Đừng Khóc

Chương 56: Tái khám




Trong xe an tĩnh vài giây.
Lạc Trạm hỏi: "Em đều nghe thấy được?"
Đường Nhiễm nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Thanh âm rất mơ hồ, chỉ nghe thấy một hai câu."
"Sau đó liền đem câu này nghe được rõ ràng như vậy?"
"Ừm."
"......" Lạc Trạm rũ mắt, cười, "Anh thật đúng là vận khí không tốt."
Đường Nhiễm trầm mặc.
Một lát sau, cô quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "Chúng ta xuất phát đi."
Lạc Trạm hơi giật mình, ngoái đầu nhìn lại: "Không phải mới vừa hỏi anh sao, không hiếu kỳ đáp án hả?"
Đường Nhiễm ban đầu nhấp môi không nói chuyện, nhưng Lạc Trạm vẫn luôn kiên nhẫn mà chờ cô trả lời, cô chỉ có thể mở miệng: "Nếu Lạc Lạc không thích vấn đề này, chúng ta có thể làm như em chưa từng hỏi không?"
"......"
Lạc Trạm ngẩn ra hồi lâu, mới chậm rãi phản ứng lại phía sau những lời này của cô cất giấu bất an cùng cẩn thận.
Trong lòng anh khẽ nhúc nhích.
Theo bản năng, Lạc Trạm giơ tay qua, sờ sờ đỉnh đầu cô.
Đường Nhiễm bị sờ đến sửng sốt, khó hiểu mà ngẩng đầu xoay qua phía anh: "Lạc Lạc?"
"Đừng sợ, cô bé."
Lạc Trạm thấp giọng, bất đắc dĩ lại đau lòng mà cười: "Anh vừa mới nói mình vận khí không tốt, không phải nói không thích câu hỏi của em, mà là càng hy vọng những gì em nghe được không phải cái em vừa nói, cảm thấy có chút tiếc nuối mà thôi."
"......"
Cô uể oải mất mát mà rũ xuống khóe môi, sau đó lại bí mật mà nghiêng đầu hướng lên trên.
Sau khi nghiêng thành một độ cung, Đường Nhiễm lấy lại tinh thần, có chút ngượng ngùng: "Em có phải đặc biệt mẫn cảm hay không, dễ suy nghĩ nhiều? Bà nói em như vậy không tốt, nhưng em vẫn luôn nhịn không được...... Vừa nãy anh không nói lời nào, em cho rằng anh không thích vấn đề này."
"Không có." Lạc Trạm quả quyết phủ định, "Anh chỉ là lần đầu tiên thi―― khụ, lần đầu tiên muốn làm bạn với một người, không kinh nghiệm, không biết nên trả lời thế nào."
"Ồ."
Một thanh âm lạnh nhạt ở ngoài xe cất lên.
"......"
Lạc Trạm hơi nhướng mày, quay đầu lại, liền thấy Đàm Vân Sưởng đứng ở ngoài xe cười lạnh: "Vì Đường Nhiễm, chúng ta hiện tại ngay cả bạn của tiểu thiếu gia cũng không xứng làm đúng không?"
Lạc Trạm hiếm khi chột dạ.
Đàm Vân Sưởng tầm mắt vượt qua Lạc Trạm, hướng tới Đường Nhiễm ở ghế phụ: "Em Đường, vấn đề này em hỏi nó căn bản là không có đáp án, để anh tới nói đi, đó chính là nhìn trúng định mệnh, thấy sắc ――"
"Có việc sao?" Lạc Trạm kịp thời đánh gãy, ánh mắt lạnh lạnh nhàn nhạt mà liếc qua.
Đàm Vân Sưởng bị nhìn đến nghẹn, tuy rằng chưa nói xong cũng đành nuốt trở về, nhưng không ngại đánh bạo giữ nguyên nụ cười lạnh: "Chính là hỏi một chút hai vị bạn tốt chuẩn bị khi nào xuất phát?"
"...... Hiện tại."
Lạc Trạm chưa cho Đàm Vân Sưởng cơ hội tiếp tục trêu trọc mình trước mặt Đường Nhiễm, anh khởi động xe, một chân đạp ga.
Đàm Vân Sưởng can đảm bị xả khói vào mặt, chỉ có thể hầm hừ mà trở về xe với Lâm Thiên Hoa.
Chở Đường Lạc Thiển phía sau sắc mặt trắng bệch phát run, xe hơi màu đen đuổi theo siêu xe màu xanh phía trước.
Trên đường.
Trong xe rốt cuộc khôi phục "thế giới hai người", trừ bỏ gió xẹt qua bên tai, hết thảy đều thực an tĩnh.
Lạc Trạm nắm tay lái, ngón trỏ ở vô lăng khẽ gõ vài lần, có vẻ đang lung lay về vấn đề gì đó.
Thẳng đến khi siêu xe tới gần trạm thu phí cao tốc. Mấy chiếc xe giảm tốc độ xếp hàng, Lạc Trạm dừng xe ở bên đường, cởi bỏ đai an toàn, lấy thứ gì sau chỗ ngồi.
