Đừng Khóc

Chương 17: Tim đập




Phòng thí nghiệm yên tĩnh.
Đàm Vân Sưởng trước khi mở cửa đã đoán được, bây giờ cũng phản ứng nhanh nhất.
Hắn tiến lên, đến cạnh vị lão sư trung niên kia, sau đó tươi cười đầy đầy nịnh nọt, lấy mặt mình che tầm mắt của lão sư ――
“Ai da, Lưu lão sư thầy nghe ai nói vậy, anh Trạm hôm nay không có tới phòng thí nghiệm nha!”
Đàm Vân Sưởng vừa nói, một đám anh em tốt cầm tay lão sư, như muốn xoay người ông lại, “Thầy muốn hỏi cái gì? Về vụ người máy đúng không? Không có gì, không có gì, chuyện này còn có người khác trong phòng thí nghiệm của chúng ta biết, không cần anh Trạm tới, chúng ta cũng có thể nói với thầy.”
Lão sư mờ mịt mà bị kéo ra ngoài vài bước, rồi mới nhận ra, xoay cổ muốn nhìn phía sau, “Hả? Nhưng thầy thấy Lạc Trạm đang ở đây ――”
“Không thể nào, thầynhìn sai rồi!” Đàm Vân Sưởng cuống quít cắt lời, nháy mắt ra hiệu cho nam sinh ngốc trước cửa, “Đây, hạng mục xử lý và sửa chữa người máy là do thằng này phụ trách, lão sư hỏi nó là được!”
“…… A, đúng, là em phụ trách.” Nam sinh cạnh cửa phản ứng lại, phối hợp với Đàm Vân Sưởng kéo vị lão sư ra ngoài phòng thí nghiệm.
Tổng cộng chỉ mất nửa phút.
Nhìn cánh cửa đóng lại trước mắt một lần nữa, Đàm Vân Sưởng cảm giác như bị lột mất một lớp da. Hắn thở dài, duỗi tay lau mồ hôi trên trán, thật cẩn thận mà quay đầu.
Các thành viên trong phòng thí nghiệm an tĩnh như gà.
Trọng điểm, nơi ánh mắt bọn họ tụ lại, đó là cô gái nhỏ vừa rồi nhẹ giọng kêu “Lạc Trạm”, bây giờ vẫn đứng im.
Khuôn mặt trắng nõn thanh tú, diễm lệ kia có vài phần điềm tĩnh, lông mi giống như cây quạt nhỏ đặt dưới mí mắt, hiện ra một chút âm u nhàn nhạt.
Đàm Vân Sưởng vừa bày trò khôi hài từ lúc mở màn đến lúc hạ màn, cô chỉ nhắm mắt, giống như một người xem đứng im bên cạnh, không nói gì và cũng không làm gì.
―― nếu không phải dư âm của từ “Lạc Trạm” còn như vọng lại bên tai, Đàm Vân Sưởng còn tưởng là cô gái nhỏ căn bản không nghe thấy lão sư kia nói.
Nhất thời không rõ tình trạng như thế nào, Đàm Vân Sưởng chỉ đành phải xin sự giúp đỡ mà nhìn về phía sau cô gái nhỏ.
Nhưng lại nhìn thấy Lạc Trạm, rõ ràng là người trong cuộc, lúc này trông trấn tĩnh hơn bất cứ ai, trên gương mặt "họa thuỷ" trắng sáng mà lạnh nhạt kia không nhìn được bao nhiêu cảm xúc, chỉ có ánh mắt đen nhánh đang nhìn Đường Nhiễm.
Hai người đều cùng chơi trò im lặng ―― Đàm Vân Sưởng sắp điên rồi.
Trong sự an tĩnh này, cuối cùng Đường Nhiễm cũng có cử động.
Cô cũng không phải không phản ứng, chỉ là trong chớp mắt, hình ảnh và âm thanh ùa vào đầu quá nhiều, làm cô trong phút chốc không hồi thần được.
Đường Nhiễm chậm rãi nắm chặt gậy dò đường trong tay, nhẹ giọng hỏi: “Người lúc nãy, là tới tìm anh phải không?”
Không cần chỉ thẳng, mọi người trong phòng thí nghiệm nghe thấy những lời này cũng biết là hỏi ai.
Cảm xúc dưới đáy mắt Lạc Trạm khẽ lay động.
