Lạc Trạm đi từ phòng tắm ra, đến trước sô pha đơn cạnh cửa sổ sát đất, cầm lấy điện thoại đang rung trên bàn trà.
Thông báo ghi "Đàm Vân Sưởng".
Lạc Trạm rũ mắt, xoa nửa mái tóc ướt, ngồi vào sô pha. Lòng bàn tay ấn nhẹ lên nút màu xanh lá, cuộc trò chuyện được kết nối đến bên kia.
Hắn lười nhác, mở miệng: "Chuyện gì?"
Đàm Vân Sưởng: "Còn có thể chuyện gì nữa, tổ tông ―― đương nhiên là cái kế hoạch của cậu nha, anh cậu đồng ý phối hợp không?"
"Có." Lạc Trạm lười nhác đáp.
"Anh ấy đồng ý rồi? Tớ còn tưởng anh ấy muốn nhìn cậu khó xử." Đàm Vân Sưởng nói xong, hoài nghi hỏi, "Lạc Tu sẽ không cho đặt điều kiện gì cho cậu chứ, chẳng hạn như nếu muốn anh ấy phối hợp cậu giấu giếm Đường gia, Lạc gia, cậu phải trở về kế thừa gia nghiệp hay gì đó?"
Lạc Trạm nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ sát đất, hơi híp mắt, im lặng hai giây, hắn mở miệng: "Không có."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, hiếm khi anh cậu tốt ――"
"Nhưng mà cũng không khác lắm."
"......?" Đàm Vân Sưởng nghẹn họng, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, vội vàng mà nói: "Cái gì gọi là không khác lắm? Đội INT chúng ta còn có người già với trẻ nhỏ đó, cậu đừng định vứt bỏ chúng ta, trở về kế thừa gia nghiệp, làm lão đại nha."
Trong điện thoại yên lặng một lúc lâu.
Đàm Vân Sưởng càng gấp đến mức vò đầu bứt tai, gần như là hận mình không thể lập tức mang theo đám INT bay đến trước mặt Lạc Trạm, bảo hắn hồi tâm chuyển ý, bỗng hắn nghe thấy phía đối diện cười nhạt.
"Sẽ không." Lạc Trạm dừng động tác lại, đỉnh đầu bị chà lau đến nửa ướt nửa khô, cặp mắt đen nhánh mang theo ý cười lười nhác mà lãnh đạm. "Bị Lạc gia đè ép nhiều năm như vậy, thật vất vả mới có một cơ hội nhỏ để bò ra, sao tớ có thể ở từ bỏ vào lúc này?"
Đàm Vân Sưởng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó hắn hỏi: "Vậy lời nói vừa nãy cậu nói là có ý gì?"
"Là...... Mục đích cuối cùng của Lạc Tu tất nhiên vẫn là cái này. Nhưng mà không phải là điều kiện, mà là kết quả đánh cược."
Đàm Vân Sưởng mờ mịt: "Đánh cược?"
"Ừ," Lạc Trạm rũ tay xuống, "Chúng ta đánh cược. Tớ làm người máy cho Đường Nhiễm hai tháng, không thể bại lộ."
Đàm Vân Sưởng vội vàng hỏi: "Vậy còn anh ấy?"
Lạc Trạm cong khóe miệng, nói một câu.
Điện thoại đối diện im lặng một lúc lâu, Đàm Vân Sưởng ngậm ngùi bày tỏ niềm thương cảm: "Trâu bò thật! Đám con nhà giàu các cậu đều thích làm mấy cái ' thú vui tao nhã ' này sao?"
Lạc Trạm cười lạnh: "Anh ấy muốn hố tớ, chẳng lẽ tớ sẽ để cho anh ấy tốt đẹp sao?"
Đàm Vân Sưởng: "Nhưng mà điều kiện của các cậu hoàn toàn chênh lệch, rõ ràng là bất lợi, vậy mà Lạc Tu cũng đồng ý?"
Ý cười Lạc Trạm ý càng thêm đậm.
Qua vài giây, hắn lười biếng mà tiến đến sô pha, "Khó khăn của tớ, với khó khăn của kẻ đấy, có thể giống nhau sao?"
"Cũng đúng." Đàm Vân Sưởng buông tiếng thở dài, "Muốn giả hai tháng...... Đến lúc đó, có lẽ đơn đặt hàng mới của chúng ta, cái người máy mới kia cũng đã đưa tới?"
"Ừ."
Lạc Trạm nghe Đàm Vân Sưởng báo tiến độ công tác để phối hợp nguỵ trang của phòng thí nghiệm xong, đã chuẩn bị tắt điện thoại.
