Nghe xong người hầu nói, Lạc Trạm nhăn mày.
Anh nghiêng đầu, nhìn thoáng qua hành lang dài đối diện, tấm kính lưu ly mơ hồ phản chiếu thân ảnh anh —— dưới cổ áo chữ V rộng thùng thình, nửa bên xương quai xanh sắc bén lộ rõ, nhưng vòng qua bên bả vai kia, băng vải màu trắng chói mắt từ cổ kéo dài xuống, quấn quanh ngực cùng phía sau lưng một vòng lại một vòng.
Nếu Đường Nhiễm đặc biệt trở về thành phố K, vậy nhất định là nghe được tin tức. Nếu bị cô nhìn thấy dáng vẻ hiện tại này......
Lạc Trạm cau chặt mày.
Lúc Lạc Trạm còn chần chờ, bên trong Lạc Thanh Đường đã đi ra.
"Đường gia? Là tiểu thư Đường gia mà ông nội muốn con cưới kia sao?"
Lạc Trạm nâng nâng mắt, không nói chuyện.
Lạc Thanh Đường: "Đường tiểu thư tới tìm con chính là cái người mà con thà rằng nhận gia pháp cũng muốn cự hôn? Con nếu không thích con bé, sao còn đơn độc dặn dò chờ nó tới, sợ nó tới tìm con tính sổ sao?"
"Này không liên quan gì đến ba mẹ." Lạc Trạm lãnh đạm tiếp lời. Rồi sau đó anh nói với người hầu: "Cậu dẫn em ấy tới phòng khách, lát nữa tôi xuống."
"Vâng, thiếu gia."
Chờ người hầu đi rồi, Lạc Trạm đảo lại mắt, không biểu tình mà cắm tay túi quần: "Làm người phải nhất dĩ quán chi*, đây cũng là ba dạy con. Con muốn làm cha mẹ cũng như vậy. Nếu bắt đầu lựa chọn nuôi thả, vậy đến cuối cùng cũng đừng động, như vậy khi ở chung đại khái có thể càng thêm phụ từ tử hiếu một chút —— ba cảm thấy sao."
Lạc Thanh Đường bình tĩnh mở miệng: "Ba và mẹ đều sẽ không thúc giục con, cũng sẽ không can thiệp lựa chọn của con. Nhưng là ba mẹ, ba nghĩ ba mẹ ít nhất có được quyền được biết chứ?"
Lạc Trạm nhăn mi, mí mắt hơi giật: "Ba muốn làm cái gì."
Lạc Thanh Đường suy tư hai giây, ra hiệu phía cầu thang: "Ba cùng con đi xuống, gặp mặt cái vị Đường tiểu thư kia?"
Lạc Trạm nhìn chằm chằm Lạc Thanh Đường. Mà trên khuôn mặt Lạc Thanh Đường cùng anh bốn năm phần tương tự kia không có phát sinh chút biến hóa nào, trầm ổn như thường.
Nhìn chằm chằm vài giây, Lạc Trạm than nhẹ, mi mắt rũ xuống.
Lạc Trạm: "Con còn có thể cự tuyệt không?"
Lạc Thanh Đường: "Với ba thì cũng được."
Lạc Trạm không tín nhiệm mà giương mắt.
Lạc Thanh Đường: "Nhưng nếu mẹ con nghe được, mà con lại không cho bà ấy nhìn thấy, vậy bà ấy đại khái sẽ nghĩ đủ trò để đạt mục đích."
Lạc Trạm không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt cũng đen sì.
Lạc Thanh Đường vẫn bình tĩnh, ngữ điệu chậm rì rì mà chuyển hướng Lạc Trạm: "Ở phương diện hành hạ người khác của bà ấy, con thấy đấy."
Lạc Trạm: "......"
Lạc Trạm thở dài, xoay người đi hướng một đầu hành lang khác.
Lạc Thanh Đường ngoài ý muốn hỏi: "Con không thấy?"
"Thấy."
"Vậy con đây là muốn làm cái gì?"
"Thay quần áo."
"?"
Lạc Thanh Đường sững sờ ở cửa thang lầu, nhìn bóng dáng thon dài đĩnh bạt của con trai, qua một hồi lâu mới ngoài ý muốn lấy lại tinh thần.
Lạc Thanh Đường tự nhủ nghi hoặc: "Nó khi nào bắt đầu để ý ánh mắt của người khác như này?"
Một bên kỳ quái, Lạc Thanh Đường một bên quay đầu lại, ánh mắt theo cầu thang, hướng tới phía phòng khách lầu một.
