Đừng Khóc

Chương 6: Vịt con xấu xí




Quần áo mà Dương Ích Lan chọn cho Đường Nhiễm để đi đến tiệc mừng thọ Lạc, là một cái váy lễ phục không có tay áo, thiết kế dựa trên hình ảnh sao trời: làn váy được tô điểm bởi những ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh, eo thì được một dải lụa thắt thành bông hoa, làm nổi bật lên vòng eo thon gọn mà mềm mại.
Màu sắc ở đuôi váy thì đậm hơn, nhưng cũng vì vậy mà làm nổi bật lên đôi chân xinh đẹp, trắng như ngọc ngà làm toàn thân cô trở nên sáng ngời.
Nếu muốn nói rằng có một điểm tiếc nuối, đó chính là cái gậy dò đường trong tay cô.
Tài xế nhà họ Đường tới liền thấy Đường Nhiễm từ chung cư chậm rãi đi ra, trong lòng bỗng thấy thương tiếc cho cô gái nhỏ.
Chờ hắn lấy lại tinh thần, cô đã đứng ở trước xe, vẻ mặt hơi chần chờ, “Chú ơi?”
Tài xế vội vàng mở cửa xe, “Lên xe đi, Tiểu Nhiễm.”
“Vâng.”
Số lần Đường Nhiễm về Đường gia không nhiều, đều là cùng một tài xế, cùng một chiếc xe tới đón. Cô cũng không xa lạ gì.
Khi Đường Nhiễm đã ngồi vào trong xe, cầm gậy dò đường lên, liền nghe thấy giọng của Dương Ích Lan từ chung cư lâu truyền đến:
“Chờ một chút!”
Tài xế đang đóng cửa thì dừng lại, cô gái nhỏ vốn đang ngồi lặng im bên trong xe cũng nghe thấy mà nâng nâng đầu.
Dù đã qua tuổi 50 nhưng Dương Ích Lan đi lại vẫn như thời còn trẻ. Không đến vài giây, bà đã chạy tới trước xe, trong tay còn mang theo một cái áo khoác, cũng không rõ nó là màu đen hay xanh đen.
Tài xế sửng sốt, “Làm sao vậy?”
“Bà nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết khi nào tiệc mừng Lạc lão gia mới xong, lỡ như kéo dài tới khuya thì chẳng phải Tiểu Nhiễm mặc có một cái váy sẽ lạnh đến chết sao?"
Dương Ích Lan nói, thò người vào trong xe, khoác áo khoác lên người cô, kéo cổ áo thật chặt.
Sau đó bà xoay người, xem Đường Nhiễm từ đầu đến cuối, vừa lòng gật gật đầu.
“Không tồi. Mấy cái áo khoác nữ trong nhà nếu không phải là màu quá nhạt không hợp với váy thì là kiểu dáng quá mềm mại không có khí chất —— bà cảm thấy cái này sẽ vừa vặn.”
Tài xế tới đón Đường Nhiễm vài lần, cũng coi như quen biết Dương Ích Lan, nghe thấy vậy liền nhìn qua cô gái nhỏ có chút ngơ ngác trong xe, gật gật đầu.
“Thực sự rất thích hợp, nhưng mà trong nhà tại sao có quần áo nam nha?”
Dương Ích Lan: “Anh cũng đừng quản mấy cái này, chạy nhanh đưa Tiểu Nhiễm qua đi. Đừng chậm trễ.”
“Được được, chúng ta xuất phát.”
“……”
Cửa xe đóng lại.
Đường Nhiễm mãi một lúc sau mới nhận ra mà nâng tay, đầu ngón tay sờ sờ quần áo trên người.
Sờ vào tay là một sự lạnh băng, không biết làm từ chất liệu gì. Mùi hương tùng tuyết hổ phách thoang thoảng kia đã biến mất, nhưng Đường Nhiễm vẫn cảm giác được ——
Là cái áo ngày hôm qua. Áo khoác mà nam sinh có giọng giống Lạc Lạc cho cô.
Khoảng hai giây sau, khóe mắt cô hơi cong. Nhân lúc tài xế còn chưa lên xe, cô nhẹ giọng kêu:
“Lạc Lạc.”
“Đây.” Giọng điệu quen thuộc vang lên từ chiếc điện thoại mà những ngón tay trắng nõn của cô nắm chặt.
