Mật mã lối ra vào dưới chung cư, Lạc Trạm chỉ nhìn Đường Nhiễm ấn một lần đã nhớ rõ rành mạch. Thẳng một đường mà đi vào, Lạc Trạm rẽ vào khu thang máy lầu một.
Trước thang máy, có một bà cụ thoạt nhìn hơn 80 đang đứng đó, tóc hoa râm, đi đường còn hơi run rẩy, tay còn chống quải trượng.
Lạc Trạm đi qua bên cạnh bà cụ, nhấn nút.
Thang máy dừng lại ở lầu một, cửa lập tức mở ra, Lạc Trạm lười biếng mà rũ mắt đi vào.
Bất cứ ai quen biết Lạc Trạm đều biết: Lạc tiểu thiếu gia trước nay tính tình vẫn luôn lười nhác lãnh đạm, việc không có lý do mà đi giúp đỡ mọi người sẽ không có khả năng xảy ra với hắn.
Lần này cũng giống vậy.
Bà cụ, thứ nhất là không có việc gì, thứ hai là không xin giúp đỡ, hắn là một người qua đường xa lạ, từ đầu tới đuôi chưa thèm liếc mắt nhìn bà lão.
Thấy cửa thang máy đang mở, dần đóng lại, ngoài thang máy, tiếng gõ quải trượng của bà cứ vang lên từng tiếng một, truyền vào bên trong.
“……” Lạc Trạm giật giật mắt.
Tiếng gõ của quải trượng ở ngoài với tiếng gõ của cây gậy dò đường trong đầu hắn, thế mà lại giống nhau đến bất ngờ.
“Tích ――”
Cánh cửa đang đóng bị một đôi tay thon dài khỏe mạnh đè lại.
Hai bên cửa theo tiếng cảm ứng mà từ từ mở ra.
Bây giờ, bà cụ kia đã chậm rãi đi đến trước thang máy, nghe thấy tiếng động, bà có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Trạm.
Lạc Trạm vẫn mang biểu tình lãnh đạm, được bà cụ cảm kích mà vẫn không có phản ứng gì. Hắn một tay đỡ cửa, nghiêng người, nhường ra không gian cho bà cụ dễ dàng đi vào.
Bà lão rộ lên, “Cảm ơn cháu nha, người trẻ tuổi.”
“Không có gì.” Lạc Trạm nhàn nhạt đáp.
Chờ bà cụ đi vào trong thang máy, Lạc Trạm mới thu tay lại. Hai bên sườn thang máy đều có nút bấm, Lạc Trạm không rảnh đi hỏi bà cụ, mà tự mình nhìn chằm chằm mớ nút bấm, mặt không cảm xúc mà toát ra hơi lạnh từ ánh mắt.
―― rõ ràng bị cô gái nhỏ ghét bỏ như vậy, một chén nước cũng không mời mà hạ lệnh đuổi khách, hắn thật sự không nghĩ được, tại sao sau khi nghe Lạc Tu nói, bản thân mình lại không nhịn được mà trở lại.
Lạc Trạm khó chịu mà nhăn mi.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần hắn vang lên. Lạc Trạm lấy ra nhìn lướt qua, thông báo hiện lên là tên “Đàm Vân Sưởng”. Hắn bắt máy.
Đàm Vân Sưởng ở đối diện ngạc nhiên hỏi: “Anh cậu sao lại có số điện thoại tớ? "
“Anh tớ?” Lạc Trạm nhíu mày.
Đàm Vân Sưởng: “Đúng vậy, anh ấy vừa mới gọi điện cho tớ, tự xưng là Lạc Tu, sau đó nói với tớ là hôm nay cậu có khả năng sẽ không về được phòng thí nghiệm.”
Lạc Trạm trầm mặc.
Đàm Vân Sưởng không nhận ra, vẫn đang nói: “Nhưng mà anh ấy không nói nguyên nhân đã tắt máy…… Chẳng lẽ là cậu đưa số điện thoại tớ cho anh ấy, để làm người liên hệ khẩn cấp? A ha ha ha vậy thì thật là quá vinh hạnh ――”
“Cậu nghĩ nhiều.” Lạc Trạm lạnh nhạt cắt lời “Anh ấy nếu muốn biết, vậy thì số điện thoại của mọi người trong INT anh ấy đều có thể biết.”
Đàm Vân Sưởng thở dài: “Thôi đi, tớ nên biết cậu là cái loại người vô tâm vô phế *, sẽ không thể làm ra mấy chuyện này.”
* vô tâm vô phế: không quan tâm đến cái gì hết
Lạc Trạm khẽ nheo mắt, “Vụ giọng nói trợ thủ AI tớ còn chưa tính sổ với cậu đâu, vậy mà bây giờ cậu còn chủ động khiêu khích tớ?”