Đường gia, phòng trà.
Hàng lão thái thái nắm chặt quải trượng, khiếp sợ giương mắt: "Con nói Đường Nhiễm vào Lạc gia? Bọn họ liền trực tiếp cho nó đi vào?"
Đường Thế Tân cúi đầu nói: "Đúng vậy."
"Lạc gia khinh người quá đáng! Kia lão gia tử không phải dùng gia pháp xử lí Lạc Trạm, nói một tháng gần đây đều từ chối tiếp khách, ngay cả con cũng không chịu gặp mặt sao?"
Đường Thế Tân chần chờ hồi lâu, châm chước mở miệng: "Lạc gia hiện giờ xác thật từ chối tiếp khách nửa tháng, đến Tiểu Nhiễm, con bé có thể là ngoại lệ."
"Nó ngoại lệ? Dựa vào cái gì?"
"Lạc gia, hoặc là nói Lạc Trạm...... Khả năng đối Tiểu Nhiễm cảm tình có chút bất đồng."
"Lời này có ý gì?"
"Con hoài nghi, Lạc Trạm khả năng đã nhớ lại sự tình năm đó."
"Chuyện này không có khả năng!"
Hàng lão thái thái sắc mặt đại biến, tay siết chặt quải trượng, làn da trên mu bàn tay giống như vỏ cây tiều tụy, dùng sức nắm đến quải trượng phát run bà cũng không phát hiện.
Đường Thế Tân than: "Cho dù không nhớ lại, hắn đối Tiểu Nhiễm cảm tình cũng không bình thường."
"Con là nói hắn là bởi vì Đường Nhiễm, cho nên mới cự tuyệt Lạc Thiển?" Hàng lão thái thái chau mày, "Có căn cứ gì?"
Đường Thế Tân: "Trước đó khi Đường Nhiễm ở tại Thiên trạch, có mấy lần ra ngoài, người hầu ở ngoại viện từng thấy qua bóng dáng Lạc Trạm trên đường."
"Cái gì?...... Loại chuyện này sao con không nói sớm!"
Đường Thế Tân biểu tình ảm đạm: "Mẹ, con chỉ là cảm thấy tình cảm của bọn nhỏ nên do chính chúng nó suy xét lựa chọn."
"Nói bậy!"
Hàng lão thái thái không chút do dự đánh gãy lời Đường Thế Tân. Bà ngồi ở chủ vị, âm tình bất định mà suy tư cái gì đó.
Trà thính yên tĩnh một lúc lâu, lão thái thái chậm rãi thở dài: "Nếu thật là như con nói, vậy Lạc gia trước đó tới nói hôn ước, đưa ra điều kiện thì không có gì ngạc nhiên."
Đường Thế Tân sửng sốt: "Mẹ là nói, Lạc gia là vì Đường Nhiễm mới cố ý đáp ứng? Vậy bọn họ sẽ không sợ sau khi đổi ý ——" nói còn chưa dứt lời, Đường Thế Tân chợt nghĩ đến cái gì, im miệng.
Hàng lão thái thái cười lạnh: "Không biết là chủ ý của ông già hay là của thằng nhóc kia, cái chiêu khổ nhục kế này dùng thật đúng là đủ ngoan độc, hừ."
Đường Thế Tân trầm mặc hồi lâu, cau mày mở miệng: "Ngày đó con ở bên cạnh, Lạc lão gia tử xử trí Lạc Trạm không nửa điểm lưu tình. Tuy rằng không giống đồn đãi là máu chảy đầy đất khoa trương như vậy, nhưng thực sự đánh vào rất mạnh, con thấy cũng đủ bầm dập rồi, Lạc Trạm cũng xác thật là ngất xỉu rồi bị đưa xuống...... Nếu thật là khổ nhục kế, vậy Lạc lão gia tử cũng quá nhẫn tâm."
"Con chỉ nhìn thấy ông già kia nhẫn tâm?" Hàng lão thái thái nâng nâng mí mắt nhăn nheo.
Đường Thế Tân sửng sốt: "Mẹ là nói, Lạc Trạm?"
"Mẹ thấy so với Lạc lão gia tử, kế này càng có thể là chủ ý của chính Lạc Trạm." Lão thái thái hừ lạnh một tiếng.
"Này......" Đường Thế Tân đổ mồ hôi lạnh, "Không có khả năng. Nó liền, liền vì Tiểu Nhiễm?"
Hàng lão thái thái liếc qua: "Đây không phải kết luận của con sao?"
Đường Thế Tân nghẹn lời.
