Đừng Khóc

Chương 44: Chủ nhân của tôi




Trước cửa chính Đường gia, một chiếc xe tới còn sớm hơn một ít so với đoàn xe Lạc gia. Hai người trẻ tuổi sau khi xuống xe cũng chưa tiến vào, chỉ cùng bảo an hiền lành mà cười cười, sau đó liền đứng ở bên xe nói chuyện phiếm chờ.
Bảo an vốn dĩ muốn tiến lên dò hỏi, nhưng suy xét cho cùng hôm nay đã được gia chủ thông báo trước vị khách nhân quan trọng muốn tới, không biết đây có phải "đoàn đi trước" hay không, bọn họ do dự, không dám vọng động.
Chỉ chốc lát sau, Đường gia chủ trong nhà được thông báo, nói là đoàn xe Lạc gia đã đến gần.
Lạc lão gia tử tự mình tới cửa thăm hỏi, chủ nhà gia môn nào cũng là người lớn tuổi đồng lứa ra nghênh đón. Vì thế Đường gia Hàng lão thái thái liền mang theo con trai Đường Thế Tân, con dâu Lâm Mạn Mân cùng với cháu gái Đường Lạc Thiển, trước tiên ra ngoài cửa chính.
Vì nghênh đón Lạc lão gia tử đến đây, một ngày trước đó Đường gia liền bắt đầu tu chỉnh hoa cỏ tiền viện. Sau khi ra, ánh mắt Hàng lão thái thái đảo qua tiền viện, hài lòng chuẩn bị gật đầu, sau đó bà liền thấy được hai người trẻ tuổi bên xe.
Lão thái thái dừng lại, nhíu nhíu mày, bà quay sang bên cạnh: "Thế Tân, hai người kia là người trong nhà?"
Đường Thế Tân nghe vậy, theo lão thái thái nhìn qua. Thấy rõ ràng diện mạo hai người trẻ tuổi, Đường Thế Tân sửng sốt một chút.
Bảo an Đường gia lúc này canh gác cửa chính cùng với những người khác ở Đường gia không nhận ra hai người trẻ tuổi bên xe kia, nhưng Đường Thế Tân lại nhận ra ―― không phải ai khác, đúng là Đàm Vân Sưởng cùng Lâm Thiên Hoa ở phòng thí nghiệm INT.
Đường Thế Tân nghi hoặc hai người vì sao lại ở chỗ này, nhưng lúc này cũng chỉ có thể trả lời mẹ mình trước: "Không phải, đó là hai bạn học của Lạc Trạm."
"Bạn học của Lạc Trạm?" Hàng lão thái thái nhíu mày nhìn qua, "Con sao lại biết?"
Đường Thế Tân: "Trước đó bọn họ đã tới nhà, đặc biệt đưa tới người máy phỏng sinh do Lạc lão gia tử định chế từ nước ngoài cho Tiểu Nhiễm."
Hàng lão thái thái ánh mắt lạnh lùng, ngay sau đó nói: "Vậy bọn họ hôm nay sao cũng tới đây?"
Đường Thế Tân lắc đầu: "Không biết."
Hàng lão thái thái trầm mặc vài giây, hướng bên cạnh vẫy vẫy tay, quản sự trong nhà hôm nay thay phiên công việc chạy chậm lại đây: "Lão thái thái?"
"Kêu hai người trẻ tuổi kia tới đây một chút."
"Vâng."
Quản sự lập tức xoay người đi ra ngoài, chỉ trong chốc lát, hắn mang theo Đàm Vân Sưởng cùng Lâm Thiên Hoa vào.
Lâm Thiên Hoa có chút câu nệ, Đàm Vân Sưởng lại tự nhiên quen thuộc, gương mặt tươi cười xán lạn như hoa nở, tiến vào liền chào hỏi Đường Thế Tân trước tiên: "Ồ, thật trùng hợp chú Đường, không nghĩ tới hôm nay tới đây còn thấy chú."
"......"