“Hôm nay tôi đẹp không?”
Âm thanh vang lên đầu tiên hình như tiếng cười khẽ, lười biếng, đến cuối giọng lại mang một chút lười nhác khinh thường, ngạo mạn: “Khó coi. Giống vịt con xấu xí.”
“Vậy à.”
Cô đáp nhẹ, giọng điệu lại mang nét tươi cười.
Theo sự sắp xếp trước đó của Đường gia, xe hơi trực tiếp đưa Đường Nhiễm đến trang viên tổ chức tiệc mừng sinh cho Lạc lão gia.
Dù khách có tư cách nhận được thư mời cũng không nhiều, nhưng Lạc gia vẫn phân ra các khu khác nhau. Tài xế đưa Đường Nhiễm nơi chuyên phụ trách tiếp đãi Đường gia, xe ngừng lại.
“Ông bà chủ và tiểu thư Lạc Thiển chắc là tới rồi.” Tài xế nhìn thấy xe mang gia huy của nhà họ Đường dừng lại trong khu, quay đầu nói với Đường Nhiễm. “Nhưng mà không có ở trong xe, có lẽ đã lên lầu."
Lông mi Đường Nhiễm hơi run.
Giây lát sau, mặt cô hơi giãn ra mà cười nhẹ, “Cháu cũng muốn nhanh một chút.”
Hai người nói, cửa xe bị người hầu nhà họ Lạc ở bên ngoài kéo ra. Tài xế vội vàng xuống xe, ngăn ở trước mặt đối phương, “Để tôi.”
Người hầu kia sửng sốt.
Đúng lúc này, một cây gậy dò đường tinh tế từ cửa xe hiện ra, cẩn thận mà gõ trên nền đất xa lạ.
Người hầu nhận ra, lập tức hiểu rõ, đáy mắt lại xuất hiện một chút coi khinh, “Vị này là tiểu thư Đường Nhiễm phải không?”
“……”
Chuyện “con trai riêng ” và “con gái riêng ” không hiếm thấy ở các gia tộc lớn, nhưng dù sao cũng là không chính thức nên việc nghị luận sau lưng là không thể tránh khỏi.
Đường Nhiễm đã không được người nhà thừa nhận như vậy, bản thân lại ốm yếu không nơi nương tựa, hơn nữa cô gái mù gầy yếu này không thể tạo ra ảnh hưởng gì đáng nói, về sau chắc chắn cũng không có khả năng xoay sở —— khó trách người hầu đều coi khinh cô.
Sắc mặt tài xế có chút khó coi, nhưng Lạc gia là chủ nhà, hắn lại chỉ là một tài xế, mặc dù bất bình cho Đường Nhiễm cũng không thể nói gì.
Nói tới nói lui vài ba câu, cô gái nhỏ chống cái gậy dò đường tinh xảo đã bước ra từ trong xe.
Cô đứng ở trước xe, giơ tay do dự mà sờ áo khoác trên người, nghĩ một chút rồi vẫn không có bỏ lại trong xe. Cô gái nhỏ nhắm hai mắt, dựa theo hướng âm thanh phát ra mà hơi ngửa đầu với người hầu.
Giọng cô an tĩnh lại nhẹ nhàng, mang vài phần mềm mại: “Tôi là Đường Nhiễm.”
Thấy rõ cô gái nhỏ đứng trước mặt mình, người hầu lộ ra ánh mắt kinh diễm.
Dù cho khuôn mặt thanh tú hiện lên nét diễm lệ hay là thân hình mơ hồ hiện ra dáng vẻ thướt tha của thiếu nữ, chưa kể đến khí chất bình tĩnh, không hoảng loạn khi mà tới một nơi xa lạ, bản thân còn không nhìn được —— cô gái nhỏ trước mặt không hề kém những vị khách thế gia mà hắn tiếp đãi một chút nào.
Đây mà là…… đứa con gái riêng bị mù nhà họ Đường không được yêu mến ư?
Người hầu hoàn hồn, vội vàng cúi đầu.
“ Tiểu thư Đường Nhiễm, hôm nay chúc thọ cũng phân theo bối phận. Ông Đường cùng bà Đường đã đi đến lầu chính trước, trước khi đi có sắp xếp cho ngài gặp Đường Lạc Thiển tiểu thư, rồi cùng nhau đi.”