Đường Nhiễm mờ mịt mà nghe một lát: "Lạc Lạc, anh đang tìm đồ gì sao?"
Vừa mới dứt lời, cô cảm giác đai an toàn bị mở ra, sau đó trên người cô phủ lên một thứ giống như chăn mềm.
Đường Nhiễm sửng sốt, theo bản năng mà duỗi tay nắm lấy.
Lạc Trạm một lần nữa khom người kéo đai an toàn cho cô: "Gió thu lạnh, trên đường cao tốc không thể chạy chậm, em về sau cũng phải nhớ rõ chú ý giữ ấm."
"Vâng."
"......"
Lạc Trạm cấp "võ trang" cho Đường Nhiễm xong xuôi rồi mới ngồi dậy, thình lình thấy bộ dáng hiện tại của cô, anh nhịn không được cười nhẹ, nghiêng mặt.
Đường Nhiễm bị cười đến phát ngốc: "Làm sao vậy?"
"Em hiện tại tựa như......"
Lạc Trạm ngoái đầu nhìn lại, nhìn chiếc chăn trắng hồng vừa mua dưới ánh mắt kỳ lạ của nhân viên bán hàng trong cửa hàng chăn ga gối đệm.
Còn có đai an toàn 4 dây thắt chắc chắn trên chăn.
Trầm mặc mà nhìn chăm chú vài giây, Lạc Trạm buồn cười. Anh lại lần nữa nghiêng mặt đi, nở nụ cười.
Đường Nhiễm: "?"
Cô vừa định hỏi lại, liền nghe bên tai thanh âm bị ý cười nhiễm một chút khàn khàn nói:
"Tựa như một cái bánh chưng được gói lại."
Đường Nhiễm: "......"
Có hình ảnh.
Nhìn mặt cô nhu bạch nhiễm thêm một chút hồng hào, Lạc Trạm cười một lát, dừng lại.
Cảm xúc trên khuôn mặt anh trở nên nghiêm túc hơn một chút.
Sau đó Đường Nhiễm nghe thấy, bên trong xe đang an tĩnh bỗng vang lên tiếng Lạc Trạm:
"Anh vừa mới suy nghĩ một đường, vẫn chưa tìm được một đáp án chính xác."
Đường Nhiễm mờ mịt quay đầu lại: "Cái gì đáp án?"
"Em không phải hỏi anh lý do anh đối tốt với em là cái gì sao."
Đường Nhiễm im lặng.
Lạc Trạm: "Không lâu trước đây anh tìm được một cái lý do anh đối tốt với em, nhưng đó đã là sau khi quen biết em lâu rồi, anh biết nó không phải nguyên nhân ban đầu."
"......"
"Dựa theo bộ phận lý luận của trí tuệ nhân tạo điều khiển tự động, chúng ta muốn phán đoán nguyên nhân của một vấn đề, trước tiên phải tìm được điểm quấy nhiễu được đưa vào tương ứng với vấn đề trong quá trình điều khiển này."
Đường Nhiễm an tĩnh mà đi theo ý nghĩ của anh, nghe đến đó cô hỏi: "Anh là đang nói đến lần đầu tiên gặp mặt ở INT sao?"
"Ừ."
Lạc Trạm dựa ra sau. Anh rũ mắt, không kìm được lộ ra ý cười lười nhác, mặc cho cô không nhìn thấy.
"Ngày đó với anh mà nói là một cái ngoài ý muốn. Anh trước kia không phải chưa gặp qua một cô gái chật vật, nhưng anh chưa từng tự mình làm cái gì ―― thời gian, địa điểm, nhân vật, thời tiết, hoàn cảnh...... Nếu có bất luận nhân tố nào phát sinh biến hóa, ngày đó có khả năng anh cũng sẽ không trở về trước mặt em."
Lạc Trạm dừng lại, có chút bất đắc dĩ giương mắt.
"Xin lỗi, nhưng anh chính là một người như vậy, Đường Nhiễm. Anh không phải thiện lương hay ôn nhu như trong tưởng tượng của em, bất cứ chuyện gì anh làm vì em sau đó, cũng phải căn cứ vào một tràng ngoài ý muốn sau khi quen biết mới có thể thực hiện."
Đường Nhiễm nghiêm túc tự hỏi lời Lạc Trạm nói. Thật lâu sau, cô chậm rãi lộ ra nụ cười.
"Vậy cũng rất tốt."
"Rất tốt?" Lạc Trạm ngoài ý muốn. Anh vốn dĩ cho rằng cô sẽ không thích cái đáp án này.
"Vâng, rất tốt." Đường Nhiễm gật đầu, cười khẽ nói, "Như vậy sẽ làm em cảm thấy, lời cửa hàng trưởng nói rất chính xác."
Lạc Trạm: "?"
Đường Nhiễm: "Số phận đã định đó. Em trước kia rất chán ghét cái từ này, bởi vì nó mang đến cho em hết thảy đều là không tốt, em không muốn. Nhưng nếu sau đó món quà đầu tiên nó mang đến là Lạc Lạc, thì em rất vui."
