"Tiểu Nhiễm......" Lam Cảnh Khiêm không có bất luận phòng bị, khựng lại vài giây mới phản ứng lại, "Sao cháu đột nhiên hỏi vấn đề này?"
Đường Nhiễm lắc đầu: "Không phải đột nhiên, cháu suy nghĩ vấn đề này đã rất lâu."
Cô hơi do dự, thành thật mà nói: "Kỳ thật sau khi quen biết chú một thời gian, cháu liền hoài nghi."
"Hoài nghi cái gì?"
"...... Chú căn bản là không phải tài xế mới của cháu, đúng không?" Đường Nhiễm chống hai chân hai sườn mép giường, chậm rãi ngẩng mặt, sau đó cô cười khẽ lên. "Nói như vậy khả năng không tốt lắm, nhưng là từ lúc quen biết tới nay, khi ở cùng chú, chú bày ra cách nói năng cùng tầm mắt đều không giống như là một người tài xế bình thường."
Lam Cảnh Khiêm biểu tình phức tạp: "Đơn giản là cái này, Tiểu Nhiễm liền hoài nghi sao?"
"Đương nhiên không phải." Cô lại lần nữa lắc đầu, giơ ngón tay, "Còn có bất luận khi nào chú dường như đều có thể không cần xin trước liền có thể ra vào Đường gia tự do, còn có chú mang cháu đi những nơi giải sầu hóng gió, còn có......"
Đến tận đây, cho dù Lam Cảnh Khiêm không muốn ở thời điểm này làm dao động tâm tình Đường Nhiễm, cũng không thể không thừa nhận.
Hắn bất đắc dĩ mà cười: "Là Tiểu Nhiễm chúng ta quá thông minh, hay là chú lộ ra quá nhiều dấu vết?"
Đang bày ra điểm đáng ngờ thì cô bỗng sửng sốt. Vài giây sau, cô chậm rãi hạ tay xuống, thấp giọng nói: "Kỳ thật còn có điểm quan trọng nhất."
Lam Cảnh Khiêm hỏi: "Là cái gì?"
Đường Nhiễm nói: "Lạc Trạm."
Lam Cảnh Khiêm ngẩn ra.
Phòng bệnh an tĩnh một lát.
Cô ngồi ở mép giường lắc nhẹ cẳng chân: "Thái độ của chú đối với Lạc Trạm, cùng những người khác đều không giống nhau. Hai người từ lần đầu tiên gặp mặt dường như cũng đã biết nhau, như là, hai người bạn."
"......"
Lam Cảnh Khiêm bị chọc trúng điểm, bản năng che dấu: "Tiểu Nhiễm, chú cùng Lạc Trạm tính cách không hợp, có thể nói là có điểm đối chọi gay gắt, như thế nào lại là bạn bè được?"
"Là như thế này." Đường Nhiễm nghiêm túc gật đầu, "Hai người đối lập là không có ác ý, có đôi khi còn có điểm ấu trĩ, cho nên mới như là rất quen thuộc."
Lam Cảnh Khiêm sững người.
"Cháu không hiểu biết chú rõ lắm, nhưng cháu hiểu biết Lạc Lạc." Đường Nhiễm bổ sung, "Trước khi chú làm tài xế của cháu, cháu chưa từng thấy Lạc Lạc ở chung với bất kì ai khác như thế này cả."
Lam Cảnh Khiêm suy nghĩ bị cuốn đi một giây, khóe miệng giật giật: "Cháu quen biết Lạc Trạm cũng không thể lâu hơn so với chú đi?"
Đường Nhiễm ngây người. Cẳng chân đang lắc nhẹ cũng dừng lại.
Giây lát sau, cô lấy lại tinh thần, có điểm ngượng ngùng mà cười rộ lên: "Không biết vì cái gì, đối với Lạc Lạc cháu luôn có một loại cảm giác đã quen biết thật lâu thật lâu."
"......"
Lam Cảnh Khiêm không tiếng động thở dài.
Đường Nhiễm: "Lạc Lạc thực ưu tú, cũng thực kiêu ngạo. Người mà Lạc Lạc kiêu ngạo như vậy sẽ coi như bạn bè ở chung, lại phù hợp tuổi của chú, cháu chỉ biết một người."
Lam Cảnh Khiêm biểu tình khựng lại, chậm rãi giương mắt.
