Đừng Khóc

Chương 99: Mẹ




Khách sạn Đường gia này có bác sĩ khẩn cấp. Tin tức ở phòng tiệc truyền ra, nhận được điện thoại quản lí nóng nảy, lấy tốc độ ánh sáng đem bác sĩ còn đang ăn cơm túm ra. Bác sĩ bị thúc giục đến giày cũng suýt nữa tuột mất, lúc này mới không ngừng đẩy nhanh tốc độ mà đi vào đại sảnh.
Cửa tròn của phòng tiệc đã bị nhân viên an ninh Đường gia phong tỏa lại, không phận sự miễn vào.
Đương nhiên cũng không ai có thể ra.
Đại sảnh nguyên bản khách mời tất cả đều đứng tại chỗ, biểu tình phức tạp, nhưng tầm mắt đều hướng về cùng một phía ——
Ở khu nghỉ ngơi, "nữ chính" của buổi tiệc ngồi lẻ loi trên ghế, thanh niên mặc đồ bồi bàn nửa ngồi xổm nửa quỳ ở trước người cô, đôi mắt một khắc cũng chưa từng rời khỏi người cô.
Dáng vẻ người nọ mọi người ở đây đã biết rõ: Lạc tiểu thiếu gia, không lâu trước đây vừa mới cự hôn Đường gia - Lạc Trạm.
Hai vị thiếu gia họ Lạc đều rất ít khi lộ diện tại những trường hợp như hôm hay, bọn họ cũng không có nhiều cơ hội nhìn thấy vị tiểu thiếu gia này. Nhưng chỉ căn cứ theo vài lần nhìn thấy từ xa hoặc là nghe đồn, hầu hết cũng đều nghe nhiều nên thuộc với tính lười nhác tản mạn của anh.
Nhưng mà lúc này, người nọ khóe mắt đỏ bừng do xúc động, đôi mắt lại lạnh đến phủ đầy băng sương —— ở đây chưa ai gặp qua Lạc tiểu thiếu gia khẩn trương lại táo bạo như vậy, bộ dáng như sư tử sắp nổi điên.
Loại trạng thái này vẫn luôn liên tục cho đến khi bác sĩ sốt ruột hoảng hốt mà đuổi tới, kiểm tra cho Đường Nhiễm một lần.
Chờ kiểm tra kết thúc, quản lí chịu không nổi ánh mắt đáng sợ của Lạc Trạm, lau mồ hôi hỏi: "Bác sĩ Tôn, mắt Đường Nhiễm tiểu thư thế nào?"
"Không sao, không có gì to tát cả," Bác sĩ lúc này mới thở phào, "Hẳn là do cảm xúc kích động, cảm quang cơ bản và phản ứng khác đều rất tốt —— đây là thuốc nhỏ mắt, tôi đã nhỏ vào rồi."
Sau khi bác sĩ nhỏ mắt cho Đường Nhiễm, Lạc Trạm vội vàng ngồi xổm xuống thay thế vị trí của hắn, anh nắm chặt tay Đường Nhiễm, cẩn thận hỏi: "Nhiễm Nhiễm, em hiện tại cảm thấy thế nào?"
Đường Nhiễm đầu ngón tay lạnh băng băng, không biết là sợ quá mức hay là như thế nào. Nghe thấy Lạc Trạm nói, cô nhìn anh, chậm rãi gật đầu: "Dường như, khá hơn nhiều."
Lạc Trạm căng thẳng đến ngực phát đau, rốt cuộc thả lỏng.
Lý trí trở về.
Lạc Trạm đứng lên, nắm tay Đường Nhiễm không buông. Chỉ là sự ôn nhu cẩn thận trên khuôn mặt trong tíc tắc khi đứng dậy đã cởi bỏ, chỉ còn lại có ánh mắt lạnh như băng sương.
Đụng tới ánh mắt Lạc Trạm, mấy đầu sỏ gây tội đã lui về trong một góc kia như bị giật điện, một đám sắc mặt trắng bệch, chột dạ mà tránh mặt đi.
Quản lí khách sạn lúc này thật cẩn thận mà đi đến cạnh Lạc Trạm: "Lạc thiếu, ngài......"
Hắn nói còn chưa dứt lời, Lạc Trạm nhấc tay: "Bọn họ là ai."