Đường Nhiễm gật đầu, “Tôi ở chỗ này chờ các cô ấy sao?”
“Ở sân sau có hành lang bên ngoài trực tiếp dẫn đến lầu chính, trước tiên tiểu thư Đường Nhiễm cùng tôi đi đến đó đi.”
Nói xong, người hầu nhìn với đôi mắt của cô gái nhỏ, chần chờ: Con gái ở độ tuổi như vậy, tất nhiên là không thể tùy tiện tiếp xúc tay chân được, nhưng cô lại không nhìn thấy ……
An tĩnh, Đường Nhiễm hiểu ý.
Cô cong nhẹ khóe môi, cười nhạt nhoà, “Làm phiền anh dẫn đường, chỉ cần nói cho tôi chỗ nào khác lạ, chỗ bậc thang hoặc là có vật cần tránh né là được.”
“Vâng, tiểu thư Đường Nhiễm xin đi theo tôi.” Người hầu có chút ngượng ngùng mà lên tiếng.
Đường Nhiễm chào tạm biệt với chú tài xế, theo người hầu đi vào sân sau.
Vừa mới đến phòng chờ ở sân sau, Đường Nhiễm liền nghe thấy một giọng nữ mỉa mai vang lên:
“Lạc Thiển, cô em gái của cậu tới rồi kìa"
“……”
Cái thanh âm kia nói lớn thì không lớn, nói nhỏ thì không nhỏ, vừa vặn đủ để người hầu và Đường Nhiễm đi vào phòng nghe được.
Người hầu xấu hổ mà dừng lại, quay đầu nhìn về phía cô gái nhỏ phía sau mình.
Đường Nhiễm đứng tại chỗ, an tĩnh nhắm mắt.
Trước khi tới, cô đã chuẩn bị tâm lý về những việc sẽ gặp được hay sẽ nghe thấy vào hôm nay.
Cô biết cái giọng vừa rồi, hình như là bạn của chị Đường Lạc Thiển, cô con gái Tất Vũ San của Tất gia, dòng họ mà kết thân với Đường gia, đồng thời cũng là em họ của Lạc Trạm.
Cô ta từ nhỏ đã cùng chơi với Đường Lạc Thiển, quan hệ giữa hai người rất tốt, cho nên cô ta cũng vô cùng chán ghét, căm thù sự tồn tại cuĐường Nhiễm tồn tại cũng liền theo Đường Lạc Thiển chán ghét mà thập phần căm thù.
Trước kia Đường Nhiễm về Đường gia gặp Tất Vũ San hai lần, nên cũng không xa lạ gì với giọng của cô ta.
Ngồi ở sô pha trong phòng, Đường Lạc Thiển bất mãn mà nhìn lướt qua cô gái từ phía cửa đi vào. Đặc biệt, khi ánh mắt nhìn đến khuôn mặt mềm mại xinh xắn cùng thân hình xinh đẹp, Đường Lạc Thiển vô thức mà nhíu mày.
Tự nhắc nhở mình là đang ở Lạc gia nơi tương lai mình phải gả vào, phải chú ý hình tượng, Đường Lạc Thiển khẽ hừ một tiếng.
“Còn ăn mặc rất xinh đẹp nha.”
Tất Vũ San hiển nhiên cũng chú ý tới, bĩu môi, “Xinh đẹp có ích lợi gì, không phải chỉ là người mù thôi sao.”
“……”
Đường Lạc Thiển nghe vậy tán đồng, trong lòng thoải mái đi chút ít. Tầm mắt vừa muốn rời khỏi Đường Nhiễm, đột nhiên lại dừng lại.
Qua vài giây, cô nhăn mi, hỏi Tất Vũ San: “Cậu có cảm thấy cái áo khoác trên người nó có nét giống với tác phẩm của nhà thiết kế danh giá người Thụy Điển Evelina Gunnarsson hay không? "
Tất Vũ San sửng sốt hai giây rồi mới phản ứng lại, “Cậu nói vị thiết kế sư mà thiết kế đa số quần áo của anh họ tớ sao?
“Ừ.”
“Dù có giống thì cũng không có khả năng, cậu nghĩ gì vậy. Cậu còn không đợi đến lượt, tiểu người mù này làm sao mà có được."
“Bộ quần áo kể ra không giống của nó mấy, ngược lại giống kiểu nam hơn……”
“Được rồi, đừng suy nghĩ miên man.” Tất Vũ San vỗ vỗ cô.