Đường Nhiễm: "Lúc nghĩ đến người kia, cháu lại nhớ tới, lần đầu tiên chú xuất hiện, trong nhà đã có người nói với cháu, bạn của Lạc Trạm vị kia kêu Lam Cảnh Khiêm ngày đó tới Đường gia, còn hỏi qua cháu."
"......"
"Cho nên," Đường Nhiễm nhẹ giọng hỏi, "Chú là Lam Cảnh Khiêm sao?"
Trầm mặc hồi lâu, Lam Cảnh Khiêm chậm rãi than thở: "Đúng vậy."
Lông mi Đường Nhiễm run rẩy: "Vậy chú rốt cuộc có quan hệ gì với cháu?"
Tay Lam Cảnh Khiêm rũ tại bên người run lên, sau đó nắm chặt thành quyền. Vài giây sau hắn ngẩng đầu, cắn khẩn khớp hàm khiến cho xương gò má hơi hơi run rẩy.
"Chú?"
"——" Khẩu khí hung hăng nghẹn lại kia bị Lam Cảnh Khiêm run rẩy phun ra.
Hắn quay đầu lại, tiếng nói khàn khàn mà mở miệng: "Đường Thế Tân không phải ba con."
Đường Nhiễm bỗng dưng ngơ ngẩn.
Khoảng thời gian yên lặng phảng phất bị kéo dài ra, cô nghe thấy bên tai cái thanh âm kia hoảng hốt như là từ chân trời truyền lại——
"Ba mới là ba con."
"............!"
"Trích thuốc không làm biến hóa, chủ yếu bảo đảm hạ thấp nhãn áp [1] trước phẫu thuật, sẽ chuẩn bị trước thuốc mỡ mắt Eserin 0.25% [2] tiến hành bao mắt. Để tiện giải phẫu, trước khi vào phòng giải phẫu người bệnh cần chuẩn bị một số thứ, chờ lát nữa vào phòng bệnh, tôi nhắc nhở người bệnh đồng thời cũng sẽ nói cho người nhà nên làm cái gì."
"Được."
Hành lang dài, Lạc Trạm một bên nghe y tá phụ trách giảng giải dùng thuốc cùng kiểm tra trước khi phẫu thuật, một bên trở về phòng bệnh Đường Nhiễm.
Chuyển qua chỗ ngoặt, Lạc Trạm thấy Lam Cảnh Khiêm đứng ở ngoài phòng bệnh đối diện cửa sổ phía trước.
Lạc Trạm bước chân dừng lại, anh hơi nhíu mi: "Sao chú chưa tiến vào, để Nhiễm Nhiễm một mình ở bên trong?"
"Cậu hẵn đừng vào." Lam Cảnh Khiêm xoay người, lên tiếng ngăn cản Lạc Trạm chuẩn bị mở cửa.
Lạc Trạm cau mày, ngoái đầu nhìn lại: "Làm sao vậy?"
"Tiểu Nhiễm nói, con bé muốn một mình trong chốc lát."
"Nhiễm Nhiễm vì sao lại đột nhiên nói như vậy?"
"......" Lam Cảnh Khiêm trầm mặc hồi lâu, "Con bé đã biết."
"Biết cái ——"
Lạc Trạm đột nhiên im bặt.
Đại não quá mức thông tuệ trong khoảng thời gian một hai giây nhanh chóng theo bản năng liên tưởng đến khả năng lớn nhất dẫn đến tình huống trước mặt.
Tay anh nắm cửa phòng bệnh rũ xuống, đột nhiên nắm chặt thành quyền.
Trong lúc y tá chưa kịp phản ứng, thần sắc trong nháy mắt lạnh xuống, Lạc Trạm vài bước liền đi đến trước mặt Lam Cảnh Khiêm, giơ tay trực tiếp xách cổ áo ông——
"Ông điên rồi sao? Vì sao lại nói trong lúc này!? Gia Tuấn Khê nói trước khi phẫu thuật không thể có cảm xúc dao động ông không nghe thấy sao, vạn nhất ảnh hưởng cuộc phẫu thuật thì phải làm sao?!"
Hộ sĩ đi cùng Lạc Trạm tới lấy lại tinh thần sắc mặt biến đổi, vội vàng tiến lên ngăn trở hai người: "Vị người nhà này, cậu bình tĩnh một chút —— không nên khắc khẩu ngoài phòng bệnh, như vậy sẽ quấy nhiễu đến người bệnh!"
