Lúc Lạc Trạm trở lại phòng thí nghiệm chuyên dụng của trường K, sắc trời bên ngoài đã dần tối đen.
Hắn đẩy cửa đi vào, mấy thành viên INT đang thảo luận quanh bàn hội nghị đều sửng sốt.
Mạnh Học Vũ đứng ở cạnh cửa, sắc mặt kì quái mà nhìn Lạc Trạm: “Anh Trạm, không phải là anh đi đến cửa hàng à, làm sao mà bây giờ mới về?”
“Đúng vậy,” người bên cạnh nói, “Chúng ta còn tưởng rằng anh về nhà mừng thọ lão gia trước rồi chứ."
“……”
Lạc Trạm không muốn chửi tục, chỉ lười nhác vác khuôn mặt lạnh lùng đi đến trước ghế sofa. Hắn ngồi xuống, dựa vào lưng ghế, nhắm mắt. "
“Không về nhà mà đi giúp đỡ người khó khăn. ”
“Khó khăn?” Mạnh Học Vũ bất an.
Lạc Trạm nhắm mắt nói chuyện, thanh âm lười nhác lãnh đạm, cũng không nghiêm túc, “Trời mưa nên đỡ một cô gái mù đi qua đường.”
Mạnh Học Vũ không kịp đáp lời thì đã có người cười rộ lên, “Á, anh Trạm hiện tại có lòng nhân ái đến vậy sao? Nhưng sao mà cái "đường cái" này dài quá vậy? Tính theo thời gian thì mấy người bọn anh đi hết một nửa đường cao tốc 103 phía Đông à?"
Lạc Trạm nhíu mày, “Không mang điện thoại, ngày mưa lại không bắt được tắc xi, anh đi bộ về.”
Mọi người sững người.
Qua vài giây, cả lũ nhìn nhau, xúm lại gần nhau bàn tán xì xầm.
“Tình huống là sao vậy? Trời mưa đó nha, đã vậy còn đi bộ về, thế mà tâm trạng của anh Trạm vẫn tốt như vậy? "
“Bình thường là phải nóng nảy lắm rồi đó. Mà Mạnh Học Vũ, chú hôm nay mạng lớn, chọc phải quả bom như vậy mà vẫn còn sống.”
“Nói thế tức là hôm nay tâm trạng anh Trạm không tồi?”
“Thế này không khoa học nha, rõ ràng trước khi đi còn rất bực bội."
“Gặp quỷ gặp quỷ.”
“……”
Tai Lạc Trạm rất thính, mấy đứa bàn tán bên kia đương nhiên là nghe thấy, chỉ là hắn lười nên bỏ qua.
Trên thực tế chính hắn biết, việc mà coi là "gặp quỷ " không phải là mấy việc này —— ngày mưa dù không có tắc xi, nhưng xe buýt thì sẽ không đến trễ.
Rõ ràng trong túi quần hắn có tiền xe mà cô gái nhỏ "chi trả" để hắn đi về, nhưng khi đến trạm xe buýt, hắn lấy tiền ra, đặt ở lòng bàn tay, nhìn một lúc, không hiểu ma xui quỷ khiến kiểu gì lại cất vào.
Sau đó hắn hoàn toàn không nghĩ tới việc mình có mang theo tiền, mà dứt khoát đi bộ hai trạm xe để về.
…… Chắc là thiếu ngủ khiến người ta bị thiểu năng trí tuệ.
Nghĩ đến đây, Lạc Trạm trợn mắt ngồi dậy, khuỷu tay chống lên đầu gối. Hắn liếc khóe mắt, nhíu mày nhìn mọi người, “Đàm Vân Sưởng đâu?”
Có người cười trộm, “Đàm học trưởng biết anh trở về chắc chắn muốn "xử lý" anh ấy nên đã chạy từ sớm."
Lạc Trạm mặt không cảm xúc: “Ai đem trợ lý giọng nói nhân tạo hoàn thành rồi đưa cho nó?"
“……”
Biểu cảm gương mặt của một vài người lập tức trở nên vi diệu.
Đoàn đội INT có mấy thành viên là mới gia nhập ở học kì 1, không biết Lạc Trạm đang nói đến cái gì, liền vì tò mò mà thò đầu ra.
“Trợ lý giọng nói nhân tạo? Đó là cái gì? INT còn có tạo ra sản phẩm này hả? Sao mà em chưa thấy qua bao giờ? "
Thành viên lâu năm nén cười đáp: “Đó là tác phẩm đầu tiên của INT, anh Trạm lúc ấy còn nhỏ tuổi, so hiện tại thì có dễ nói chuyện hơn tí —— nên giọng nói AI là sử dụng giọng của anh ấy."