Đường Nhiễm nghĩ nghĩ, lại nghiêm túc mà bổ sung: "Vì Lạc Lạc, về sau em sẽ quý trọng nó."
Lạc Trạm lần đầu tiên ngẩn ra sau lời nói của cô, một hồi sau mới lấy lại tinh thần.
"Tuy rằng trọng điểm của Đàm Vân Sưởng không ở cái từ này, nhưng......"
Lạc Trạm rũ mắt, cứng họng mà cười.
Anh nhớ tới cơn ác mộng kéo dài cả tháng nay, cái cửa sổ hẹp ở cô nhi viện, phòng tạm giam tối tăm, còn có cậu bé thương tích đầy người trong mấy mảnh gương nhỏ kia.
Anh chậm rãi minh bạch nguyên nhân mình quên đoạn ký ức này.
Đại khái là sinh vật quá mức nhỏ bé vô lực, khi đối mặt với thống khổ cùng đau đớn thì không cách nào thừa nhận, từ bản năng thân thể lựa chọn phương thức trốn tránh.
Nhưng mà.
Nếu vận mệnh lấy danh nghĩa khổ cực để tặng anh lễ vật là em ――
Lạc Trạm giương mắt.
Nhìn cô gái trước mặt, anh thấp giọng nói:
"Anh rất biết ơn, càng sẽ quý trọng."
Đường Nhiễm cũng không biết Lạc Trạm nghĩ cái gì, cô chỉ cười cong khóe mắt.
"Ừm, em cũng vậy."
Dựa theo kế hoạch đã sớm định, Đàm Vân Sưởng cùng Lâm Thiên Hoa sau khi chở Đường Lạc Thiển xuống đường cao tốc, giả vờ bị xe của Lạc Trạm bỏ lại, sau đó ở trên cái cầu vượt phức tạp như một mê cung 3D, bọn họ bắt đầu chuyến "đi chơi" loanh quanh tại chỗ.
Lúc Đường Lạc Thiển gấp đến độ mặt mũi trắng bệch, Lạc Trạm đã lái xe chở Đường Nhiễm, thẳng đến bệnh viện của Gia Tuấn Khê.
Bởi vì đã sớm định thời gian cụ thể, cho nên sau khi hai người đến bệnh viện, một đường đi thẳng đến tầng lầu nơi văn phòng tư nhân của Gia Tuấn Khê.
Chỉ là ở quầy lễ tân xác nhận lịch hẹn trước, họ lại đưa ra vấn đề mới――
"Xin lỗi, Lạc tiên sinh."
Cô gái khác với lễ tân lần trước, nhưng giống nhau là khi nhìn về phía Lạc Trạm đều có điểm tránh né cùng đỏ mặt.
"Dựa theo hồ sơ lịch hẹn trước ở đây của tôi, ngài cùng vị tiểu thư này cần phải đi xét nghiệm máu một lần nữa."
Lạc Trạm vốn đã chuẩn bị dẫn Đường Nhiễm đi tới văn phòng Gia Tuấn Khê, nghe vậy anh ngoái đầu nhìn lại, hơi nhíu mi: "Lần trước không phải đã làm xong các hạng mục kiểm tra rồi sao?"
Cô gái trước quầy bị ánh mắt lạnh như băng làm hoảng sợ, ngốc vài giây mới vội vàng nói: "Xin lỗi, là vậy sao? Bởi vì lần trước không phải tôi phụ trách, cho nên tình huống tôi không rõ lắm...... Vậy, tôi gọi điện thoại hỏi một chút."
Lạc Trạm cau mày, chờ tại chỗ.
Đường Nhiễm bên cạnh do dự, duỗi tay túm túm góc cổ tay áo anh, nhẹ giọng nói: "Lạc Lạc, anh không cần hung dữ như vậy."
Lạc tiểu thiếu gia lười nhác lãnh đạm mà hung dữ với người khác hai mươi năm cứng người, chần chờ cúi đầu: "Anh rất hung dữ sao?"
Cô gái chậm rì rì gật đầu, sau đó giơ tay, ý đồ cứu chữa mà dùng ngón cái cùng ngón trỏ ước lượng một khoảng cách ngắn ngủn: "Một chút."
Lạc Trạm nhìn hai ngón tay trắng nõn kia, còn có đầu ngón út ngoan ngoãn mà cong lên, anh nhịn không được rũ mắt, khóe miệng nhếch lên.
"Được rồi," Tiểu thiếu gia cười trộm, ra vẻ nghiêm túc, "Lần sau chú ý."
Đường Nhiễm nhẹ nhàng thở ra.
"Nhưng mà."
Lạc Trạm nhớ tới lời lễ tân nói, lại lần nữa khó chịu mà khẽ nheo mắt.
Anh giơ tay, vô thức nhưng mười phần chiếm hữu mà vuốt đầu cô, ngữ khí nguy hiểm ――
"Cô bé của chúng ta trắng trắng mềm mềm, ai biết bọn họ nhớ thương muốn châm em thêm một cái, là muốn làm gì."
"......"
Cô ngoan ngoan ngoãn ngoãn, vẫn không nhúc nhích. Giống quả cầu bị ép phía dưới móng của sư tử đá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.