Đừng Khóc

Chương 21: Đánh đố




Tiếng máy hút khói dầu gầm rú.
Lâm quản gia cố mỉm cười trong sự cứng đờ, chậm rãi run lập cập:
"Tiểu...... Thiếu gia?"
Giọng điệu run rẩy kia làm ảnh hưởng đến việc lấy hộp cơm của Lạc Trạm, hắn lười biếng mà liếc mắt nhìn ông.
Sau đó Lạc tiểu thiếu gia nở nụ cười lạnh như băng: "Là tôi. Không có bị quỷ nhập, chú không cần làm vẻ mặt như thấy quỷ thế này."
Lâm quản gia cũng coi như là từng trải qua nhiều việc lớn lao, cho nên trường hợp nhỏ trước mắt này chỉ làm ông hoảng sợ vài giây ngắn ngủi.
Rất nhanh, ông đã trở lại với nụ cười khéo léo của quản gia chuyên nghiệp, hơi khom người về phía Lạc Trạm――
"Tiểu thiếu gia nói gì vậy, kể cả có thấy quỷ, tôi cũng sẽ không kinh ngạc như vậy."
Lạc Trạm: "......"
"Chú chờ ở đây một lát."
Thật vất vả lừa Đường Nhiễm về phòng, Lạc Trạm không có nhiều thời gian để chần chừ, hắn xoay người, đem hộp cơm làm bằng gỗ cổ trong tay vào bếp, chuẩn bị sắp đồ ăn bên trong ra bàn ăn. Sau đó lấy từ tủ lạnh ra những đồ vật theo như danh sách để bỏ vào hộp cơm.
Rời khỏi bếp, Lạc Trạm thuận tay tắt máy hút khói dầu đã hoạt động nãy giờ.
Không tới chốc lát, Lâm quản gia liền thấy Lạc Trạm xách hộp cơm ra cửa, đưa tới. Lâm quản gia duỗi tay nhận lấy.
Lạc Trạm khẽ nheo mắt, uy hiếp: "Chuyện ngày hôm nay không được nói với bất cứ ai, kể cả ông nội của tôi cũng không được."
Lâm quản gia sửng sốt, trả lời đúng sự thật: "Trước khi đi, tôi có gặp đại thiếu gia, cho nên ngài ấy đã biết mục đích mà tôi đến đây."
Lạc Trạm lười nhác giương mắt, "Tôi nói là vụ tạp dề này."
"......" Lâm quản gia lại ngắm cái hình Hello Kitty đang giương nanh múa vuốt, được mặc trên người tiểu thiếu gia của bọn họ với khuôn mặt như khối băng lần nữa, ông nhịn cười, khó khăn gật đầu, "Tôi hiểu."
Lại một lần nữa bị cười nhạo, mặt Lạc Trạm không cảm xúc mà tự hỏi xác xuất giết người diệt khẩu là bao nhiêu phần trăm.
Lâm quản gia nhạy bén mà nhận ra sát khí trên người tiểu thiếu gia, vội vàng sửa lại thái độ: "Đại thiếu gia bảo tôi gửi cho ngài một câu nói."
Lạc Trạm hơi nhíu mi, "Nói gì?"
Lâm quản gia lặp lại một lần, không thay đổi dù chỉ một chữ: "Vụ việc đợt trước còn chưa nói xong, nếu chú còn có hứng thú, vậy hôm nay trở về tìm anh nói chuyện."
"......"
Lâm quản gia quá chuyên nghiệp, cho nên đến cả cái nụ cười phó văn nhã đạm của Lạc Tu cũng bắt chước gần như giống hệt ――
Lạc Trạm lập tức ghét bỏ đến mức không chịu được.
Hắn còn chưa nói cái gì, phòng ngủ phía sau vang lên tiếng mở cửa, giọng nói của cô gái nhỏ truyền ra từ lối đi: "Lạc Trạm, có ai tới hả?"
"......"
Ý cười trên mặt Lâm quản gia ngẩn ra.
