30 tháng chạp Âm lịch, đêm giao thừa.
Đám người hầu phần lớn đã xin nghỉ đông và nhận phong bao lì xì để về nhà, ở Lạc gia luôn là bóng người không dứt thì tới đêm trước giao thừa lại phá lệ quạnh quẽ.
Lạc gia lầu chính, nhà ăn.
Cánh cửa gỗ hoa văn phức tạp nặng nề bị người hầu hai bên kéo ra, thanh niên mang về một thân gió đêm lạnh lẽo tiến vào.
Quản gia Lâm Dịch hướng về phía chủ vị, khom người thấp giọng nói: "Lão tiên sinh, tiểu thiếu gia đã trở lại."
Tại chủ vị, Lạc lão gia tử giương mắt: "Ừ."
Lạc Trạm ngừng ở bên trái Lạc lão gia tử. Áo khoác dài màu xanh biển trên người bị anh tùy tay cởi, được người hầu theo vào cầm lấy, một người hầu khác đưa khăn nóng cho anh lau tay.
Lạc Trạm một bên lau tay, một bên liếc hướng đối diện trống không ―― không có bộ đồ ăn, ghế cao cũng thu lại dưới bàn dài.
Lạc Trạm cụp mắt, ngồi vào chiếc ghế lót da mềm mại: "Anh cháu hôm nay cũng không về?"
Lâm Dịch mỉm cười: "Đại thiếu gia nói đêm nay ở nơi khác còn có công việc phải xử lý, sáng mai mới có thể trở về."
Khóe miệng Lạc Trạm nhẹ xả xuống: "Ông nội, cháu thấy đây thuộc về khuyết thiếu gia đình quản giáo. Càng ném ở bên ngoài lâu thì tâm liền việt dã, kiến nghị ông nhân lúc còn sớm xách anh ta trở về tiếp quản công ty ―― cột lên mới yên ổn."
"Nó không về, chẳng lẽ không phải chuyện cái thằng nhóc thối cháu làm ra sao?" Lạc Kính Viễn lạnh mặt nói.
Lạc Trạm lau xong tay, thần thái lười nhác mà ném khăn lông xuống, trên mặt thiếu hứng thú: "Chính anh ta tìm lấy cớ không trở về nhà, cùng cháu có quan hệ gì?"
"Nếu cùng cháu không có quan hệ, như thế nào có người nói với ông, nó là cùng cháu đánh cược cho nên mới quanh năm suốt tháng đều không thấy bóng người?"
"Rất rõ ràng, vu oan giá họa." Lạc Trạm không hề nghĩ ngợi, lười thanh đáp.
Lạc lão gia tử hừ lạnh một tiếng, không có phản ứng.
Lạc Trạm cầm lấy con dao bị chà lau sáng như tuyết, chuôi dao nhẹ gõ vào chuông bên cạnh bàn. Tiếng vang thanh thúy, cửa nhà ăn mở ra, hai gã người hầu đẩy xe đồ ăn tiến vào.
Trong đó một người đi đến cạnh Lạc Trạm, trong tay nâng một chai rượu vang đỏ, định rót cho Lạc Trạm.
Lạc Trạm nhướng mi, chuôi đao trong tay vừa nhấc, sống dao ngăn cản thân bình rượu vang đỏ.
"Thiếu gia?" Người hầu rót rượu khó hiểu mà cúi đầu.
"Tối nay khả năng có chút việc, cần đi ra ngoài một chuyến." Ngữ khí Lạc Trạm nhạt đi.
Ghế chủ vị, Lạc Kính Viễn hơi nhíu mày: "Hôm nay còn muốn ra ngoài?"
"Có thể."
"Trong nhà không phải có tài xế trực ban sao?"
"Việc riêng, cháu tự mình lái xe."
"......"
Thấy Lạc lão gia tử rõ ràng lộ ra không vui, Lâm Dịch khom người, hòa thanh khuyên: "Thiếu gia, dù sao cũng là đêm giao thừa, cậu cùng lão tiên sinh uống một chén......"
"Lâm quản gia chưa từng nghe qua câu nói kia sao?" Lạc Trạm lười biếng mà nâng mí mắt.
"?"
Lạc Trạm nhạt giọng: "Tài xế một giọt rượu, thân nhân hai hàng nước mắt."
Lâm Dịch: "......"
Trên chủ vị, Lạc Kính Viễn tức giận đến bật cười: "Cháu thật đúng là công dân tốt tuân thủ luật pháp."
Lạc Trạm không giương mắt: "Là ông dạy tốt."
Giữa buổi nói chuyện, trước mặt Lạc Trạm đã bày xong đồ ăn, bố trí dao nĩa thìa đĩa.