Đường Thế Tân đứng ở cửa nhà mình, không biết có phải hay không bị sự "trùng hợp" này nghẹn một chút, lấy lại tinh thần chỉ bất đắc dĩ mà lắc đầu cười cười.
Tiêu điểm tầm mắt của Đàm Vân Sưởng rất nhanh liền chuyển tới lão thái thái vóc dáng không cao nhưng ánh mắt uy nghiêm, hắn vẫn cợt nhả: "Vị này chính là lão thái thái Đường gia phải không?"
Tục ngữ nói, duỗi tay không đánh gương mặt người tươi cười.
Lão thái thái mặc dù không thích hậu bối tính cách tuỳ tiện như vậy, nhưng cũng không trách cứ, chỉ cau mày lãnh đạm hỏi: " Cháu biết ta?"
"Không phải sao?" Đàm Vân Sưởng ngẩng đầu, bộ dáng quen thuộc, "Trước đó cháu thường xuyên nghe Tiểu Nhiễm nhắc tới bà đấy ―― bà không biết đâu, cháu cùng Tiểu Nhiễm là bạn bè, nghe nói mấy năm nay bà đối với em ấy ân tình sâu nặng, chiếu cố đặc biệt đặc biệt tốt, quả thực yêu thương em ấy giống như cháu gái, cháu vẫn luôn muốn tìm cơ hội gặp mặt cảm tạ bà!"
"......!"
Hàng lão thái thái sắc mặt biến đổi.
Đàm Vân Sưởng biểu tình ánh mắt ngữ khí đều thập phần chân thành, cơ hồ phải khiến cho Hàng lão thái thái giơ ngón tay cái lên.
Nhưng mà ở Đường gia, mặc dù là từ trong bụi cỏ tùy tiện bắt một con kiến, đại khái đều biết lão thái thái có bao nhiêu chán ghét vị tiểu thư này.
Cho nên phiên nịnh hót này tự nhiên biến thành từng chữ từng chữ tát vào mặt người ta, chế nhạo đến sắc mặt lão thái thái từng chút trầm xuống.
Người hầu bên cạnh nghe thấy đều chảy mồ hôi, đầu cũng không dám ngẩng lên, Đường Thế Tân cùng Đường Lạc Thiển đi bên cạnh lão thái thái cũng ngơ ngác mà nhìn Đàm Vân Sưởng.
Rốt cuộc ở Đường gia, không có ai dám nói chuyện cùng lão thái thái như vậy.
Cửa chính Đường gia lâm vào tĩnh mịch.
Cơn gió lướt qua, Lâm Thiên Hoa khẩn trương đến mức lòng bàn tay đều chảy mồ hôi, hắn một bên ở trong lòng cầu nguyện một bên kính nể mà nhìn trộm về phía người tươi cười bất biến bên cạnh, chân thành đến trước sau như một Đàm Vân Sưởng.
Hắn lần đầu tiên cảm thấy hình tượng đàn anh vĩnh viễn láu cá ở trong cảm nhận của mình cao lớn như vậy.
―― đồng dạng cũng là nhận giao phó của Lạc Trạm chạy tới, hắn liền không có dũng khí thách thức Đường gia như vậy.
Sự tĩnh mịch duy trì mấy giây.
Thấy cái người trẻ tuổi tươi cười đầy mặt kia phảng phất không hề phát giác bầu không khí, Hàng lão thái thái đáy mắt lạnh lẽo càng sâu: "Người trẻ tuổi, nói chuyện với người lớn, nên có thái độ thích hợp."
"Hả? Thái độ của cháu không tốt sao?" Đàm Vân Sưởng một bộ biểu tình mê mang nhìn về phía Lâm Thiên Hoa, "Anh còn tưởng rằng anh vừa mới khen rất chân thành rồi chứ, xem ra vẫn là không đủ."
Đàn anh gan lớn như vậy, Lâm Thiên Hoa tự nhiên cảm thấy chính mình không thể khuyên, hắn cắn chặt răng, khởi động nụ cười: "Không, Đàm học trưởng, em cảm thấy anh nói rất có đạo lý, em cũng vẫn luôn cho là như vậy."
