Đừng Khóc

Chương 46: Chứng thực




Đường Nhiễm đợi thật lâu thật lâu, phía sau một chút động tĩnh cũng chưa vang lên.
Cô rốt cuộc phát hiện có điểm khác thường, khó hiểu mà hơi nghiêng mặt, nhẹ giọng gọi:
"Lạc Lạc?"
"......"
Lý trí và năng lực trả lời của Lạc Trạm bị vết bớt nho nhỏ kia nổ thành đám mây, khi Đường Nhiễm kêu tiếng thứ ba thì rốt cuộc thân thể mới quay trở lại một chút.
Anh nhắm mắt, đem vô số suy nghĩ hỗn loạn nháy mắt nảy lên trong đầu toàn bộ đè ép xuống. Giờ khắc này Lạc Trạm chỉ có thể coi mình là cái người máy, không tự hỏi không phán đoán, vận hành theo "Trình tự chip".
Bằng không anh không biết chính mình sẽ nói ra lời gì không thể vãn hồi, lại sẽ làm ra việc gì khiến anh hối hận.
Gian nan kéo khóa lên.
"Được rồi, thưa chủ nhân."
Thanh âm máy móc lui ra phía sau hai bước, tự động rời khỏi phòng.
"......"
Đường Nhiễm có điểm ngoài ý muốn "người máy" hoàn thành mệnh lệnh sẽ tự rời đi.
Cô khó hiểu mà nghiêng người, dựng lỗ tai, nhưng quả thực chỉ nghe được tiếng bước chân theo lối đi càng ngày càng xa.
Đường Nhiễm mờ mịt mà quay lại, một bên sờ soạng điều chỉnh đai bên hông, một bên nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hoá ra mô-đun công năng phục vụ tại nhà của ' Lạc Lạc ', hoàn thành mệnh lệnh còn sẽ tự động trở lại vị trí cũ sao?"
Mà lúc này, Lạc Trạm ngừng ở bên bàn vuông ở phòng khách Thiên trạch.
Tay rũ bên người nắm chặt thành quyền. Mạch máu màu xanh nhạt căng thẳng đến hơi hơi nổi lên, trên chiếc lưng trắng nõn rõ ràng có thể thấy được.
Rời khỏi phạm vi Đường Nhiễm, những suy nghĩ bi Lạc Trạm đè ép rốt cuộc cũng bộc phát. Vô số ý niệm đồng loạt ùa vào trong đầu, làm anh đau đầu muốn nứt ra.
Mà nơi sâu nhất đó, cùng với cặp mắt hệt như đôi mắt mà anh say mê khiến anh bị người ngoài lén cười nhạo, vết bớt kia chỉ xuất hiện trong mộng của anh.
Hẳn chỉ là mộng.
Bởi vì Lạc Trạm chưa từng tìm được ký ức đã gặp gỡ cô bé kia ở bất luận ngóc ngách nào trong đầu. Lúc mười hai mười ba tuổi anh rất tin tưởng kiếp trước, như vậy liền có thể giải thích vì sao anh ở trong mộng thấy được cô bé ――
Bộ dáng diện mạo hoàn toàn mơ hồ, cảnh tượng cũng hoàn toàn hư ảo không biết ở nơi nào, cảnh trong mơ cũng không hoàn toàn tương đồng, điểm giống nhau duy nhất chính là cặp mắt kia tràn đầy sinh động tươi đẹp.
Rất nhiều lúc cặp mắt kia đều cười, bình thường khẽ nhếch lên thì khóe mắt ngoài sẽ hơi hơi cong xuống dưới, tròng mắt đen nhánh phản chiếu cái bóng mơ hồ của anh.
Nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ khổ sở. Anh cũng có thể thấy ánh sáng ở bên trong ảm đạm xuống, giống như một đứa trẻ núp trong góc bóng tối, làm Lạc Trạm trong mộng nôn nóng lại bực bội, lại không có biện pháp chạm vào trấn an.
Mà có duy nhất một lần bất đồng, trong ấn tượng Lạc Trạm khắc sâu vô cùng ―― anh ở trong mộng thấy trong cặp mắt anh thích nhất kia chứa đầy nước mắt, nghẹn đến mức khóe mắt đỏ bừng, nhưng phải cố kìm nén không cho nước mắt lăn dài.
