Dung Thành

Chương 19: “Tôi cứ không chết đấy.” Ninh Cốc nói




Đường hầm không phải quá dài, hai bên còn có âm thanh ầm ĩ vọng tới, có người đang chửi nhau, có người đang tranh chấp, có người đang giao dịch, còn có người đang cười sung sướng.
Ninh Cốc cứ đứng ở cửa căn phòng đã không còn lấy một tia ánh sáng đỏ như vậy, nhìn chằm chằm vào Liên Xuyên đã ngã xuống đất bất động.
Cậu cũng không phải người không trượng nghĩa, tuy quan hệ giữa Liên Xuyên và cậu cơ bản còn thuộc về loại quan hệ cay đắng chỉ có giết và bị giết, nhưng những giấc mộng cùng với ảo giác mà cậu không thể thấu hiểu đó đã làm cậu xác định mình có thể lấy được tin tức quan trọng từ chỗ Liên Xuyên, chỉ bằng vào mỗi điểm này, cậu vẫn cứ nên trượng nghĩa cứu giúp hắn.
Hiện tại có ba vấn đề, Liên Xuyên đã chết chưa, chết rồi đương nhiên không cần lo, phán đoán xem có an toàn không và phải cứu như thế nào, là kéo lê người ra, hay đi vào đó cho hai bạt tai lên mặt… Chiêu này là thao tác cứu người cơ bản ở quỷ thành.
“Liên Xuyên.” Cậu lại đứng ngoài cửa gọi một tiếng.
Liên Xuyên vẫn cứ nằm bất động ở nơi đó, không có bất cứ phản ứng nào.
Cảm giác kể cả chưa chết, cứ tiếp tục như vậy sẽ đủ để chết ngắc.
Sau vài giây đứng hình, Ninh Cốc đá mạnh một chân về phía vách động: “A!”
Sau đó lao vào trong phòng, tóm lấy cổ áo Liên Xuyên, ngay lúc muốn tha hắn ra ngoài, lại cảm giác có một cơn đau nhói lan tới từ trên đầu ngón tay.
Cơn đau đớn trong nháy mắt đã lan ra nửa cơ thể, không hề thua kém hai phát súng bị Liên Xuyên bắn giữa đường.
Ninh Cốc đau tới nỗi suýt nữa ngã dập mặt.
Đây hẳn là thứ trang bị nào đó trên đồng phục linh cẩu.
Cậu nghiến răng cố chịu hai giây, quả thực đã nổi giận, nhảy dựng dậy đạp cho Liên Xuyên một cái: “Chết đi linh cẩu!”
Quần áo của mình chạm vào chút thôi cũng không được, cướp quần áo của người khác thì lại nhanh thế không biết!
Bên trong chỗ tối tăm nhất của căn phòng đột nhiên như thể có ai đó đang đi ra, mang theo một cơn gió rất nhẹ.
Tiếp đó là một tiếng thở dài ngay sau tai.
Ninh Cốc không biết mình đã làm được như thế nào, cậu tóm lấy cổ tay Liên Xuyên, gần như là quăng Liên Xuyên ra khỏi căn phòng, thậm chí còn có thể nhìn thấy đầu Liên Xuyên va vào cạnh cửa.
Lúc lao ra khỏi phòng, Ninh Cốc đã hơi áy náy.
…Nếu như Liên Xuyên chết, rất có thể là bị mình quăng chết.
Có điều thời gian áy náy cũng rất ngắn, tiếng thở dài sau tai làm cậu nổi da gà vẫn chưa biến mất, cậu nhanh chóng quay đầu lại, trong phòng là một màu đen kịt, đã không còn bất cứ tiếng động nào nữa.
Bắt nguồn từ phẫn nộ và bực bội, Ninh Cốc vẫn đi trở về ngoài cửa.
“Có chán không?” Cậu quay mặt về phía bóng tối trống không, “Không thì tôi cho ông một cơ hội?”
Bóng tối không đáp lại.
“Không dám đúng không,” Ninh Cốc gật đầu, “Tôi nói cho ông biết, tốt nhất là ông vẫn cứ không dám như thế, làm tôi tức lên thật, tôi có vỡ vụn cũng sẽ làm cho cái chợ ngầm rách nát này của ông vĩnh viễn không có ngày yên ổn.”

Một mảng trống rỗng.
Lúc khôi phục ý thức, Liên Xuyên cũng không cử động, chỉ biết cơ năng của mình vẫn bình thường, trạng thái an toàn, trước khi hiểu rõ tình huống, hắn cần phải giữ nguyên hiện trạng.