"......"
Cửa nhà càng thêm an tĩnh, tiếng hít thở đều bị nghẹn hết rồi.
Đường Thế Tân đặc biệt không hiểu: Đàm Vân Sưởng hôm nay vẫn có tính tình láu cá giống như trong ấn tượng ban đầu của ông, nhưng lần trước hoàn toàn không thấy hắn đối với Đường gia địch ý rõ ràng như vậy―― không biết hôm nay tại sao lại một bộ tới cửa khiêu khích như vậy.
Nhưng cho dù không nghĩ ra, ông cũng phải ngăn cản.
Rốt cuộc Hàng lão thái thái là mẹ ông, bình thường ý nghĩ thường có bất hòa lại không thể không khuất tùng (khuất phục, phục tùng), nhưng Đường Thế Tân lúc này đương nhiên không thể nhìn mẹ mình bị hai vãn bối kẻ xướng người hoạ mà trào phúng như vậy.
Đường Thế Tân cau mày đi lên trước, hạ giọng, ngữ khí không tính là nghiêm khắc, càng nhiều là mang theo ý khuyên bảo: "Hai cháu hôm nay không phải tới đây gây rối chứ?"
"Sao có thể chứ, chú Đường." Đàm Vân Sưởng cười, "Chúng cháu không ở phòng thí nghiệm mà đặc biệt chạy xa như vậy tới đây gây rối, cái đó không phải nhàn rỗi quá sao?"
Đường Thế Tân: "Vậy hai cháu tới làm gì?"
Đàm Vân Sưởng: "Tới đưa đồ cho đội trưởng của bọn cháu."
"Đội trưởng?"
"À, đội trưởng của bọn cháu chính là Lạc Trạm."
"...... Là Lạc Trạm cho hai cháu tới?" Đường Thế Tân rốt cuộc nhớ lại.
Hắn hỏi vấn đề này, phía sau Hàng lão thái thái cùng Đường Lạc Thiển biểu tình đều thay đổi.
Lấy lại tinh thần, Hàng lão thái thái hừ lạnh một tiếng: "Cái thằng nhóc Lạc gia này thật sự có chút thiếu quản giáo, kết giao bạn bè cũng không biết lễ nghĩa, mẹ thấy Lạc lão tiên sinh là quá nuông chiều nó."
Đàm Vân Sưởng nghe thấy, lập tức từ sau thân hình ngăn trở của Đường Thế Tân ló đầu ra: "Lão thái thái, thật oan uổng quá. Lẽ ra cháu cùng bà không quen biết, bà tùy tiện kêu cháu tới. Sau đó cháu chẳng những tới, còn vừa vào cửa liền chào hỏi mọi người đàng hoàng, lại khen bà một hồi, bà như vậy lại nói cháu không biết lễ nghĩa? Cháu oan uổng chết mất?"
Đường Lạc Thiển ở bên cạnh nghe được tức giận, nói thầm: "Vô lại!"
Đàm Vân Sưởng vui vẻ, chỉ tay vào Đường Lạc Thiển: "Bà nhìn thấy không, thế này mới là không biết lễ nghĩa ―― cảm ơn Đường tiểu thư hiện thân thuyết pháp ha."
"Anh, anh nói ai đấy!"
Đường Lạc Thiển tức giận đến mặt trắng bệch.
"Được rồi Lạc Thiển," Đường Thế Tân đau đầu kêu dừng, xoay người nói với Đàm Vân Sưởng, "Hai cháu là vãn bối, chú không so đo với các cháu. Trong lúc mẹ chú còn chưa phát hỏa, hai cháu mau chạy nhanh đi, đừng nháo đến hai bên đều khó coi."
Đàm Vân Sưởng: "Thật ngại quá chú Đường, chúng cháu thật sự đến đưa đồ vật cho đội trưởng."
Đường Thế Tân rốt cuộc cũng nhịn không được nhíu mày: "Thứ gì mà thế nào cũng phải tới Đường gia mới có thể đưa, không thể chờ nó trở về sao?"