Cũng chính trong giấc mộng đó, Lạc Trạm lần đầu tiên thấy cái bớt màu đỏ nhạt kia.
Bắt đầu từ ngày đó Lạc Trạm biết, hoá ra con người ở trong mộng đều có thể cảm giác được lo lắng.
Không biết có phải cái loại thống khổ này quá mức chân thật hay không, giấc mộng kia ngoài ý muốn biến thành những hình ảnh ẩn trong sương mù mà anh chỉ có thể ở bên cạnh quan sát ―― anh nghe thấy được thanh âm chính mình.
【 Bọn họ nói bậy, một chút đều không xấu. 】
【 Thật sự rất đẹp...... Giống, giống cánh hoa. 】
Sau đó cặp mắt kia nín khóc mỉm cười.
Nước mắt không nhịn được từ đáy mắt lăn ra, con ngươi đen nhánh ngập nước lại tươi cười xán lạn. Cô bé kia tựa hồ cũng nói gì đó.
Đáng tiếc trong mộng Lạc Trạm không có nghe thấy.
Từ đó về sau, cặp mắt cùng cái bớt kia liền bắt đầu thường xuyên đi vào giấc mơ của anh, cơ hồ trở thành chấp niệm của Lạc Trạm.
Nhưng anh tìm rất nhiều năm, vẫn không thu hoạch được gì cả.
Kết quả là lúc Lạc Trạm phải lựa chọn từ bỏ, anh lại thấy cái bớt kia trên người Đường Nhiễm.
Anh nhắm mắt lại cũng có thể đem nó vẽ xuống, mỗi một độ cong đều vô cùng quen thuộc ―― cùng cái trên người Đường Nhiễm kia giống nhau như đúc.
Nói cách khác.
Đường Nhiễm chính là người anh tìm gần mười năm, là cô bé chỉ xuất hiện ở trong mộng của anh.
Tim Lạc Trạm đập mạnh vài cái.
Nhưng rất nhanh anh lại nhăn mày, nghi hoặc cùng ưu tư áp qua làm người tỉnh lại nhưng tinh thần còn khiếp sợ cùng may mắn ――
Đôi mắt của cô bé trong mộng rõ ràng bình thường, vì sao Đường Nhiễm lại......
"Lạc Lạc?"
Thanh âm phía sau làm Lạc Trạm bừng tỉnh.
Lạc Trạm xoay người, cô mặc lễ phục đứng ở trước lối đi nhỏ, thần sắc mờ mịt do dự.
"Tôi ở đây." Lạc Trạm ngăn chặn cảm xúc phập phồng trong thanh âm máy móc, anh buộc phải biến trở về cái người máy phỏng sinh không có suy nghĩ: "Thưa chủ nhân."
Đường Nhiễm do dự, sau đó bất đắc dĩ mà nói: "Tôi gọi cậu vài tiếng, còn tưởng rằng cậu đã bị đón đi rồi...... tối nay cậu phản ứng có điểm trì độn, xem ra ngày mai tôi phải đến bảo cửa hàng trưởng dọn dẹp bộ nhớ cho cậu mới được."
Thanh âm máy móc trầm mặc.
Ở trong phòng nơi mà Đường Nhiễm không nhìn thấy, đứng ở cạnh bàn vuông Lạc Trạm cũng chưa hề động đậy, không nháy mắt mà nhìn cô, ánh mắt đen thâm trầm.
Mà lúc này ở ngoài cửa, chuông cửa Thiên trạch lại lần nữa thúc giục mà vang lên, người đứng ngoài cửa đã không kiên nhẫn mà mở miệng:
"Đường Nhiễm tiểu thư, phiền cô mau chóng chút, đừng làm lão thái thái bọn họ chờ sốt ruột."
"......"
Trong phòng Đường Nhiễm biểu tình cứng lại.
Cô khẽ thở dài, phán đoán vị trí thanh âm vừa nãy rồi đi đến bên cạnh Lạc Trạm, nhỏ giọng nói: "Đêm nay tôi không thể ở cùng cậu, chúng ta ngày mai gặp lại."
Lạc Trạm khắc chế xúc động muốn ngăn cô lại hỏi rõ ràng cái bớt kia hoặc là chuyện khác.
