Chủ trạch Đường gia, phòng trà lầu 3.
Khâu Dực đem Đoạn Thanh Yến túm đi, trong phòng ngoại trừ Hàng lão thái thái cùng Lam Cảnh Khiêm thì không còn người nào, không khí ngưng kết đến phảng phất trạng thái cố định.
Hàng lão thái thái nắm chặt chén trà, mạch máu màu xanh đều từ dưới nếp nhăn làn da hiện lên, như là tùy thời sẽ bộc phát cảm xúc làm người ta sợ hãi.
Không khí trong chớp mắt, căng thẳng tột độ ――
Hàng lão thái thái lại đột nhiên không dấu hiệu mà cười rộ lên. Bà ngẩng đầu nhìn Lam Cảnh Khiêm, thanh âm khàn khàn, ánh mắt trầm ám: "Cậu là từ đâu biết được."
Lam Cảnh Khiêm không trả lời.
Khi nhìn thấy phản ứng của Đoạn Thanh Yến, đáp án ông muốn cũng đã có, thậm chí càng nhiều.
Ông biết cũng là vì điểm này, Hàng lão thái thái mới căn bản không có đối với vấn đề của ông làm cái gì dấu diếm hoặc là phản bác.
Không chờ Lam Cảnh Khiêm trả lời, Hàng lão thái thái cũng không tức giận, bà chỉ nheo mắt, có chút không cam lòng mà nói: "Từ lúc cậu công thành danh toại mà về nước, tôi liền đoán được chung quy sẽ phải có ngày này. Chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy."
Lam Cảnh Khiêm đối với lời bà nói mắt điếc tai ngơ, chỉ trầm mặc một hồi rồi ngẩng đầu, đáy mắt không biết từ khi nào đã nhàn nhạt tơ máu.
Thanh âm hắn khàn khàn hỏi: "Con bé ở đâu?"
Hàng lão thái thái ánh mắt phiêu phiêu: "Con cái Đường gia, đương nhiên là ở Đường gia."
"Bà thật sự coi con bé là con cái Đường gia mà chiếu cố sao?" Giọng Lam Cảnh Khiêm nổi lên một chút tê tái.
"Cho dù tôi không muốn, trong người nó rốt cuộc vẫn chảy một nửa dòng máu Đường gia."
"Vậy vì sao trước nay không ai nhắc đến con bé?!"
"Nhắc cái gì, lại làm thế nào nhắc tới? Con riêng Đường gia lưu lạc bên ngoài? Hay là Thế Ngữ tuổi còn trẻ chưa kết hôn đã có thai?"
Ánh mắt Hàng lão thái thái lạnh băng.
"Tôi sẽ không cho phép một vết nhơ như vậy ảnh hưởng tới cả Đường gia. Con bé là con cái Đường gia quả thật không sai, ít nhất chi phí ăn mặc, tôi chưa từng bạc đãi nó."
Lam Cảnh Khiêm chậm rãi nắm chặt quyền, tràn đầy tức giận, cáu giận còn có chất vấn cùng phát tiết đều bị hắn áp xuống, chỉ còn lại có duy nhất một ý niệm.
Lam Cảnh Khiêm nghẹn giọng hỏi: "Con bé hiện tại ở đâu. Tôi muốn gặp nó."
"Nhìn thì có thể," Hàng lão thái thái nhăn mi lại, "Nhưng không thể mang nó đi."
Huyệt Thái Dương Lam Cảnh Khiêm nhảy dựng, giờ khắc này hắn rốt cuộc áp không được cảm xúc chính mình, ánh mắt âm trầm mà nhìn phía đối diện: "Con bé là con của tôi, tôi dựa vào cái gì không thể mang nó rời đi?"
Lão thái thái đồng dạng trầm giọng: "Chỉ bằng việc mười sáu năm qua, cậu không làm được nửa điểm nghĩa vụ nuôi nấng nó."
"Đó là bởi vì các người giấu giếm!"
"Cậu có thể đi nói với thẩm phán lời này, bảo hắn phán đoán, cậu mười bảy năm trước xuất ngoại không tin tức, nên trách cậu từ bỏ quyền nuôi nấng, hay là trách chúng tôi giấu giếm?"
"――!"
Lam Cảnh Khiêm không thể nhịn được nữa, bỗng dưng đứng dậy.
Trong nháy mắt kia, người nam nhân này bỏ đi bộ dáng thanh lãnh thành thục ổn trọng, đôi mắt đỏ lên như sư tử bị chọc giận.
Hận không thể đem người trước mắt người cắn xé thành từng mảnh.
Chỉ là hắn rốt cuộc đã không phải cậu trai non nớt mười bảy năm trước chỉ biết xúc động không kiểm soát.
Những cảm xúc dữ tợn bị hắn từng chút nén lại vào trong người, nắm tay nổi gân xanh cũng chậm rãi buông ra.
Lam Cảnh Khiêm chống bàn trà, đôi mắt tơ máu nhìn Hàng lão thái thái đối diện: "Bà rõ ràng không chấp nhận sự tồn tại của con bé, vì sao không chịu cho nó rời đi?"