Đây là một căn phòng nhỏ, rộng chừng căn phòng trước đó, nhưng trong phòng cũng không trống rỗng, có thứ gì đó, có thể nghe ra được từ động tĩnh của người đang ở phía trước hắn chếch về bên trái.
Liên Xuyên có thể dựa vào âm thanh đặc thù phát ra lúc quần áo cậu ta cọ xát, phán đoán ra được người này là Ninh Cốc.
Có thể nghe ra được động tác của Ninh Cốc đang rất thả lỏng, hẳn là không có nguy hiểm.
Nhưng vào lúc Liên Xuyên muốn mở to mắt ra, tiếng bước chân của một người khác lại vang lên, dựa vào nặng nhẹ của bước chân, có thể đoán được đó là một người phụ nữ đi từ bên ngoài vào.
“Vẫn chưa tỉnh?” Giọng nói của một người phụ nữ vang lên, tuổi hẳn là xấp xỉ với Xuân Tam.
“Nếu bà sốt ruột thì bà có thể sờ luôn bây giờ.” Ninh Cốc trả lời.
Sờ cái gì?
“Thế chẳng có gì hay,” Người phụ nữ nói, “Nhân lúc người ta ngủ rồi sàm sỡ người ta.”
“Bà sờ lúc hắn ta tỉnh thì không phải đang sàm sỡ à?” Ninh Cốc nói.
“Đúng.” Người phụ nữ kia trả lời rất hiển nhiên.
Cái lung ta lung tung gì đây?
Tuy cảm thấy không có đe dọa tới tính mạng, nhưng đoạn đối thoại giữa Ninh Cốc và người phụ nữ này lại khiến cho Liên Xuyên hết sức bất an, hắn mở mắt ra.
Đây là căn phòng nhỏ dùng để giao dịch, vị trí Liên Xuyên đang nằm nằm sâu trong phòng nhất, ngoài cửa và gần cửa chồng không ít thứ thượng vàng hạ cám, tỏa ra hơi thở kỳ quái.
Cổ xưa, hơi thở cổ xưa.
Ninh Cốc ngồi trên một cái ghế bên cạnh hắn, một chân gập đặt trên ghế, một chân khác duỗi ra rất dài, mũi chân còn rất nhàn nhã lắc trái lắc phải.
Ninh Cốc nhìn hắn, lông mày nhướng lên: “Tỉnh rồi.”
Câu này không nói với Liên Xuyên, Liên Xuyên còn chưa kịp trả lời, một người mặc kín tới nỗi không nhìn rõ được cả mặt đột nhiên xuất hiện phía sau Ninh Cốc: “Tôi nhìn xem nào.”
Là người phụ nữ kia.
Liên Xuyên không lên tiếng, muốn ngồi dậy, cựa quậy xong lại phát hiện tay chân mình vậy mà đang bị xích sắt trói lại, đầu kia xích sắt bị khóa thật sâu vào lòng đất.
Không nhốt được hắn, nhưng nếu như cố lấy sức, có thể sẽ gây ra hỗn loạn không cần thiết.
“Để bà ta sờ một cái.” Ninh Cốc vui sướng quơ quơ mũi chân.
“Cái gì?” Liên Xuyên sửng sốt.
“Bà ta cho chúng ta trốn ở đây,” Ninh Cốc gác cánh tay lên tay vịn ghế, quay đầu sang chống ngón tay lên thái dương, nói ra hết sức thản nhiên nhẹ nhàng, “Anh cho bà ta sờ mặt là được.”
Liên Xuyên không nói.
Không phải hắn không muốn nói, hắn căn bản không biết phải nói gì.
Hắn sống hơn hai mươi năm, những trường hợp nguy hiểm, khó khăn, lưỡng nan, tam nan đều đã từng gặp, mục tiêu hung hiểm cỡ nào cũng đã từng giải quyết, nhưng lại mới lần đầu gặp phải chuyện như vậy.
Chuyện căn bản không có bất cứ nguy hiểm nào, nhưng lại không thể hiểu nổi khiến hắn không biết phải phản ứng ra sao.
“Người đâu mà đẹp trai ghê.” Người phụ nữ đi tới trước mặt Liên Xuyên.
Sau đó vươn tay, lúc sắp sờ tới mặt hắn, Liên Xuyên lập tức trật đầu ra sau, bà ta sờ hụt.
“Đẹp.” Người phụ nữ kia lại sờ.
Liên Xuyên lại một lần nữa tránh đi.
