Đừng Khóc

Chương 69: Chiến tranh cha vợ con rể




Lam Cảnh Khiêm đứng ở dưới thềm đá Thiên trạch, thẫn thờ thật lâu.
Hắn biết đứa bé trước mặt là vô tội nhất, cô đối với những chuyện năm đó của Đường gia cùng Lam Cảnh Khiêm hoàn toàn không biết gì cả. Mười năm qua cô vẫn luôn coi mình là con gái riêng lưu lạc bên ngoài của Đường Thế Tân, là bởi vì vụ tai nạn xe cộ kia mới bị phát hiện rồi được đón về Đường gia ―― đến nay vẫn như thế.
Cho nên Lam Cảnh Khiêm không biết làm thế nào mở miệng nói ra thân phận của mình với cô, càng không biết nếu Đường Nhiễm không tin hoặc là mất khống chế, hắn nên đối mặt với chất vấn của cô như thế nào, lại nên giải thích thế nào khi mà mình chưa từng thực hiện nghĩa vụ làm cha mẹ với cô.
Lam Cảnh Khiêm nên chuẩn bị sẵn sàng thì mới đến. Nhưng ông nhịn không được.
Chỉ cần tưởng tượng đến con gái ở trong một góc mình không hề biết đến không một tiếng động mà lớn lên, lý trí kiên định cũng sẽ bị xúc động mất kiểm soát bao phủ.
Kinh nghiệm cùng ổn trọng tích lũy mấy năm nay đều không còn nữa, ở trước mặt đứa trẻ mù mới chỉ có mười sáu tuổi, hắn không còn là người nổi tiếng được tạp chí kinh tế tài chính săn đón nữa, giống như lại trở về thời đại thanh niên trúc trắc vô thố.
Ngay cả một câu mở đầu, Lam Cảnh Khiêm cũng không biết mở miệng như thế nào.
Mà trong sự trầm mặc này, cô khó hiểu quay đầu.
Dựng lỗ tai nghe một hồi lâu cũng không nghe thấy động tĩnh, Đường Nhiễm chỉ đành quay đầu lại, do dự mà lại lần nữa đặt câu hỏi: "Xin chào? Xin hỏi, có ai ở đó không?"
"......" Lam Cảnh Khiêm bỗng dưng hoảng hốt hoàn hồn, "Ở, ta ở đây."
Đường Nhiễm càng thêm bối rối với vị khách xa lạ này: "Xin hỏi chú là ai, là từ đâu tới đây?"
Lam Cảnh Khiêm hít một hơi thật sâu: "Thực xin lỗi, Tiểu Nhiễm, ta đã tới chậm. Ta vừa mới biết con ở chỗ này, liền lập tức từ chủ trạch Đường gia bên kia lại đây, ta là, là......"
Lam Cảnh Khiêm dừng lại, vẫn là không thể trực tiếp đem cái thân phận đối với hắn mà nói quá mức xa lạ cùng đột ngột kia nói ra.
Đường Nhiễm mờ mịt nghe.
Lam Cảnh Khiêm lại lần nữa dừng lại, cô đợi hai giây, sau khi cân nhắc lời nói của Lam Cảnh Khiêm, cô đột nhiên phản ứng――
"A, chú chính là tài xế mới mà chủ trạch sắp xếp cho cháu sao?"
"......"
Lam Cảnh Khiêm dừng lại, giương mắt.
Đường Nhiễm coi sự trầm mặc là đồng ý.
Khóe mắt cô cong xuống, như là nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cháu vốn đang rối rắm có nên gọi điện thoại hỏi một lần nữa không, hoá ra đã sắp xếp rồi......."
Đường Nhiễm lại ngẩng đầu, cười rộ lên: "Chú cũng không cần cảm thấy có lỗi, buổi học chiều nay cháu đã học xong rồi, không có trễ giờ. Chờ thứ sáu tuần sau, chú nhớ tới đây sớm hơn một chút là được rồi."
"......"
"A đúng rồi, chú có thể cho cháu số di động của chú không?" Cô ngượng ngùng mà cười rộ lên, má lúm đồng tiền nhợt nhạt, "Cháu lo lần sau có việc muốn ra cửa, muốn liên hệ với chú, lại phải thông qua chủ trạch thì không tiện."