“A, có gì đâu, tớ có nói gì đâu,” Đàm Vân Sưởng ở điện thoại đối diện cười ha ha, vội vàng nói sang chuyện khác: “Cho nên cậu hôm nay không trở về phòng thí nghiệm thật à? Tổ chúng ta không phải đã nói là hôm nay sẽ kiểm tra xem người máy phỏng sinh bị hỏng hóc ở đâu sao?”
Lạc Trạm im lặng hai giây, “Bên chỗ Đường Nhiễm xảy ra chút vấn đề.”
Hắn chưa nói xong, đối diện đã cướp lời: “À à, tớ hiểu rồi, hôm nay cậu muốn ở cùng con nhóc ấy một buổi trưa đúng không? Có phải là cô ấy mời cậu ở lại ăn cơm trưa không? ”
“…………”
Một lần nữa, hắn lại nhớ tới thảm kịch một chén nước cũng chưa được uống mà đã bị hạ lệnh đuổi khách, Lạc Trạm mặt không cảm xúc, ngữ khí lạnh như băng, mở miệng: “Ăn cơm cái gì? Tớ chỉ là đi lên nhìn một cái, đưa chìa khóa xong rồi đi.”
“A?”
“Trở về rồi nói.”
“Ai ――”
Lười nghe Đàm Vân Sưởng bắt bẻ, Lạc Trạm mặt mày lười biếng mà tắt máy, bỏ điện thoại vào túi quần.
Sau đó hắn mới nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu, nhìn thoáng qua màn hình LED nhỏ trên cửa thang máy.
Còn ở tầng “1”.
Lạc Trạm khó hiểu mà xoay người, bà cụ đối diện cười tủm tỉm: “Bà xem cháu còn chưa bấm nút, mà còn gọi điện thoại, sợ cháu bỏ lỡ. Cháu đi lầu mấy vậy, người trẻ tuổi?”
Lạc Trạm ánh mắt chậm lại, “ Tầng 12.”
“Hả? Cháu lên tầng 12?” Bà cụ bấm nút 11, lại ấn 12, “Bà ở dưới lầu, nhưng sao lại không nhớ là đã gặp cháu?”
Lạc Trạm: “Cháu…… Có bạn ở đây.”
“A,” bà cụ bừng tỉnh mà cười, “Có phải bạn gái không?”
“……”
Đối với bà cụ "bèo nước gặp nhau" này, Lạc Trạm lười tốn công giải thích, để mặc đối phương đoán.
Thang máy dừng ở tầng 11, rồi lại đưa Lạc Trạm đến tầng 12.
Cửa thang máy mở ra.
Đối diện với thang máy gian trung hộ của mỗi tầng.
Đi ra ngoài thang máy tầng 12, Lạc Trạm nghiêng mặt, đôi mắt đen nhánh tích tụ đầy sự lạnh lùng và buồn bực.
Nhưng khi thấy cô gái nhỏ ôm đầu ngồi xổm bên góc tường trước cửa phòng, hắn bỗng dưng sững người.
Có lẽ là nghe thấy tiếng động, cô gái nhỏ đang gối trên cánh tay trắng nõn của mình bỗng giật mình mà ngẩng mặt.
Khóe mắt cô có chút hồng hồng, không biết có phải là đã khóc hay không, hay là chỉ ủy khuất đến bất lực.
Cô chậm rãi sờ gậy dò đường, nhẹ giọng, hơi sợ hãi mà hỏi: “Xin chào, em là ở gia đình trung hộ. Nhà em không có ai mở cửa, có thể cho em mượn điện thoại một chút được không?”
“……”
Những tức giận tích tụ dưới đáy lòng Lạc Trạm bỗng dưng biến mất, chỉ còn lại sự may mắn ――
Còn may hắn đã trở lại, không bỏ mặc cô gái nhỏ này một mình trong bóng tối trống vắng quạnh quẽ ở đây.
Lạc Trạm than nhẹ, đi qua.
Trong góc của thảm chân ở cánh cửa phòng trộm, có một vật không rõ nhô lên, ngay cạnh chân cô gái.
Người bình thường cẩn thận xem xét còn có thể nhận ra, nhưng đối với Đường Nhiễm nhìn không được mà nói, có lẽ chỉ khi lỡ dẫm lên, mới có thể phát hiện.
Lạc Trạm dừng lại trước mặt Đường Nhiễm.
Cô thấy hắn lại gần nhưng không nói gì nên có hơi hoảng loạn, cầm gậy dò đường, bất an mà lùi nửa bước. Nhưng phía sau cô là vách tường với cửa phòng, cũng không còn đường sống mà đi.
Lạc Trạm ngồi xổm xuống, nhấc góc thảm lên, quả nhiên thấy được chìa khóa cửa phòng trộm ở dưới.