"Hả?" Quản lí sửng sốt, theo ngón tay Lạc Trạm nhìn qua, liền thấy mấy người trẻ tuổi ánh mắt co rúm lại, "Bọn họ......"
"Hiện tại không cần nói cho tôi." Lạc Trạm không biểu tình thu hồi ánh mắt, "Anh chỉ cần nói tên năm người này cho quản gia của Lạc gia Lâm Dịch là được. Chuyện còn lại, tôi không làm khó anh."
"Được, được." Quản lí không dám cự tuyệt, thưa dạ gật đầu.
Lạc Trạm nói xong lại lùi lại, anh nâng Đường Nhiễm lên ghế dựa cao, thanh âm khôi phục trầm thấp nhu hòa: "Anh mang em đi, được không?"
Đường Nhiễm vô thức nắm chặt ngón tay Lạc Trạm.
Khi mở miệng, giọng cô vẫn còn hơi nghẹn ngào, chỉ là bị cô nỗ lực che giấu: "Em đi theo anh...... Có phải là, sẽ ảnh hưởng xấu tới anh hay không?"
Lạc Trạm há mồm muốn nói.
Đường Nhiễm: "Anh đã đáp ứng với em, Lạc Lạc, anh nói anh sẽ không gạt em nữa."
Lạc Trạm trầm mặc. Sau đó anh rũ mắt, bất đắc dĩ mà cười: "Phải."
Bàn tay Đường Nhiễm nắm tay Lạc Trạm cứng đờ.
Lạc Trạm đau lòng cầm ngược lại tay cô: "Nhưng không sao. Anh đã suy xét rõ ràng làm như thế nào cùng với kết quả mới đến nơi này, cho nên tin tưởng lựa chọn của anh được không, Nhiễm Nhiễm?"
Đường Nhiễm im lặng một lúc, chậm rãi gật đầu: "Được."
Đường Nhiễm hạ ghế dựa, Lạc Trạm cởi áo khoác bành tô trên người xuống, bọc cô vào. Khoác áo cho Đường Nhiễm xong, Lạc Trạm nắm tay cô đi ra ngoài.
Quản lí theo bản năng muốn ngăn cản, đáng tiếc lời nói chưa ra khỏi miệng tay chưa vươn ra, đã bị một cái ánh mắt tức giận áp lực tích tụ cả một đêm trấn trụ lại.
Quản lí sợ tới mức vội vàng thu tay lại. Xoay người vào trong góc gọi điện thoại.
Lạc Trạm cùng Đường Nhiễm đi đến dưới cửa tròn, nhân viên an ninh của khách sạn khó xử chặn lại ở giữa.
"Xin lỗi, Lạc thiếu gia, ngài không thể đem người đi."
"......"
Ngoài cửa tròn chính là chính sảnh, tất cả khách mời sớm đã an tĩnh lại, trừ bỏ mấy tiếng nói khe khẽ, sảnh to như vậy bất luận thanh âm gì đều có thể nghe rõ ràng.
Nghe thấy nhân viên an ninh hô, các khách nhân sôi nổi giao lưu ánh mắt ngạc nhiên.
"Hóa ra trước đó tôi không nhìn lầm, thật sự là Lạc Trạm. Hắn vừa nãy xông vào trong làm cái gì?"
"Hắn mặc quần áo bồi bàn. Lẻn vào sao? Nhưng Lạc gia cùng Đường gia cho dù vì chuyện cự hôn nháo đến bất hòa, Đường gia cũng không đến mức ngay cả phát một phong thư mời cũng không cho Lạc gia mà."
"Mấy người xem, cô gái bị che phía sau hắn, có phải là Đường Nhiễm không?"
"Đúng rồi."
"Thoạt nhìn thân mật như vậy —— không thể nào??"
Những ánh mắt bình luận trắng trợn táo bạo chiếu thẳng tới.
Lạc Trạm mặt mày càng lạnh, anh đỡ lấy cánh tay cô, đem người bảo vệ phía sau.
Lạc Trạm lạnh tanh hỏi: "Đây là tiệc sinh nhật của em ấy, em ấy muốn rời đi, sao tôi không thể mang đi?"
Bảo vệ cúi đầu: "Lão thái thái đã phân phó, Đường Nhiễm tiểu thư là người Đường gia, hôm nay cũng là ngày chính thức giới thiệu cô ấy cho bạn bè Đường gia, Đường Nhiễm tiểu thư không thể vắng mặt."