“Sao lại thế này!” Người phụ nữ không hề vui vẻ, quay đầu lại nhìn Ninh Cốc, “Đã nói rõ rồi! Nếu hắn ta không để cho tôi sờ, tôi sẽ lập tức ra ngoài nói cho bọn Phúc Lộc!”
“Tôi đã bảo bà không sờ được mà.” Ninh Cốc nở nụ cười.
“Thế thì phải làm sao!” Người phụ nữ nói.
“Bà sờ cậu ta đi.” Liên Xuyên nói.
“Bà ta muốn sờ linh cẩu, kẻ lữ hành ngày nào chả thấy, không thèm sờ.” Ninh Cốc híp mắt lại, vẫn là vẻ mặt rất sung sướng.
Sắc mặt Liên Xuyên đột nhiên lạnh đi.
Ninh Cốc đứng lên, giang tay duỗi thắt lưng, đi đến bên cạnh hắn, khom lưng, lại gần sát ngay trước mặt hắn, hạ thấp giọng nói: “Con dơi đang tìm linh cẩu, anh bị lộ rồi.”
“Bà ta căn bản sẽ chẳng ra được cánh cửa này.” Giọng Liên Xuyên rất lạnh lùng.
“Ngoài giết người ra thì anh không còn biết gì nữa, đúng không?” Ninh Cốc hỏi.
“Đúng.” Liên Xuyên trả lời.
Ninh Cốc ngây người, câu trả lời này quá thành thật, cậu không thể nào phản ứng lại ngay.
Một lúc sau cậu mới chậc một tiếng, quay đầu lại nhìn người phụ nữ kia: “Tôi giúp bà sờ.”
“Thế thành ra gì?” Người phụ nữ không vui.
“Thêm một sợi tóc của linh cẩu nữa,” Ninh Cốc nói, “Trong Thung lũng lạc lối vẫn chưa có ai kiếm được thứ này đâu nhỉ?”
“Lấy ra đây.” Người phụ nữ lập tức duỗi tay, dưới những lỗ hổng trên da là đốt ngón tay bằng kim loại, phía trên còn nạm vụn thủy tinh lóe lên những tia sáng lấp lánh.
“Thế là được rồi đúng không?” Ninh Cốc quay đầu lại nhìn Liên Xuyên.
Liên Xuyên hiện giờ không muốn nảy sinh tranh chấp với Ninh Cốc, hắn vẫn muốn biết năng lực của Ninh Cốc rốt cuộc được kích phát như thế nào, tóm lại là bị động hay có thể chủ động, mà ngày đó cậu ta đã nhìn thấy, cảm nhận được chừng nào từ ký ức của mình
Hắn lựa chọn nhẫn nhịn.
“Đừng có trốn,” Ninh Cốc duỗi tay tới, thấp giọng nói, “Tôi biết động tác của anh nhanh.”
Liên Xuyên không nhúc nhích.
Ninh Cốc nhẹ nhàng phất phất vài cái trên đầu hắn, giật một sợi tóc, sau đó duỗi tay sờ lên mặt hắn.
Trong nháy mắt đầu ngón tay chạm lên da mặt hắn, xích sắt đang cột tay chân Liên Xuyên đột nhiên lạch cạch một tiếng rồi mở ra.
“Đừng có lại đây! Động thủ là tôi kêu lên đấy!” Người phụ nữ đứng bên cạnh sợ tới mức lùi về sau vài bước, “Tôi mà kêu là cả Thung lũng lạc lối sẽ biết hai người đang ở đây!”
“Giết bà bà còn chưa kịp phát ra tiếng.” Ninh Cốc nghiêng đầu nhìn bà ta, “Lại đây.”
Bà ta hơi do dự, rồi đi trở về.
Bàn tay đang giơ lên của Ninh Cốc hạ xuống, sờ soạng lên mặt Liên Xuyên, sau đó xoay người lại duỗi tay tới trước mặt người phụ nữ kia.
Người phụ nữ đập bộp một cái lên tay cậu, rồi nắm lấy sợi tóc kia, cẩn thận bỏ vào một cái chai: “Tôi tìm bộ quần áo cho hắn thay, bộ đồng phục này của hắn ta quá nổi bật.”
“Ừ.” Ninh Cốc trả lời.
Lúc người phụ nữ đang lục lọi đống đồ thượng vàng hạ cám kia, Liên Xuyên đã ngồi dậy.
Ninh Cốc ngồi trở về trên ghế, nhìn hắn một lúc: “Mới vừa rồi là anh làm à?”
Liên Xuyên nhìn cậu, không nói gì.
