Đừng Khóc

Chương 15: Bồ Câu đưa thư




Thứ tư.
Kết thúc nửa mùa mưa, bầu trời cuối cùng cũng trong veo. Ánh nắng vàng rực rỡ từ trên vòm trời tưới xuống nhân gian, mới sáng sớm, đường phố dài đã được trải trùng trùng lớp lớp ánh kim.
Bạn ve sầu đã sớm dậy, những cửa sổ của các gian tiệm cách đều nhau đều được mở bung ra.
“Tiểu Nhiễm,” Dương Ích Lan đẩy cửa phòng, nói rất nhanh mà đi vào, “Bộ váy màu đỏ tường vi kia, bà cất vào va-li cho cháu nhá? Chờ đến lúc đi Đường gia, tới ngày sinh nhật của cháu nhớ mặc nha, mấy bộ còn lại màu quá tối, mặc không hợp.”
Dương Ích Lan nói xong, đi đến trước ghế ở cuối giường.
Lúc này, bà nâng mắt lên, mới nhận ra cô gái nhỏ nằm trên giường lớn vẫn cúi đầu, đôi chân trắng nõn rũ trên giường, khuôn mặt thuần khiết, sạch sẽ cũng bị mái tóc dài đen nhánh mềm mại che đến mơ hồ.
Hình như là đang ngẩn người.
Dương Ích Lan bất ngờ dừng lại: “Tiểu Nhiễm?”
“…… A?” Gọi ở khoảng cách gần như vậy cuối cùng cũng đã kéo dòng suy nghĩ của Đường Nhiễm quay lại, cô ngẩng đầu, hướng về phía giọng nói truyền đến, “Dạ, bà?”
Dương Ích Lan hỏi: “Cháu đang ngẩn người nghĩ cái gì?”
Đường Nhiễm hoang mang: “Cháu vừa mới thất thần sao?”
Dương Ích Lan cười nói: “Đương nhiên, bà nói với cháu mà cháu cũng không nghe —— có việc gì thú vị mà có thể khiến Tiểu Nhiễm nhà chúng ta xuất thần?”
“Cũng không có gì, chi là suy nghĩ……” Đường Nhiễm hơi cong khóe mắt, “Một món quà.”
Dương Ích Lan sửng sốt, “Quà? À à, là quà sinh nhật mà Lạc gia lão tiên sinh muốn tặng cháu nhân dịp 16 tuổi hả? Còn bảo Lạc Tu tới đón cháu đi xem?”
“Vâng.”
Dương Ích Lan nhẩm tính ngày, sau đó liền nhíu mày, “Hai ngày nữa là tới sinh nhật cháu, ngày mai đã có người tới dẫn cháu về Đường gia —— Lạc Tu có quên mất chuyện này không?”
Đường Nhiễm do dự, cười lắc đầu, “Sẽ không. Có thể là có chuyện gì đó……”
Lời nói của cô còn chưa dứt, điện thoại cô đặt ở đầu giường đột nhiên sáng lên.
“Này, có điện thoại.”
Giọng nam lãnh đạm lười biếng vang lên trong phòng ngủ trống vắng.
“Ai da làm bà sợ muốn chết!” Dương Ích Lan bị âm thanh bất ngờ này dọa sợ tới mức liên tiếp lùi về sau hai bước rồi mới dừng lại, sau khi hoàn hồn lại, bà bất đắc dĩ mà nhìn về phía Đường Nhiễm, “Cái trợ thủ AI này của cháu thật là……”
Đường Nhiễm cong mắt, nhịn không được mà cười khẽ, “Bà, lá gan của bà càng ngày càng nhỏ.”
“Bà mà nhát gan lúc nào ……” Dương Ích Lan cũng có chút buồn cười phản ứng của chính mình, ngay sau đó hoàn hồn, “Nhưng mà ai gọi điện thoại cho cháu, người Đường gia?”
“Không biết.”
Đường Nhiễm hướng về phía điện thoại, “Lạc Lạc, ai gọi?”
“Từ danh bạ, ghi ‘ Lạc ’.”
Đường Nhiễm ngẩn người, duỗi tay sờ đến tay cầm, hít một hơi thật nhẹ, cô mở miệng: “Bắt mấy.”
Điện thoại vang lên.
Đường Nhiễm đặt điện thoại bên tai, đối diện yên lặng khiến cho cô theo bản năng mà cũng trầm mặc.
Im lặng giằng co bốn năm giây, từ loa điện thoại nghe truyền ra một tiếng cười lười nhác: “Tôi gọi sai máy sao?”
Đường Nhiễm nghe âm thanh quen thuộc mà hoàn hồn, có chút ngượng ngùng mà nhẹ giọng: “Em đang đợi anh nói trước.”