Lạc Trạm tay phải bảo vệ Đường Nhiễm, tay trái chậm rãi siết chặt quyền. Anh không kiên nhẫn cùng đối phương bẻ xả: "Nếu tôi nhất định phải mang em ấy đi?"
Bảo vệ còn chưa mở miệng, một giọng già nua chậm rì rì vang lên ngoài cửa tròn ——
"Tôi đây liền hỏi Lạc thiếu gia một câu, cậu là lấy thân phận gì, quan hệ gì mang con bé đi?"
Lời này vừa thốt ra, ngoài đại sảnh mọi người đều ngẩn ra.
Bảo vệ ngăn ở trước cửa tròn phản ứng lại, lập tức tránh ra. Thân ảnh Hàng lão thái thái chống quải trượng lộ ra.
Bà không nhanh không chậm đi đến trước mặt hai người, dừng lại.
Lạc Trạm sắc mặt trầm lãnh nhìn bà.
Hàng Vi ánh mắt bình như nước lặng: "Vấn đề tôi hỏi Lạc thiếu gia cậu còn chưa trả lời. Tôi sai người đưa thư mời cho Lạc gia, cậu lại muốn cải trang tiến vào, náo loạn một phen, lại nói muốn đem người Đường gia từ địa bàn của Đường gia mang đi......"
Hàng lão thái thái ngoài cười nhưng trong không cười nhếch khóe miệng: "Dù cho Đường gia cùng Lạc gia có mười năm giao tình, Lạc thiếu gia hành sự như vậy vẫn là quá lỗ mãng?"
Lạc Trạm một chữ không nói, chỉ lạnh lùng nhìn Hàng Vi. Thẳng đến khi đại sảnh trước tĩnh sau động, sau đó nghị luận lắng xuống, anh rốt cuộc động.
Lạc Trạm tiến lên nửa bước, rũ mi mắt vô cảm nhìn chằm chằm lão thái thái: "Tôi biết bà muốn cái gì."
"......"
Cùng Lạc Trạm đối diện hai giây, Hàng lão thái thái sắc mặt khẽ biến.
Bà nhìn thấy cảm xúc ngoài dự tính trong mắt người thiếu niên này —— đó là sau khi phẫn nộ tột đỉnh, một sự điên rồ đến mức vô trách nhiệm.
Một kẻ điên không quan tâm sau khi thọc người khác một đao mình bị chảy máu bao nhiêu, cho nên bọn họ vĩnh viễn cũng không cách nào đoán trước không cách nào tính kế được.
Lạc Trạm trước mắt, cũng sắp tiếp cận đến ngưỡng kia.
Lạc Trạm: "Bà nghĩ đúng, ông nội của tôi để ý Lạc gia, cũng coi trọng cái danh dự hư vô đó, ông ấy sẽ vì ích lợi cùng danh dự gia môn mà hy sinh rất nhiều, sẽ xu lợi tị hại (tìm kiếm lợi thế và tránh bất lợi) —— nhưng tôi không giống, tôi không phải thương nhân, tôi chưa bao giờ để ý vài thứ kia."
Hàng Vi ánh mắt chấn động: "Mày......"
"Nhiễm Nhiễm."
Lạc Trạm đột nhiên mở miệng.
Anh không quay đầu lại, chỉ âm trầm nhìn Hàng lão thái thái.
Đường Nhiễm đứng ở sau Lạc Trạm, ngẩng mặt. Cô nắm chặt tay Lạc Trạm, thanh âm rất nhẹ, còn có chút sợ hãi chưa tiêu, nhưng lại kiên định: "Em đây."
Lạc Trạm ánh mắt trầm lại.
Anh quay đầu, nhìn vào mắt cô hỏi: "Em nguyện ý cùng anh ở bên nhau, sau đó đính hôn, kết hôn, bạc đầu giai lão không?"
"......!"
Đường Nhiễm bỗng dưng ngơ ngẩn.
Những lời này cũng truyền đến vô số lỗ tai ngoài đại sảnh.
Mặc dù các khách nhân đều đã có phán đoán, nhưng đột nhiên vào lúc này nghe được lời như vậy, bọn họ cũng không khỏi khiếp sợ, lại sôi nổi nghị luận.
Trong tiếng ồn ào, Đường Nhiễm lấy lại tinh thần. Cô chậm rãi gật đầu.