Đường Lạc Thiển tỉnh lại, cũng cảm thấy ý tưởng của mình thật vớ vẩn. Cô hơi giương mặt đứng lên, không nhìn người hầu hay Đường Nhiễm, chỉ hỏi lớn:
“Người cần chờ cũng tới rồi, hiện tại có thể đi lầu chính được chưa?”
Trong mắt đám người hầu Lạc gia, đại tiểu thư Đường gia chắc chắn là bà chủ tương lai, nên đối xử với cô tất nhiên là vô cùng cung kính
Người hầu sau khi nghe Đường Lạc Thiển nói, vội vàng cười đáp lại: “Đương nhiên, đương nhiên. Ba vị tiểu thư xin đi theo tôi.”
Tất Vũ San nghe vậy, cười lạnh, “Thật tức cười, tên ăn mày này mà được coi là tiểu thư cái gì —— có mà giả tiểu thư đến Lạc gia hưởng ké mặt mũi của buổi đính hôn giữa Lạc Thiển với tiểu thiếu gia Lạc Trạm thì có."
Ngón tay Đường Nhiễm xiết chặt gậy dò đường, rồi lại chậm rãi buông ra, cô nhẹ giọng mở miệng hỏi người hầu: “Chúng ta có thể đi được chưa?”
“Dạ vâng ……”
Lúc này, người hầu cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ cẩn thận mà dẫn ba người, dọc theo hành lang ngoài trời ở sân sau đi đến lầu chính.
Trên đường, người hầu vốn cố ý giúp đỡ Đường Nhiễm có đôi mắt không nhìn được nên đi chậm, nhưng lại bị Tất Vũ San nhìn ra.
Sau vài câu thúc giục, vị tiểu thư được coi như họ hàng với Lạc gia trực tiếp kéo người hầu đi nhanh không khác gì chạy bộ.
Thấy bóng dáng cô gái nhỏ nắm gậy dò đường ở phía sau càng ngày càng xa, người hầu có chút nóng nảy: “Tiểu thư Vũ San, tiểu thư Đường Nhiễm cũng là khách nhân, như vậy không tốt ——”
“Có cái gì không tốt!” Tất Vũ San vừa kéo người hầu bước nhanh mà đi, vừa đắc ý mà cười với Đường Lạc Thiển, “Xảy ra chuyện gì ta chịu trách nhiệm là được.”
Người hầu: “Nhưng là……”
“Nhưng nhị cái gì, cậu sao lại không biết phân biệt ai quen ai lạ cơ chứ?” Tất Vũ San dạy dỗ, nói, “Đại tiểu thư Đường gia bên cạnh tôi đây mới là chủ mẫu của Lạc gia sau này, con nhãi kia sớm muộn gì cũng bị Đường gia ném văng ra, cô coi nó là khách thì có ích lợi gì?”
“……”
Người hầu không lay chuyển được vị này, chỉ phải ỡm ờ mà bị kéo đi.
Bóng dáng Đường Nhiễm nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của bọn họ. Sau khi đi vào lầu chính, Tất Vũ San đắc ý mà cười với Đường Lạc Thiển: “Trang viên này của Lạc gia giống như cái mê cung vậy, hôm nay, cái cô em gái của cậu đừng hòng mà chúc thọ ông ngoại tớ! "
“Như vậy có phải hơi quá đáng hay không?” Đường Lạc Thiển có chút sung sướng nhưng lại bất an.
“Cái này thì có gì mà quá đáng? Nó là đứa ăn mày về Đường gia để cướp cha, cướp tài sản với cậu, phải được dạy dỗ chứ."
“……”
“Được rồi, đừng nghĩ tới những kẻ râu ria đó nữa!” Tất Vũ San đẩy cô một cái, “Anh ta có thể đã ở sân thượng lầu hai rồi, đây là lần đầu tiên cậu chính thức thấy anh ấy phải không?"
Nhắc tới Lạc Trạm, Đường Lạc Thiển đỏ mặt “Ừm.”
“Đừng ngượng ngùng nha, không bao lâu sau anh ấy sẽ là chồng sắp cưới của cậu đó.” Tất Vũ San cười, “Có biết bao nhiêu người hâm mộ cậu đó!”