Câu cuối cùng thành công làm Lạc Trạm cố kỵ mà áp xuống cảm xúc, anh quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa phòng bệnh đóng chặt.
Lại quay lại, ánh mắt Lạc Trạm lạnh như băng sương: "Ông tốt nhất nói rõ ràng cho tôi."
Lam Cảnh Khiêm vuốt lại cổ áo nhăn nhúm, ánh mắt vững vàng: "Đường Nhiễm là con gái tôi, chuyện giữa cha con chúng tôi không liên quan tới cậu."
"Em ấy là con gái ông, nhưng em ấy với tôi mà nói ý nghĩa sẽ không kém nửa phần so với ông." Lạc Trạm cắn chặt răng, xương gò má run rẩy, "Tôi đã thề, không cho bất luận kẻ nào lại làm thương tổn em ấy —— cho dù ông là ba em ấy cũng sẽ không ngoại lệ!"
"Phải không?"
Trầm mặc một lúc lâu, Lam Cảnh Khiêm chậm rãi giương mắt.
"Nhưng cậu có thể vì con bé làm được đến bước nào, Lạc tiểu thiếu gia?"
Lạc Trạm: "Chuyện tôi có thể làm vì em ấy, về sau sẽ từ từ cho em ấy thấy từng cái từng cái, người khác không cần cũng không xứng biết."
Lam Cảnh Khiêm trầm giọng: "Tôi là ba nó."
"Ba?"
Lạc Trạm quay đầu, thốt ra một tiếng cười gằn.
Anh quay lại, ánh mắt lạnh giống khối băng.
"Đường Nhiễm mềm lòng, sớm biết rằng tương lai một ngày nào đó em ấy sẽ cùng ông nhận nhau, cho nên tôi tôn ông kính ông —— nhưng đừng tưởng rằng này liền đại biểu ông có tư cách, ở trước mặt em ấy ba hoa!"
"——!"
Lam Cảnh Khiêm bị chọc đến chỗ đau, không ngăn được tức giận trừng Lạc Trạm.
Lạc Trạm không yếu nửa phần mà đón nhận tầm mắt: "Như thế nào, Lam tổng không đồng ý? Nhưng tôi trước kia chính là quá uyển chuyển quá cố kỵ, còn làm Lam tổng thật sự cho rằng ngài có tư cách nắm giữ thân phận cha ruột Đường Nhiễm tự cho mình quá cao!"
Lam Cảnh Khiêm nhíu mày: "Cậu nói cái gì?"
Lạc Trạm nâng lên tay phải, nắm chặt thành quyền chậm rãi hạ xuống vai Lam Cảnh Khiêm.
"Ông nhớ kỹ lời tôi nói hôm nay, Lam Cảnh Khiêm."
"Ở trước mặt Đường Nhiễm, vô luận là ông hay là Đường gia, thậm chí bao gồm người cũ của ông đã gả ra nước ngoài kia—— các người không nửa điểm tư cách đối Đường Nhiễm nói cái gì làm cái gì, cho dù các người là cha mẹ người nhà em ấy thì thế nào? Mười bảy năm đối con gái mặc kệ không hỏi, mặc kệ em ấy nhận hết khổ sở ăn tẫn khó xử, các người tính là cha mẹ chó má cái gì?! Ai lại mẹ nó để ý các người có cái gì khổ não!"
Lam Cảnh Khiêm cực kì tức giận lại tự thẹn, không bao lâu đáy mắt đã có tơ máu đỏ nhàn nhạt: "Vậy còn cậu."
Lạc Trạm không nói gì, lãnh đạm mà nhìn ông.
Lam Cảnh Khiêm ngẩng đầu: "Đúng vậy, chúng tôi không có tư cách, cho nên sau khi tôi biết chân tướng thì ngày ngày đêm đêm đều tự trách cùng thống khổ, tôi dùng hết toàn lực muốn bồi thường con bé, muốn nó vui vẻ vui sướng —— nhưng cậu là vì cái gì?"
Lạc Trạm ánh mắt cứng đờ.
Lam Cảnh Khiêm thanh âm trầm thấp: "Biết tôi vì cái gì không hy vọng cậu cùng Tiểu Nhiễm ở bên nhau không? Bởi vì cậu quá kỳ quái, Lạc Trạm."
Lạc Trạm ánh mắt lạnh như băng: "Tôi kỳ quái? Tôi thích Nhiễm Nhiễm, này có cái gì kỳ quái?"