Ông cảm thấy cái giọng này hình như có chút quen tai, nhưng là nghĩ một hồi vẫn nghĩ không ra là nghe qua ở đâu.
Nhưng việc này không ngăn cản ông nhìn về phía Lạc Trạm với sự ngạc nhiên một lần nữa ――
Lạc gia tiểu thiếu gia nổi danh là ánh mắt cao đến biến thái, bởi vì thích đôi mắt đẹp, cho nên bị không ít người ngoài trộm chê cười là có đam mê cổ quái.
Lần này khác thường như vậy, thì ra là vì bỗng nhiên thông suốt?
Lạc Trạm chưa kịp gửi cho Lâm quản gia một ánh mắt nào, hắn đã thu hồi ánh mắt ghét bỏ khi nãy, lười biếng xoay người, thuận tay giữ cửa cánh cửa.
"Không có gì, là người bán bảo hiểm."
"...... À."
Một đoạn đối thoại truyền ra, cánh cửa ở trước mặt Lâm quản gia cuối cùng cũng đóng lại.
Biết đây là ý bảo ông lập tức biến mất, Lâm quản gia chỉ có thể thở dài, giả vờ như chưa thấy cái gì, và cũng không nhớ cái gì, xoay người đi vào trong thang máy.
Mười ngón tay Lạc tiểu thiếu gia không chạm nước, nhưng đầu óc là đứng đầu, trí nhớ là số một.
Trước khi đến, Lâm quản gia đã gửi hắn cách làm của mỗi món ăn trong hộp, hắn nhìn qua một lần đều nhớ rõ.
Cho nên trong lúc ăn cơm trưa, Lạc Trạm giới thiệu cách làm, cách sử dụng dao, độ lửa của từng món cho Đường Nhiễm một cách vô cùng tự nhiên, trôi chảy. Cô gái nhỏ vừa nghe vừa ăn, rất ngon.
Nhìn đôi môi của cô gái nhỏ ăn từ lúc nhạt màu đến khi đỏ ửng, Lạc Trạm nghiêm túc suy nghĩ về việc bổ sung năng lực nấu nướng cho người máy phục vụ ở nhà.
Vì loại nhu cầu này, đoàn INT có thể sẽ tham gia khóa nấu nướng linh tinh...
Lạc tiểu thiếu gia rơi vào trầm tư.
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm.
Ăn cơm trưa Lạc Trạm "làm", nếu đuổi người ta về thì dù sao Đường Nhiễm cũng rất ngượng ngùng. Lúc Lạc Trạm bảo cùng nghe kịch nói, Đường Nhiễm tuy đã buồn ngủ theo đồng hồ sinh học, nhưng vẫn cố, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Mới đầu, Đường Nhiễm còn có thể nói với Lạc Trạm một chút. Đến khi nghe xong non nửa tập, ánh mắt Lạc Trạm lơ đãng một hồi, liền thấy cô gái nhỏ, không biết từ khi nào đã ôm gối, dựa nghiêng qua hai cái gối ở sô pha lớn, gương mặt bị mái tóc dài buông xõa che hơn phân nửa, lông mi nằm im lặng dưới mí mắt.
Hô hấp phập phồng đều đặn, ngủ rất ngon.
Lạc Trạm giật mình, duỗi tay cầm điện thoại trên bàn tắt âm thanh đi. Sau đó hắn đi đến phòng ngủ của Đường Nhiễm, từ trên giường, cầm lấy chiếc chăn lông mềm mại ra phòng khách.
Tới trước sô pha, Lạc Trạm cúi người, phủ chăn cho cô gái nhỏ.
Không biết là cái gì quấy nhiễu đến cô gái nhỏ đang ngủ say, trong giấc mộng, cô quấn lấy cái chăn lông trên người, sau đó cọ cọ mặt lên gối ôm lớn.
"Lạc Lạc...... Đường này đi như vậy là không đúng......"
Trong mộng, cô gái nhỏ nhẹ giọng lẩm bẩm.
Lạc Trạm cứng người ở giữa không trung.