"Đương nhiên," Hốc mắt cô hơi hơi phiếm hồng, ướt át, "Em muốn vĩnh viễn, vĩnh viễn cùng Lạc Lạc ở bên nhau."
"Được." Lạc Trạm chậm rãi cúi người, ôm cô vào trong lòng ngực. Anh ở bên tai cô nhẹ nhàng mà hôn: "Lần này, anh sẽ không bao giờ rời đi, không bao giờ quên nữa, Nhiễm Nhiễm."
Những lời đầy thâm ý, làm ánh mắt Đường Nhiễm run rẩy.
Lạc Trạm thối lui, tay rũ xuống gắt gao nắm lấy Đường Nhiễm. Anh quay đầu nhìn về phía Hàng lão thái thái sắc mặt phức tạp.
"Như bà dự liệu, tôi yêu Đường Nhiễm, tôi có thể vì em ấy làm hết thảy." Lạc Trạm cười lạnh, "Nhưng chính bởi như vậy, cho nên tôi không thể chịu đựng được những gì Đường gia đã làm với em ấy."
"......"
Hàng Vi biểu tình hoàn toàn thay đổi.
Giọng Lạc Trạm cao lên, mỗi cái góc đại sảnh đều có thể nghe rõ ràng: "Tôi sẽ cùng Đường Nhiễm kết hôn, nhưng Lạc gia cùng Đường gia sẽ không có bất kì liên hệ nào —— Lạc gia sẽ thoái vốn hoàn toàn khỏi tất cả sản nghiệp của Đường gia."
Hàng Vi ánh mắt chấn động: "Mày, mày điên rồi? Làm như vậy đối Lạc gia chỉ có tổn hại kếch xù mà không có bất luận ích lợi gì! Mày cũng dám nói như vậy, mày có sự đồng ý của Lạc Kính Viễn sao! Ông ta mới là Lạc gia ——"
Lạc Trạm cúi đầu hừ một tiếng, đánh gãy lời Hàng Vi.
Khi ngẩng đầu lên, anh cười lạnh băng mà trào phúng: "Thật đáng tiếc, ông nội đã làm rồi."
"Cái gì?"
"Cho nên từ hôm nay trở đi, Lạc gia cùng Đường gia sẽ không còn liên quan —— ân, đoạn, nghĩa, tuyệt."
Hàng lão thái thái choáng váng, cơ hồ không đứng vững. Người bên cạnh vội vàng đỡ bà, lại bị bà hung hăng đẩy ra.
"Lạc, Trạm!" Hàng lão thái thái thanh âm nghẹn ngào, mang theo vẻ hận không thể đem người lột da tước cốt, bà trừng Lạc Trạm, "Mày —— mày ——"
Lạc Trạm không chút hoang mang tiến lên.
Anh một tay cắm vào túi quần, một cái tay khác vẫn che chở Đường Nhiễm phía sau.
Người thanh niên hơi hơi cúi người, ý cười phóng túng, sâu trong đáy mắt cất giấu một tia điên cuồng: "Bà già, trong chuyện này, bà đã phạm phải hai sai lầm."
Hàng Vi nghiến răng đến phát run: "Cái gì?"
"Cái sai thứ nhất, bà không biết chuyện bắt cóc năm đó, tôi đã chịu bao nhiêu vết thương, ở phòng ICU bao lâu —— kể từ khi đó, ông nội của tôi dù tức giận đến nổi điên, cũng chưa bao giờ đánh tôi dù chỉ là một cái tát."
Hàng Vi ánh mắt run lên.
"Xem ra bà đã nghĩ tới. Hơn hai tháng trước, tôi bị tràng gia pháp kia đánh đến nứt xương, còn có xuất huyết nhẹ bên trong —— cho nên bà đoán xem, sau này tôi quyết định làm gì, ông nội của tôi có thể cự tuyệt hay không?"
"Mày, khổ nhục kế của mày không chỉ là cho Đường gia cùng người ngoài xem......"
Hàng Vi vừa tức vừa bất ngờ, môi run run.
"Đương nhiên. Có gia pháp không lợi dụng, tôi há chẳng phải ngu sao?"
"!"
"Còn có cái sai thứ hai......"
Lạc Trạm chậm rãi đứng dậy, ý cười thu liễm, nhạt đi: "Bà xem nhẹ lực ảnh hưởng của Nhiễm Nhiễm với tôi. Người khác có thể vì em ấy làm được thế nào tôi không quan tâm, nhưng có tôi ở đây, tôi không nhìn được em ấy chịu dù chỉ một chút ủy khuất."