“Biết tôi là ai không?”
Cô gái nhỏ do dự, nhẹ giọng nói: “Anh là Lạc Tu.”
Lạc Trạm hừ nhẹ, hắn đột nhiên có chút hối hận —— lúc trước chi bằng bảo cô gái nhỏ gọi mình là “Lạc Lạc” cũng dễ nghe hơn bây giờ.
Lạc Trạm đè nén sự khó chịu, đôi chân dài dựa lên trên cửa xe, “Tôi ở dưới chung cư của em, em có thể chuẩn bị để xuống lầu.”
“Anh tới rồi?” Đường Nhiễm bất ngờ hỏi, ngữ khí trước nay vốn an tĩnh bây giờ hiếm khi mà mang theo chút vội vàng, “Em đây liền……”
“Đừng nóng vội.” Lạc Trạm ngắt giọng cô, “Nếu không em va chạm vào đâu đó thì người mệt mỏi vẫn là tôi.”
“Được.”
Cuộc trò chuyện kết thúc.
Lạc Trạm dựa vào cửa xe thể thao màu đỏ, cách kính râm mà nhìn vào màn hình điện thoại. Sau đó hắn nghiêng người, ném điện thoại vào trong xe.
Thu tầm nhìn lại, Lạc Trạm lãnh đạm, ghét bỏ mà liếc chiếc xe thể thao này.
—— màu đỏ tươi vô cùng sáng, dưới ánh mặt trời cực kỳ chói mắt. Hơn nữa bên xe có một nam sinh với khuôn mặt "họa thuỷ ", đeo kính râm, người đi ngang qua đường "trăm phần trăm" đều quay đầu lại.
Nhưng mà đây là chiếc xe hở mui duy nhất trong gara của Lạc Trạm, hắn đã quên đây là quà tặng của vị bà con xa nào rồi.
Bởi vì màu sắc quá chói sáng, Lạc Trạm sau khi nhận lấy liền ghét bỏ mà ném vào gara, không nghĩ tới vì hứa với cô gái nhỏ nào đó mà nó còn có một ngày thấy ánh mặt trời.
Dương Ích Lan không yên tâm, đi theo Đường Nhiễm xuống lầu. Đi ra chung cư, ánh mắt đầu tiên bà thấy chính là một người trẻ tuổi dựa trước mái che của chiếc siêu xe màu đỏ rực lửa.
Mái tóc màu đen, kính râm màu trà, làn da trắng, mặt nghiêng lãnh đạm.
Từ dưới áo đến phần cổ, đường cong thon dài sắc bén len giữa hai viền áo mỏng được cúc áo cài lại, đường cong của vòm ngực nhờ gió lay động mà như ẩn như hiện dưới chiếc áo sơ mi trắng.
Xuống chút nữa, đôi chân dài bị cái quần dài màu đen bó sát, lộ ra một đường thẳng tắp nhưng lại lười nhác mà dựa ở bên xe.
Không cần quen biết, không cần tiếp xúc, sự khó thuần và lãnh đạm đã lộ ra từ trong xương cốt.
Dương Ích Lan bước chân dừng lại, không chắc chắn mà hỏi Đường Nhiễm: “Tiểu Nhiễm, người thanh niên đến đón cháu là Lạc Tu?”
“Vâng.” Đường Nhiễm gật đầu.
Dương Ích Lan chỉ có thể đè sự nghi hoặc xuống—— đừng nói đến việc bà chưa thấy qua bộ dáng của hai vị nhà họ Lạc, dù có gặp qua thì người ở phía trước cũng đeo sẵn một cái kính râm lớn, bà muốn phân biệt cũng khó.
Lúc hai người đi đến trước xe, Lạc Trạm đang bị một người phụ nữ muốn WeChat của hắn dây dưa đến mức không kiên nhẫn, giọng lạnh lùng: “Không có điện thoại, không có WeChat.”
Người phụ nữ không buông tay mà cười duyên: “Đừng nha tiểu ca ca, không có điện thoại thì anh liên lạc với người khác như thế nào?”
Lạc Trạm lạnh mặt, “Bồ câu đưa thư.”
“……”
Lúc Đường Nhiễm dừng lại vừa vặn nghe được câu cuối, không nhịn được mà cười khẽ.
Lạc Trạm hơi híp mắt.
Thấy Đường Nhiễm, hắn khụ giọng, từ mái che trước xe đi xuống. Cái giọng lạnh lùng hay gương mặt lãnh đạm, không kiên nhẫn gì đó bây giờ cũng đã biến mất sạch sẽ. Không thèm nhìn người phụ nữ kia, Lạc Trạm lập tức đi qua.