“Được rồi, vậy thì là tôi,” Ninh Cốc chỉ vào chính mình, “Là tôi.”
Liên Xuyên vẫn cứ không nói gì.
“Tui đỉnh lắm đúng không.” Ninh Cốc lấy ngón tay chọc chọc lên mặt mình.
Không có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Cậu lại chọc chọc hai lần nữa.
Người phụ nữ kia ném một vài cái quần cái áo tới: “Chỉ có từng đó.”
“Có đồ ăn không?” Ninh Cốc hỏi, tiếp tục chọc mấy cái lên mặt mình.
Không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Thất vọng thật.
Liên Xuyên lấy quần áo qua nhìn, là một bộ quần áo mang đậm bản sắc của Con dơi, khâu những phiến kim loại vào những vị trí không hề cần thiết.
Ở nơi này, yêu cầu phòng riêng để thay quần áo là chuyện bất khả thi, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian vào chuyện này, cứ thế đứng dậy, cởi đồng phục trên người mình ra.
Bên trong là một bộ đồ lót sát người, trong ánh mắt đang đăm đăm nhìn vào hắn của người phụ nữ kia rõ ràng có thất vọng, nhưng rất nhanh bà ta đã duỗi tay ra: “Cho tôi bộ đồng phục kia, coi như tiền công.”
Liên Xuyên giơ tay ném bộ đồng phục vào tay bà ta.
Còn chưa kịp phát ra bất cứ âm thanh nào, người phụ nữ kia đã ngã xuống mặt đất.
“Đừng có tham quá.” Ninh Cốc thở dài nhìn bà ta.
Lúc Liên Xuyên thay sang bộ quần áo Con dơi kia, Ninh Cốc thấy trên cánh tay hắn có hai vết thương thật dài màu đen, từ góc độ đang nhìn, hẳn là kéo dài từ xương bả vai tới tận khuỷu tay.
“Mới vừa rồi anh bị thương à?” Ninh Cốc không nhịn được nhíu mày, “Không phải chứ.”
“Vết thương cũ.” Liên Xuyên trả lời ngắn gọn, mặc xong áo khoác.
“Vết thương cũ? Cũ bao lâu?” Ninh Cốc hỏi.
Đến kẻ lữ hành còn không có vết thương cũ, vết thương qua đêm không khỏi đã có thể coi là vết thương nặng, đường đường là linh cẩu mạnh nhất đội dọn dẹp chủ thành, trên người lại mang theo vết thương chưa lành.
Liên Xuyên xoay người sang nhìn cậu, im lặng một lúc rồi mở miệng: “Tôi có vài vết thương không lành được.”
Theo sau những lời này, Ninh Cốc đột nhiên cảm thấy choáng váng, hình ảnh nhanh chóng hiện lên trước mắt làm cậu gần như không thở nổi, tới cuối cùng lúc một bóng đen ập vào trước, cậu vẫn không biết đây là ảo giác hay là hiện thực, chỉ cảm thấy trên bụng như thể bị thứ gì đó sắc bén xẹt qua, cơn đau thấu tim làm cậu phải ôm bụng dựa vào bức tường bên cạnh.
Đợi tới lúc cậu hoàn hồn, Liên Xuyên đã thay xong quần áo, cũng cất gọn đồng phục vào trong túi.
“Nhìn thấy thứ gì?” Liên Xuyên hỏi.
Ninh Cốc nhìn hắn, không nói.
“Là ở đó?” Liên Xuyên liếc mắt nhìn bụng cậu.
“Muốn biết đúng không?” Ninh Cốc chậm rãi đứng thẳng, cánh tay vẫn đang ôm bụng, “Tôi nhìn thấy gì, cảm nhận được gì, muốn biết đúng không?”
Trên mặt Liên Xuyên không có bất cứ biểu cảm nào.
“Anh đến bắt tôi, đây hẳn là nhiệm vụ của anh,” Ninh Cốc nhéo cằm mình, nhìn thoáng qua người phụ nữ đã ngã ra đất vẫn còn đang bất động, giọng hạ xuống rất thấp, “Nhưng anh lại không bắt tôi, chỉ đi theo tôi.”
Liên Xuyên vẫn bất động mặt không cảm xúc như cũ.
Ninh Cốc thừa nhận, đối mặt với loại biến thái đứng trước tình huống gì cũng dường như có thể không gợn sóng không kinh ngạc như Liên Xuyên, cậu thật sự bó tay, mọi phỏng đoán cũng đều không thể nào điều chỉnh được dựa theo phản ứng Liên Xuyên làm ra, chỉ có thể lao xao nói một mình tiếp.