Lạc Trạm cầm lấy dao ăn, sau đó tay ngừng ở giữa không trung: "...... Đây là cái gì?"
Lâm Dịch đem đồ ăn giới thiệu qua một lần.
Lạc Trạm nhíu mày: "Cháu mới một tháng không ở nhà ăn cơm, đầu bếp trong nhà liền đổi thành thỏ hết rồi sao?"
Lạc lão gia tử bộ mặt cứng đờ.
Lâm Dịch nhịn cười, khẽ ho, bổ sung nói: "Trong nhà tháng trước mới tới một vị chuyên gia dinh dưỡng cấp cao, đây là bữa ăn dưỡng sinh hắn nghiên cứu phối hợp."
Không đợi Lạc Trạm mở miệng, lão gia tử hầm hừ: "Thích ăn thì ăn, không ăn cút. Cút về phòng thí nghiệm, uống dầu máy luôn đi."
Vừa nghe lời này, đầu Lâm Dịch tức khắc lớn thêm một vòng.
Trong nhà ai không biết tính nết tiểu thiếu gia, lão gia tử lời này đối với bất luận kẻ nào đều có lực uy hiếp, duy độc với Lạc Trạm chỉ có thể phản tác dụng......
Lâm Dịch đã sắn sàng nghênh đón bão táp của ông cháu hai đêm giao thừa này, lại đợi hồi lâu cũng chưa thấy động tĩnh. Ông ngoài ý muốn ngẩng đầu thì thấy: Lạc tiểu thiếu gia cứ việc cau mày, nhưng hiếm khi mà một câu không phản bác, bắt đầu dùng cơm.
Lâm Dịch theo bản năng quay đầu, nhìn về phía Lạc lão gia tử cũng đang như suy tư gì đó.
Bữa tối kết thúc, Lạc Trạm tới thư phòng Lạc Kính Viễn.
Khi đến bên ngoài thư phòng, lại thấy Lâm Dịch từ trong thư phòng đi ra.
"Ông nội cháu đêm nay không chuyện khác chứ?" Lạc Trạm hỏi.
Lâm Dịch mỉm cười nói: "Lão tiên sinh vẫn đang đợi cậu đấy."
"Chờ cháu?"
"Thiếu gia đêm nay biểu hiện khác thường, khẳng định là có việc muốn thương lượng ―― lão tiên sinh làm sao mà ngay cả cái này cũng không nhìn ra chứ?"
"Ừm." Lạc Trạm bị chọc thủng cũng không để bụng, "Cháu xác thật có việc cầu ông ấy."
"......"
Lâm quản gia sửng sốt.
Chờ ông quay đầu lại nhìn lên, bóng dáng thon dài cũng không quay đầu lại mà bước vào thư phòng.
Lâm quản gia đứng tại chỗ vài giây mới lẩm bẩm quay đầu lại: "Cậu ấy thế nhưng còn có thời điểm cần đến chữ 'cầu'...... Mặt trời mọc đằng Tây?"
Hai mươi phút sau.
Tiếng nói khiếp sợ của lão gia tử ở trong thư phòng vang lên: "Cháu nói cái gì? Lặp lại lần nữa!"
Thanh niên dựa ở sô pha như cũ vẫn là âm điệu lười nhác âm điệu: "Lam Cảnh Khiêm, chính là cha ruột Nhiễm Nhiễm."
Lạc Kính Viễn đã ngồi thẳng dậy, kinh hãi một lúc lâu mới trầm giọng hỏi: "Cháu xác định?"
"Trăm phần trăm."
"......"
Lão gia tử chậm rãi thả lỏng thân thể, dựa ra chiếc ghế dày rộng mềm mại, một chút vẩn đục trong ánh mắt lộ ra suy nghĩ tung bay.
"Nếu như vậy," Sau một lúc lâu, Lạc Kính Viễn mở miệng, thậm chí lộ ra một chút ý cười đạm nhạt, "Vậy hôn ước của cháu cùng Đường Lạc Thiển, xác thật không cần suy xét."
Lạc Trạm ghét bỏ mà liếc ông: "Ông nội, ông đã lớn tuổi như vậy rồi, không cần như vậy, *một cổ tử đồng xú vị."
*Nguyên văn 一股子铜臭味 trong đó 臭味 nghĩa là mùi hôi thối, mình không biết dịch thế nào luôn.
Lạc lão gia tử hừ cười: "Ông còn không phải là vì suy xét tương lai cho cái thằng nhóc thúi nhà cháu sao?"
Lạc Trạm lãnh đạm mà nói: "Ông đừng nhớ thương cháu, chính là suy xét lớn nhất với cháu."
Lạc Kính Viễn hầm hừ trừng lại.