Đàm Vân Sưởng: "Cậu ta đêm nay cần dùng gấp, trước khi đi lại không mang theo kịp."
Rốt cuộc cũng chờ tới câu này, Đàm Vân Sưởng hít đủ một hơi, mới kiệt lực để tăng âm lượng giọng nói lên mức cao nhất, "Kinh ngạc" hỏi: "Ôi trời ―― mọi người không phải không biết chứ?!"
Đường Thế Tân cảm thấy phía trước có hố, nhưng lúc này cũng chỉ có thể căng da đầu hỏi:
"Biết cái gì?"
"......"
Ý cười láu cá đùa dai trên mặt Đàm Vân Sưởng rốt cuộc rút đi, ánh mắt trào phúng châm chọc mà nhìn về phía Hàng lão thái thái cùng Đường Lạc Thiển ――
"Đội trưởng chúng cháu không thể tự mình lấy. Bởi vì hôm nay cậu ta tới Đường gia không phải tự nguyện, là bị lão gia tử kêu một đội người, trực tiếp trói gô mang lại đây."
Đường Thế Tân cứng người: "Trói tới?"
"Đúng vậy." Đàm Vân Sưởng dừng lại, cười, "Đội trưởng bảo cháu tới, chính là muốn bảo cháu truyền lời ―― lần trước không tới cửa ý tứ còn chưa đủ trắng ra đúng không? Vốn dĩ muốn chừa chút mặt mũi cho mấy vị trưởng bối, kết quả các người tự mình không cần."
"......"
Bao gồm Hàng lão thái thái ở bên trong, Đường gia mấy người sắc mặt xanh mét.
Phía trước bị Đàm Vân Sưởng một phen nói mát, mặc dù lại chói tai, rốt cuộc chỉ là việc tư Đường gia, người ngoài nghe xong cũng không thể nói cái gì ―― nhưng nếu hôm nay chuyện này truyền ra, vậy chỉ sợ trong giới sẽ cười bể bụng.
Bị chê cười, vị đại tiểu thư Đường gia không biết là có gả được hay không, thế mà muốn đem nhà trai không chịu đính hôn ước cột lên cửa mới được.
Đường lão thái thái vô cùng tức giận, nắm chặt quải trượng trong tay mà hơi hơi run rẩy.
Đàm Vân Sưởng nói xong lập tức thối lui đến bên cạnh Lâm Thiên Hoa, nhỏ giọng nói: "Đm, bà già này sẽ không dùng quải trượng đánh anh chứ?"
Lâm Thiên Hoa cười khổ: "Em càng sợ bà ta kêu một đám người vây đánh hơn."
Đàm Vân Sưởng: "......"
Đàm Vân Sưởng: "Lời nói của anh kéo cừu hận như vậy?"
Lâm Thiên Hoa: "Đặc biệt trào phúng, giá trị cừu hận level max rồi."
Đàm Vân Sưởng: "Không phải chứ, Lạc Trạm bình thường toàn nói như vậy, sao không thấy hắn bị đánh?"
Lâm Thiên Hoa trầm mặc, thẳng thắn: "Có thể là do gương mặt khác nhau."
Đàm Vân Sưởng: "............"
Đàm Vân Sưởng: "Đm, Lạc Trạm hiểu lầm anh. Chờ lát nữa nếu như bị chùy bổ, lão học trưởng này chịu không được, học đệ cậu nhớ phải thay học trưởng khiêng xác về đấy."
Lâm Thiên Hoa cười khổ không thôi.
May mà không đợi đến khi lão thái thái tức giận cho người đánh bọn họ đuổi ra ngoài, đoàn xe Lạc gia liền tới.
Trước hết dừng lại bên xe mở cửa là Lâm quản gia, một hai phút sau, xe của lão gia tử theo sau cũng đến.
Lão gia tử bên này vừa mới mở cửa ra, liền thấy Lâm quản gia đứng ở bên xe, vẻ mặt bất đắc dĩ cười cười.
