Đừng Khóc

Chương 88: Nhiễm Nhiễm




Tiễn Đàm Vân Sưởng đi, Lạc Trạm thuê một phòng ở khách sạn cạnh bệnh viện tư nhân cửa Gia Tuấn Khê. Tắm xong, anh mệt mỏi ngã ra giường lớn thiếp đi gần năm tiếng, lúc này mới bổ sung tinh thần.
Lúc chạng vạng, Lạc Trạm trở lại phòng bệnh của Đường Nhiễm.
Lúc đó, Lam Cảnh Khiêm đứng bên giường bệnh, hộ công (giúp việc chăm sóc người bệnh) đang thu dọn bàn ăn cho Đường Nhiễm.
Thấy người vào là Lạc Trạm, ánh mắt Lam Cảnh Khiêm khẽ nhúc nhích. Vài giây sau hắn đi tới cửa phòng, đứng trước Lạc Trạm: "Buổi tối bên này trước giao cho cậu, 12 giờ tôi lại đây thay ca."
Lạc Trạm có điểm ngoài ý muốn, hạ giọng hỏi: "Lam tổng thiện giải nhân ý như vậy?"
Lam Cảnh Khiêm bất đắc dĩ liếc anh: "Xem như trả lại nhân tình cậu chiều nay không có quấy rầy."
Lạc Trạm gật gật đầu, nghiêng người nhường đường: "Lam tổng mời."
"......"
Chờ Lam Cảnh Khiêm rời đi, Lạc Trạm đóng cửa, tới bên giường bệnh: "Nhiễm Nhiễm ăn tối rồi sao?"
Trên giường bệnh Đường Nhiễm vừa mới nghe thấy động tĩnh cửa, đến lúc này nghe giọng Lạc Trạm, có điểm hưng phấn mà xoay đầu: "Lạc ——"
"Ấy ấy, em đừng lộn xộn," Y tá tiến vào đổi túi truyền dịch cho Đường Nhiễm vội vàng ngăn lại, "Cẩn thận kim châm!"
Đường Nhiễm bị dọa sợ, chỉ đành ngậm miệng lùi về.
Hộ công đang dọn bàn ăn là Lạc Trạm trước đó đặc biệt mời từ Lạc gia đến, ở phương diện chăm sóc người bệnh này kinh nghiệm phong phú, đối anh tự nhiên cũng hiểu biết, lúc này hộ công thẳng người, thay Đường Nhiễm trả lời: "Tiểu thiếu gia, bữa tối của Đường Nhiễm tiểu thư là thức ăn dinh dưỡng đặc biệt chuẩn bị sau ca mổ, mới vừa dùng."
Khi nói xong, Lạc Trạm cũng dừng bên cạnh giường bệnh.
Y tá chuẩn bị đổi thuốc hiển nhiên nghe thấy được xưng hô của hộ công với Lạc Trạm, kinh ngạc lại cổ quái mà liếc Lạc Trạm một cái.
Sau đó y tá quay lại, cười trêu ghẹo Đường Nhiễm: "Hoá ra hôm nay chị còn được đổi thuốc ở phòng bệnh của tiểu thiếu phu nhân?"
"Em, em không phải......"
Đường Nhiễm không biết ứng phó nhất chính là trêu ghẹo, nghe vậy ấp úng nửa ngày cũng không đuổi kịp lời nói, mặt nghẹn đến đỏ bừng.
Lạc Trạm từ trước đến nay là không để ý người khác nói gì, loại trình độ trêu ghẹo này với anh mà nói cũng như trận gió thoảng bên tai.
Nhưng phản ứng của Đường Nhiễm vẫn là thú vui lớn nhất của anh, cho nên Lạc Trạm cũng không mở miệng, chỉ rất có hứng thú chờ cô.
Chờ đến khi thấy Đường Nhiễm mặt sắp đỏ thành cái đèn lồng nhỏ, anh rũ mắt, khụ một tiếng ngăn chặn ý cười, đối hộ công nói: "Về sau ở bên ngoài cũng đừng kêu cái xưng hô như vậy."