Hàng lão thái thái chậm rãi nheo lại mắt, đôi mắt như lộ ra điểm tinh quang.
Bà càng suy tư biểu tình càng trầm ngưng. Đến khi Đường Thế Tân lo lắng mẹ mình không biết khi nào sẽ phát hỏa, lại đột nhiên nghe thấy Hàng lão thái thái cười rộ lên.
Đường Thế Tân hoảng sợ: "Mẹ, mẹ cười cái gì?"
Hàng lão thái thái thu liễm ý cười: "Mẹ vốn đang đoán nó rốt cuộc là vì ai, thà rằng bị gia pháp xử trí, đến chết cũng không cưới Lạc Thiển...... Hóa ra lại bởi vì Đường Nhiễm."
Đường Thế Tân khó hiểu: "Này có cái gì đáng để cao hứng sao?"
Hàng lão thái thái không trả lời, mà là nói: "Đến bước này, cưỡng cầu nó cưới Lạc Thiển là không có khả năng."
Đường Thế Tân gật đầu, thần sắc trầm trọng: "Con lo rằng Lạc gia sẽ trực tiếp mượn lúc Lạc Trạm bị gia pháp trừng trị đến trọng thương, trực tiếp chặt đứt quan hệ với chúng ta."
"Bọn họ xác thật sẽ."
"Vậy nên làm sao bây giờ? Mấy năm nay không biết bao nhiêu người nhớ thương Đường gia chúng ta cùng Lạc gia kết minh, nếu Lạc gia nhất định muốn tráng sĩ chặt cổ tay, bọn họ chưa chắc bị hao tổn nặng, nhưng chúng ta bên này chỉ sợ sẽ chịu ảnh hưởng cực lớn!"
"Cho nên," Hàng lão thái thái nheo mắt, "Mẹ nên nói, còn may là Đường Nhiễm mới đúng."
Đường Thế Tân sửng sốt: "Còn may là Đường Nhiễm?"
"Nó dù gì cũng họ Đường."
Đường Thế Tân: "Nhưng Lam Cảnh Khiêm bên kia chỉ sợ cũng đã biết chuyện. Chỉ sợ Lạc gia càng vui vẻ mượn sức Lam Cảnh Khiêm, mà giúp Đường Nhiễm rời khỏi Đường gia......"
"Bọn họ muốn bỏ liền bỏ được sao?" Hàng lão thái thái cười lạnh một tiếng, đứng dậy. "Trong người Đường Nhiễm chảy một nửa đều là máu Đường gia, điểm này bọn họ vĩnh viễn không thể phủ nhận!"
Đường Thế Tân: "Nhưng Đường Nhiễm từ nhỏ đến lớn trước sau chưa từng chân chính được thừa nhận là con cái Đường gia, cho nên dù nó có thể gả cho Lạc Trạm, chúng ta chỉ sợ cũng ——"
"Nó còn chưa thành niên đâu."
"?"
"Lam Cảnh Khiêm không phải muốn lấy giấy chứng sinh, sửa sinh nhật cho nó sao?"
Đường Thế Tân theo bản năng gật đầu.
Hàng lão thái thái: "Không cần hắn sửa, chúng ta sửa trước."
"......?"
Hàng lão thái thái chậm rãi cười rộ lên, ánh mắt ớn lạnh.
"Tiệc mừng sinh nhật Đường Nhiễm 18 tuổi, Đường gia sẽ tổ chức —— khiến cho tất cả mọi người chứng kiến nó ở Đường gia nhận tổ quy tông, danh chính ngôn thuận làm con cái Đường gia."
Đường Thế Tân rốt cuộc phản ứng lại, chấn động tại chỗ: "Mẹ là muốn, đem Đường Nhiễm cùng Đường gia trói định với nhau?"
"Không sai. Lạc Trạm không phải chung tình với Đường Nhiễm, vì nó liền gia pháp cũng có thể chịu, nửa cái mạng cũng không cần sao?"
Hàng lão thái thái cười lạnh đi ra ngoài.
"Vậy để tất cả mọi người nhìn, chỉ cần nó cùng Đường Nhiễm qua lại một ngày, liền một ngày cũng không thể động vào một sợi lông của Đường gia—— chờ bọn họ thành hôn, vậy trong mắt người ngoài, Lạc gia cùng Đường gia liền vĩnh viễn là quan hệ thông gia chặt chẽ không gì phá nổi!"
"......"
Đường Thế Tân nhìn bóng dáng lão thái thái đi xa, ngây người tại chỗ, thất ngữ hồi lâu.
Đường Nhiễm đứng ngồi không yên mà chờ ở phòng khách Lạc gia.