“Hể?” Thành viên mới hiển nhiên là vô cùng kinh ngạc, nhìn lướt qua Lạc Trạm trên sô pha, nhỏ giọng hỏi: “Anh Trạm đồng ý sao?”
“Cũng không hẳn. Hơn nữa, để lấy giọng nói, lão tiền bối lúc ấy bắt anh Trạm đọc gần hết một bộ 《 từ hải 》, đã vậy còn có người to gan lớn mật dùng họ của anh Trạm để làm tên cho cái AI kia—— kết quả chính là phòng thí nghiệm INT xém chút trở thành những nạn nhân xấu số."
Lạc Trạm vững vàng mà nghe lịch sử đen tối của chính mình, đến đoạn kết thì cười: “Không phải vẫn là "xém chút" sao, đã "xấu" đâu.”
“Nhìn này” một thành viên cũ vừa xía vô vừa ôm đầu chạy vào bên trong phòng “Đây là di chứng của《 từ hải 》đó, đến bây giờ vẫn chưa khỏi!”
Người này miệng lưỡi nhanh nhảu, đáng tiếc dù chạy đến cửa nhưng vẫn không thoát được mà bị Lạc Trạm tùy tay ném cái gối đang ôm trúng ngay sau đầu.
Bụp.
Chính giữa mục tiêu.
One hit one kill.
Sau khi khóc thét thảm thiết, các thành viên “Thỏ tử hồ bi” mà liếc nhau, liên tục ho khan vài tiếng, kiềm chế ham muốn "bà tám" lại.
*Thỏ tử hồ bi là câu thanh ngữ, nôm na là nói về con chồn khóc khi thỏ chết, kiểu khóc giả vờ, khóc đểu ấy*
Có người sợ Lạc Trạm nổi giận, liền vội vàng trở nên nghiêm túc, dời điểm chú ý.
“ Anh Trạm, anh trở về đúng lúc chúng em đang thảo luận bước tiếp theo của hạng mục mới, anh có ý tưởng gì không?"
“……”
Lạc Trạm ngày xưa phá kỷ lục người trẻ tuổi học trường K, sau đó, hắn liền thể hiện năng lực khủng bố của mình, đã vậy còn theo tốc độ kinh dị mà nâng cao. Hơn nữa có nhà họ Lạc duy trì tài nguyên nên dù tìm tòi ở hạng mục nào đều không cần để ý đến vấn đề tài chính —— đây là bảo vật xa vời mà đại đa số những đội trẻ tuổi đều hy vọng.
Từ hai ba năm trước, Lạc Trạm cũng đã trở thành nhân vật quan trọng của INT, hạng mục mới của đội phải trải qua sự cho phép của hắn, đây đã là một việc hết sức bình thường.
Lạc Trạm hỏi: “Mọi người hiện tại định ra hướng đi như thế nào rồi?”
“Chủ yếu là hai mục. Một cái là về việc tự giám sát học tập, một cái là phiếm hóa năng lực (editor: cái ni tui hổng hiểu mấy nên để lại, ai biết chỉ tui vs).”
Lạc Trạm gật đầu.
“Anh Trạm, anh nói xem, chúng ta nên chọn cái nào?”
“…… Phiếm hóa.”
Lạc Trạm vốn là định chọn cái đầu tiên, nhưng khi vừa mở miệng, trước mắt hắn liền hiện lên hình ảnh cô gái mù đứng bất lực ở dưới mái hiên.
Vì thế lời nói ở bên miệng đột nhiên thay đổi, đáp án theo đó cũng thay đổi.
Mọi người trong đội tất nhiên cũng thấy ngạc nhiên.
“Em còn tưởng anh Trạm chắc chắn sẽ chọn tự giám sát đó, dù gì thì bây giờ nó là cái mà không ít nhà nghiên cứu hàng đầu nhận xét là có tương lai."
“Em cũng cho là vậy. Anh Trạm, vì sao lại chọn phiếm hóa năng lực a?”
“Phiếm hóa. Vậy thì cụ thể là chúng ta phải làm gì? "
“……”
Lạc Trạm rũ mắt.
Đáy lòng hắn có chút bực mình vì bản thân xúc động, nhưng lời đã nói, hắn cũng sẽ không đổi.
Suy nghĩ vài giây, Lạc Trạm giương mắt, lười nhác dựa sô pha: “Là hôm nay, lúc anh giúp một cô gái nhỏ yếu liền nảy ra ý tưởng, mọi người tham khảo thử xem."
“?”
“Người máy về quần áo ở nhà.”
“……”
Mọi người lâm vào suy tư. Chưa đầy vài giây, có người nhanh ý toát ra ý tưởng: “Anh Trạm, chẳng lẽ là anh đang nói đến …… người máy quét rác?”