Trước khi hắn mở miệng, Đàm Vân Sưởng xấu hổ cười, đi lên giải vây: “Sao có thể? Em Đường, em hiểu lầm. Cái kia…… Lạc Trạm đôi khi cũng tới phòng thí nghiệm của chúng ta, lão sư tới tìm nó.”
Cô gái nhỏ im lặng vài giây, “Ừm.” Cô đáp nhẹ một tiếng, cảm xúc nhàn nhạt, không nghe được là tin hay là không tin.
“Hơn nữa chuyện này, chuyện này Lạc Tu cũng biết ―― đúng không, Lạc Tu?” Đàm Vân Sưởng vừa chột dạ giùm, vừa liều mạng nháy mắt ra hiệu cho Lạc Trạm, ám chỉ hắn phải giải thích vài câu để mà "rèn sắt khi còn nóng".
Lạc Trạm lại như không nghe thấy.
Hắn không phối hợp, không nói chuyện, cũng không hành động. Thiếu niên chỉ đứng bên cạnh, vẻ mặt lười nhác như bình thường, không nói một lời, rũ mắt nhìn cô gái nhỏ.
Cặp mắt đen nhánh kia nông sâu khó lường, cảm xúc phập phồng không rõ.
Đầu Đàm Vân Sưởng sắp lớn đến nổ tung.
Lạc Trạm trầm mặc khiến hắn giải thích cuũng như giấu đầu lòi đuôi, cho dù là đứa ngốc cũng phải nhận ra có điều kì lạ.
Đàm Vân Sưởng tuyệt vọng mà chờ cô gái nhỏ vạch trần, thuận tiện suy xét một chút, lỡ như cô gái nhỏ giận mà khóc hoặc là làm ồn ào lớn chuyện lên thì phải như thế nào.
Nhưng mà khi Đàm Vân Sưởng đang nghĩ phương án đầu tiên trong đầu, hắn nghe thấy Đường Nhiễm mở miệng.
Giọng điệu an tĩnh bình thản.
“Bên trong người máy này có rất nhiều điện cơ, chạy liên tục có phải sẽ chịu ảnh hưởng gì không?”
Đàm Vân Sưởng: “……?”
Không đuổi kịp tốc độ dời đề tài, Đàm Vân Sưởng trợn tròn mắt một lúc lâu, mãi đến khi Lạc Trạm thấp giọng khụ một cái mới hoàn hồn, “Tục, chạy liên tục? Phần này không thuộc phần nghiên cứu của anh―― Lâm Thiên Hoa, cậu tới giới thiệu cho em Đường Nhiễm một chút về bộ phận chạy liên tục đi.”
“A, vâng, tới đây.”
Trong góc phòng thí nghiệm an tĩnh có tiếng người đáp lại, bước nhanh chạy đến bên đây, giảng giải cho Đường Nhiễm.
Sau một hồi công phu, Đàm Vân Sưởng vội vàng kéo Lạc Trạm sang một bên: “Tình huống như thế nào? Cô ấy tin?”
Lạc Trạm lười biếng mà rũ mắt, ngồi dựa vào bài dài của phòng thí nghiệm. Đôi chân dài gác lên, hắn ngước mắt nhìn về phía cô gái nhỏ, vẫn như cũ không nói gì.
Đàm Vân Sưởng nóng nảy, đè thấp giọng: “Tổ tông ơi, hôm nay cậu sao vậy? Chúng ta là đang che giấu để cậu tránh lộ tẩy đó, sao đột nhiên cậu không thèm phối hợp vậy ―― khiến tớ vội muốn chết!”
“Tớ phối hợp, chỉ nhanh lộ thêm.” Lạc Trạm cuối cùng cũng lên tiếng.
Đàm Vân Sưởng: “Vậy cậu nói xem em Đường tin chuyện tào lao của tớ sao?”
“…… Sao tớ biết được.” Lạc Trạm lười nhác đáp, “Tớ không biết thuật đọc tâm.”
Đàm Vân Sưởng: “Sao cậu lại không biết? Đừng khiêm nhường nữa tổ tông! Dù trước kia không, nhưng bây giờ thử tìm hiểu cũng được―― đọc đọc thử xem sao?”
“……”
Lạc Trạm mặc kệ hắn.
Đàm Vân Sưởng buồn rầu đến nắm tóc: “Vậy đi, nếu cậu không thèm để ý, vậy nếu cậu bại lộ thì thôi… Nhưng, lỡ như em Đường giận phòng thí nghiệm của chúng ta, về sau không bao giờ đến cửa hàng INT thì làm sao?”