Người hầu đưa trà cho cô sau đó liền đóng cửa đi ra ngoài, chỉ để cô một mình chờ, từng phút từng giây trôi qua dài như một hai năm vậy.
Lúc Đường Nhiễm đứng dậy đi dạo vài bước, nắm chặt ngón tay quyết ý muốn đi ra cửa nhìn xem, lỗ tai cực kì mẫn cảm mà bắt được tiếng bước chân mơ hồ.
Đường Nhiễm bỗng dưng dừng lại, ngước mắt nhìn về phía cửa phòng.
Trong lòng cô thầm đếm ba con số, cửa bị đẩy ra, lộ ra ngón tay trắng bệch đỡ ở trên cửa.
Theo sát sau đó, thân ảnh thon dài quen thuộc bước vào phòng.
Đường Nhiễm đang nín thở khi nhìn đến người nọ bỗng dưng thả lỏng, cô nhanh chóng hít hà một hơi, nghẹn hồi lâu mặt trướng đến ửng đỏ lên: "...... Lạc Lạc!"
Khoảng cách không xa, cô cơ hồ chạy về phía Lạc Trạm.
Lạc Trạm cả kinh trong lòng nhảy dựng ——
Mất đi đoạn ký ức kia không nói, từ lúc anh quen biết Đường Nhiễm đến nay, bởi vì đôi mắt cô nên chưa từng thấy cô sốt ruột hoảng hốt mà đi nhanh, càng miễn bàn chạy.
Lúc này vừa thấy cô chạy lên, tim Lạc Trạm thiếu chút nữa bị dọa ngừng đập.
Anh hoàn toàn theo bản năng mà cất bước tiến lên, một phen đem cô chặn ngang ôm lấy, thuận tay nâng lên.
Theo sau Lạc Trạm vài bước, Lạc Thanh Đường cùng Tất Tình Nhan mới vừa vào cửa.
Còn chưa phân biệt rõ ràng tiếng "Lạc Lạc" rốt cuộc có phải kêu người trong tưởng tượng của họ không, bọn họ liền hết cả hồn.
Bên trong cánh cửa, cô bé có thân hình nhỏ xinh đỏ bừng mặt như quả táo nhỏ, cũng không biết là sợ hay là gấp.
Lúc này cánh tay trắng nõn buông thõng, mờ mịt lại ngoan ngoãn mà bị con trai họ vòng qua eo, bị nhấc lên giữa không trung.
Mũi chân cô cách mặt đất cũng phải mười cm.
Trong phòng bốn người lấy lại tinh thần.
Đường Nhiễm mờ mịt lại gian nan mà ở không trung quay đầu: "Lạc Lạc?"
Lạc Thanh Đường cùng Tất Tình Nhan: "——?"
"...... Khụ."
Đến lúc này, Lạc Trạm mới phát hiện mình có hơi kích động. Thay vì nhìn hai vị trưởng bối ở cửa đang chấn kinh không nhẹ, anh trước tiên thả cô trở lại mặt đất.
"Đừng chạy loạn." Lạc Trạm tạm dừng, hơi nhíu mi, nghiêm túc bổ sung, "Mắt em mới vừa cắt chỉ bao lâu? Không sợ ngã sao, nhỡ lại đụng tới thì làm sao?"
Đường Nhiễm bị nói đến cúi đầu, nghe xong vài giây mới nhớ tới ý đồ của mình, lại vội vàng ngẩng mặt: "Thương thế của anh, em nghe nói ông Lạc đánh anh, thật sao? Ông ấy xuống tay có nặng hay không, vì sao cửa hàng trưởng nói anh chảy rất nhiều máu......"
Cô càng nói thanh âm càng thấp, khóe mắt cũng từng chút hồng lên.
Cô cẩn thận lại sốt ruột mà quét nhìn người Lạc Trạm—— nhưng mà thẳng đến giờ phút này, cô mới chú ý tới Lạc Trạm hôm nay mặc một áo lông cao cổ màu đen cùng quần dài sẫm màu.
Thanh niên từ đầu đến chân che kín mít, trừ bỏ bản mặt tai họa kia, một chút cũng không lộ ra bên ngoài.
Này không làm Đường Nhiễm có nửa điểm hòa hoãn.
Ngược lại đôi mắt cô càng hồng lên, sốt ruột mà giơ tay sờ góc áo Lạc Trạm, ý đồ nhấc lên xem thương thế phía dưới.
Lạc Trạm thái dương nhảy dựng, tay mắt lanh lẹ mà đè lại tay chân cô.