Lạc Trạm trầm mặc vài giây, mười ngón tay thon dài chậm rãi gõ gõ: "Nhưng hiện tại có vấn đề quan trọng hơn."
"Vấn đề gì?" Lão gia tử lé mắt nhìn qua.
Lạc Trạm cúi người về phía trước, khuỷu tay chống lên đầu gối. Anh khẽ nheo mắt lại, từng câu từng chữ mà nói: "Phẫu thuật hồi phục thị lực cho Nhiễm Nhiễm."
"......" Lạc lão gia tử ngưng trệ, biểu tình vi diệu.
Lạc Trạm nói: "Nhân mạch quốc tế của Matthew lợi hại hơn nhiều. Với mạng lưới quan hệ ở bên kia, chậm nhất là tháng 6 năm tới, là có thể đạt được danh ngạch chuẩn xác từ kho quyên tặng giác mạc quốc tế."
Lạc lão gia tử cầm lấy ly hồng trà trước mặt, đạm thanh nói: "Đường gia bên kia sẽ không đồng ý. Nếu bọn họ nguyện ý, vậy mắt Đường Nhiễm có lẽ đã sớm bắt đầu trị liệu."
Lạc Trạm ánh mắt âm u.
Lạc lão gia tử đợi nửa ngày không thấy động tĩnh, ngoài ý muốn ngẩng đầu: "Cháu không hiếu kỳ vì sao?"
"Cháu đã đoán được."
"Hử?"
Mười ngón tay Lạc Trạm chậm rãi gõ gõ, mạch máu màu xanh nhạt nổi lên trên mu bàn tay.
Qua vài giây, anh mới nghẹn giọng nói: "Bọn họ không biết cháu đã biết chân tướng, sợ Đường Nhiễm nhận ra cháu chính là người năm đó được em ấy cứu, cho nên mới không chịu trị liệu."
Lạc lão gia tử biểu tình yên lặng một lát, ông buông ly hồng trà, khẽ thở dài: "Bà già Hàng Vi kia tàn nhẫn độc ác, sẽ không dễ dàng nhả ra."
"Cháu biết."
"Vậy mấy đứa chuẩn bị làm gì?"
Lạc Trạm trầm mặc.
Đợi một lát, Lạc lão gia tử chủ động mở miệng: "Thời điểm mùa thu năm ấy, ông đã kêu Lâm Dịch đi tra dấu vết của Đường Thế Ngữ." Lạc Trạm ngẩn ra, từ trầm tư ngước mắt: "Đường Thế Ngữ?"
"Ừ, chính là mẹ Đường Nhiễm." Lạc lão gia tử biểu tình không được tự nhiên vài giây, "Khi đó không phải biết thằng nhóc cháu hơn phân nửa sẽ đi một cái đường đen thùi lùi như này sao, ông dù sao cũng phải chuẩn bị trước."
"Tra được sao?"
"Đã có manh mối. Nhưng mấy năm nay nó không an phận lắm, thay đổi tên vài lần, còn chạy khắp thế giới, chưa có quyết định." Lạc lão gia tử nhíu nhíu mi, bất mãn mà nói, "Thật đúng là cái tính cách lúc trước của cái nha đầu điên kia."
Lạc Trạm nhăn lại mi: "Vậy là còn không biết khi nào có thể tìm được dì ấy."
"Ừ."
"Đường Nhiễm phẫu thuật không thể luôn chờ dì ấy xuất hiện." Lạc Trạm khựng lại, sửa miệng, "Chỉ cần có được danh ngạch, cháu không muốn để em ấy chờ thêm một ngày nào nữa."
Lạc Kính Viễn bất đắc dĩ mà liếc mắt nhìn cháu trai một cái: "Con bé cũng đã đợi ngần ấy năm, còn kém mấy ngày này sao?"
"......"
"Ông thấy, cháu là không muốn đem con bé đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió đi?"
Lạc Kính Viễn hầm hừ mà thu hồi tầm mắt.
"Mặc kệ là kiện tụng cái gì, nếu đồng thời đem Lam Cảnh Khiêm, Đường gia thậm chí Lạc gia liên lụy vào, kia không nháo đến dư luận xôn xao mới là lạ ―― ông thấy cháu căn bản là lo lắng con bé chịu không nổi áp lực dư luận, cho nên mới không chịu suy xét!"
Lão nhân nói cho hết lời, trong thư phòng an tĩnh ước chừng có một phút.
Một phút sau, Lạc tiểu thiếu gia lại dựa ra sô pha, bày ra một bộ dầu muối không ăn không đứng đắn bộ dáng: "Ngài minh giám."
Lạc lão gia tử hầm hừ: "Nói đi."
"Nói cái gì."