Mà lúc này, trong hành lang an tĩnh, trên đỉnh đầu hắn, một giọng nói cẩn thận nhưng không chắc chắn vang lên: “Lạc…… Lạc Trạm?”
Lạc Trạm không động đậy.
Vẫn ở tư thế nửa ngồi xổm kia, hắn mở mắt, ngước nhìn về hướng cô gái nhỏ đang đứng trước mặt.
Tầm mắt dừng lại hai giây, hắn lên tiếng: “Ừ.”
“――”
Đường Nhiễm bỗng dưng thở nhẹ ra. Cô khẩn trương đến mức mặt mũi đều trắng bệch, lúc này thả lỏng ra nên cuối cùng cũng từ từ hồng hào trở lại.
“Sao anh lại quay lại?”
Lạc Trạm không trả lời, mà cầm lấy chìa khóa đứng dậy. Im lặng một lát, hắn đột nhiên hỏi: “Sao em biết là tôi?”
Đường Nhiễm ngẩn người, nhưng vẫn trả lời đúng sự thật: “Trên người anh mùi hương tùng tuyết hổ phách, lạnh lạnh nhàn nhạt.”
Quả nhiên.
Lạc Trạm: “Dễ ngửi không?”
Đường Nhiễm thành thật gật đầu.
Lạc Trạm khẽ cong khóe miệng, “Phải trả tiền.”
Đường Nhiễm: “?”
Lạc Trạm ước tính chìa khóa trong tay, thấp mắt, khôi phục nụ cười lười nhác như bình thường, “Tôi khát nước, mời tôi uống chén nước đi.”
Đường Nhiễm cúi đầu, “Bà hình như không ở nhà……”
“Chìa khóa ở chỗ tôi.”
“――”
Cô gái nhỏ bỗng ngẩng đầu.
Nếu không phải không nhìn được, Lạc Trạm đoán đôi mắt cô lúc này sẽ rất đẹp, chắc hẳn sẽ sáng lấp lánh, như là hai giọt nước trong veo, khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô càng thêm diễm lệ.
Đáy lòng Lạc Trạm xuất hiện niềm tiếc nuối sâu đậm.
“Muốn chìa khóa không?” Lạc Trạm hỏi.
Đường Nhiễm vội vàng gật đầu.
Lạc Trạm giống như thấy con cá nhỏ đang vội vã cắn câu, hắn thấp mắt, lặng lẽ cười, “Chìa khóa này, có giá khác đó nha.”
“?”Cô gái nhỏ ngơ ngác ngẩng đầu.
Lạc Trạm: “Không cho tôi vào cửa, thì không cho em chìa khóa.”
Đường Nhiễm: “……”
Một phút sau.
Lạc tiểu thiếu gia cảm thấy mãn nguyện mà ngồi xuống sô pha trong căn nhà nhỏ của Đường Nhiễm.
Sau khi vào cửa, Đường Nhiễm rõ ràng thích ứng hơn rất nhiều so với bên ngoài. Gậy dò đường bị cô cất vào cái ống đen dài, dù không có nó trợ giúp, Đường Nhiễm ở nhà vẫn có thể sinh hoạt giống như người bình thường. Lạc Trạm nhìn cô gái nhỏ mang cái ly tới, rót đầy một ly nước sôi để nguội tới trước mặt mình. Sau đó Đường Nhiễm đặt bình lại chỗ cũ, tư thế ngoan ngoãn mà ngồi ở sô pha bên kia.
“Anh uống đi.” Giọng cô nhẹ nhàng.
Lạc Trạm tuy không khát, nhưng lấy cái lý do này để đi vào, nên bây giờ tất nhiên chỉ có thể cầm lấy cái ly.
Uống một ngụm nước, Lạc Trạm giống như thuận miệng hỏi: “Em sống ở chỗ này lâu rồi sao?”
“Hình như, bảy tám năm.”
Lạc Trạm nhíu mày: “Đường gia vẫn không dẫn em về?”
Nhắc tới Đường gia, gương mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ ảm đạm đi. Cô im lặng vài giây, cong khóe mắt: “Vâng, nhưng không sao, chờ em qua sinh nhật 16 tuổi có lẽ sẽ về.”
“Vì sao phải đợi đến khi đó?”
“ Con dâu của bà sắp sinh, chờ đứa con sinh ra, bà sẽ có cháu trai hoặc cháu gái của mình…… Về sau bà sẽ không có cách nào để chăm sóc em.” Đường Nhiễm nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói.
Trông cô có vẻ như hơi ủ rũ, nhưng vẫn cẩn thận nói, “Cha bảo sẽ sắp xếp cho em dọn tới Thiên trạch, như vậy thì khi ở cũng sẽ thuận lợi.”