Lão gia tử trong lòng lộp bộp một chút: "Làm sao vậy?"
Lâm Dịch tiến lên, ghé lỗ tai nói nói mấy câu.
Nghe được một nửa, Lạc lão gia tử liền tức giận đến trừng mắt: "Không phải đã sớm nói, không được cho nó có cơ hội bắt di động sao?"
"Tôi đã nói qua," Lâm quản gia bất đắc dĩ, "Tên cầm đầu nói, lúc ấy tiểu thiếu gia đã phi thường phối hợp mà ngồi trên xe tới Đường gia, ở trên đường yêu cầu gọi điện thoại. Hơn nữa rèm cũng đã kéo, đoạn đường nào cũng không để cậu ấy thấy, hắn cho rằng không sao, liền đồng ý cho cậu ấy gọi điện thoại."
Lão gia tử tức giận đến hừ hừ: "Không sao? Đối với thằng nhóc thối này nhất định phải cảnh giác không chừa một khắc! Ông chưa cùng nó chơi cờ vây sao? Không biết nó sẽ từng chút từng chút rút củi dưới đáy nồi để che đậy trò quỷ của nó hả?" Lâm Dịch than cười: "Là tôi dặn dò không nghiêm. Nhưng tiểu thiếu gia tâm tư thâm sâu, sáng suốt, thân thủ lại giỏi, cho dù canh phòng nghiêm ngặt đến đâu, chỉ sợ cuối cùng cũng có thể bị cậu ấy lợi dụng chỗ trống."
Lão gia tử tuy rằng không cao hứng vì kế hoạch bại lộ, nhưng vừa nghe cháu trai được khen như vậy, vẫn rất vui vẻ.
Ông thiếu chút nữa vểnh râu lên trời, nghiêm túc mà khụ một tiếng: "Lần sau chú ý."
Lâm Dịch: "Nhất định."
Chờ Lạc lão gia tử bên này xuống xe, cùng Đường gia lão thái thái đang trầm khuôn mặt hàn huyên vài câu, xe của Lạc Trạm rốt cuộc cũng tới rồi.
Không đợi người của Đường gia hay là Lạc gia đi nghênh đón, Đàm Vân Sưởng cùng Lâm Thiên Hoa vọt lên trước tiên. Đàm Vân Sưởng càng một phen ôm lấy Lạc Trạm đang khom lưng từ trong xe chui ra ――
"Đội! Trưởng! Anh thiếu chút nữa cho rằng không thấy được cậu!"
"......" Tư thế suýt nữa khóc lóc than thở này, làm Lâm Thiên Hoa bên cạnh chấn động đến ngu người.
Lạc Trạm khẽ "hừ" một tiếng, sau đó tức giận cười mắng: "Cút đi, chạm vào chỗ bị thương rồi."
"Nhưng anh quá...... hả?" Đàm Vân Sưởng vội vàng dừng lại.
Hắn lui ra phía sau hai bước, khẩn trương quan sát đem người đánh giá một lần: "Đậu, khóe miệng đều rách. Ai hạ thủ tàn nhẫn như vậy, biết gương mặt này của tổ tông chúng ta đáng giá bao nhiêu vàng không? Hắn không sợ bị toàn bộ nữ sinh đại học K đuổi giết hả? ―― cậu nhìn chỗ xanh lét này đi, máu còn chưa khô, thật là quá đau lòng."
"Học trưởng," Lâm Thiên Hoa ở bên cạnh không đành lòng mà nhắc nhở, "Nụ cười của anh, thu lại một chút."
Đàm Vân Sưởng hoàn hồn, xấu hổ ngẩng đầu: "Anh vừa mới cười sao?"
Lạc Trạm: "Anh nói xem."
Nhận được ánh mắt cười như không cười Lạc Trạm liếc tới, Đàm Vân Sưởng chậm rãi hướng Lâm Thiên Hoa bên kia rụt rụt: "Xin lỗi, tổ tông, lần đầu tiên gặp cậu chật vật như vậy ―― anh thật sự không muốn cười đâu, chỉ là nhất thời không thể nhịn được."