Coi như là lễ phép mà gật đầu với Dương Ích Lan một cái, ánh mắt Lạc Trạm nhìn Đường Nhiễm.
Hôm nay cô gái nhỏ mặc một thân váy áo đơn sơ, vòng eo bị đai lưng thắt lên rất tinh tế. Cô cầm gậy dò đường, đứng im tại chỗ.
“Lên xe đi.” Lạc Trạm nhận lấy gậy dò đường của Đường Nhiễm, để Đường Nhiễm bám lên tay mình để đi đến cửa xe bên ghế phụ.
Đi ngang qua trước mặt người phụ nữ kia, Lạc Trạm vẫn như cũ, không thèm liếc mắt đến một cái.
Người phụ nữ kia chắc là bị sự làm lơ này chọc giận, nắm chặt tay, cười lạnh: “Kiêu ngạo như vậy, có mỗi cái WeChat cũng không cho, tôi còn tưởng ánh mắt rất cao chứ, ai dè chỉ coi trọng một đứa mù lòa?”
“——”
Lạc Trạm dừng lại.
Bất động hai giây, hắn không cảm xúc mà quay đầu, “Cô lặp lại lần nữa?”
Người phụ nữ tỏ ra ương ngạnh, vài giây sau mới không cam lòng mà cắn răng: “Tôi, tôi nói sai sao? Cô ta chống gậy dò đường, chẳng lẽ không phải là người mù……”
Ánh mắt Lạc Trạm trong tích tắc liền tối sầm lại.
"Vút" một tiếng, gậy dò đường trong tay hắn nâng lên, xé rách làn gió khô nóng, ném thẳng về phía gương mặt đã trang điểm tỉ mỉ của người phụ nữ.
C
uối cùng chỉ cách một nửa tấc.
Bỗng dưng dừng lại.
Cánh tay nam sinh đã cuốn áo sơmi lên một nửa, mạch máu xanh nhạt nổi lên, trong thời khắc cuối cùng,hướng đi của gậy dò đường bị ngăn lại, nhưng vẫn không thể không làm bầu không khí rung động.
Ngoài xe im lặng.
Đường Nhiễm không biết đã xảy ra chuyện gì, Dương Ích Lan và người phụ kia kia thì hoàn toàn là bị dọa đến choáng váng.
“A ——”
Vài giây sau, một tiếng thét cuồng loạn, chói tai bỗng dưng vang lên.
Sắc mặt người phụ nữ ở trước gậy dò đường trắng bệch mà kêu sợ hãi rồi lùi về sau, trong miệng vẫn huyên thuyên, không biết là mắng hay là chịu thua mà lảo đảo chạy mất.
Mãi cho đến khi âm thanh của giày cao gót chạy ra xa, sắc mặt Đường Nhiễm tái nhợt, giọng nói lại cố bình tĩnh hỏi: “Lạc Tu, làm sao vậy?”
Lạc Trạm đè sự nóng giận xuống đáy mắt, “Không có gì.”
Hắn quay đầu, giọng điệu tuy vẫn biếng nhác, nhưng không thể tìm được một chút xíu lạnh băng dọa người như vừa nãy——
“Cô ấy vô cùng hối hận vì đã mạo phạm em, lúc nãy là xin lỗi em.”
Đường Nhiễm nhớ tới cái dập đầu trên xe buýt lúc trước. Yên tĩnh vài giây, cô gật gật đầu, “Được. Vậy anh đưa em lên xe đi.”
Lần này đến lượt Lạc Trạm trầm mặc.
Vài giây sau, hắn cười nhạt, “Có phải là tôi nói gì em cũng tin đúng không?”
Đường Nhiễm nghĩ nghĩ, “Vâng.”
Lạc Trạm nhẹ nheo lại mắt, “Vì sao?”
“Bởi vì……”
Dưới ánh mặt trời, cô gái nhỏ không nhìn được cong khóe mắt, khẽ cười:
“Bởi vì, anh là ‘ Lạc Lạc ’.”
Lạc Trạm bị nụ cười kia làm cho rung động.
Trong nháy mắt, giống như ảo giác, trên mặt cô gái mù bé nhỏ này, giống như hắn nhìn đến thứ mà hắn đã thương nhớ rất nhiều ngày đêm, rất nhiều năm tháng……
Thấy một đôi mắt đẹp.
- ------------------------------------------------------------
Dạ tui thề là mấy khúc miêu tả trong truyện nó.... Như cái gì á trời
┻━┻ ︵ヽ('Д´)ノ︵ ┻━┻
Văn miêu tả đã ngu rồi mà nó còn kiểu loạn xạ hết lên o(╥﹏╥)o

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.