Lam Cảnh Khiêm kích động, cuối cùng vẫn là áp xuống. Hắn cúi thấp đầu, thanh âm khàn khàn mà mềm nhẹ: "Được. Muốn chú giúp cháu lưu vào di động không?"
Đường Nhiễm do dự.
Vị tài xế trước mặt dù sao cũng là người từ chủ trạch lại đây, Đường Nhiễm vẫn là không yên tâm đem điện thoại một vật riêng tư như vậy đưa cho đối phương.
Ước chừng là nhìn thấu do dự của cô, đáy mắt Lam Cảnh Khiêm vui mừng mà mềm mại: "Vậy cháu nói cho chú số di động của cháu, chờ lát nữa chú gọi cho cháu, về sau cháu tùy thời có thể liên hệ chú, như vậy được không?"
"Có thể chứ?" Đường Nhiễm có chút ngượng ngùng khi bị nhìn thấu.
"Ừ, không sao đâu."
Đường Nhiễm nói số di động của mình cho đối phương, sau đó mới nói: "Cảm ơn chú."
"Không cần khách khí."
"......"
Không khí lâm vào an tĩnh, Đường Nhiễm mờ mịt mà rối rắm ngoắc ngoắc ngón tay: Dựa theo kinh nghiệm ít ỏi của cô khi tiếp xúc với mọi người, lúc này hẳn là từng người chào tạm biệt mới đúng.
Sao cái chú này......
Đường Nhiễm mờ mịt mà nhớ lại cái hôm người tài xế đầu tiên tới chỗ của cô và bà. Do dự vài giây, cô hỏi: "Chú, hay để cháu rót cho chú chén nước đi."
Lam Cảnh Khiêm hơi hơi hé miệng, cuối cùng gật đầu: "...... Được."
"Chú chờ cháu một lát."
Cô xoay người đi vào trong phòng. Cửa phòng mở ra, Lam Cảnh Khiêm nhìn bóng dáng cô. Cô đi cũng không nhanh, nhưng cũng không trúc trắc, những chướng ngại vật trong phòng đều bị cô nhẹ nhàng vòng qua.
Lam Cảnh Khiêm nhìn đến vui mừng lại khổ sở.
Trong chốc lát, cô bưng nửa chén nước đi ra: "Chú, đây."
"...... Cảm ơn." Lam Cảnh Khiêm duỗi tay nhận lấy, "Lúc cháu ở một mình không nên mở cửa ra như vậy, không an toàn."
Đường Nhiễm ngẩn ra, cong mắt cười nói: "Cháu tuy rằng nhìn không được, nhưng lỗ tai rất thính. Chú đi một bước cháu cũng nghe được nha. Từ cửa Thiên trạch hướng thẳng đi 72 bước, rẽ trái rồi lại đi thêm 131 bước chính là cửa sau đại viện Đường gia, lúc bảo an bên kia nói chuyện có hơi lớn một chút cháu cũng đều nghe thấy. Động tĩnh bên này cũng vậy. Hơn nữa mấy chú bảo an bên kia rất nghiêm khắc, không có thông báo hay sự cho phép của Đường gia, bất luận kẻ nào cũng không vào được."
Đường Nhiễm dừng lại, cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lần trước bảo an trong đội đã đổi người mới, không biết liền ngăn người máy của cháu ở bên ngoài, thật vất vả mới tìm được chủ trạch bên kia đưa vào......"
Lam Cảnh Khiêm thích nghe cô nói chuyện, mỗi một cái biểu tình nhỏ đều khắc sâu vào mắt.
Dưới ánh mắt của hắn, không biết có phải cô phát hiện cái gì hay không, ngẩng đầu lên, do dự mà nói: "Hơn nữa chú dường như...... Có vẻ không vui."
"Cũng là nghe ra?"
"Vâng," Đường Nhiễm gật gật đầu, "Vừa nãy nói chuyện liền cảm giác được, chú là gặp chuyện buồn gì sao?"
Lam Cảnh Khiêm ánh mắt chậm rãi mềm xuống, thanh âm cũng nhẹ: "Có một chút. Cháu có thể tâm sự cùng chú không?"