Lạc Trạm lười biếng liếc qua, “Sọ não chú đổi thành hộp đựng chất thải của người máy quét rác à?"
“Ha ha ha em nói giỡn.” Người nọ gãi gãi đầu, “Bất quá hiện tại có nghiên cứu phát minh chức năng phục vụ nơi công cộng, cũng có những chức năng ở nhà riêng... Nhưng ngoại trừ quét rác, rửa chén gì đấy thì còn lại đều không ai có nhu cầu nha."
Mọi người phụ họa theo.
“Có.”
Đột nhiên vang lên tiếng phản bác, vậy mà không phải của Lạc Trạm.
Thành viên INT quay đầu nhìn qua, liền thấy Mạnh Học Vũ bình thường hiếm khi mở miệng đang nhìn nam sinh trên ghế sô pha với ánh mắt phức tạp.
Bị mọi người nhìn chằm chằm, Mạnh Học Vũ liền vội vàng thấp cúi đầu, hàm hồ nói: “Ý tứ anh Trạm hẳn là tìm hiểu về loại người máy chuyên cung cấp cho người tàn tật quần áo một cách nhanh chóng và tiện lợi thì phải."
Vài kẻ ngẩn người, sau đó chậm rãi phản ứng lại.
“A, vậy cho nên mới nói là hôm nay giúp đỡ người nhỏ yếu mà nảy ra ý tưởng hả?"
“Người máy dành cho người mù? Nghe có vẻ là một chủ ý không tồi, ít nhất có thể phục vụ công chúng.”
“Có thể xem xét tính khả thi. "
“Để tổ tụi tui làm cho.”
“……”
Thành viên INT hợp tác nhiều năm, lại đều cùng chung chí hướng, không phải tinh anh không hội tụ, hiệu suất đã sớm trở nên cực kỳ cao.
Dăm ba câu định ra kế hoạch, hội nghị liền kết thúc. Thời gian không còn sớm, mọi người vui đùa rồi tan cuộc, mọi người chuẩn bị về nhà hoặc là về ký túc xá.
Lúc chỉ còn vài người, Mạnh Học Vũ sau một hồi rối rắm, cuối cùng quyết định đi đến trước sô pha.
“Anh Trạm” hắn cười trừ, “Hình như anh rất để ý cô gái mù trong tiệm ngày hôm nay?"
Lạc Trạm nằm ở sô pha, nhắm hai mắt, vài giây sau mới lười biếng mà mở miệng: “Ai nói.”
Mạnh Học Vũ hơi hơi cắn răng, “Nếu anh không để ý thì tại sao là vì cô ấy mà nghiên cứu vấn đề này?”
“…… Anh nói là vì cô ấy khi nào? "
Lạc Trạm cuối cùng cũng mở mắt ra, khác với giọng điệu lười nhác, đôi mắt đen nhánh dưới bóng đèn lại thêm âm u, tựa như là ánh sáng cũng không chiếu rọi được.
Thấy không khí căng thẳng, có người bên cạnh vội vàng lại gần, quàng vai Mạnh Học Vũ vỗ vỗ, sau đó cười với Lạc Trạm.
“Anh Trạm, anh đừng chấp nhặt với nó. Nó đang ghen đấy. "
Lạc Trạm lạnh lùng hỏi: “Ghen với ai?”
“Haha, anh Trạm hỏi nó việc này làm gì, còn có thể là ai được nữa? Học Vũ thích cô gái kia, đội mình có mấy ai mà không biết việc này —— mỗi lần vừa nghe thấy người ta đến cửa hàng là lập tức chạy sang đấy. ”
Lạc Trạm liếc Mạnh Học Vũ, “Chú thích cô gái kia?”
Mạnh Học Vũ cứng đờ. Mấy giây sau hắn gân cổ lên nói, “Không sai, em thích cô ấy.”
“Vậy à.” Lạc Trạm lười nhác mà cụp mắt, từ trên sô pha đứng dậy, “Vậy thì liên quan gì đến anh đây? ”
“……”
Mạnh Học Vũ cúi đầu không nói.
Lạc Trạm cũng lười so đo với hắn, đi lướt qua hắn, vào phòng nghỉ.
Nhưng vừa lách người qua, phía sau Lạc Trạm lại truyền đến âm thanh khẩn trương, mang vài phần địch ý của Mạnh Học Vũ: “Anh Trạm, anh thật sự không…… Không có thích cô ấy sao?”
“……”
Lạc Trạm dừng lại, rũ mắt, không nói.