Qua vài giây, hắn chậm rãi vươn tay về phía cô, sau đó ngừng lại trước đỉnh đầu đen nhánh của cô một khoảng.
Có chút muốn xoa xoa cô gái nhỏ, con nhóc mà ôm "Lạc Lạc" của cô, dù là ở trong mơ, nhưng cuối cùng Lạc Trạm cũng không nỡ mạo hiểm đánh thức cô dậy.
Hắn kiềm chế, bàn tay trên đỉnh đầu nắm chặt, đè nén lại mà thu về.
"...... Mơ đẹp."
Lạc Trạm nghe thấy giọng nói của chính mình.
Đó là cái giọng trầm thấp, ôn nhu mà chính hắn cũng chưa bao giờ nghe qua.
Không biết vì sao Đường Nhiễm lại an tâm đến lạ, giấc ngủ này cũng ngủ rất sâu, rấtlâu.
Thế cho nên, khi tỉnh lại, cô còn có chút hốt hoảng không biết năm nay là năm nào. Ôm chăn lông trên người, suy nghĩ một hồi lâu, từ trong mớ hỗn độn, Đường Nhiễm mới chậm rãi nhớ ra những việc trước khi ngủ.
Không biết thời gian, cũng không biết trong nhà có người hay không, nếu có thì là ai.
Đường Nhiễm chậm rãi ngồi dậy, ở trong bóng tối, cẩn thận mà gọi: "Lạc Lạc?"
"...... Tôi đây."
Im lặng một lúc, chỉ có chất giọng lười nhác lãnh đạm mà ta đây từ phía điện thoại bên cạnh vang lên.
Ở trong bóng tối, Đường Nhiễm ngơ ngẩn.
Giờ khắc này, đáy lòng cô đột nhiên chua xót không nói nên lời. Trong bóng tối, sự cô độc và khổ sở mà cô cố chạy thoát từ rất lâu, sau một giấc ngủ trưa, lại dễ dàng mà bắt được cô.
Cũng là giờ khắc này, cô nhận ra, khi bản thân gọi lên cái danh xưng này, trong lòng thật sự chờ mong, đã không chỉ là "Lạc Lạc" AI trong điện thoại.
"Lạc Lạc" cũng chỉ là "Lạc Lạc".
Cô cũng có lòng tham.
Muốn càng nhiều, hơn nữa.
Cô gái nhỏ chậm rãi ôm chặt cái chắn lông, chưa bao giờ thấy khổ sở như vậy, mãnh liệt tựa như sợi dây vô hình quấn chặt trái tim cô từng chút một.
Ngay phía trước giới hạn cuối cùng, cửa phòng ngủ bị người đẩy ra. Vài giây sau, giọng Dương Ích Lan cùng với tiếng bước chân vang lên:
"Tiểu Nhiễm, cháu vừa gọi bà sao? Lạc Tu thấy bà trở về nên đi về trước. Các cháu hôm nay ở chung có tốt không?"
"Bà......"
Rõ ràng khi mở miệng vẫn bình thường, nhưng đến âm cuối cùng, không biết vì sao lại không kìm được sự khổ sở. Đường Nhiễm ngồi ở trong bóng tối, nghe thấy tiếng khóc nức nở của chính mình vang lên từng tiếng một.
Dương Ích Lan đang đi vào phòng khách thì sợ hãi.
Bà vội vàng chạy đến trước sô pha, ôm lấy cơ thể đang vùi trong cái chăn lông, trông rất nhỏ yếu, vỗ vỗ lưng, an ủi cô gái nhỏ, "Làm sao vậy Tiểu Nhiễm? Cùng bà nói, xảy ra chuyện gì?"
"...... Cháu không có việc gì đâu bà."
Đường Nhiễm nhẹ nhàng hít vào một hơi, chặn lại tiếng nấc.
Cô ngẩng mặt, cười khẽ lên.
"Cháu chỉ là gặp một cơn ác mộng, bị dọa."