Cô do dự một chút, gật đầu: "Vâng, cháu không có chuyện gì. Nhưng qua nửa tiếng đồng hồ, chủ trạch bên kia sẽ lại đây đưa bữa tối cho cháu. Cháu không thể trì hoãn lâu, bằng không người đưa hộp cơm trở về sẽ bị phạt."
"Ừ," Lam Cảnh Khiêm gật đầu. "Cháu không yên tâm, chú chỉ đứng ở bên ngoài, không đi vào."
Đường Nhiễm cong khóe mắt, cười: "Không sao, trong nhà cũng rất an toàn."
"Hả?"
"Bởi vì cháu có một cái...... hồ ước nguyện,"
Không biết nghĩ đến cái gì, khuôn mặt xinh đẹp của cô sáng lên, lúm đồng tiền tràn ngập niềm vui, "Anh ấy đã giúp cháu lắp một ít thiết bị tự động, có thể trực tiếp kéo chuông báo động an ninh ở chỗ bảo an bên kia."
"......"
Nghe ra lời nói của cô như có như không ý tứ phòng bị cùng nhắc nhở, Lam Cảnh Khiêm nhịn không được lộ ra một chút ý cười.
Chỉ là qua vài giây, hắn mới chậm rãi phản ứng lại, có hơi cảnh giác mà khẽ nhíu mày.
"Hồ ước nguyện? Là một người sao?"
"Vâng!"
"Nghe cái xưng hô này, đối với cháu rất tốt."
"Đúng vậy. Bởi vì anh ấy có nói qua, chỉ cần cháu ném một đồng xu, anh ấy có thể thực hiện nguyện vọng của cháu."
"......"
Lam Cảnh Khiêm nhíu mày càng sâu.
Loại này nghe giống như là muốn lừa gạt trái tim chân thành của cô bé......
Đường Nhiễm lại lần nữa lộ ra nụ cười mềm mại tươi đẹp khác hẳn mọi khi.
"Anh ấy là một người đặc biệt, đặc biệt, đặc biệt tốt, từ bất kì phương diện nào cũng đều như vậy."
Lam Cảnh Khiêm cố nén xúc động muốn truy hỏi.
Hắn hơi siết chặt quyền, trong lòng chậm rãi nhớ tới một việc: Sau khi trở về, ngoại trừ phải điều tra lý lịch của cô, tình trạng thân thể, xác nhận Đường gia mấy năm nay đối xử với cô như thế nào, tốt nhất nên tra xem cô có phải đã làm quen với người bạn nào hay không.
Cái loại này dám nhân lúc con gái ông nhìn không được liền muốn nói chút hoa ngôn xảo ngữ để chiếm tiện nghi, tốt nhất nên cầu nguyện đừng để bị bắt được nhược điểm......
Bằng không hắn nhất định sẽ tự tay bóp "chết".
Đoạn Thanh Yến với tâm sự nặng nề tới Thiên trạch đưa bữa tối cho Đường Nhiễm, phát hiện đêm nay cô có chút đặc biệt.
"Em tối nay hình như rất vui vẻ, Tiểu Nhiễm?"
"Có sao?" Đường Nhiễm rửa tay rồi trở lại bàn ăn, khóe mắt cong cong.
"Ừ, chuyện gì làm em cao hứng như vậy?"
"Hôm nay chủ trạch bên kia an bài một tài xế mới cho em." Đường Nhiễm nói, "Chú ấy nhất định là một người hay kể chuyện xưa hơn nữa rất ôn nhu, em cảm thấy về sau ở chung sẽ rất vui vẻ."
"Vậy hả," Đoạn Thanh Yến thất thần gật đầu.
Đường Nhiễm vốn đã chuẩn bị dùng cơm, nghe thấy Đoạn Thanh Yến kết thúc, cô do dự, quay đầu lại: "Nhưng nghe có vẻ chị không cao hứng."
Đoạn Thanh Yến thở dài: "Có một việc, chị đang rối rắm không biết có nên nói cho em không."
Đường Nhiễm ngẩn ra: "Là chuyện rất quan trọng sao?"
Đoạn Thanh Yến lắc đầu: "Chị cũng không biết."
"Vậy, chờ lúc nào chị muốn nói thì lại nói cho em là được." Đường Nhiễm cười khẽ.