Hàng lão thái thái biểu tình hơi ngưng trọng.
Giây tiếp theo bà chuyển tầm mắt, lạnh giọng nói: "Tôi có nguyên nhân của tôi, không cần cậu quản."
"Tôi không muốn quản. Đoán cũng đoán được, nhất định lại là vì Đường gia." Lam Cảnh Khiêm thanh âm lạnh băng, "Nhưng bà khả năng đã quên một việc ―― Đường gia vẫn là một Đường gia khó có thể lay động, nhưng tôi đã không phải là một người tầm thường năm đó nữa rồi."
"......" Lão thái thái run lên, quay đầu lại, trên mặt trầm xuống, " Cậu muốn làm cái gì?"
Lam Cảnh Khiêm: "Tôi không biết bà nghĩ cái gì, nhưng tôi sẽ đi tìm cái nguyên do kia. Bà đoán sau khi tìm được, tôi sẽ làm thế nào?"
Lão thái thái sắc mặt đột biến: "Cậu dám!"
"――"
Sợi dây lí trí cuối cùng của Lam Cảnh Khiêm đứt đoạn.
Đôi tay nắm chặt quyền hung hăng mà đấm lên bàn, cả người phảng phất muốn nhào lên ――
"Con gái tôi bị bà giấu ở trong một góc không thấy ánh mặt trời suốt mười sáu năm! Mười sáu năm này con bé vượt qua như thế nào tôi nghĩ cũng không dám nghĩ ―― tôi còn có cái gì không dám làm!?"
Hàng lão thái thái cương cứng tại chỗ.
Tĩnh mịch hồi lâu, bà thấp giọng: "Được, được, cậu có thể mang nó đi ―― nhưng không thể là hiện tại."
Lam Cảnh Khiêm cắn răng: "Nếu tôi nhất định phải là hiện tại?"
"Vậy cá chết lưới rách." Giọng Hàng lão thái thái cũng nghẹn ngào, bà âm ngoan mà ngẩng đầu, "Cậu muốn huỷ hoại Đường gia, tôi đây có thể làm cậu cả đời đều không thấy được con gái ―― dám đánh cược, cậu thử xem."
Lam Cảnh Khiêm nắm chặt quyền, đốt ngón tay nắm chặt không còn chút huyết sắc.
Ông từ kẽ răng cố nén ra từ: "Bao lâu?"
Hàng lão thái thái ánh mắt buông lỏng: "Một năm, nhiều nhất hai năm."
Lam Cảnh Khiêm ánh mắt âm trầm.
Hàng lão thái thái tạm dừng hai giây, chầm chậm bổ sung: "Mấy năm này, chỉ cần cậu không mang theo nó rời đi, cũng đáp ứng tuyệt đối không cho người ngoài biết quan hệ các người ―― vậy tùy cậu muốn nhìn nó lúc nào cũng được."
"Nếu cậu chịu đáp ứng."
Thấy Lam Cảnh Khiêm trầm mặc, Hàng lão thái thái thả ra đòn sát thủ ――
"Tôi lập tức cho cậu nhìn thấy nó."
"......"
Hai tiếng sau.
Đường Thế Tân về đến nhà liền mau chóng lên lầu, đi thẳng đến phòng trà, đẩy cửa phòng ra, ông bước nhanh vòng qua bình phong, thanh âm dồn dập: "Mẹ, con nghe phía dưới người ta nói Lam Cảnh Khiêm tới nhà?"
Trước bàn, Hàng lão thái thái mặt mày tối tăm cúi đầu gì đó. Nghe thấy động tĩnh, bà ngừng hồi lâu mới cứng người chậm rãi ngẩng đầu, nắm chặt đồ vật trong tay.
"Ừ."
"Vậy hắn, hắn đã biết Đường Nhiễm chính là con gái hắn?"
"Ừ."
"......" Đường Thế Tân nhíu mày.
Phòng trà yên lặng. Sau một hồi, Hàng lão thái thái đột nhiên không báo trước mà mở miệng:
"Chuyện Lam Cảnh Khiêm chính là cha ruột Đường Nhiễm, tuyệt đối, tuyệt đối không thể để Lạc gia biết."
"Vì s――" Đường Thế Tân tiếng dừng lại, tựa hồ nghĩ đến cái gì, "Nhưng Lam Cảnh Khiêm bên kia sẽ phối hợp sao?"
"Vì con gái hắn, hắn sẽ. Hơn nữa hắn cũng không biết chuyện năm đó."
"Nhưng Lạc gia bên kia vạn nhất nghe được tiếng gió......"
"Cho nên mẹ nói, không thể để Lạc gia biết!"
Hàng lão thái thái xoay người, lạnh giọng đánh gãy, "Chỉ cần Lạc Kính Viễn không biết cha ruột Đường Nhiễm là Lam Cảnh Khiêm, thì giao ước giữa hai nhà chúng ta có thể được duy trì."
Đường Thế Tân sắc mặt khẽ biến: "Nhưng chỉ cần Lam Cảnh Khiêm mang Đường Nhiễm rời đi, vậy thì Lạc lão gia tử sớm hay muộn cũng sẽ biết đến."