“Không đi thì sao.”
“Còn có thể làm sao nữa?” Đàm Vân Sưởng thở dài: "Mạnh học đệ chỉ sợ sẽ tuyệt giao với tớ.”
“……”
Cảm xúc dưới đáy mắt Lạc Trạm khẽ nhoáng lên.
Vài giây sau, thiếu niên một tay chống bàn, ngồi dậy, lạnh lùng mà ngoái đầu nhìn lại, “Chuyện này có liên quan đến nó sao.”
Đàm Vân Sưởng sửng sốt, “Cậu không biết Mạnh Học Vũ thích em Đường hả? Không nên nha, phòng thí nghiệm tụi mình có ai mà không biết đâu?”
Ánh mắt Lạc Trạm khẽ nhúc nhích, ngay sau đó lãnh đạm cười nhạt, “Nó thông báo mọi người, hay là đã thành công theo đuổi?”
Đàm Vân Sưởng: “Cái này thì không có, nó vẫn không dám.”
Lạc Trạm cong cong khóe miệng, ánh mắt lạnh lẽo: “Vậy Đường Nhiễm có đi đến cửa hàng hay không, thì liên quan cái quái gì đến nó?”
Đàm Vân Sưởng bị nói đến ngơ ngác.
Suy tư một lát, Đàm Vân Sưởng rốt cuộc nhận ra điều gì đó không bình thường.
Hắn quay đầu nhìn Lạc Trạm, biểu tình khẩn trương, “Chắc không phải đâu, tổ tông, cậu vừa mới nói lời này là ý?”
Lạc Trạm nhìn hắn.
Đàm Vân Sưởng khẩn trương đến độ nói lắp bắp, “Này này này, lời này tớ nghĩ như thế nào cũng không đúng nha, cậu có hứng thú với em Đường nhà chúng ta thật hả? ”
“……”
Lạc Trạm im lặng hai giây, khóe miệng lãnh đạm cong lên, hắn thấp giọng mà cười nhạo, “Con nhóc ấy còn chưa tới sinh nhật 16 tuổi, trông tớ giống như có hứng thú?”
Đàm Vân Sưởng khó khăn gật đầu: “Giống.”
Lạc Trạm cười lạnh: “Tớ biến thái vậy sao?”
Đàm Vân Sưởng: “……”
Đàm Vân Sưởng yên tâm, xấu hổ mà cười: “Có lẽ là tớ suy nghĩ nhiều, nhưng mà không cần nói khó nghe như vậy, dù sao tiểu Mạnh của chúng ta cũng thích em Đường.”
Lạc Trạm cười lạnh, ngồi lại trước bàn, “Bảo nó nằm mơ.”
Nụ cười của Đàm Vân Sưởng vừa mới trở lại thì lại cứng đờ lần nữa, lần này, thời gian hắn trầm mặc lâu hơn bình thường: “Cậu có biết là giống kiểu phản ứng này của cậu, chỉ có thể ở hai loại thân phận.”
Lạc Trạm lãnh đạm liếc hắn: “?”
Đàm Vân Sưởng: “Ba ba hoặc là bạn trai.”
Lạc Trạm: “……”
Lạc Trạm chưa kịp mở miệng, một bóng dáng từ phòng thí nghiệm đã đi đến góc bên này, ngừng trước mặt hai người. Đây chính xác là Lâm Thiên Hoa phụ trách giới thiệu cho Đường Nhiễm về bộ phận bay liên tục của người máy.
Hắn do dự mà mở miệng: “Anh Trạm, Đàm học trưởng.”
Đàm Vân Sưởng hỏi: “Làm sao vậy?”
Lâm Thiên Hoa nói: “Cô bé kia bảo xem cũng đủ rồi, phải đi về.”
Đàm Vân Sưởng sửng sốt, cúi đầu nhìn đồng hồ: “Lúc này mới vài tiếng, sao bây giờ liền đi?”
Hắn nói, ánh mắt liếc qua phía sau Lâm Thiên Hoa, liền thấy cô gái nhỏ đứng trước tủ pha lê hơi cúi đầu, tóc dài mềm mại che hơn nửa khuôn mặt, không nhìn rõ cảm xúc như thế nào.
Đàm Vân Sưởng nhẹ hít hơi, “Quả nhiên vẫn phát hiện ra……”
Hắn nói chưa xong, nam sinh lười biếng ngồi bên cạnh đã thẳng người.