"Ngừng giả vờ vô tội đi. Cháu nếu không phải có việc, kia chẳng lẽ là đặc biệt vội vàng tìm ông tâm sự đêm giao thừa hả?"
"Được thôi, nếu ngài đã hỏi......"
Lạc Trạm đứng dậy, chủ động đi tới cách lão gia tử càng gần.
Anh cúi xuống, nói: "Cháu nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp đơn giản hữu hiệu nhất, lại có thể kêu bà già Đường gia kia nhả ra chỉ có một."
"Đừng úp úp mở mở." Lạc lão gia tử day day mí mắt, tức giận mà nói.
Lạc Trạm khóe miệng nhẹ cong: "Cháu giả vờ không biết, ngài ra mặt nói đính hôn ước, dụ Đường Thế Tân ký tên, sau đó cháu tới cự tuyệt hôn ước."
Lạc lão gia tử trầm mặc vài giây: "Được......"
Lạc Trạm: "Ngài đồng ý là được."
"―― Được được cái đầu!"
Lạc lão gia tử bùng nổ, thiếu chút nữa đem cái bàn xốc đến mặt Lạc Trạm, nghiến răng nghiến lợi mà mở miệng:
"Chủ ý xấu của cháu, chính là lấy cái bản mặt già này cùng trăm năm thanh danh của Lạc gia, đi đổi lấy cô bé của cháu có đúng không, hả?!"
Lạc Trạm đến quá gần, bị nước miếng của lão gia tử rửa cho một lượt.
Anh ghét bỏ mà chà lau một phen, hướng bên cạnh dịch ra vài bước: "Cháu còn chưa nói xong đâu."
"Còn muốn nói cái gì? Ông chính là quá chiều cháu rồi! Cháu như thế nào không dứt khoát đem ông dắt ra ngoài dạo phố thị chúng đi, hả?" Lạc lão gia tử nổi trận lôi đình, "Thật nháo đến bước này, đừng nói mặt già này không có chỗ gác ―― ai còn dám cùng Lạc gia làm ăn buôn bán? Lạc gia còn đâu chỗ đứng trong giới nữa!"
Lạc Trạm nhàn nhạt hừ một cái, không chút để ý mà nói: "Bội ước lại không phải chuyện chưa từng xảy ra, có cái gì đại kinh tiểu quái*? Chỉ cần cho Đường gia một cái công đạo, ai còn có thể nói Lạc gia không nói lý."
*Đại kinh tiểu quái: hoảng hồn vì chuyện vặt vãnh.
"......"
Ánh mắt tức giận của Lạc lão gia tử hơi ngưng trệ. Giây lát sau, ông chậm rãi kiềm chế cảm xúc, ngồi trở lại, trầm lạnh hỏi:
"Giữa Lạc gia cùng Đường gia, cự hôn cũng không phải là việc nhỏ, cháu có thể cho bọn họ cái công đạo gì?"
Mười ngón tay Lạc Trạm rũ ở trên sô pha phập phồng nhẹ gõ một lần, anh cười không đứng đắn: "Phân cho nhà bọn họ mấy công ty con?"
"――!"
Lạc lão gia tử cầm lấy ly hồng trà lập tức hướng mặt Lạc Trạm định ném qua.
Lạc Trạm làm bộ né tránh: "Nói giỡn, nói giỡn mà thôi. Ông đừng tức giận rồi hỏng thân mình, cháu còn trông cậy vào da mặt dày của ông tới cửa gạt người đấy."
"Ông thấy cháu chính là muốn tức chết ông, tùy tâm sở dục mà dốc hết sức đem Lạc gia hướng tới con đường lụn bại mà!"
Lạc Kính Viễn tức giận đem cái ly đưa tới bên miệng, đem một ngụm hồng trà lạnh thấu uống hết, lúc này mới thoáng dập tắt hỏa khí trong lòng.
Ông lạnh tanh nhìn về phía Lạc Trạm: "Cháu rốt cuộc có lời giải thích đáng tin cậy hay không?"
"Có."
"Vậy nói!"
"......"
Lạc Trạm nheo mắt.
Vài giây sau, anh dựa ở sô pha, tay đỡ chỗ tựa lưng, ngón trỏ chỉ hướng vách tường phía đông.
Lạc lão gia tử theo ngón tay anh nhìn qua ――
Trên bàn thờ dày nặng cổ xưa, gia pháp côn của Lạc gia niên đại đã lâu, đang yên ổn mà gác ở trên binh lan mài giũa bóng loáng.
Lạc lão gia tử sửng sốt.
Vài giây sau, ánh mắt ông khiếp sợ mà quay đầu lại: "Cái thằng ranh này, cháu không phải là muốn......"
Lạc Trạm khoanh tay, chẳng hề để ý mà cười.
"Đường gia muốn công đạo, cháu cho là được."