Giọng Lạc Trạm đanh lại, cắn chặt răng khiến cho xương gò má hơi hơi banh ra, lửa giận đè nén cả đêm dâng trào trong đôi mắt đen nhánh kia.
"Cho nên đừng nói là vì em ấy chặt bỏ một tay của Lạc gia, cho dù muốn đánh đổi toàn bộ Lạc gia cùng chính tôi——" Lạc Trạm bỗng dưng trầm xuống, "Bà có thể thử xem, xem tôi có dám hay không!"
Hàng Vi sắc mặt hết trắng lại xanh.
Lạc Trạm nói xong, cầm chặt tay Đường Nhiễm, thẳng người hướng ra cửa lớn.
Vài giây sau, Hàng Vi mạnh mẽ lấy lại tinh thần, tức giận đến dậm chân: "Ngăn nó lại, ngăn bọn họ lại!"
"Vâng."
Đội bảo vệ lập tức bao vây, ngăn trở Lạc Trạm cùng Đường Nhiễm.
Hàng lão thái thái đẩy người đỡ bên cạnh ra, run run nặng nề mà gõ quải trượng đi tới.
Bà dừng trước mặt Lạc Trạm cùng Đường Nhiễm đang bị vây, biểu tình có chút vặn vẹo: "Tao nói cho mày, Lạc Trạm, mày muốn nổi điên, muốn huỷ hoại Đường gia, vậy mày cũng sẽ trả giá gấp bội."
Không đợi Lạc Trạm mở miệng, bà hung tợn mà nhìn về phía Đường Nhiễm: "Đường Nhiễm là người Đường gia chúng ta, mà mày hiện tại đã là kẻ thù truyền kiếp của Đường gia —— mày muốn cưới nó, muốn mang nó đi? Nằm mơ!"
Hàng lão thái thái xoay người, đối diện đội bảo vệ hùng hổ mở miệng: "Giữ tiểu thư của các người lại, còn cái người ngoài này đuổi ra đi!"
Lạc Trạm nhíu mày, ánh mắt cảnh giác quét bốn phía, tay phải che chở Đường Nhiễm đồng thời tay trái ấn vào tai nghe mini, môi mỏng khẽ mở: "Hiện tại tiến......"
Anh nói chưa xong, cửa chính đột nhiên "Phanh" một tiếng, trực tiếp bị đẩy ra.
Mọi người chấn kinh, sôi nổi quay đầu lại.
Lạc Trạm cũng ngoài ý muốn thấp giọng: "Đã vào được?"
"Hả?" Đàm Vân Sưởng kinh ngạc, "Không có, người của bọn anh còn đang đợi mệnh lệnh của cậu mà."
"?"
Lạc Trạm sửng sốt, anh nắm tay Đường Nhiễm xoay người nhìn về phía cửa chính không xa.
Cửa bị hai gã bảo vệ thân hình cao lớn ngăn trở, một người phụ nữ mặc áo khoác dài màu đỏ tươi, quần dài cùng bốt cao, khí thế bức người mà đi vào.
Gót giày cùm cụp cùm cụp mà gõ vang mặt đất đại sảnh.
Đi vào tới hai bước, người phụ nữ chậm rãi dừng lại. Sau đó nâng cánh tay thon dài, gỡ xuống bao tay da cũng cùng màu đỏ bức người.
Ngón tay trắng nõn như tuyết không nhanh không chậm mà cởi bỏ kính râm.
Môi đỏ nhếch lên, mở miệng.
"Nó không thể mang Đường Nhiễm đi, vậy tôi tới."
Nhìn khuôn mặt cùng Đường Nhiễm có bảy tám phần tương tự kia, Hàng lão thái thái bỗng dưng kinh sợ.
Vài giây sau bà trừng lớn mắt như thấy quỷ: " Mày, mày sao lại trở về!"
Người phụ nữ hơi hơi mỉm cười, không thèm để ý đến vấn đề này, chỉ nhìn thật sâu về phía Đường Nhiễm, sau một hồi mới ngoái đầu lại.
Giọng nói cũng như người, kiêu căng phóng túng, sắc bén không chỗ nào cố kỵ.
"Tôi muốn mang con gái của tôi đi, chẳng lẽ cũng cần bà đồng ý sao —— mẹ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.