Hộ công vừa muốn lên tiếng.
Lạc Trạm chuyển nhìn phía Đường Nhiễm, ý xấu mà bổ sung: "Tiểu thiếu phu nhân da mặt mỏng, chịu không nổi."
Hộ công: "......?"
Đường Nhiễm: "——!"
Tôm luộc chín có màu gì thì hiện tại mặt cô chính là màu đó.
Thật vất vả chờ y tá đổi thuốc xong, hộ công cũng mang theo bộ đồ ăn đã dọn rất có nhãn lực rời đi, Đường Nhiễm lúc này mới chậm rãi từ trạng thái đèn lồng đỏ bình thường lại.
Lạc Trạm xách ghế dựa, ngồi cạnh giường bệnh, hỏi: "Buổi chiều cảm giác thế nào?"
Cô bé không biết mang thù, nghe vậy liền ngoan ngoãn đáp: "Khá hơn nhiều."
"Đôi mắt có đau không?"
"Không đau."
"Thật sự?"
"......" Đường Nhiễm trầm mặc vài giây, khổ mặt, "Giả. Hốc mắt hình như có chút đau, nhưng chị y tá nói đây là bình thường."
Nhìn cô bộ dáng đau khổ, Lạc Trạm buồn cười lại đau lòng: "Không thoải mái liền nghỉ ngơi nhiều, ngủ sẽ không khó chịu."
Đường Nhiễm biểu tình càng ủ rũ mà suy sụp xuống, thanh âm nhỏ nhẹ lộ ra điểm ủy khuất: "Tối hôm qua hình như ngủ nhiều, hôm nay một chút cũng không buồn ngủ, còn rất có tinh thần."
"Vậy làm sao bây giờ?"
"...... Lạc Lạc nói chuyện với em?" Cô cẩn thận trưng cầu. "Như vậy có thể dời đi lực chú ý."
Lạc Trạm rũ mắt: "Được."
Chóp mũi dưới lớp băng gạc trắng tinh khẽ động, khóe môi cũng cong lên.
Lạc Trạm ánh mắt phức tạp.
Ngừng vài giây, anh hỏi: "Buổi chiều lúc anh không ở đây, em cùng người kia nói chuyện thế nào?"
Đường Nhiễm: "So với ngày hôm qua tốt hơn một chút. Ông ấy dường như không có tự trách như vậy, em cũng cảm thấy tự tại hơn rất nhiều. Về sau...... hẳn là sẽ càng tốt."
Lạc Trạm hỏi: "Nếu anh phải rời khỏi một khoảng thời gian, chỉ có ông ấy ở với em, như vậy có thể chứ?"
Đường Nhiễm sửng sốt.
Mười mấy giây an tĩnh qua đi, cô mới lấy lại tinh thần, nhẹ giọng hỏi: "Lạc Lạc muốn đi đâu vậy?"
Lạc Trạm: "Thời điểm này năm ngoái, INT có một tổ báo danh tham gia cuộc thi robot cúp Tùng Khách, anh là tổ trưởng. Ngày mốt cuộc thi sẽ bắt đầu chặng đầu tiên của lịch trình ở nước T, mọi người đã chuẩn bị suốt một năm, anh không thể không xuất hiện."
Đường Nhiễm gật đầu: "Vậy Lạc Lạc đương nhiên sẽ muốn đi."
"Nhưng nếu anh đi dự thi, em làm sao bây giờ?"
Đường Nhiễm: "Cho dù Lạc Lạc không ở nơi này, em cũng có thể tiếp tục trị liệu, nhưng nếu Lạc Lạc không tham gia thi đấu, vậy bọn họ hẳn là không có biện pháp thuận lợi hoàn thành đi?"
"Ừ."
"Cho nên," Đường Nhiễm cười nói, "Đương nhiên sự cấp tòng quyền." (sự cấp tòng quyền: việc gấp phải tùy cơ ứng biến)
Lạc Trạm muốn nói lại thôi.