Anh đè nặng cảm xúc, rũ mắt: "Vâng, thưa chủ nhân."
"......"
Cô nắm gậy dò đường, đi theo phía sau người hầu rời khỏi Thiên trạch.
Lạc Trạm ở Thiên trạch đợi một phút.
Dự tính hai người đã đi xa, anh cũng từ Thiên trạch đi ra, bước nhanh vào trong bóng đêm.
Lạc Trạm đi theo con đường mà Đoạn Thanh Yến vừa nãy dẫn mình đi, chỉ trong thời gian ngắn trở lại chủ trạch Đường gia.
Anh hỏi người hầu Đường gia chỗ của Lạc lão gia tử, sau khi hỏi rõ ràng đường đi, Lạc Trạm không tạm dừng, đi thẳng đến phòng trà trên lầu hai chủ trạch.
Chờ đến bên ngoài phòng trà, mặc dù là lấy thể lực của Lạc Trạm, từ thiên trạch đến chủ trạch không hề gần, anh đuổi một đường hơi thở cũng đã có chút không ổn.
Người hầu vừa ra khỏi cửa phòng trà thì thấy thân ảnh thon dài từ cửa thang lầu xông lên, không hề nghĩ ngợi, theo bản năng giơ tay ra cản: "Sao dám làm loạn ở ―― Lạc tiểu thiếu gia?"
Lạc Trạm dừng lại bước chân, hỏi: "Ông nội của tôi ở phòng trà sao?"
"Vâng, vâng." Người hầu vội vàng gật đầu,
"Nếu không tôi giúp cậu ――"
Lạc Trạm lại không chờ hắn mở miệng, đã vượt qua, lập tức đi đến trước cửa phòng trà, dừng lại.
Lạc Trạm chậm rãi ổn định hô hấp, giơ tay gõ cửa.
Sau khi gõ ba tiếng tính làm lễ tiết, chờ không kịp người bên trong cánh cửa trả lời, Lạc Trạm đẩy cửa ra nhanh chóng đi vào.
Lối vào phòng trà đặt một bức bình phong dài với những bức tranh thủy mặc khổ lớn, Lạc Trạm không chút do dự chuyển hướng một bên trống của bình phong.
Phía sau bức bình phong, Hàng lão thái thái vốn chuẩn bị mở miệng kêu "Vào đi", nghe thấy tiếng cửa mở chưa có sự cho phép của bà vang lên, bà lập tức nhăn mi lại, cách không khí nhìn về phía cửa mở.
Đối diện bà, Lạc lão gia tử lúc này cho thấy rằng ông không ngạc nhiên chút nào ――
Lão gia tử đầu cũng chưa nâng, thổi miệng trà, bình tĩnh mà nói: "Hơn phân nửa là thằng nhóc thối không lễ nghĩa nhà tôi tới."
Quả nhiên.
Đè nặng âm cuối của lão gia tử, thân ảnh Lạc Trạm xuất hiện trước tầm nhìn của mấy người Đường gia.
Từ sau bình phong vòng đi lên, tầm mắt Lạc Trạm nhàn nhạt đảo qua bên kia Lạc gia―― Hàng lão thái thái ở giữa, ngồi ở đối diện Lạc lão gia tử, bên tay trái theo thứ tự là Đường Thế Tân, Đường Lạc Thiển, bên tay phải còn lại là con dâu Lâm Mạn Mân tự mình hầu trà.
Bước chân Lạc Trạm dừng lại.
Lạc lão gia tử đợi, không chờ cháu trai mở miệng, ông hơi nhíu mi, không tán đồng mà quay đầu lại: "Sao còn không chào hỏi?"
Lạc Trạm khóe miệng nhếch lên, lãnh đạm trào phúng: "Chào rồi."
Lạc lão gia tử: "Sao ông chưa thấy?"
Lạc Trạm nhìn về phía Đường gia: "Trước khi tới Đường gia, cháu không phải đã bảo Đàm Vân Sưởng thay cháu thăm hỏi rồi sao?"
"......"
Phòng trà yên tĩnh.
Đường gia lấy Hàng lão thái thái dẫn đầu, không hẹn mà cùng nhớ tới câu nói kia của Đàm Vân Sưởng.