Một tay xách áo khoác quăng lên khuỷu tay, Lạc Trạm đi về phía cửa phòng thí nghiệm, “Tớ đưa cô ấy về.”
“Hay là cậu để người khác đưa đi, trên đường nếu cô ấy hỏi cậu rồi bị lộ thì làm sao bây giờ?” Đàm Vân Sưởng lo lắng mà đè giọng xuống, đuổi theo.
Lạc Trạm khẽ cụp mí mắt, không nói chuyện.
Cũng không kịp nói gì, khoảng cách từ đây đến phòng thí nghiệm chỉ tổng cộng vài bước, hai người rất nhanh đã đi đến bên cạnh Đường Nhiễm.
Lạc Trạm dừng lại, “Tôi đưa em về nhà.” Nói, hắn cúi người cầm gậy dò đường trong tay cô gái nhỏ.
Trước khi ngón tay thon dài của nam sinh chạm vào gậy dò đường một giây, cô gái nhỏ nhắm hai mắt hình như phát hiện ra cái gì đó, bàn tay đang cầm gậy dò đường cố ý mà né sang một hướng khác.
Gậy dò đường chạm đến lòng bàn tay Lạc Trạm rồi dịch qua bên cạnh.
Lạc Trạm dừng lại, vài giây sau, hắn ngước mắt.
Cô gái nhỏ hơi cúi đầu. Tóc dài rũ xuống tóc lộ ra đỉnh đầu nhè nhẹ, làm cho người ta muốn giơ tay sờ sờ.
Ánh mắt Lạc Trạm thấp xuống.
Tay Đường Nhiễm nắm chặt gậy dò đường, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, nhẹ giọng nói: “Em đã nhớ rõ đường đi, lúc đi ra ngoài không cần đỡ, em có thể tự đi.”
Giọng điệu nghe vẫn bình thường, không nhận ra điều gì.
Ít nhất là Đàm Vân Sưởng không nhận ra, hắn sợ Lạc Trạm xấu hổ, cười rộ lên để giải vây, “Khả năng thích ứng với hoàn cảnh xa lạ của em Đường nhà chúng ta đúng là số một, tự mình đi chắc là cũng không ――”
Còn chưa dứt lời, Đàm Vân Sưởng tận mắt nhìn thấy Lạc Trạm nhăn mi, không cho phép từ chối mà giơ tay cầm gậy dò đường của cô gái nhỏ:
“Đưa tôi.”
Đàm Vân Sưởng: “……?”
“Em có thể tự mình đi.” Đường Nhiễm lần đầu tiên kiên trì, nắm gậy dò đường không buông. Nói xong, cô gái nhỏ khẩn trương đến mức môi nhấp nhấp, vốn là màu hồng mềm mại nay có chút tái nhợt.
Đàm Vân Sưởng xấu hổ mà nghiêng đầu, hạ giọng khuyên Lạc Trạm, “Tổ tông ơi, cậu so đo với một cô gái nhỏ làm gì? Cô ấy muốn tự đi thì để cô ấy tự――”
“Đường Nhiễm.”
Giọng Lạc Trạm lạnh như băng mà thốt lời.
Đàm Vân Sưởng nghe thấy trong giọng nói của Lạc Trạm có một chút cảm xúc kích động hiếm hoi, rụt cổ lại, lời chưa nói cũng nuốt về, không dám mở miệng.
Đây là lần đầu tiên Đường Nhiễm nghe thấy cái giọng lười biếng không lúc nào nghiêm chỉnh này nói chuyện với cô mà tức giận, sắc bén như vậy.
Cô gái nhỏ dù sao cũng nhát gan, lúc giọng nói âm u của người nọ- thứ có thể dọa nửa số thành viên của phòng thí nghiệm chạy mất- vang lên, đầu ngón tay cô khẽ run, cuối cùng chậm rì rì mà buông ra.
Chỉ là cánh môi bị cắn đến mức càng trắng hơn.
Tầm mắt Lạc Trạm liếc qua, ánh mắt hơi cứng lại. Hắn lấy lại tinh thần, cầm gậy dò đường, sau đó cúi người kéo bàn tay trắng nõn của cô gái nhỏ đặt lên cánh tay mình.
Cách một lớp áo sơ mi hơi mỏng áo, hắn còn có thể nhận ra độ lạnh của ngón tay cô, không biết là vì sợ hay là vì tức giận.
Lạc Trạm chỉ có thể từ từ đè nén cơn giận của mình xuống đáy lòng.