"Được rồi, lần này vất vả rồi."
Lạc Trạm từ chỗ Đường gia bên kia thu hồi tầm mắt, phá tướng cũng không ảnh hưởng tới khuôn mặt tuấn mỹ treo lên một chút ý cười lười nhác: "Xem ra hiệu quả không tồi, trở về tôi mời các người ăn cơm."
Đàm Vân Sưởng: "Đội trưởng khách khí quá! Anh em chúng ta có quan hệ gì cơ chứ, chỉ cần cậu nói một câu, vượt lửa qua sông, chết không ――"
"Vậy không ăn cơm hả?"
"Không không không, ăn ăn ăn." Đàm Vân Sưởng kịp thời sửa miệng, sau đó hắn hạ giọng: "Tổ tông, cho cậu máy biến giọng, đêm nay không phối hợp, Thiên trạch bên kia tự cậu diễn đi ―― chúng tôi không quấy rầy, biến đây."
"Ừ."
Một phút sau.
Lạc lão gia tử cùng Hàng lão thái thái hai vị trưởng bối đi tuốt đằng trước, vợ chồng Đường Thế Tân đi hai bên.
Đường Lạc Thiển đã sớm bị Đàm Vân Sưởng chọc tức quay trở về. Cuối cùng chỉ còn Lạc tiểu thiếu gia khóe miệng bị thương, lười biếng mà cắm túi quần, đi bộ tiến vào cửa chính đại viện Đường gia.
―― đại khái là biết người nào đó không nói được cái lời hay ho gì, cho nên Lạc lão gia tử dự kiến trước mà không bảo Lạc Trạm đến trước mặt.
Lạc Trạm cố ý ở tiền viện Đường gia xoay vài vòng, cái góc xó xỉnh nào cũng đảo qua, làm cho người Đường gia bối rối trước phương hướng đi của anh.
Trên đường người hầu Đường gia anh ngẫu nhiên gặp được không ít, nhưng rốt cuộc đường nào thông tới Thiên trạch, tiểu thiếu gia tìm nửa ngày cũng không xác định được.
Mắt thấy thời gian cách 8 giờ càng ngày càng gần, Lạc Trạm tìm một chỗ trên người lắp máy biến giọng, trước đóng công tắc, sau đó chọn đại một phương hướng tới Thiên trạch.
Anh quyết định đi thử.
Nhưng mà thực bất hạnh, lựa chọn lần đầu tiên là sai.
Lạc tiểu thiếu gia chạy nhầm vào sau bếp Đường gia, thu hoạch được nhiều ánh mắt nóng bỏng của các chị gái chỉ kém nhào lên muốn xin chữ ký của anh, anh chạy trối chết.
Mới ra khu vực sau bếp, Lạc Trạm đột nhiên bị người giữ chặt từ phía sau.
Tâm tình tiểu thiếu gia vốn là không có ánh nắng tức khắc càng thêm tối tăm, anh nhíu mày quay đầu lại, lãnh đạm nhìn cô gái trẻ:
"Buông ra."
"Anh......" Cô gái không biết giọng nói nơi nào, lắp bắp hỏi: "Anh quen biết Đường Nhiễm sao?"
Lạc Trạm ngẩn ra.
Lạc Trạm theo cô gái đi qua một con đường nhỏ hẻo lánh tới Thiên trạch, dọc theo đường đi trong đầu va chạm tới lui, đều là mấy câu nói.
【 Em đã sớm chuẩn bị sẵn sàng bị mất đi. 】
【 Trên thế giới này có rất nhiều rất nhiều đồ vật cùng người, em muốn có, nhưng luôn luôn không có một thứ nào thuộc về em. 】
【 Em không phải cô gái trong mộng, cho nên em khóc lớn tiếng đến mấy cũng vô ích.】
【 Nhưng trước đó không lâu, em đã có một đồ vật hoàn hoàn toàn toàn thuộc về em. 】
【 Tất cả đồ vật khác dường như đều là của họ Đường, sẽ có một ngày đột nhiên sẽ bị thu hồi. Chỉ có ' Lạc Lạc ' không phải. 】
【 Cậu ấy nói rằng cậu ấy sẽ vĩnh viễn thuộc về em, vậy ai cũng không thể cướp đi.】
"...... Tới rồi."