“Giờ lại hỏi tôi chuyện đó,” Ninh Cốc cười, tiến lại gần bên tai Liên Xuyên, “Anh, có bí mật nào đó không thể để người khác biết, mà anh lại không xác định được là tôi đã biết gì, đúng không?”
Liên Xuyên không né tránh, chỉ là cũng nghiêng đầu, nhỏ giọng nói bên tai cậu: “Giờ tôi có thể xác định được, thứ nhất, cậu không những có thể nhìn thấy, mà còn có thể cảm nhận được, thứ hai, cậu chết rồi là có thể giải quyết.”
“Anh không dám giết tôi, nhiệm vụ của anh chắc chắn là phải bắt sống tôi.” Giọng Ninh Cốc có lẫn đắc ý.
“Những vết thương tôi từng chịu,” Liên Xuyên nói, “Đã đủ để cậu chết mười lần rồi.”
Ninh Cốc không nói gì, một lúc sau mới chậm rãi lùi về cạnh tường, rồi nhìn hắn mãi mới mở miệng: “Tôi có một chuyện rất quan trọng cần làm, anh giúp tôi làm xong, tôi sẽ nói cho anh biết.”
Liên Xuyên nhìn cậu.
“Đồng ý không?” Ninh Cốc hỏi.
“Đồng ý.” Liên Xuyên nói.
Lúc đi ra khỏi căn phòng nhỏ, Ninh Cốc cảm giác mình còn xem như khá có thể hòa nhập vào hoàn cảnh của Thung lũng lạc lối, cho nên cậu cần phải mau chóng tìm Con dơi có thể giúp cậu xử lý thẻ thân phận, sau đó rời khỏi đây.
Dù sao, hiện giờ trong Thung lũng lạc lối cũng đang có rất nhiều kẻ lữ hành, một khi tàu rời đi, nơi này có lẽ sẽ trở thành một cảnh tượng khác, cậu sẽ rất khó tránh thoát đám Con dơi không hiểu sao lại cứ nhằm vào cậu.
Nhất là… Cậu quay đầu lại liếc mắt nhìn Liên Xuyên phía sau, người này cho dù đã thay sang quần áo của Con dơi, mà vẫn không thể nào che lấp được khí chất của chủ thành trên người, kể cả ngay bây giờ có một trăm Con dơi cùng nhau chạy tới, cậu cũng có thể liếc mắt đã tìm được Liên Xuyên từ trong đó.
“Người phụ nữ vừa rồi…” Liên Xuyên nói từ phía sau cậu.
“Vì sao lại để cho bà ta sờ anh đúng không, bởi vì tôi bảo sờ tôi thì bà ta không chịu,” Ninh Cốc không kiên nhẫn ngắt lời hắn, “Vì sao lại nghe theo bà ta mà không trực tiếp diệt khẩu, bởi vì đây không phải địa bàn của hai chúng ta, tôi còn có việc phải làm, tốt nhất là không nên chọc vào phiền phức, hơn nữa, quan trọng nhất chính là, tôi phát hiện tôi không thể nào trông cậy vào anh được, tốc độ ngất xỉu của anh còn nhanh hơn tốc độ lúc anh đánh tôi.”
“Đi.” Liên Xuyên nói.
“Tôi vốn đã định hỏi thăm bà ta xem nên đi nơi nào để tìm được Con dơi biết viết số liệu,” Ninh Cốc tiếp tục đi về phía trước, “Kết quả là không hỏi được.”
“Số liệu gì.” Liên Xuyên hỏi.
“Thẻ thân phận của chủ thành,” Ninh Cốc vỗ lên cái túi trên đùi mình, “Tôi muốn đến chủ thành.”
“Cậu không dùng được.” Liên Xuyên nói.
“Tại làm sao mà không dùng được?” Ninh Cốc quay đầu lại.
“Cậu phải chết ở đây, hoặc chết ở phòng thí nghiệm,” Liên Xuyên nói, “Không có con đường thứ ba.”
Ninh Cốc trợn trừng mắt nhìn hắn: “Liên Xuyên, tôi hỏi anh.”
Liên Xuyên im lặng nhìn cậu.
“Anh là người máy à?” Ninh Cốc cau mày, nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Lúc nói ra lời như vậy anh không thấy buồn à? Nói thế nào tôi cũng đã từng cứu anh, lúc anh sắp xếp cách chết cho tôi anh không thấy khó chịu à?”
Liên Xuyên không có phản ứng gì, phảng phất như đã nhập định.
“Tôi cứ không chết đấy.” Ninh Cốc nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.