Đường Lạc Thiển thấy đã tới lầu hai, ở dừng lại ở trước sân thượng, lo lắng mở miệng: “Mọi người đều nói anh ấy khó ở chung.”
“Anh họ tớ thực sự hơi lạnh lùng, đối với ai cũng vậy, chọc anh ấy tức giận là vô cùng đáng sợ.” Tất Vũ San bĩu môi, “Nhưng không có cách nào, ai bảo anh ấy lớn lên đẹp như vậy, chỉ số thông minh còn vô cùng "kinh dị"——14 tuổi đã học ở trường K, còn là tiểu thiếu gia được Lạc gia yêu quý nhất, biết bao nhiêu người nâng niu anh ấy từ bé đến lớn, trong hoàn cảnh như vậy, tính cách anh ấy có thể dịu dàng mới là lạ.”
“Cũng đúng……”
“Nhưng về sau cậu là hôn thê của anh ấy, các cậu có rất nhiều thời gian ở chung, sợ cái gì chứ! Đi thôi, chúng ta đi vào xem xem.”
Đường Lạc Thiển hít một hơi thật sâu, “Được rồi.”
Lúc người hầu dẫn Đường Lạc Thiển cùng Tất Vũ San tiến vào, bên cạnh Lạc Trạm có người nhanh mắt, giây đầu tiên đã thấy.
“A, tới rồi tới rồi!”
“Bên trái là Tất Vũ San, cô bên cạnh là đại tiểu thư họ Đường, phải không? Quả nhiên là có tư chất làm mỹ nhân nha?”
“Xác thật không tồi, dáng người hay gương mặt cũng không có vấn đề, Lạc tiểu thiếu gia quả thật có phúc nha.”
“A? Không phải nói là cô con gái riêng bị mù của nhà họ Đường cũng tới sao, sao lại không thấy đâu?”
“Ừ ha, sao lại chỉ có hai cô ấy?”
“……”
Lạc Trạm là người đầu tiên phát hiện ra vấn đề này.
Không thể xác định xem “Đường Nhiễm” nhà họ Đường có phải là cô gái nhỏ mình muốn thấy hay không, từ lúc bọn họ đến, ý cười lười nhác vốn trên mặt hắn đã nhạt dần.
Không hứng thú mà rũ xuống mí mắt, Lạc Trạm không cảm xúc mà đứng lên, đi ra ngoài.
Mấy người cạnh hắn sửng sốt.
“Cô vợ sắp cưới này thế mà lại có mặt mũi lớn như vậy, phải để Lạc thiếu tự mình qua đi nghênh đón?”
Lạc Trạm vừa mới đi ra ngoài vài bước, người hầu khi nãy dẫn đám Đường Lạc Thiển đến đã bước lại đây, vẻ mặt khó khăn mà đi nhanh đến trước mặt hắn, dừng lại.
“Tiểu thiếu gia……”
Lạc Trạm nâng mắt, “Có việc gì?”
“Tiểu thư Vũ San nói phải dạy dỗ tiểu thư nhỏ họ Đường kia, nên bỏ mặc cô ấy ở giữa đường. Đôi mắt cô gái nhỏ kia đôi mắt nhìn không được, tôi thật sự sợ xảy ra chuyện………… A, tiểu thiếu gia?”
Người hầu hoang mang mà xoay người, nhìn không bóng dáng Lạc Trạm, người không thèm đợi mình nói xong mà đột nhiên đi ra ngoài.
Đường Lạc Thiên đứng ở ngoài cửa vào nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu.
Nhìn thiếu niên khôi ngô tuấn tú đi về phía mình, mặt cô đỏ ửng, trong lòng thầm đếm khoảng cách giữa đối phương và chính mình.
Ba bước, hai bước, một bước……
Đường Lạc Thiển cố lấy đủdũng khí, đỏ mặt ngẩng đầu:
“Lạc ——”
Tiếng “Trạm” còn chưa ra khỏi miệng.
Khuôn mặt "họa thủy " của Lạc Trạm lạnh như băng, mắt nhìn thẳng, đi lướt qua bên cạnh cô.
- --------------------------------------------------------------
Sorry mn vì đăng trễ (╥_╥)
Cmn đt tui bị ngu, tự nhiên chơi trò "không gõ chữ" ╭∩╮
Khốn lạn watt huhu làm đc một nửa r tự nhiên nó xóa hết (╥﹏╥)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.