Trầm mặc vài giây, hắn im lặng mà thở dài.
Sau khi suy nghĩ kĩ càng thì trong thâm tâm hắn vừa hiện lên một ý niệm ―― Lạc Trạm nâng một cái tay khác lên, sờ sờ đỉnh đầu cô gái nhỏ.
“Thực xin lỗi, là tôi sai. Không nên tức giận với em.”
Lời này vừa nói ra, các thành viên INT trong phòng thí nghiệm vốn đang giả vờ như không tồn tại đồng thời dừng lại mọi hoạt động, một hai giây sau, mọi người trợn mắt, quay đầu.
Đàm Vân Sưởng cách hai người gần nhất đang đứng mũi chịu sào, nghẹn họng nhìn trân trối mà ngơ ngác tại chỗ.
―― “Lạc Trạm” và “Chịu thua”, hai từ này, sinh thời, bọn họ không nghĩ có thể đặt cùng nhau.
*sinh thời: lúc còn sống
Còn đương sự, Lạc Trạm không thèm để ý mình vừa mới đánh sâu vào linh hồn các thành viên như thế nào. Nhìn tay cô gái nhỏ chần chờ mà nắm lấy tay áo sơ mi của hắn, ánh mắt Lạc Trạm buông lỏng. “Đi thôi.”
“……”
Cảm thấy rất nhiều ánh mắt nhìn mình, Đường Nhiễm im lặng vài giây, vẫn nhẹ giọng đáp.
Một cao một thấp, hai bóng người biến mất ở ngoài cửa.
Sau một lúc lâu, Đàm Vân Sưởng ngây như tượng tại chỗ, cuối cùng cũng khó khăn mà lấy lại tinh thần, lẩm bẩm thành tiếng:
“Đã như vậy rồi, mẹ nó chứ, còn dám bảo mình không phải biến thái.”
Lúc đến, Lạc Trạm cố tình đi vào lúc học, trường K đại không bao nhiêu người. Nhưng Đường Nhiễm đi về sớm làm kế hoạch bất ngờ thay đổi ――
Lúc hai người từ tòa nhà thực nghiệm ra ngoài, đúng lúc đám học sinh tan học tiết đầu tiên.
Chiếc siêu xe màu đỏ mui trần tạm dừng ở khu đậu xe trong trường đại học vốn cực kỳ chói mắt, hiếm thấy, hơn nữa với gương mặt "họa thuỷ" của Lạc Trạm ở trường K đại thì tỉ lệ người nhận ra và quay đầu căn bản là trăm phần trăm.
Càng không cần phải nói tới, vị giáo thảo* này ở trường K đại nổi tiếng với danh hiệu “ Sinh vật không bị lay động bởi nữ sắc”, thế nhưng dọc đường đi đều dẫn một cô gái mù bé nhỏ không nhìn được.
*giáo thảo: tương tự hoa khôi nhưng là nam
Bọn họ vừa đến trước xe, diễn đàn và Tieba của trường K đại đã bị ảnh chụp và bình luận của hai người spam.
Lạc Trạm nhìn phòng thí nghiệm vừa thông báo tin tức, không thèm để ý mà thu điện thoại lại, sau đó cúi mắt.
Có lẽ là rất ít khi đi qua đám người dày đặc như vậy, dọc theo đường đi, cô gái nhỏ đi bên cạnh hắn vô cùng an tĩnh, khẩn trương ―― ngón tay lúc đầu là nắm cổ tay áo của hắn, đến lúc này đã thành nắm chặt cổ tay của hắn. Giống như là coi hắn thành cọng rơm cứu mạng.
Những cảm xúc bất an như được viết trên khuôn mặt nhỏ thanh tú xinh đẹp.
Mà đối mặt với cô gái nhỏ đáng thương như vậy, Lạc Trạm phát hiện chính mình rất đồng tình, đáy lòng thế mà còn ẩn giấu một loại cảm xúc không thể nói.
Mẹ nó, nếu cứ tiếp tục như vậy có lẽ sẽ thành biến thái thật mất.
Lạc Trạm nhăn mi.
“Tới rồi sao?” Đường Nhiễm đợi một lúc lâu không thấy động tĩnh, nhẹ giọng hỏi.
“…… Ừ.” Lạc Trạm hoàn hồn, lấy chìa khóa xe, mở khóa, duỗi tay, lướt một đường sắc bén trên cửa ghế phụ, cửa xe cảm ứng, tự động mở.