Thanh âm cô gái trẻ gọi lại ý thức Lạc Trạm.
Anh bừng tỉnh hoàn hồn, ngước mắt.
Cách đó không xa tòa nhà nằm gọn trong màn đêm đen kịt, hoàn toàn không có mối liên hệ gì với cảnh phồn hoa nơi anh đến. Nó đứng một mình, cô độc và an tĩnh.
Như là một cô gái ghé vào đó chờ anh.
"Mấy giờ."
"......" Cô gái trẻ nghe thấy thanh âm hơi khàn bên cạnh, cuống quít cúi đầu xem: "8:13."
Lạc Trạm cúi đầu, xoa xoa cọ cọ khóe môi, nghẹn giọng bất đắc dĩ mà cười: "Vẫn là đến muộn."
"?"
Đoạn Thanh Yến khó hiểu.
Lạc Trạm không giải thích: "Cảm ơn cô dẫn đường."
Khi đi ra anh giơ tay, tựa hồ ấn một cái nút giống cái vòng ở cổ. Đoạn Thanh Yến chỉ kịp thấy một chút ánh đỏ sáng lên, biến thành màu trắng, lập loè.
Đoạn Thanh Yến mờ mịt đứng đó.
Cô thừa nhận bọn họ nói đều đúng, anh là người đẹp nhất trong những nam sinh mà cô từng thấy qua.
Hơn nữa trên người anh dường như có loại khí chất lãnh đạm chây lười, đối với mọi thứ tựa hồ đều không chút để ý cũng không thèm để ý, lại càng làm cho người ta không rời mắt được.
Làm người tò mò, có thứ gì hay người nào có thể làm anh dừng chân.
Khi Đoạn Thanh Yến đang thất thần, cô thấy cửa Thiên trạch mở ra, thân ảnh quen thuộc nắm gậy dò đường, cúi đầu từ Thiên trạch chậm rãi đi ra.
Cô bé không xuống bậc thang, mà là nhắm mắt lại đứng ở trong bóng tối, lại chậm rãi ngồi xuống.
Cô một mình ngồi ở trên thềm đá, biểu tình trầm xuống mà khổ sở, lại luôn hướng tới phương hướng nào đó trong bóng tối mà cô nhìn không thấy. Như là đang đợi người nào đó.
Đoạn Thanh Yến sửng sốt, sau đó phản ứng lại ――
8 giờ, nhưng cái người máy chỉ thuộc về một mình cô bé còn chưa tới.
Vậy cô phải khổ sở biết nhường nào đây?
Đoạn Thanh Yến đang muốn đi qua, liền thấy tiểu thiếu gia đi cùng mình ngừng ở bậc thềm thứ ba.
Đường Nhiễm tựa hồ nghe thấy thanh âm, ngẩn ra hai giây, cô kinh hỉ mà ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ đang ảm đạm bỗng nhiên dào dạt ý cười: "Lạc Lạc, cậu ở đó sao?"
Lạc Trạm không mở miệng.
Dưới ánh đèn anh nhìn thấy gương mặt tràn đầy mong đợi mà hướng về phía anh.
【 chỉ có Lạc Lạc là hoàn toàn thuộc về một mình em. 】
Vài giây sau.
Đoạn Thanh Yến đứng ở cách đó không xa thấy, dưới bậc thang, tiểu thiếu gia luôn lười nhác lãnh đạm kiêu ngạo quỳ một gối xuống.
Anh nâng tay cô, cúi người hôn lên.
Thanh âm máy móc làm bừng tỉnh bóng đêm trầm mặc――
"Tôi sẽ vĩnh viễn làm bạn cô, chủ nhân của tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.