Đường Nhiễm đỏ cả khóe mắt, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc lộ ra chút hung hăng: "Lạc Lạc, anh buông tay, để em nhìn xem."
—— nếu không phải vành mắt đỏ hồng, khí thế này liền càng hoàn mỹ.
Lạc Trạm cũng cực ít khi thấy Đường Nhiễm như vậy, ngẩn ra hai giây mới lấy lại tinh thần.
Phản ứng lại, anh trấn an mà nắm tay cô áp trở về: "Anh không phải đã nói rồi, bảo em đừng nghe Đàm Vân Sưởng nói nữa, anh ta nói chuyện có khi nào chính xác đâu. Anh chỉ là diễn khổ nhục kế cho Đường Thế Tân xem, không bị thương."
"......"
Cô trầm mặc hai giây, khóe mắt hoàn toàn nghẹn đỏ, đáy mắt cũng ầng ậng nước.
"Anh, anh nếu là không có việc gì, hôm nay cũng sẽ không mặc, mặc như vậy!"
Lạc Trạm buông tiếng thở dài, duỗi tay xoa xoa đầu cô: "Lớn lên thật ngoan, nếu dễ lừa hơn chút thì tốt rồi."
Đường Nhiễm nước mắt tụ càng nhiều.
Lạc Trạm đau lòng nhíu mày: "Không được khóc, nghe chưa. Anh ghét nhất nhìn con gái khóc, thực xấu."
Đường Nhiễm nỗ lực nghẹn, cúi đầu cố chấp mà muốn xốc góc áo Lạc Trạm: "Bị thương nặng bao nhiêu, nhiêu...... Em muốn xem."
Lạc Trạm lại lần nữa đè lại tay Đường Nhiễm.
Anh bảo đảm ——
Hiện tại nước mắt cô còn chỉ là tích tụ, nhưng nếu thật sự để cô thấy những vết thương đáng sợ trên người mình, vậy tuyệt đối giây tiếp theo liền thành "đại hồng thủy".
"Không thể xem." Nghĩ đến một màn kia, Lạc Trạm mày nhíu chặt.
Đường Nhiễm đanh mặt đỏ mắt ngẩng đầu: "Vì sao?"
"......"
Lạc Trạm trầm mặc vài giây, đột nhiên nghĩ đến cái gì.
Nắm tay cô bị anh bao trọn trong lòng bàn tay, Lạc Trạm nắm tay cô áp đến bên cạnh người, thuận thế xoay người.
"Bởi vì có người khác ở đây, cho nên hiện tại không thể xem."
"?"
Đường Nhiễm trước mặt chỉ chứa một mình thân ảnh Lạc Trạm, tầm nhìn bị tránh ra. Ở cửa thiên sảnh, đôi vợ chồng đang "xem diễn" cùng cô ánh mắt chạm nhau.
Không khí ngưng trệ vài giây.
Đôi mắt Đường Nhiễm vẫn chưa khôi phục bình thường, lúc này ánh sáng lại không đủ, cô nhìn một lát liền mờ mịt quay đầu: "Lạc Lạc, bọn họ là ai?"
Lạc Trạm: "Đây là ba mẹ anh."
"——?!"
Đường Nhiễm không hề phòng bị, ngốc lăng.
"Không cần căng thẳng, em gọi một tiếng là được."
"Gọi, gọi cái gì." Cô sợ tới mức hồn phiêu phách lạc.
Lạc Trạm vừa muốn mở miệng, lại dừng lại.
Anh không kìm được tâm tư làm chuyện xấu, nghẹn cười nhắc nhở: "Liền nói, chào ba mẹ đi."
"Ba mẹ......"
Chữ chào còn chưa nói ra, Đường Nhiễm lấy lại tinh thần, ngơ ngác ngửa mặt: "?"
Lạc Trạm lại nhịn không được, cụp mắt nở nụ cười.
*Khi được hỏi đạo của mình như thế nào, Khổng Tử trả lời: "Ngô đạo nhất dĩ quán chi" (đạo của ta là một mà xuyên suốt). Không lo có người không hiểu mình, không lo đạo của mình không quảng phát, chỉ lo chưa trau dồi được đạo, đấy là Khổng tử. Giữ vững một quan điểm làm phương châm xuyên suốt cho tất cả mọi hành động, không a dua với đời, không xa lánh đời, hòa với đời nhưng không đồng nhất với đời. Bất kể tinh thần thời đại vận động theo kiểu gì, bất kể nó biến đổi như thế nào, chỉ cần dùng một quan điểm để xuyên suốt tất cả những thay đổi đấy.