Đừng Khóc

Chương 52: Thích




"Đù má? Cậu mất trí nhớ hả? Thiệt hay giả!"
Gió đêm hơi lạnh, tiếng kêu trong di động truyền ra kinh động cả mấy chú chim trên cành cây đối diện sân phơi.
Lạc Trạm cầm di động càng là đứng mũi chịu sào.
Anh vốn đang phân tâm tự hỏi cô đứng ở sân phơi bên kia có bị lạnh hay không, lúc này đột nhiên bị Đàm Vân Sưởng một câu làm cho bất ngờ, suýt nữa ném cả điện thoại.
Lấy lại tinh thần, Lạc Trạm nhíu mày ――
"Tôi trực tiếp nói cho anh cái kết luận, anh còn muốn hỏi lại lần nữa, là lượng công việc gần đây làm anh muốn thăm dò dung lượng cực hạn của não anh sao?"
"Hầy, anh đây không phải biểu đạt kinh ngạc sao."
Đàm Vân Sưởng nói xong, câu chuyện vừa chuyển, cõi lòng đầy ưu tư ngữ khí trầm trọng mà mở miệng.
"Nhưng mà tổ tông, cái đầu này của cậu chính là sử thi cấp trân bảo của phòng thí nghiệm chúng ta, bao nhiêu điểm chết cùng nan đề trong tương lai còn muốn dựa vào nó đấy, mất trí nhớ nghe nguy hiểm quá. Anh thấy như này, chúng ta suy xét giúp chỉ số thông minh của cậu mua cái bảo hiểm đi? Anh có cảm giác lấy đầu óc của cậu vẫn có giá mấy ngàn vạn, vậy giá bảo hiểm này ít nhất cũng phải mấy ngàn vạn ――"
Lạc Trạm lạnh như băng mà khẽ hừ một tiếng, đánh gãy lời Đàm Vân Sưởng: "Chưa xong hả?"
"...... Xong rồi." Nghe ra không ổn, Đàm Vân Sưởng dừng một giây: "Tổ tông cậu tiếp tục đi."
Lạc Trạm: "Nói với Tề Cận bên kia, cái chuyện cậu bé kia không cần tra xét nữa."
Đàm Vân Sưởng vội vàng theo tiếng: "Được rồi, đêm nay anh báo cho hắn."
"Ừ. Không còn chuyện khác, cúp máy ――"
Đàm Vân Sưởng: "Hắc hắc, kia vẫn nên chúc mừng cậu, tổ tông."
Tay Lạc Trạm ngừng ở trước phím tắt, ngưng một giây, anh lại nhấc điện thoại đến bên tai, lười giọng hỏi: "Chúc mừng cái gì?"
Đàm Vân Sưởng nói một cách đương nhiên:
"Tuy rằng mất trí nhớ, nhưng cậu bé kia là cậu thì vẫn tốt hơn là người khác. Bằng không thật sự chờ Đường Nhiễm khôi phục thị lực, lại lôi kéo một tiểu trúc mã đến trước mặt em ấy...... Chậc chậc, kết cục khó nói nha."
Lạc Trạm rũ mắt.
An tĩnh vài giây, anh hỏi: "Chỉ chuyện này?"
Thanh âm trầm trầm, nghe tới hiển nhiên không có hứng thú.
Đàm Vân Sưởng ngoài ý muốn hỏi: "Cậu nghe tới còn không cao hứng hả, chẳng lẽ phản ứng của Đường Nhiễm đối với chuyện cậu là tiểu trúc mã không được như mong muốn của cậu hả?"
"......"
Lạc Trạm khẽ nheo mắt lại.
Qua vài giây, anh lười nhấc mắt, xoay người. Lạc Trạm dựa lưng vào rào chắn ở sân phơi, trầm mặc mà nhìn cô gái trong ánh đèn cách đó không xa.
Bóng đêm nhuộm sắc, làm hình dáng của cô trong tầm nhìn mờ đi. Chỉ mơ hồ thấy mái tóc dài bị gió đêm thổi loạn, lại bị cô giơ tay vuốt lấy, khẽ vén ra sau tai.