Nhưng Đàm Vân Sưởng không chịu tha hắn, tình ý chân thành mà kêu: "Anh Trạm."
Lạc Trạm: "......"
Lạc Trạm lạnh lùng ghét bỏ: "Tớ đây không đảm đương được cái tiếng này, tập thể 5 năm của cậu đã quên sao?"
"Cậu là từ ban thiếu niên, những người khác trong phòng thí nghiệm cũng lớn hơn cậu nha." Đàm Vân Sưởng có việc nhờ, không dám oán giận, "Có chuyện này muốn nhờ cậu giúp đỡ."
Lạc Trạm nghe thấy tiếng "Anh Trạm" đã đoán được, lúc này đang cụp mắt, lười biếng mà dựa vào sô pha, "Nói đi."
Đàm Vân Sưởng: "Tớ nghe Thiên Hoa nói, cậu quen Lam Cảnh Khiêm?"
Lạc Trạm nhíu mày, "Ai?"
Đàm Vân Sưởng: "Lam Cảnh Khiêm đó, tên kim cương vương lão ngũ mới lên, thuộc lĩnh vực điều khiển, người sáng lập ra AUTO ―― Lâm Thiên Hoa nói với tớ, năm trước, lúc cậu đi hội giao lưu AI quốc tế có quen biết anh ấy. Tên đấy còn nói là hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ."
Lạc Trạm nghe được kẻ trung gian mới nhận ra, "Cậu nói Matthew?"
"A?" Đàm Vân Sưởng ngơ ngác một chút, sau đó mới phản ứng lại, "À, đó là tên tiếng Anh của anh ấy đúng không? Tớ tra một chút...... Đúng, là anh ấy, là anh ấy."
Lạc Trạm đứng dậy từ trên sô pha, đi vào trong phòng ngủ, thuận miệng hỏi: "Anh ấy thì sao?"
"Anh ấy về nước!"
"......" Giọng nói đột nhiên lớn đến kinh người, khiến Lạc Trạm cứng đờ, lúc lấy lại tinh thần, hắn nhíu mày, không có ý tốt mà nhìn thoáng qua điện thoại, "Anh ấy là ba cậu hay sao mà cậu mừng rỡ như vậy?"
Đàm Vân Sưởng hưng phấn, hoàn toàn không để bụng Lạc Trạm nói gì, "Tớ ước gì anh ấy là ba tớ, đáng tiếc người ta năm nay mới ba sáu, ba bảy, trừ phi mười một, mười hai tuổi đã phạm sai lầm, bằng không tớ đoán có lẽ chúng tớ không có duyên làm cha con."
"Vậy cậu muốn gì? " Bị Đàm Vân Sưởng làm cho tâm thần bất ổn, Lạc Trạm lười rũ mắt, hỏi.
Đàm Vân Sưởng hưng phấn mà nói: "Nếu các cậu quen biết, Lâm Thiên Hoa nói còn quan hệ khá tốt, hay là cậu xem rồi định ra chút thời gian, thỉnh anh ấy làm quen với phòng thí nghiệm của chúng ta một xíu?"
"Là làm với cậu một xíu thì có."
"Hì hì hì hì, tiện thể, cùng nhau làm quen."
Lạc Trạm lười biếng mà cụp mí mắt, lãnh đạm, cong cong khóe miệng: "Xu hướng giới tính của anh ấy không phải là đồng tính."
"?"Đàm Vân Sưởng ngơ ngác một hồi lâu, sau khi phục hồi tinh thần mới nóng nảy, "Tớ cũng không phải nha!"
Lạc Trạm cười lạnh: "Vậy sao cậu lại vội vàng muốn làm quen như vậy?"
"Cái đó không giống nhau! Lam Cảnh Khiêm chính là nam thần số một của tớ, mấy năm nay tớ đã nghe nói tiểu sử của anh ấy, hoàn toàn là chuyện về đại thanh niên dốc lòng trưởng thành, từ sinh viên nghèo khổ không có gì, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ngồi vào vị trí như hiện giờ―― toàn bộ cuộc đời anh ấy là một bộ sảng văn 500 vạn chữ nha!"
Lạc Trạm bị Đàm Vân Sưởng làm ồn ào đến bực bội, lười biếng mà "Ừ" một tiếng: "Hôm nào đi, mới các cậu cùng nhau ra ăn bữa cơm."
"Được rồi! Cảm ơn anh Trạm! Về sau cậu chính là anh ruột của tớ! Anh ruột ngủ ngon!"
"......"
Lạc Trạm không cảm xúc mà tắt điện thoại.