【 Đội trưởng chúng cháu bảo cháu tới trước, chính là muốn bảo cháu truyền lời ―― lần trước không tới cửa ý tứ còn chưa đủ trắng ra đúng không? Vốn dĩ muốn chừa chút mặt mũi cho vài vị trưởng bối, kết quả các người tự mình không cần. 】
Một hồi ký ức này tiến vào trong óc, bốn người Đường gia tức khắc khác hẳn.
Tóm lại mà nói, rất khó coi là được.
Lạc lão gia tử cho dù không biết Lạc Trạm rốt cuộc bảo Đàm Vân Sưởng truyền lời gì, nhưng đối với đứa cháu tính nết khó thuần này ông lại rõ ràng nhất.
Lúc này lão gia tử chỉ có thể xấu hổ mà hắng giọng, sau đó lấy ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía Lạc Trạm, thấp giọng nói: "Cháu một mình ở bên ngoài...... tản bộ, cũng không kêu cháu lên đây, liền cố ý đến gây chuyện hả?"
"Không dám." Lạc Trạm lạnh như băng mà cười, "Chọc tới ông lại trói cháu một lần, lần sau có phải sẽ trực tiếp trói đến lễ đính hôn?"
Lạc lão gia tử nghẹn họng.
Lạc Trạm cũng không muốn lãng phí thời gian vào chuyện này. Trước khi lão gia tử phát hỏa, anh cười nhạt, ánh mắt nghiêm túc mà thâm trầm: "Cháu có một chuyện cần phải hỏi."
Lạc lão gia tử hừ lạnh một tiếng, đè nén lửa giận: "Chuyện gì?"
Mắt Lạc Trạm đảo qua một bên Đường gia, quay lại: "Ở chỗ này không tiện, mời ông ra ngoài cùng cháu." Lạc lão gia tử nhíu mày:
" Cái thằng càng ngày càng không lễ nghĩa, vậy về nhà thì ――"
"Không được." Lạc Trạm cự tuyệt đến chém đinh chặt sắt, "Cháu cần biết bây giờ."
Lạc lão gia tử sửng sốt, ngoài ý muốn quay sang cháu trai.
Hai ông cháu đối diện vài giây.
Lão gia tử từ trên mặt Lạc Trạm nhìn không ra nửa điểm hồ nháo, trừ bỏ vẻ trịnh trọng không có nửa điểm thương lượng, chỉ có một loại cảm xúc vi diệu làm lão gia tử cảm thấy trạng thái của Lạc Trạm lúc này thập phần nguy hiểm.
Sau khi nhận ra điều này, Lạc lão gia tử cũng chậm rãi giãn mi ra. Giây lát sau ông quay lại, hướng Hàng lão thái thái mở miệng: "Thằng nhóc nhà tôi đêm nay thất lễ quá nhiều, tôi đi giáo huấn nó vài câu."
Sắc mặt Hàng lão thái thái khó coi, lúc này cũng chỉ có thể chịu đựng, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Tiểu bối còn trẻ, không hiểu chuyện cũng bình thường. Lão tiên sinh tới Đường gia cũng coi như ở Lạc gia, Lạc Trạm cũng không cần câu thúc, xin cứ tự nhiên."
Lạc Trạm thấy lão gia tử đứng dậy, liền trực tiếp xoay người hướng ra ngoài phòng trà.
Dọc theo đường đi ở sân phơi Đường gia, chờ sau khi lão gia tử cũng cau mày bước tới, Lạc Trạm trực tiếp đóng cửa sổ sân phơi lại, miễn cho thanh âm lọt ra.
Lão gia tử bất mãn nhíu mày: "Thần thần bí bí, rốt cuộc muốn hỏi cái gì?"
"......"
Lạc Trạm đứng ở phía trước cửa sổ, không xoay người, cũng không nói chuyện.
Lão gia tử tích góp chỉ số tức giận cả nửa buổi tối, mắt thấy sắp phải bùng nổ, chính vào lúc này, đột nhiên thấy bóng dáng cao dài xen lẫn trong trong bóng đêm lãnh đạm mà mở miệng ――
"Cháu có phải đã sớm quen biết Đường Nhiễm rồi hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.