Đường Nhiễm đợi trong chốc lát, ý cười nhạt đi.
Sau đó cô thực nhẹ mà mở miệng: "Em muốn hỏi, hỏi một chút, Lạc Lạc muốn đi bao lâu?"
Lạc Trạm không tiếng động mà than: "Theo các năm trước, tổng lịch thi đấu nói chung từ một đến hai tháng."
Đường Nhiễm ngây người: "Hai tháng, lâu như vậy sao?"
"Ừ," Lạc Trạm giương mắt, "Cho nên khả năng phải chờ sau khi đôi mắt của em cắt chỉ, anh mới có thể trở về —— như vậy em có để ý không?"
Đường Nhiễm hoàn hồn: "Đương, đương nhiên sẽ không. Anh vốn dĩ có học tập, công tác cùng sinh hoạt của mình, Lạc Lạc lại không phải của riêng em...... Anh có thể từ trước phẫu thuật luôn ở cùng em đến bây giờ, em đã rất thỏa mãn!"
Không biết rốt cuộc là vì thuyết phục ai, cô khó được mà đề cao thanh âm.
Lạc Trạm nhìn chằm chằm cô hai giây, nhẹ nhàng than thờ. Anh đứng dậy, khẽ sờ sờ đầu cô.
"Chờ sau khi em cắt chỉ, anh nhất định sẽ là người đầu tiên xuất hiện trước mặt em."
"Ừm." Đường Nhiễm gật đầu, lại cười khẽ lên, "Một lời đã định, anh không thể quên."
"......"
Lạc Trạm bỗng dưng ngơ ngẩn.
Những lời này như những mảnh nhỏ ẩn sâu trong tâm trí anh.
Đó cũng là kỷ niệm đầu tiên anh nhớ khi lần đầu tiên nhìn thấy vết bớt cánh hoa của Đường Nhiễm ở Thiên trạch Đường gia.
【 Cậu tên là gì? 】
【 Tớ? Tớ không có tên. 】
【 Không có tên? Vậy bọn họ như thế nào tìm cậu. 】
【 Cô giáo gọi tớ là số 390, bởi vì tớ là đứa trẻ thứ 390 từ khi cô nhi viện được xây dựng. 】
......
【 Về sau, nếu có về sau, chờ chúng ta ra ngoài, tớ sẽ lấy cho cậu một cái tên. 】
【 Được. Tớ cũ sẽ chỉ dùng tên cậu cho, vĩnh viễn cũng không thay đổi. 】
【 Một lời đã định, cậu không thể quên. 】
【 Ừm, tớ sẽ không quên! 】
Chỉ là khi đó là anh nói, cũng là anh đã quên.
Lạc Trạm bị cuốn vào trong kí ức, thanh âm khàn khàn: "Hắn sau này đặt tên cho em sao?"
Đường Nhiễm hơi giật mình, ngẩng mặt: "Tên? Ai?"
"Cái cậu bé quen biết ở cô nhi viện."
"A, cậu ấy......" Đường Nhiễm tươi cười đình trệ. Cô nghi hoặc mà quay đầu lại, "Lạc Lạc, sao anh biết cậu ấy hứa sẽ đặt tên cho em?"
Ánh mắt Lạc Trạm khẽ động.
An tĩnh vài giây, anh nhẹ nhàng đáp: "Là em đã nói với anh, đã quên?"
Đường Nhiễm ngây người vài giây: "Em đã nói cho anh sao?"
"Ừ."
"Vậy có thể là em đã quên," Đường Nhiễm buồn rầu mà gõ gõ đầu, "Nghe nói dùng thuốc mê sẽ bị ngốc, chẳng lẽ là thật sao......"
Lạc Trạm không nói lời nào, chỉ an tĩnh mà nhìn.
Đôi mắt cô bị băng gạc trắng tinh che. Đôi mắt kia thật xinh đẹp, đã trải qua mười năm với thế giới đen tối của bóng đêm, còn phải trải qua phẫu thuật cùng cắt chỉ đáng sợ thống khổ như vậy, lấy mong đợi không biết có thể khôi phục bao nhiêu ánh sáng.