Dương Ích Lan nhẹ nhàng thở ra, "Thì ra là gặp ác mộng? Làm bà sợ chết khiếp, bà còn tưởng cháu bị gì."
Đường Nhiễm có chút cứng đờ mà đổi đề tài, "Bà, vừa nãy bà ở trong phòng làm gì?"
"Dọn đồ cho cháu nha." Dương Ích Lan nói, "Không phải ngày mai bọn họ sẽ dẫn cháu về Đường gia sao? Bà phải kiểm tra một lần cuối cùng, không thể sót lại đồ vật gì quan trọng mới được."
"...... Vâng."
"Nhưng mà Tiểu Nhiễm của chúng ta rốt cuộc là gặp ác mộng gì, sao lại bị dọa đến xém khóc vậy?"
Đường Nhiễm im lặng.
Một hai giây sau, cô cong khóe mắt, coi như không có việc gì mà cười: "Sau khi tỉnh lại, cháu đã quên mất rồi, dù sao, là rất dọa người." "Cháu thật là tự mình doạ mình."
"......"
Đường Nhiễm cong khóe mắt, cười.
Giấu ở dưới chăn lông, ngón tay cô chậm rãi nắm chặt. Móng tay cũng đâm vào lòng bàn tay.
Biết mà.
Tỉnh lại từ giấc mộng đẹp, giây phút trở lại hiện thực lạnh như băng, thì cũng đã ở vực sâu tối tăm nhất của ác mộng.
Sau khi Lạc Trạm trở lại Lạc gia, chưa kịp nói chuyện với Lạc Tu thì đã bị ông cụ Lạc kêu đi thư phòng.
Lạc Trạm vào thư phòng, hắn vừa ngồi vào sô pha, ông cụ ngồi ghế chủ đã mở miệng: "Ông nghe nói hôm nay, anh cháu dẫn Đường Nhiễm đi đến phòng thí nghiệm của cháu xem người máy kia, không có vấn đề gì chứ?"
Lạc Trạm lười biếng mà nâng nângmí mắt, "Không có vấn đề."
Không có vấn đề mới là lạ.
Ông cụ gật gật đầu: "Vậy là tốt rồi. Hôm sau là sinh nhật Đường Nhiễm, tối hôm sau cháu đến Đường gia gặp mặt chú Đường với bà cụ Hàng đi, rồi đem cái người máy――"
"Ai thích thì người đó đi." Lạc Trạm cau mày cắt lời ông cụ, "Cháu có việc, không đi được."
Ông cụ Lạc bị giọng điệu thằng cháu trai làm cho tức chết: "Cháu thì có chuyện gì?"
Lạc Trạm lạnh lùng cười nhạt: "Ăn chơi đàng điếm."
Ông cụ gõ quải trượng: "Chỉ biết nói hươu nói vượn, cả ngày không thấy cháu được phút giây nào đứng đắn!"
"...... Tin hay không thì tùy."
Lạc Trạm lười nói đến vụ hôn ước với Đường gia, hắn không hứng thú mà đứng lên, đi ra ngoài: "Không có gì nữa đúng không? Vậy cháu cút xéo đây. Ông nếu nhàn rỗi không có việc gì thì hãy tìm thằng cháu lớn đứng đắn không ăn chơi kia mà tâm sự ―― tốt nhất thì nên đem cái con nhỏ Đường Thiển gì đấy cho anh ấy."
Ông cụ Lạc không biết đã dùng biết bao nhiêu biện pháp để đối phó với thằng cháu trai này, lúc này tức giận đến phát điên cũng chỉ có thể cứng cổ: "Vậy đưa người máy về, ông để người khác hôm sau đưa."
Lạc Trạm dừng lại bước chân: "Đưa đi chỗ nào?"
Ông cụ tức giận mà trả lời: "Còn có thể là chỗ nào, đương nhiên là Đường gia!"
"Đường Nhiễm hiện tại còn chưa về ở Đường gia mà?"
"Ngày mai nó bắt đầu dọn về ――" ông cụ dừng lại, thắc mắc mà ngẩng đầu, "Sao cháu biết Đường Nhiễm không ở Đường gia?"