Hắn ném điện thoại sang một bên, lúc thu tay thì lại dừng lại. Sau một lúc lâu, hắn chậm rãi cúi người, cầm đồng xu trên bàn lên.
Nhìn vài giây, Lạc Trạm không nhịn được mà bật cười.
"Sớm biết vậy thì đã không nhận. Vì một đồng xu của em, em có biết tôi đã đánh đổi bao nhiêu không."
"......"
Đêm khuya thanh vắng.
Ngoài cửa sổ, chim mẹ trong ổ cọ cọ nhẹ vào đầu chim non đang ngủ, phát ra một tiếng kêu thấp thấp.
Giữa trưa hôm sau, Đường gia sắp xếp hai chiếc xe tới đón Đường Nhiễm.
Chiếc thứ nhất mang hành lý của cô gái nhỏ đi, chiếc còn lại là cái xe mở mui với tài xế ngày trước tới đón cô.
Dương Ích Lan đưa cô đến trước xe dưới lầu. Mãi cho đến khi Đường Nhiễm chậm rãi ngồi vào trong xe, Dương Ích Lan vẫn không nỡ buông tay cô ra.
Vành mắt bà đỏ bừng, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh, nhưng vẫn cố cười. "Tiểu Nhiễm, sau khi đến Đường gia phải chăm sóc tốt chính mình, biết không? Không thể làm bản thân chịu ủy khuất, có chuyện thì gọi điện thoại cho bà, cùng lắm thì... Cùng lắm thì bà dẫn cháu về ở nhà bà, được không?"
Đường Nhiễm ngồi ở trong xe, trên đỉnh đầu là mùa hè khô nóng, tiếng ve ồn ào cùng với ánh nắng chói mắt mà cô không nhìn được. Không khí oi bức, cô nắm chặt ngón tay, nhưng lại cảm thấy lòng bàn tay lạnh băng.
Đường Nhiễm chậm rãi dừng lại hô hấp, khóe mắt cong cong. "Bà ơi, cháu ở Đường gia sẽ sống rất tốt, bà không cần lo lắng...... Chậu cũng sẽ gọi điện thoại cho bà, cháu còn muốn nghe tiếng em bé của chú với dì nói chuyện đó."
"Được, được," Dương Ích Lan kìm nước mắt lại, cố cười, "Chờ nó biết đi, bà mang nó qua gặp cháu, được không?"
"Vâng." Đường Nhiễm nhẹ giọng, "Chúng ta một lời đã định nha bà."
"......"
Dù không muốn buông tay thì vẫn phải buông ra, dù không muốn nhìn thì người cũng phải rời đi.
Xe đi theo đường phố dài, hoàn toàn lẫn vào dòng xe cộ, đôi mắt không thể nhận biết khoảng cách như thế nào. Đến thân xe rẽ vào một cái ngã tư, Đường Nhiễm mới biết Dương Ích Lan sẽ không có thể nhìn thấy mình, đường cong của khóe miệng mà cô cố nhếch một chút cũng đã rũ xuống.
Muốn nhịn xuống, nhưng vẫn không nhịn được, nó bị cảm xúc vô hình đè nặng, cong xuống dưới.
Cô gái nhỏ hơi cúi đầu, đỏ vành mắt.
Từ hôm nay trở đi, cũng chỉ có một mình cô.
Một người cũng phải sống tốt.
Đường gia, Chủ Trạch.
Bà Hàng vẻ mặt không có ý tốt mà ngồi ở sô pha, đôi tay đỡ quải trượng, lòng bàn tay vô thức mà vuốt ve. Đây là thói quen khi bà đang suy nghĩ việc gì đó.
Đường Thế Tân ngồi ở bên tay phải bà, lúc này vẻ mặt cũng hơi trầm xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Chắc chắn là hắn đã trở lại?" Sau một lúc lâu, bà cụ đột nhiên mở miệng hỏi.
Đường Thế Tân hoàn hồn, ngẩng đầu, "Con đã tìm người kiểm tra qua lý lịch, chắc chắn là Lam Cảnh Khiêm mà chúng ta biết."
Bà Hàng nhíu mày không nói.
Đường Thế Tân lo lắng mà nói: "Mấy năm nay con vẫn không có chú ý tin tức của hắn, tuy nghe nói Matthew, người sáng lập AUTO là người ở trong nước, ít tuổi mà lại dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhưng không nghĩ đến lại là hắn. Cũng là do lần này hắn đột nhiên về nước, tạp chí kinh tế tài chính trong nước, bốn phía đưa tin tuyên truyền, lúc này con mới phát hiện là hắn."
Bà Hàng hỏi: "Biết vì sao hắn trở về không?"