"......"
Đối với nụ cười xinh đẹp của cô bé, Đoạn Thanh Yến trầm mặc vài giây rồi chủ động ngồi cạnh Đường Nhiễm, hạ giọng: "Tiểu Nhiễm em phải đáp ứng với chị, chuyện hôm nay không thể với với bất luận kẻ nào khác ―― bằng không chị cảm thấy chị nhất định chết chắc!"
Đường Nhiễm ngẩn ngơ: "Nghiêm trọng như vậy sao?"
"Đặc biệt nghiêm trọng!" Đoạn Thanh Yến hít một hơi thật sâu, rốt cuộc lại không nhịn được, "Em biết Lam Cảnh Khiêm không?"
Đường Nhiễm ngoài ý muốn: "Em có nghe nói qua, người đó cùng Lạc Trạm là bạn bè."
Đoạn Thanh Yến sửng sốt: "Hả? Người đó cùng Lạc Trạm là bạn bè? Bọn họ thoạt nhìn phải hơn kém mười mấy tuổi đi?"
Đường Nhiễm cười: "Em cũng là nghe phòng thí nghiệm INT người ta nói. Lạc Trạm cùng người đó ở hội giao lưu AI quốc tế thì đã nhất kiến như cố, sau đó thành bạn vong niên*, quan hệ cá nhân rất tốt."
* bạn chênh lệch về tuổi tác, nhưng thân thiết, đồng cảm với nhau như bạn bè cùng trang lứa.
"A, chẳng lẽ là bởi vì cái này, hắn mới hỏi thăm em......" Đoạn Thanh Yến lâm vào mê mang.
Đường Nhiễm hoàn hồn, không nghe rõ hỏi: "Vì sao?"
Đoạn Thanh Yến lấy lại tinh thần, cắn chặt răng, nói: "Chiều nay cái người kêu Lam Cảnh Khiêm đột nhiên tới Chủ Trạch Đường gia, cùng lão thái thái ở phòng trà nói chuyện một hồi lâu―― em không nhìn thấy cảnh đó, ôi mẹ ơi bọn họ trò chuyện mà như ngồi tàu lượn siêu tốc ấy, sặc mùi thuốc súng!"
Đường Nhiễm nghe xong, mờ mịt giương mắt: "Cho nên?"
"Sau đó Lam Cảnh Khiêm lại đột nhiên hỏi về em!"
"Hỏi em?" Đường Nhiễm ngơ ngẩn, "Vì sao muốn hỏi em?"
"Không biết, chị chưa kịp nghe." Đoạn Thanh Yến mặt đỏ bừng, "Chị chị chị vốn dĩ đã bị lão thái thái dọa sợ không nhẹ, không phòng bị nghe thấy tên của em, cả kinh đến nỗi tay run lên, sau đó đã bị đuổi ra ngoài."
Đường Nhiễm dở khóc dở cười.
Đoạn Thanh Yến uể oải thở dài: "Khả năng chính là bởi vì Lạc Trạm nên hắn mới hỏi thăm em? Nhưng dường như có chỗ nào đó nói không được trôi trảy......"
Đường Nhiễm cùng Đoạn Thanh Yến tự hỏi trong chốc lát, từ bỏ: "Manh mối quá ít, em cũng không nghĩ ra."
Đoạn Thanh Yến: "Trong khoảng thời gian này chị ở chủ trạch sẽ dựng lỗ tai, nghĩ cách làm rõ ràng rốt cuộc là nguyên nhân gì!"
Đường Nhiễm cười khẽ: "Vâng."
"Mà này Tiểu Nhiễm, em biết là được rồi, nhưng ngàn vạn ngàn vạn đừng nói ra ngoài,"
Đoạn Thanh Yến vẻ mặt đau khổ, "Khâu quản gia thực sự rất khủng bố, ông ta đã cảnh cáo chị không được nhắc tới chuyện này. Ông ta nếu mà biết chị nói ra, nhất định sẽ giết chết chị mất ―― người làm trong nhà đều nói ổng trước kia là lưu manh đấy!"
Đường Nhiễm cười cong mắt: "Hiện tại chính là xã hội pháp trị, sẽ không có chuyện như vậy đâu."
"Ánh mắt ông ta nhìn người thật sự rất khủng bố......"