Lạc Trạm đỡ cô gái nhỏ lên xe, bản thân cũng ngồi vào ghế lái.
Trước khi chìa khóa xe cắm vào ổ khóa, Lạc Trạm nghe thấy cô gái an tĩnh bên cạnh đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Anh…… Là Lạc Tu hay là Lạc Trạm?”
Động tác Lạc Trạm dừng lại.
Giây sau, hắn cười nhạt. Chìa khóa đã cắm vào bị hắn buông ra, Lạc Trạm dựa vào ghế, quay đầu, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang ngồi an tĩnh.
“Lúc vừa nãy ở phòng thí nghiệm sao không hỏi, bây giờ mới nhớ ra?”
Tay Đường Nhiễm đặt ở đầu gối, vô thức mà nắm chặt góc váy. Cô cúi đầu, không giải thích.
Sau đó cô nghe thấy âm thanh lười nhác dễ nghe kia lại vang lên lần nữa, lúc này, giọng ép tới cực kì thấp, khoảng cách hình như cũng gần hơn so với vừa nãy――
“Là vì sợ vạch trần ở trước mặt nhiều người như vậy, sẽ khiến tôi không có đường lui?”
Đường Nhiễm hơi cứng đờ.
…… Bị đoán trúng.
Bên trong xe an tĩnh gần nửa phút.
Cái âm thanh kia cười đến lãnh đạm lười nhác: “Nhưng bây giờ không có bọn họ, em muốn biết thì làm sao mà xác nhận?”
Nghe thấy câu này, Đường Nhiễm rốt cuộc thốt lời.
“Có thể xác nhận.” Cô nâng đầu, tìm về phía giọng Lạc Trạm. Cô gái nhỏ rũ mí mắt, lông mi bất an mà run nhẹ, “Anh lặp lại một lần nữa, anh là Lạc Tu, em có thể phân biệt được.”
Lạc Trạm: “Phân biệt cái gì?”
Đường Nhiễm nhẹ giọng: “Phân biệt…… Anh có nói dối hay không.”
Lạc Trạm rũ mắt, cười, “Làm sao phân biệt, nghe nhịp tim hay là bắt mạch?”
“……”
Cô gái nhỏ dùng sự im lặng để biểu đạt sự kháng nghị.
Lạc Trạm khẽ nheo mắt, “Được rồi. Vậy thử xem ―― xem tôi có nói dối hay không.”
“Ừm.”
Đường Nhiễm xoay người, khuôn mặt nhỏ hơi căng thẳng, thái độ nghiêm túc.
Lạc Trạm vừa bực mình vừa buồn cười, hắn duỗi tay, cầm bàn tay trắng nõn của cô gái nhỏ kéo lên, thẳng tắp đến trước ngực, đặt lên trên.
Đường Nhiễm ngẩn ra.
Cách lớp áo sơ mi hơi mỏng, cô có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể xa lạ cùng đường cong của cơ bắp.
Giống như bị thiêu đốt, Đường Nhiễm theo bản năng rụt tay về, nhưng bị người nọ đè lại.
Lạc Trạm rũ mắt, trong giọng nói không chút để ý: “Như vậy mới có thể nghe được rõ ràng hơn phải không, cô trinh thám nhỏ?”
“Không, không cần ――”
“Tôi chỉ nói một lần.”
“……” Đường Nhiễm cứng ngắc, nhưng vẫn chậm rãi không giãy giụa. Cô nhắm hai mắt, khẩn trương mà phân biệt mỗi một âm thanh trong không khí.
“Tôi là……”
Tầm mắt Lạc Trạm nhìn đến ngũ quan của cô gái nhỏ an tĩnh điềm nhiên, sau đó bị sợi tóc tinh tế quấn chặt. Kéo dài thời gian, Lạc Trạm nghe thấy nhịp tim đập như muốn vướt qua những cái ồn ào bên tai, trở nên rõ ràng, hữu lực.
Những giác quan và tri giác có được, cuối cùng, toàn bộ gom ở trong lòng ngực, trước cái tay nhỏ kia.
Hầu kết Lạc Trạm khẽ lăn.
Giây lát sau, trong bóng tối, nơi cô gái nhỏ nhìn không thấy, hắn rũ mắt, lộ ra nụ cười chật vật đến tang thương.
“…… Tôi là Lạc Trạm.”
- --------------------------------------------------------------------
Giờ edit tui mới đọc kỹ, tự nhiên thấy hơi ngược anh nhà (╥_╥)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.