Lạc Trạm cứng họng, đổ lên đầu người khác: "Anh cháunói."
Ông cụ không có hỏi thêm: "Vậy cháu biết là được, từ ngày mai nó bắt đầu chính thức dọn về Đường gia."
"Thiên trạch mà thôi."
"Cháu nói gì?" Ông cụ không nghe rõ.
"...... Không có gì."
Lạc Trạm đút tay túi quần, chậm rãi siết chặt đồng tiền xu lạnh băng bên trong.
Hắn nghiêng người, cười lười nhác lãnh đạm: "Hôm sau bảo cháu đi Đường gia đúng không? Cháu đi là được."
Ông cụ sửng sốt: "Sao đột nhiên đổi ý?"
"Bởi vì người máy phỏng sinh này, không thể để người khác đưa." Đầu lưỡi Lạc Trạm cong lên, cười khà, "Phải để cháu tự mình đi."
Ông cụ hiểu lầm, nhăn mi, bất mãn mà nói: " Trong mắt cháu cũng chỉ có AI đúng không? Những cái máy móc lạnh như băng đó có cái gì tốt?"
"......"
Lạc Trạm lười giải thích. Hắn cong khóe miệng, xoay người rời đi.
Lạc Trạm không về phòng của mình, mà lập tức đi đến cửa phòng Lạc Tu.
Sau khi mở cửa, người đàn ông ra tới hình như mới tắm xong, đổi một cái áo ngủ tơ lụa màu xám nhạt, mái tóc màu đen nửa ướt nửa khô mà rũ xuống.
Không mang cái kính vô cùng văn nhã như ngày thường, nên đôi mắt đen thanh lãnh cũng không có che đi, nên sự ôn hòa cũng biến thành những góc cạnh rõ ràng.
Nếu là những người ngoài Lạc gia thấy dáng vẻ này của hắn, chắc chắn sẽ không có ai dám nghe đồn hay khua môi múa mép về vị đại thiếu gia "Rất mềm yếu" của Lạc gia này.
Lạc Trạm vốn đã nhìn thấu người này từ sớm, lúc này không hề bất ngờ, mí mắt cũng không nâng: "Phương pháp ngày đó anh nói, tôi đồng ý."
Lạc Tu cầm mắt kính trong tay, thong thả ung dung mà lau, "Cái nào?"
Lạc Trạm lãnh đạm liếc hắn, "Đừng giả ngu."
"......"
Lạc Tu thấp mắt, cong môi.
Nụ cười này mỏng lạnh, nhưng khi hắn giơ tay một lần nữa, mang mắt kính lên―― khi ánh sáng trên kính thấu kính thượng thanh lãnh như nước quang xẹt qua, nhìn lại lần nữa, nụ cười sắc bén kia đã như ảo giác, biến mất không thấy nữa.
Người đàn ông vẫn mang ý cười ôn hòa như lúc ban đầu: "Dù sao cũng là việc yêu cầu anh phối hợp, sau khi nghiêm túc nghĩ lại, anh đã đổi ý."
Nghe thấy lời này, Lạc Trạm không hề bất ngờ.
Hắn lười biếng mà dựa lên vách tường đối diện phòng ngủ Lạc Tu, "Nói điều kiện đi ―― nói trước, lấy chuyện này để ép, trực tiếp bảo tôi kế thừa vị trí gia trưởng vị trí, loại điều kiện nực cười không bình đẳng này không cần nói ra. Nói cũng là lãng phí thời gian."
Lạc Tu cười nhạt: "Nói điều kiện nhiều rồi, anh không thấy thú vị, hay là đổi một cách khác?"
Lạc Trạm nhíu nhíu mày, hắn nhướng mày, "Cách gì?"
Lạc Tu: "Đánh cuộc đi."
Lạc Trạm: "?"
- ---------------------------------------------------------------
So sorry mn 〒_〒
Tối nay hoặc sáng mai sẽ bù thêm chap (╥_╥)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.