài xế ngượng ngùng mà cười cười.
Người Lạc gia có thể đưa ai đó đến tòa chính, trừ bỏ ông Lạc và cha mẹ Lạc Trạm đang định cư nước ngoài, cũng chỉ có hai thiếu gia.
Nếu không phải Lạc Tu, thì cũng không thể là vị tiểu thiếu gia kia……
Nhớ tính nết của Lạc Trạm mà mình nghe đồn, lại nghĩ đến đêm nay, lúc thiếu niên đưa cô gái nhỏ lên xe, lời nói lẫn cử chỉ đều ôn nhu, tài xế không biết nên khóc hay nên cười với suy nghĩ tào lao của mình.
Hắn lắc lắc đầu, cười khổ: “Hôm nay bị trang viên Lạc gia làm cho lóa mắt, đầu óc có chút không tỉnh táo. Được rồi, Tiểu Nhiễm, cháu cẩn thận cảm lạnh, chú dẫn cháu về. "
“Vâng.”
Bóng đêm ở rừng cây ven đường bị đèn xe xé đôi ra, rồi từ từ khép lại.
Ngọn đèn dấu cuối cùng còn đang chập chờn, trang viên Lạc gia mở tấm màn lớn, lộ ra cảnh đêm như tranh vẽ, dải ngân hà xa xa như tỏa sáng trên đỉnh đầu.
Bầu trời về đêm, một con chim lọt vào vòng cây cong như vầng trăng khuyết, liếc xuống đèn đường dưới cây.
Một bóng người đứng dưới ánh đèn.
Lạc Trạm chậm rãi thả lỏng người, dựa lên cái đèn bên đường có kiểu dáng cổ xưa. Hắn ngửa nửa đầu, lười biếng nhìn con chim không biết thuộc chủng loại gì mà không sợ người, đang ở trên ngọn cây.
Âm thanh khàn khàn mang theo nụ cười trào phúng phát ra từ đôi môi mỏng: “Anh nói gì?”
Trong bóng đêm, giọng điện thoại đối diện cũng đặc biệt rõ ràng, cái sự ôn hòa thong thả ung dung lộ ra, không hề bỏ sót:
“Anh nói, nếu là người của chú làm hư người máy, vậy chú đi là người máy của Đường Nhiễm là được rồi—— anh chỉ phụ trách chuyển giao lễ vật, không gánh hộ trách nhiệm cho người của chú.”
Con ngươi Lạc Trạm lạnh lùng, “Không bảo anh gánh. Nhưng bảo tôi đi làm người máy…… Anh nghĩ có thể sao?”
Lạc Tu cười hỏi: “Chú có biện pháp tốt hơn à?”
Giọng Lạc Trạm lãnh đạm: “Chắc chắn sẽ không phế hơn cái phương pháp này.”
“Vậy à, phải không?”
“Anh là cố ý muốn nhìn tôi bị chê cười?”
“Đúng vậy. Còn cái gì có thể làm cho con người ta tâm tình vui sướng hơn là việc xem tiểu thiếu gia khó bảo nhất của họ Lạc giấu đi nanh vuốt, giả bộ dáng vẻ ôn hòa, nghe lời mà đi chăm sóc một cô gái nhỏ đâu?”
“…………”
Một lúc lâu sau, Lạc Trạm cười lạnh.
“Anh nằm mơ ——chỉ khi tôi điên rồi mới có thể đi làm chuyện này.”
- -----------------------------------------------------------------
*góc tào lao *
Con nhỏ edit xin phép trích dẫn câu tục ngữ nước mình: Nói trước bước không qua.
Con nhỏ edit xin phép bình luận: dạ vâng anh điên thật anh ạ.
Con nhỏ edit xin phép lấy danh nghĩa anh nhà cầu vote
Vẫn là con nhỏ edit nhưng nghĩ rằng anh nhà không có quyền lực trong gia đình mấy nên xin phép lấy danh nghĩa chị nhà cầu vote 〒_〒

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.