Mà hết thảy này đều là bởi vì anh, bởi vì anh hèn nhát chỉ vì sợ hãi một đoạn tra tấn liền yếu đuối đem hết thảy quên đi.
Lạc Trạm cụp mắt, tự giễu mà cong khóe miệng: "Hắn hẳn là đã quên mình đã hứa với em chuyện này đi? Với hắn mà nói, quên là có thể nhẹ nhàng, chỉ vì sự tồn tại của mình thật là quá đơn giản."
Cô bé trên giường bệnh ngẩn ra vài giây.
Sau đó biểu tình cô từng chút căng lên, nghiêm túc mà nói: "Lạc Lạc, anh không hiểu biết cậu ấy, không thể nói cậu ấy như vậy."
Lạc Trạm chậm rãi nắm chặt quyền.
Mạch máu xanh nhạt nổi lên giữa trán, giọng anh trầm thấp khàn khàn: "Hắn chẳng lẽ không phải là đã quên, anh nói không đúng sao?"
"Cậu ấy không có!" Đường Nhiễm phản bác, hô hấp cũng dồn dập, "Tên của em —— tên của em chính là cậu ấy đặt!"
Lạc Trạm bỗng dưng ngơ ngẩn.
Giây tiếp theo, anh không thể tin mà ngẩng đầu.
"Tên...... em?"
"Vâng." Đường Nhiễm mới vừa rồi nôn nóng đã lấy lại tinh thần, ngượng ngùng mà cúi đầu, "Thực xin lỗi, Lạc Lạc, em không nên to tiếng với anh như vậy —— nhưng anh không được hiểu lầm cậu ấy, cậu ấy thật sự không có quên chuyện này."
Lạc Trạm gian nan mà mở miệng: "Vậy, hắn lấy tên cho em, chẳng lẽ là......"
"Nhiễm, Nhiễm."
Đường Nhiễm tựa hồ nhớ tới cái gì, cười khẽ, tươi đẹp mà xán lạn: "Cậu ấy trước kia cũng gọi em như thế này."
Ý thức Lạc Trạm cơ hồ trống rỗng.
Đường Nhiễm còn cười nói: "Em nếu đã nói với anh chuyện này, nhất định đã nói em ở cô nhi viện đánh số 390 đi?"
"......"
"Cậu ấy đặt tên cho em chính là dựa theo cái này nha. Bởi vì 390, cho nên 3 là tam điểm thủy thiên bàng, 9 là viết hoa chín, 0 là viết hoa mười, ở dưới thêm một nét phẩy cùng một nét mác......"
Trước mắt Lạc Trạm, cô gái quấn băng gạc quanh mắt, cánh môi hết khép lại mở.
Thanh âm mềm nhẹ chậm rãi đan xen trùng lặp với thanh âm thấp thấp ôn nhu của cậu bé nào đó trong trí nhớ.
Những đoạn ngắn vỡ vụn lại một lần nữa tập hợp, hình ảnh lâu ngày kia ở trước mắt anh phủi hết bỏ bụi bặm ——
Ở căn phòng tối tăm lạnh lẽo kia, cậu và cô lưng tựa lưng cách tường xi măng dựa vào một chỗ.
Trên tay vết bầm cùng vết thương loang lổ, nhưng cậu không quan tâm, vẫn từng nét từng nét mà nhẹ nhàng vẽ trên mặt đất.
【390, 3 là tam điểm thủy thiên bàng, 9 là viết hoa chín, 0 là viết hoa mười, sau đó chúng ta lại thêm một phẩy cùng một mác ở dưới......】
【390, Nhiễm. 】
【 Từ hôm nay trở đi...... Tớ liền gọi cậu là Nhiễm Nhiễm. 】
*Ai cíu tui với, tui không học tiếng Trung nên chịu thôi, nguyên văn nè: 所以3是三点水的偏旁,9是大写的九,0是大写的十,再在下面加上一撇和一捺...... và đây là chữ Nhiễm .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.