Chiếc áo khoác nam màu đen trên người kia rõ ràng lớn hơn một hai cỡ so với thân hình của cô. Tay áo dài rũ ở hai bên, đuôi áo dài tới bắp đùi.
Bóng đêm tĩnh mịch, càng nổi bật lên thân ảnh nhỏ xinh của cô.
Lạc Trạm cứ dựa vào rào chắn, không tiếng động mà nhìn.
Thẳng đến khi Đàm Vân Sưởng đợi hồi lâu không nghe thấy động tĩnh, mờ mịt mà hỏi: "Ê ê? Là sóng bên này yếu hả? Sao đột nhiên không động tĩnh gì thế?"
"...... Không có." Lạc Trạm hoàn hồn, cụp mắt, "Là tôi nhìn đến thất thần."
Đàm Vân Sưởng: "......"
Đàm Vân Sưởng: "Cho anh lớn mật nói nhảm một câu, tổ tông cậu đang nhìn cái gì mà thất thần thế?"
Từ chỗ cô dời ánh mắt, thân hình cao dài trước rào chắn lại khôi phục ngữ điệu lười nhác.
Anh nghiêng người, nhàn nhạt mà cười: "Anh không biết là nó vô nghĩa sao."
Đàm Vân Sưởng có điểm đau răng: "Liền đẹp như vậy? Cậu không phải mỗi tối đều nhìn hai ba tiếng đồng hồ sao? Hay là sân khấu đặc biệt, vé đơn ghế đơn."
Lạc Trạm hỏi lại: "Khó coi?"
"Ầy, mượn 30 cái lá gan anh cũng không dám nói cô bé của cậu khó coi," Đàm Vân Sưởng tạm dừng, cười gian, "Huống chi, Đường Nhiễm xác thật rất――"
Lạc Trạm đột nhiên đánh gãy: "Câm miệng."
Đàm Vân Sưởng: "?"
Tiểu thiếu gia cười lạnh: "Chỉ có tôi được nói em ấy đẹp, anh không được nói."
Đàm Vân Sưởng: "......"
Người này thật sự rất chó má.
Lạc Trạm hiển nhiên không tự giác, rất bình tĩnh đem đề tài trở lại: "Chuyện này không cần lộ ra, đặc biệt là ở trước mặt Đường Nhiễm."
"Hả? Vì sao?"
Lạc Trạm trầm mặc hai giây: "Tôi còn chưa nói cho em ấy tôi chính là người kia."
"――?" Đàm Vân Sưởng ngây người một hồi lâu, vội vàng hỏi: "Vì sao không nói? Em ấy lại không oán cậu, ngược lại đặc biệt muốn nhìn thấy cậu, bằng không nguyện vọng sinh nhật cũng không thể ước cái này."
"Tôi biết."
"Vậy cậu vì sao lại không nói??"
Lúc này đây sự trầm mặc đặc biệt lâu.
Sau đó Đàm Vân Sưởng nghe thấy điện thoại bên kia có tiếng cười lạnh nhạt, tràn đầy tự giễu, cùng với một cỗ cảm xúc khác chôn càng sâu hơn:
"Tôi nên nói như thế nào, 'thực xin lỗi, tôi chính là cái người được em cứu, lại đem một mình ném em tại động băng đợi mười năm trời' hả?"
Đàm Vân Sưởng nghẹn lời một lúc lâu, bất đắc dĩ mà khuyên: "Nhưng kia cũng không phải cậu sai."
"Không phải tôi, thì là ai?"
"Mặc kệ là do ai, tóm lại cậu không thể vĩnh viễn không nói cho em ấy chân tướng đi? Cậu đã đáp ứng với Đường Nhiễm sẽ giúp em ấy tìm tiểu trúc mã rồi mà."
Lạc Trạm chậm rãi thẳng người, theo ngọn đèn dầu đi đến góc: "Tôi sẽ nói....... Chờ khi tôi có đủ dũng khí mở miệng."