Đường Nhiễm: "Ừm, em đáp ứng với chị, nhất định người nào cũng đều không nói."
Đoạn Thanh Yến gật đầu đứng lên, mới vừa thả lỏng, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, cảnh giác mà quay đầu lại: "Không phải người cũng không được."
"Hả?" Đường Nhiễm mờ mịt ngẩng mặt.
"Cả, cái người máy kia của em nữa......" Đoạn Thanh Yến chột dạ mà liếc liếc mắt, "Cũng đừng nói với nó. Vạn nhất, vạn nhất bị nó lưu lại, chị chết chắc rồi."
Đường Nhiễm: "Lạc Lạc là người máy rất nghe lời, sẽ không làm loại chuyện này." Đoạn Thanh Yến tâm tình phức tạp: "Nó......"
"Được rồi, em đáp ứng chị là được, Lạc Lạc cũng sẽ không nói!"
"Ừ ừ."
Tối hôm đó, thời gian "người máy" thường lệ.
Lạc Trạm từ hộp máy móc bước ra, khi đi vào trong Thiên trạch, phòng khách không thấy bóng người. Chỉ có một chút âm thanh mơ hồ từ phòng ngủ truyền ra.
Lạc Trạm lộ ra biểu tình ngoài ý muốn ――
Đây vẫn là lần đầu tiên anh gặp được Đường Nhiễm không có ngồi ở phòng khách chờ "Lạc Lạc" xuất hiện, mà cùng người khác nói chuyện điện thoại.
Đáy lòng Lạc Trạm nổi lên nỗi bất an vô kể.
Anh hơi nhíu mi, đi tới hướng phòng ngủ.
Vừa đến ngoài cửa, trùng hợp cửa phòng từ bên trong mở ra, cô bé tươi cười xán lạn sau cánh cửa bước tới.
Sau đó cô nhạy bén nhận thấy được cái gì, thân ảnh dừng lại.
Cánh mũi cô hơi mấp máy khẽ ngửi:
"Là...... Lạc Lạc tới sao?"
Thiếu niên "người máy" mặc sơ mi trắng cứng đờ người.
Anh rũ mắt, nhìn cô vừa vặn kéo cửa đi ra ngoài, lúc này ngừng ở trước ngực anh.
Chóp mũi cô chỉ kém một hai cm là dán đến nút áo. Hơi thở ấm nóng cách lớp áo sơmi mỏng, lao thẳng tới trước ngực anh.
Lạc Trạm gian nan mà nâng tầm mắt, hầu kết lăn nhẹ.
"...... Chào buổi tối, chủ nhân." Thanh âm máy móc kiệt lực bảo trì vững vàng.
"A, thiếu chút nữa đụng phải." Cô thối lui nửa bước, ngẩng mặt cười.
Lạc Trạm bị nụ cười xán lạn của cô hấp dẫn.
Anh cơ hồ là cầm lòng không đậu mà cũng nhếch khóe môi: "Cảm nhiệt rà quét trong phòng chỉ có một người, cho nên chủ nhân vừa mới gọi điện thoại sao?"
"Ừ." Không đợi "người máy" thuật lại đoạn đối thoại, cô thoạt nhìn thực vui vẻ mà chủ động nói, "Lạc Lạc cậu biết không? Tôi hôm nay có một tài xế mới, người ấy đặc biệt lợi hại!"
"......"
Ban ngày, Lạc Trạm mới vừa thỏa mãn nguyện vọng của cô làm tài xế cho cô một hồi, lúc này nghe thấy những lời này, tự nhiên cho rằng Đường Nhiễm là đang nói chính mình.
Trên khuôn mặt người thiếu niên kia ý cười rõ ràng hơn.
"Có bao nhiêu lợi hại?"
Đường Nhiễm cao hứng phấn chấn mà giơ di động trong tay.
"Tối hôm nay chú ấy nói, ngày mai cuối tuần muốn mang tôi tới vùng ngoại ô thông khí, tôi cho rằng chủ trạch bên kia sẽ không đáp ứng ―― kết quả chú ấy thế mà lại làm được! Cậu nói chú ấy có phải rất lợi hại hay không?"
Lạc Trạm: "............"
Lạc Trạm: "?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.