"Phía chính phủ tuyên bố là trở về trợ giúp bên lĩnh vực điều khiển trong nước phát triển, không ít người thầm nói là định về để phân một ly canh (* hưởng ké lợi lộc). Nhưng cá nhân hắn có mục đích riêng gì không thì......"
Đường Thế Tân cau mày dừng câu chuyện.
Bà Hàng đương nhiên biết con trai mình đang lo lắng cái gì, mà trên thực tế, vừa rồi, sau khi bà nghe thấy tin tức này, lỡ tay mà làm vỡ cái ly, cũng là từ sự lo lắng như vậy.
Im lặng một lát, bà gõ gõ quải trượng: "Đường Nhiễm đã dẫn về?"
"Ở trên đường." Đường Thế Tân trả lời xong, do dự một hồi lâu mới mở miệng, "Mẹ, hay là chúng ta dứt khoát nói cho Lam Cảnh Khiêm về sự tồn tại của Đường Nhiễm, cũng xóa đi thù oán năm đó?"
Bà Hàng không cần suy nghĩ, quả quyết phủ định: "Không được."
"Nhưng mà......"
Bà Hàng lạnh giọng nói: "Chuyện này không có gì gọi là nhưng mà! Năm đó ta đã nói với con, thằng nhóc này nhìn thanh lãnh, chỉ giữ lấy mình, nhưng thực tế lòng dạ sâu đậm, vốn không phải là một người rộng rãi! Lần này trở về, không biết Đường Nhiễm tồn tại thì có lẽ việc kia cũng cho qua, nhưng nếu cho hắn biết ―― con cảm thấy hắn có thể chịu đựng nỗi bực tức này?"
Đường Thế Tân: "Con sợ giấy không gói được lửa,"
"Gói không được cũng phải gói!" Bà Hàng sắc mặt khó coi, "Con cảm thấy năm đó ta ép hắn xuất ngoại là sai, bây giờ muốn tới trách móc ta?"
Đường Thế Tân đen mặt, không nói gì.
Bà Hàng không có tâm tư để ý sắc mặt con trai, đôi mắt bà xoay chuyển, cuối cùng thầm kín mà than: "Dẫn về cũng tốt. Lúc này nếu để nó ở ngoài, ngược lại sẽ thành quả bom hẹn giờ, khiến ta không thể an tâm."
Bà quay đầu lại liếc mắt nhìn con trai một cái, đứng dậy.
"Ta đã không còn sức, con trấn an nó một chút, sau đó đưa nó đến Thiên trạch đi."
Đường Thế Tân nói: "Đường Nhiễm không nhìn được, bên Thiên trạch, người hầu còn chẳng mấy khi đi đến, khó tránh khỏi việc chăm sóc không đến nơi đến chốn, hay là để nó cùng nhau ở đây......"
"Thiên trạch không có máy bàn hả, có chuyện gì, nó không thể gọi người tới sao?"
Bà cụ không vui mà cắt lời, ngay sau đó chống quải trượng dừng trước sô pha, hạ giọng:
"Trước kia còn chưa nói đến. Nếu Lam Cảnh Khiêm đã về nước, thì từ hôm nay trở đi, vu Đường Nhiễm nhất định phải tránh đi tai mắt của người ta, người hầu tiếp xúc với nó càng ít càng tốt! ―― nhất định không thể để Lam Cảnh Khiêm biết Đường Nhiễm tồn tại, nhớ chưa?"
Đường Thế Tân nhẫn nhịn, nhớ tới cô bé từ khi nhỏ tuổi đã bị mình đưa ra khỏi cửa, hắn có chút không kìm nén được: "Mẹ, dù sao Đường Nhiễm cũng là cháu ngoại của ngài, ngài――"
"Anh câm mồm cho ta!"
Bà Hàng đột nhiên tức giận, quải trượng nặng nề mà đập lên trên mặt đất.
Đường Thế Tân im lặng, biết chính mình chọc tới tử huyệt mà mẹ không chịu được việc bất cứ kẻ nào nhắc tới, chỉ có thể đen mặt, lời muốn nói xuống.
Bà Hàng còn đứng tại chỗ, tức giận đến thở hồng hộc.
"Em gái anh đã trong sạch mà gả ra ngoài, không có quan hệ gì với tên đàn ông kia, ta cũng không có đứa cháu ngoại này! Loại gièm pha này anh mà còn dám nhắc tới thì đừng trách ta trở mặt!"
Nói xong, bà Hàng cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
- ---------------------------------------------------------------
Toi đi ngủ đây... Có lỗi gì mn cmt trưa toi lết lên sửa....