Thanh niên quàng vai Mạnh Học Vũ cười thành tiếng, hắn duỗi tay đánh lên đầu Mạnh Học Vũ một phát, "Tên nhãi nhà cậu hai ngày nghỉ phép hôm trước chơi đến ngu rồi à? Cậu nói anh Trạm thích ai cơ? Hôm nay anh ấy mới nhìn thấy cô gái mù kia đó!"
“ Đừng cười, Đường Nhiễm rất đẹp!” Mạnh Học Vũ gân cổ lên cãi lại.
“Đẹp thì đẹp, nhưng dù đẹp thì cũng là người mù nha.” Nam sinh ôm Mạnh Học Vũ nhún vai, “Chú mày tới INT trễ nên chú không biết, đừng nói đến chúng ta đây chấp nhận còn có chướng ngại —— anh Trạm là yêu tha thiết một đôi mắt đẹp, từ khi vào INT mấy năm nay vẫn không sửa đổi, sao có thể sẽ coi trọng cô gái mà chú thích được? "
Nam sinh nói xong, quay người lại nhìn về phía trước, “Anh Trạm, anh nói xem em nói đúng không?”
“……”
Lạc Trạm không lên tiếng.
Qua vài giây, hắn khóe miệng lãnh đạm mà nhếch lên, “Không chỉ.”
“A? Không chỉ cái gì?”
“Không chỉ mỗi đôi mắt đẹp là đủ.”
Lạc Trạm nói một nửa lại dừng lại.
Nghĩ đến dấu vết như cánh hoa trong giấc mơ, ánh mắt hắn lại chìm xuống một chút.
Giây lát sau, Lạc Trạm hoàn hồn. Hắn bước từng bước dài đi vào trong phòng, khôi phục âm thanh lười nhác, nói với người phía sau: “Đôi mắt không thể nhìn thấy, anh mày đương nhiên sẽ không thích.”
Nghe được lời chính miệng Lạc Trạm nói, trái tim Mạnh Học Vũ rốt cuộc buông xuống ——
Lạc Trạm nói chuyện nhất ngôn cửu đỉnh, chưa bao giờ có việc gì có thể khiến hắn thay đổi. Người khác nói có thể khiến Mạnh Học Vũ vẫn bất an, nhưng chính Lạc Trạm mở miệng, hắn liền hoàn toàn yên tâm.
Nam sinh bên cạnh còn hoang mang: “Không chỉ mỗi đôi mắt đẹp thôi? Vậy thì còn có điều kiện gì? Sao anh đây chưa bao giờ nghe qua? ”
“……”
Sáng sớm hôm sau.
Đường Nhiễm đứng trước cửa sổ phòng ngủ sát đất, bất an mà rũ tay, “Bà, quần áo này mặc hơi phiền toái thì phải? "
"Phiền toái cái gì?" Dương Ích Lan kéo chặt đai lưng cho cô, chiếc váy lễ phục phác họa ra vòng eo nho nhỏ mà tinh tế của cô. "Được rồi, quay lại, bà giúp con kéo khóa lên."
“Con có thể tự làm……”
“Quần áo này không giống với mấy cái phong cách đơn giản mà con hay mặc, để bà chỉnh lại cho con—— hôm nay con đi Lạc gia tham gia bữa tiệc mừng thọ của lão gia đó, phải trang điểm cho xinh xinh đẹp đẹp.”
Đường Nhiễm cười bất đắc dĩ.
Sau khi làm tốt hết mọi thứ, Dương Ích Lan nhẹ giọng: “Tiểu Nhiễm, eo con chỗ này có vùng ấn đỏ, là do cọ ở đâu đó mà bị thương hả?"
Đường Nhiễm nghĩ nghĩ, “Cái đó là bớt.”
“Bớt?”
“Vâng, có từ lúc nhỏ.”
“Vậy à, khá là xinh đẹp đó.” Dương Ích Lan cười, liếc mắt nhìn một cái, chậm rãi kéo khóa kéo lên “Giống như là cánh hoa vậy.”
Đường Nhiễm ngẩn người.
Qua vài giây, cô gái nhỏ nhắm hai mắt, nhẹ nhàng cười tươi "Vâng ạ. Trước kia cũng có người nói như vậy.”
Dương Ích Lan cúi đầu, không nghe thấy. Sau khi thắt một cái nơ hình hoa ở trên eo cô, bà vỗ vỗ tay mà đứng thẳng người, vừa lòng mà cười rộ lên.
“Được rồi—— tiểu tiên nữ của chúng ta có thể xuất phát. Hôm nay chắc chắn sẽ khiến họ được một phen kinh diễm."
- ---------------------------------------------------------
Huhu không kịp ngày 18-7 òi sorry (╥﹏╥)
Mn ủng hộ nha