"Cũng chỉ cần duy trì đến lúc đó ―― bởi vì trước đó," Giọng Hàng lão thái thái trầm xuống, "Con cần phải mau chóng bảo con gái con cùng Lạc Trạm đính hôn!"
"......"
Đường Thế Tân cúi đầu.
Bởi vì buổi tối còn có một phần "kiêm chức" người máy phải làm, Lạc Trạm không có cách nào tự mình đưa Đường Nhiễm trở về.
Cho nên nhiệm vụ tài xế, cuối cùng vẫn là rơi xuống đầu Lâm Thiên Hoa.
Mở ra chiếc siêu xe của Lạc Trạm đưa Đường Nhiễm về Thiên trạch, Lâm Thiên Hoa đỡ cô trở về, nửa đùa mà nói: "Anh thấy cứ như này, sau khi tốt nghiệp anh không cần đi làm ngành sản xuất AI, làm tài xế tắc xi liền rất thích hợp với anh."
Đường Nhiễm cũng cười rộ lên, lại xin lỗi: "Chuyện người máy luôn phiền toái các anh, dường như quá vất vả. Bằng không......"
Nghe thấy câu "bằng không", Lâm Thiên Hoa hoảng sợ: Hắn một hồi đưa cô về, làm phiền Trạm ca "kiêm chức" người máy, tuyệt đối chết chắc rồi.
"Không sao không sao không sao!" Tưởng tượng đến hậu quả thảm thiết, Lâm Thiên Hoa lắc đầu, "Không phiền toái không phiền toái ―― Đường Nhiễm em ngàn vạn lần đừng nói như vậy, một chút cũng không phiền toái, thật sự!"
Thấy Lâm Thiên Hoa phản ứng kịch liệt, Đường Nhiễm muốn nói lại thôi.
Vài giây sau, cô khẽ cong khóe mắt: "Ừm. Không phiền toái các anh thì tốt.
"......"
Lâm Thiên Hoa kinh hồn đưa Đường Nhiễm về Thiên trạch, tìm cái lý do liền đi trước.
Sau khi Đường Nhiễm tự mình thay quần áo ở nhà thì nghe thấy cái đồng hồ quả lắc trên bàn vuông khẽ gõ một chút.
"Chuông nửa tiếng," cô tự nhủ đi tới, "Theo thời gian, hẳn là 5 rưỡi."
Dựa theo dĩ vãng, sau nửa tiếng đến một tiếng, Đoạn Thanh Yến sẽ đến đưa bữa tối cho cô. Mà gần đây người máy Lạc Lạc thường xuyên "đi làm" sớm, cũng sẽ có mặt trước 7 giờ.
Nghĩ đến đây, cô vừa cảm thấy có chút cô đơn vì ở một mình, lại lần nữa chờ đợi mà nhảy nhót lên.
Cô sờ soạng kệ sách chữ nổi ở phòng khách, muốn tìm một quyển chữ nổi để giết thời gian, liền nghe thấy chuông cửa Thiên trạch vang lên.
Tay mới vừa nâng qua đầu, cô sửng sốt, theo hướng huyền quan xoay người qua.
5 giờ rưỡi......
Vừa không thể là cơm chiều, cũng không có khả năng là người máy mới đúng.
Trừ bỏ lần đó Lạc lão gia tử tới cửa, lão thái thái kêu cô qua vấn an, Thiên trạch Đường Nhiễm ở chưa từng có người khác tới ngoại trừ người đưa cơm cùng đưa người máy.
"Lại phải đi vấn an ai sao......"
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm đi qua.
Khi bước qua huyền quan, cô do dự, vẫn là lấy gậy dò đường ra. Sau đó Đường Nhiễm tiến lên, sờ soạng mở cửa.
Vài giây sau, cửa Thiên trạch mở ra.
Ánh đèn dịu nhẹ trong phòng soi bóng dáng nhỏ gầy của cô dưới chân người đàn ông.
Nhìn gương mặt tương tự người con gái trong trí nhớ bảy tám phần, đáy mắt Lam Cảnh Khiêm chợt ươn ướt.
"Có ai ở đó sao." Đối với bóng tối an tĩnh, cô mờ mịt mà quay mặt.
Cặp mắt kia an tĩnh khép lại, không có mở ra.
"......"
Lam Cảnh Khiêm run rẩy, hắn há mồm muốn nói chuyện, nhưng trước khi mở miệng, nước mắt lại không kìm được chảy xuống.
Lam Cảnh Khiêm giơ tay cắn quyền, bức chính mình nuốt nghẹn ngào xuống, sau đó tận lực không tiếng động điều chỉnh hô hấp.
Lặp lại vài lần như vậy.
Trước cửa dường như có người, nhưng lại giống như chỉ là tiếng gió, Đường Nhiễm tưởng trò đùa dai của ai, cô nghe thấy một thanh âm xa lạ, mang điểm trầm thấp khàn khàn vang lên:
"Con chính là...... Đường Nhiễm phải không?"
Đường Nhiễm ngơ ngẩn.
Vài giây sau, quay về phía âm thanh phát ra, cô hơi nghiêng đầu.
"Người là......?"