Nghe xong lời này, Đàm Vân Sưởng nhất thời nghẹn giọng, cuối cùng mới bất đắc dĩ mà nói:
"Tổ tông, cậu chính là tiểu thiếu gia toàn năng mà trong cảm nhận của chúng ta không gì không làm được ―― có bao nhiêu cô gái không theo đuổi được cậu vui đùa nói cậu là đang ở thần đàn bế quan, cậu thế nhưng còn cần một ngày có dũng khí? Vậy cậu bảo phàm nhân bọn anh sống thế nào?"
Lạc Trạm cứng họng, bước chân cũng dừng.
Vài giây sau, anh bước dài, rũ mắt xuống, cười:
"Tôi cần dũng khí, rất kỳ quái sao."
"Cũng không phải thế."
"......"
Lạc Trạm ngước mắt, nhìn cô gái đã cách anh rất gần.
Cô ước chừng là nghe thấy được tiếng bước chân, chậm rãi quay lại.
Đôi mắt cô hơi khép lại, khoảng cách gần như vậy, Lạc Trạm thậm chí có thể thấy lông mi mềm mại hơi cong cong, còn có bóng nhàn nhạt dưới mí mắt. "Lạc Lạc?"
Cô nhẹ giọng hỏi.
Cánh môi cô hơi hơi khép mở, lộ ra yên sắc nhàn nhạt.
Khiến người thật muốn cẩn thận mà hôn môi.
Trong di động, Đàm Vân Sưởng thở dài: "Nếu chuyện này bị truyền ra, cậu liền tính là ngã xuống thần đàn, tổ tông."
Lạc Trạm hoàn hồn.
Anh rũ mắt, cam chịu mà cười, thanh âm khàn khàn dễ nghe.
"Tôi cam tâm tình nguyện."
Đàm Vân Sưởng: "......"
Đại học K, phòng thí nghiệm.
Đối diện với cái điện thoại đã cúp, Đàm Vân Sưởng ngây người vài giây mới hung tợn mà lấy lại tinh thần ――
"Má nó, phi phi phi, một miệng toàn cẩu lương!"
Chủ trạch Đường gia, lầu ba.
Từ cầu thang vào hành lang, rẽ vào hướng phòng trà, Đường Nhiễm chần chờ vài giây, nhẹ giọng hỏi người bên cạnh: "Lạc Lạc, chúng ta có cần tách ra rồi vào không?"
"Không cần." Người nọ bên cạnh âm điệu lười biếng, "Nói là ngẫu nhiên gặp là được."
"...... Ừm."
"Sợ sao?" Nhìn ra cô vẫn có điểm bất an, Lạc Trạm quay đầu lại, hỏi.
"Không, không sợ......" Đường Nhiễm vô thức lắc lắc đầu.
Bên tai vang lên tiếng cười khàn khàn.
Đường Nhiễm đỏ mặt.
Hai giây sau, cô thành thật mà sửa miệng: "Có hơi sợ."
"Sợ ai?"
"......"
"Cái bà già nhà em sao?"
"!" Đường Nhiễm hoảng sợ, ở Đường gia không ai dám nói Hàng lão thái thái như vậy. Cô cuống quít mà ngẩng mặt nói với Lạc Trạm, "Anh anh anh nói nhỏ chút, đừng kêu to như vậy."
"Xem ra xác thật là sợ," Lạc Trạm cúi người, nâng tay lên sờ sờ đầu Đường Nhiễm, anh nén cười, "Làm cho cô bé của chúng ta bị dọa tới nói lắp luôn."
Đường Nhiễm mặt càng đỏ hơn, không biết là khó chịu hay là xấu hổ.
"Nhưng mà," Lạc Trạm vừa nhớ tới Đường Nhiễm là bị Hàng lão thái thái an bài đưa vào cô nhi viện, liền nhịn không được trầm giọng:
"Bà ta đối với em không tốt, anh nói như vậy đã là khách khí."
Đường Nhiễm do dự: "Nhưng anh kêu bà ấy như vậy, người khác nghe được chỉ biết nói anh không lễ phép."
Lạc Trạm nghe vậy, hơi ngẩng dậy, đôi lông mày trên khuôn mặt tai họa kia nhướng lên, cặp mắt đào hoa xẹt qua ý cười trào phúng.
Anh cười nhạt: "Anh còn phải để ý bọn họ đánh giá anh như thế nào sao?"