Giọng Lạc Trạm lạnh lùng, “Thiên trạch?”
“Vâng,” Đường Nhiễm không có phát hiện, cong khóe mắt nói, “Đường gia có khu nhà sau rất lớn, phía Tây Nam của khu đó có chỉ có duy nhất một tòa nhà nhỏ, đó chính là Thiên trạch của Đường gia. Nơi đó rất u tĩnh, em cũng thích nơi đó.”
“……”
Cảm xúc của Lạc Trạm càng thêm lạnh lùng, hắn dựa vào sô pha, con ngươi đảo quanh, lướt qua những cảm xúc không thể lý giải.
Sau một lúc lâu không nghe thấy Lạc Trạm nói, Đường Nhiễm chậm rãi ngừng nở nụ cười, lộ ra một chút bất an xúc, “Sao vậy ạ?”
Lạc Trạm hoàn hồn, quay tầm mắt lại, “Đến lúc đó chỉ một mình em ở?”
Đường Nhiễm: “Vâng, về sau, bà sẽ về quê.”
“Em không sợ sao?”
Đường Nhiễm ngẩn ra. Giây lát sau, một chút nhút nhát và bất an bị cô gái nhỏ giấu đi, giờ đã hiện, cô cong khóe mắt, cười nhẹ: “Không sợ, ‘ Lạc Lạc ’ sẽ ở cùng với em.”
“――!”
Mặt nước trong cái ly mà Lạc Trạm đang cầm khẽ chao đảo.
Trong nháy mắt như vậy, hắn xém chút nữa đã cho rằng người Đường Nhiễm gọi là hắn.
Càng kinh khủng hơn là, trong nháy mắt đó, hắn nhận ra bản thân cũng không bài xích loại ảo giác này.
Lạc Trạm trầm mặc.
Đường Nhiễm an tĩnh trong chốc lát, cuối cùng chủ động mở miệng hỏi: “Nhưng mà, vì sao chìa khóa nhà em sẽ ở chỗ anh?”
Lạc Trạm bị nhắc nhở, ý thức quay lại, “Con dâu của bà trong nhà em sinh non, bà phải lập tức chạy về.”
Đường Nhiễm ngơ ngẩn.
Lạc Trạm “hảo tâm” nhắc nhở: “Em có thể gọi điện cho bà ấy, hỏi han một chút.”
“…… Được.”
Đường Nhiễm không nhiều lời, vội đứng dậy đi vào phòng ngủ của chính mình.
Lạc Trạm kiềm chế lại tính tình mà ngồi chờ ở phòng khách.
Đến khi nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại từ phòng ngủ mơ hồ vang lên, hắn mới lấy điện thoại ra, cũng gọi một cuộc.
Không đến vài giây đã kết nối được.
Đối diện, Đàm Vân Sưởng nhận được điện thoại liền nói một lèo: “Tổ tông ơi, cậu nói thật cho tớ, cậu ‘ đi lên xem một chút ’ là lấy tiêu chuẩn của người bình thường xem một chút, hay là theo tiêu chuẩn "nhất nhãn vạn niên" vậy hả?”
*nhất nhãn vạn niên: một cái liếc mắt mà nhớ nhau vạn năm. Nhưng trong trường hợp này thì nó theo kiểu khịa là thời gian Lạc Trạm liếc mắt một cái bằng ngàn năm.
Lạc Trạm: “Đúng lúc có việc, không về được.”
Đàm Vân Sưởng: “……”
Đàm Vân Sưởng: “Cậu không trở lại làm kiểm tra với tụi này thì người máy phỏng sinh làm sao giờ?”
Lạc Trạm: “Dù có tìm ra vấn đề thì lấy trình độ của phòng thí nghiệm chúng ta cũng không sửa được.”
Đàm Vân Sưởng: “Nhưng còn hai ngày nữa là sinh nhật Đường Nhiễm, chúng ta không thể đưa một cái người máy đã hỏng qua đúng không?”
“……”
Ánh mắt Lạc Trạm hơi lung lay.
Giây lát sau, hắn chậm rãi ngửa người lên sô pha.
Nhìn trần nhà nhà Đường Nhiễm, im lặng lúc lâu sau, Lạc Trạm đột nhiên cười nhẹ.
Đàm Vân Sưởng ở đối diện, sững sờ “Cậu cười cái gì?”
“Tớ cười……”
Lạc Trạm nhìn ám văn trên trần nhà, ánh mắt không cam lòng nhưng lại thoải mái.
“ Có lẽ tớ thật sự phát điên rồi.”
- -----------------------------------------------------------------
Dạ chị em nào chờ anh điên thì bây giờ anh điên rồi đây (´⊙ω⊙')
Vỗ tay ăn mừng nào ٩(๑~▽~๑)۶