"Thích?" Lam Cảnh Khiêm trào phúng mà lặp lại, "Tôi so với Tiểu Nhiễm càng biết cậu rốt cuộc là loại người như thế nào, cho nên cậu đối Tiểu Nhiễm làm hết thảy đều làm tăng lên nghi ngờ của tôi —— cậu càng là đối tốt với nó, tốt đến làm trái bản tính chính mình, thậm chí làm trái nhân tính cùng bản năng động vật ích kỉ, tôi càng bất an, tôi càng muốn biết, nguyên nhân bị cậu giấu đến sâu nhất kia là gì!"
Lạc Trạm nắm chặt quyền: "Như tôi vừa mới nói, bất luận nguyên nhân hoặc là khổ trung gì đều không quan trọng, quan trọng chỉ có hành vi cùng kết quả."
"Không, nó với tôi mà nói rất quan trọng." Lam Cảnh Khiêm nói, "Cậu phải bảo vệ Tiểu Nhiễm, tôi cũng vậy. Cậu cứ việc hận tôi không đủ tư cách làm một người cha, cũng cứ việc khiển trách tôi, tôi sẽ tiếp thu toàn bộ. Nhưng đồng dạng —— trước khi biết nguyên nhân, ở thân phận cha ruột Đường Nhiễm, tôi tuyệt sẽ không tiếp nhận cậu."
"......!"
Không khí đang giương cung bạt kiếm, y tá đứng ở bên cạnh đau đầu mà nhìn chằm chằm này hai cái nam nhân đầu bò này. Cô sợ chính mình vừa lơ đãng, hai người này liền xúm tới đánh nhau mất.
May mà, trước khi y tá gọi bảo an tới, cửa phòng bệnh đang đóng chặt bỗng mở ra.
Tiếng cửa vang lên, hai người còn đang giằng co đồng thời khựng lại Lạc Trạm lấy lại tinh thần liền rũ tay xuống, vội vàng xoay người nhìn về phía sau ——
Cô gái mặc áo bệnh nhân đang giữ chặt cửa, mặt mày an tĩnh điềm nhiên.
Không có nửa điểm bộ dáng kích động hoặc là mất khống chế mà anh tưởng tượng.
Thân thể cứng đờ của Lạc Trạm bỗng dưng thả lỏng.
Khẩu khí treo cao thở ra, anh có loại cảm giác mới vừa bị người ở huyền nhai bên cạnh kéo trở về ——
Đến khi thấy Đường Nhiễm bình yên vô sự, còn thực bình tĩnh, trái tim Lạc Trạm mới xem như từ trạng thái bị dọa đến đông lạnh hòa hoãn trở lại, một lần nữa nhảy lên.
Y tá cũng lộ ra biểu tình may mắn.
Cuộc phẫu thuật của Đường Nhiễm là viện trưởng các cô tự mình mổ chính, cũng là tự mình theo dõi tiến độ, bởi vậy đã có thể thấy được bối cảnh của người bệnh này.
Mà hai vị "người nhà" đi cùng này tuổi kém nhau không ít, quần áo thoạt nhìn khí độ (khí khái, phong độ), không dễ trêu chọc —— vạn nhất cô bé thật sự có trạng huống gì, vậy hơn phân nửa cô sẽ chẳng có được trái ngon.
"Em đi ra là bởi vì, nghe được bên ngoài có hơi ồn ào," Cô giữ cửa nhẹ giọng nói, "Là Lạc Lạc đã trở lại sao?"
Lạc Trạm không hề nghĩ ngợi, đè nén cảm xúc tiến lên: "Là anh."
Đường Nhiễm gật gật đầu, xoay người.
Cô sờ soạng, thật cẩn thận mà dịch trở về.
"Vậy anh vào đi."
Cô tạm dừng.
"Chỉ một mình anh."
[1]Nhãn áp là một bó thần kinh thị giác có chứa đến 1 triệu sợi thần kinh riêng lẻ có nhiệm vụ chuyển tải các tín hiệu thị giác từ mắt đến não người.
[2]Eserin là một loại thuốc thần kinh. Còn được gọi là physostigmine, nó là một tinh thể hình kim sáng bóng không màu hoặc màu vàng nhạt có thể được sử dụng cho bệnh tăng nhãn áp cấp tính và cũng có thể được sử dụng để chống lại atropine.