Lạc tiểu thiếu gia kiềm chế tính tình đã lâu, tại đây một giây lộ rõ.
Đường Nhiễm an tĩnh vài giây, đột nhiên không có dấu hiệu mà cong mắt cười nói: "Em thích Lạc Lạc."
"――!"
Lạc tiểu thiếu gia đến đây ý cười trào phúng lạnh nhạt cũng cứng lại rồi, anh theo bản năng cúi đầu: "Em......"
Đường Nhiễm không phát hiện cảm xúc biến hóa của anh, ý cười trên mặt đã biến thành hâm mộ cùng khao khát: "Em cũng muốn giống Lạc Lạc, có thể thực kiêu ngạo, ánh mắt của cùng lời nói của người khác đều không thèm để ý, không cố kỵ, sống như vậy nhất định rất sung sướng. Là một tính cách ăn điểm tuyệt đối!"
"............"
Lạc tiểu thiếu gia dùng cái đầu "giá trị mấy ngàn vạn bảo hiểm" kia suy nghĩ một giây, rất nhanh liền minh bạch ――
Lời của Đường Nhiễm muốn biểu đạt ý tứ, không khác gì so với câu "Em thích Da Vinci, bởi vì ông ấy vẽ trứng gà rất tròn".
Lạc tiểu thiếu gia đột nhiên cảm thấy trên đời không còn niềm vui, mí mắt lười biếng mà rũ trở về.
Nhưng trước khi tiến vào phòng trà, anh không quên duỗi tay xoa xoa mái tóc của cô, nói:
"Tính cách con người đều là độc nhất vô nhị, không có điểm tiêu chuẩn, đương nhiên cũng sẽ không có loại nào là điểm tuyệt đối, loại nào là 0 điểm. Ví như em thích tính cách anh, anh cũng thích tính cách em."
Đường Nhiễm ngoài ý muốn hỏi: "Anh thích tính cách em sao? Nhưng mà bà nói em quá hướng nội, mọi người đều thích con gái hoạt bát thú vị......"
Đường Nhiễm ngượng ngùng cúi thấp đầu, che giấu mất mát, "Mà em cái gì cũng đều không hiểu, rất nhạt nhẽo."
"Bà ta nói bậy."
Lạc Trạm không vui mà nhăn mi.
Đường Nhiễm sửng sốt, ngẩng đầu lên.
Lạc Trạm cũng phát giác phản ứng của mình có điểm quá kích động, anh hắng giọng, nói chậm lại.
"Anh nói, tính cách mỗi người đều là độc nhất vô nhị, nó không có tiêu chuẩn thống nhất. Tựa như anh đã thấy nhiều người, nhưng anh chỉ thích...... tính cách của em."
Đường Nhiễm không phát hiện đoạn ngập ngừng quỷ dị kia.
Cô hiếm khi được công nhận, cười đến khóe mắt cong xuống: "Tuy rằng biết Lạc Lạc là dỗ em, nhưng em vẫn rất vui vẻ."
Lạc Trạm không tán đồng: "Là sự thật, không phải dỗ em."
Đường Nhiễm cười khẽ: "Mới không tin, sao anh lại đến mức chỉ thích một loại?"
"Đương nhiên là có. Mức này tính là cái gì."
Đường Nhiễm hơi ngốc: "Còn có lợi hại hơn sao?"
"Ừ."
Tiểu thiếu gia âm điệu lười biếng, có điểm không chút để ý: "Còn có mức quá nghiêm trọng, người cũng không muốn làm."
Đường Nhiễm mờ mịt: "Không muốn làm người, đó là cái mức độ gì?"
"Đại khái là......"
Lạc Trạm nghiêm túc mà nghĩ nghĩ.
"Hận không thể treo một quyển lịch trước ngực, đếm một hai năm qua, cứ qua một ngày liền xé xuống một tờ."
Đường Nhiễm càng thêm mờ mịt: "Vì sao muốn xé lịch?"
"Bởi vì,"
Lạc Trạm tặc lưỡi, rũ mi mắt, khàn khàn mà cười ――
"Chờ khi xé xong, liền có thể không cần làm người nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.