Dung Thành

Chương 3: “Cậu?,” Liên Xuyên nói, “chạy thôi.”




Đường xá trong chủ thành có hình dạng như một cái bánh xe, tỏa ra ngoài thành lớp này tới lớp khác, khu A là trung tâm, là khu an toàn, trái tim của chủ thành, cách khu A càng xa thì càng nguy hiểm.
Lúc xe chạy đến khu C, khung cảnh trên đường phố cũng đã thay đổi rất nhiều, là hỗn loạn và đổ nát mà Liên Xuyên đã quen thuộc.
So sánh với khu an toàn, đây đã có thể coi là mảnh đất nơi những gì đen tối nảy sinh, ngay cả độ sáng của ánh nắng nhân tạo cũng đã bắt đầu hạ thấp, xung quanh cũng dần dần xuất hiện sương đen trôi nổi trên không trung, như thể vài giọt thuốc màu rơi vào nước.
Khu D là vùng ven cuối cùng có thể được coi là một phần của chủ thành, ra khỏi khu D, xuyên qua cổng vòm thật lớn vắt qua các giao lộ, sẽ ra khỏi phạm vi khống chế của chủ thành.
Bên ngoài là phế tích và hoang nguyên sắt đen – khu vực bị chủ thành vứt bỏ.
Tuy rằng vẫn rất nhiều nơi vẫn còn sót lại dấu vết đủ để nhìn ra được nơi đó đã từng là một bộ phận của chủ thành, thế nhưng dưới cảnh đổ nát thê lương, đều đã sớm trở thành lãnh địa của những “con dơi”.
“Tổ chúng ta đều phụ trách những vụ từ loại II trở lên đúng không?” Lộ Thiên đột nhiên hỏi từ sau lưng.
Liên Xuyên đến biểu cảm cũng lười làm, cứ thế lờ đi luôn câu hỏi của cậu ta.
“Tôi biết quy tắc là khu vực lân cận, nhưng rất nhiều sự kiện BUG trọng đại đều do tổ số sáu xử lý,” Lộ Thiên nói, “Dù sao anh cũng…”
“Hẻm Rượu Tây Nam,” Liên Xuyên đột nhiên dùng giọng nói vững vàng lên tiếng, “La Bàn, Giang Tiểu Cảm bao vây cửa sau, những người khác tiếp tục tọa độ đặt ra từ trước.”
Nói đến một nửa, thân xe lại đột nhiên chuyển hướng, rẽ vào một con hẻm nhỏ bên cạnh giao lộ H1 khu C.
Lộ Thiên chưa chuẩn bị, lực quán tính mạnh làm cho cậu ta nắm lấy thắt lưng Liên Xuyên theo phản xạ có điều kiện, nếu không phải có đai an toàn, cậu ta đã sớm bị văng ra.
“Khu C có đột phát?” Bộ đàm vang lên phản hồi của La Bàn.
Nơi này cách địa điểm mục tiêu xuất hiện không gần, theo lý thì hệ thống sẽ không xuất hiện khác biệt lớn như vậy, nếu như không phải mục tiêu có công cụ, vậy thì sẽ là có tình huống đột phát.
“Đúng.” Liên Xuyên không nhiều lời.
“Hiểu rồi.” La Bàn trả lời rất dứt khoát.
Dưới tình huống không ảnh hưởng tới việc dọn dẹp mục tiêu trong nhiệm vụ, Liên Xuyên có quyền hạn lâm thời thay đổi nội dung nhiệm vụ, vào lúc hệ thống và Liên Xuyên xung đột, tổ viên sẽ xuất phát từ tín nhiệm, lấy phán đoán của hắn làm chuẩn.
“Thả tay ra.” Liên Xuyên nói.
Câu này không phát ra từ bộ đàm, Lộ Thiên sững người lại rồi mới nhanh chóng thả bàn tay đang nắm lấy thắt lưng Liên Xuyên ra.
Cậu muốn cố gắng biểu hiện thành thạo một chút vào lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ, mà vẫn không thể không hỏi một câu: “Mục tiêu đột phát ở đâu?”
“Chú ý nóc nhà.” Xe Liên Xuyên chạy ở tốc độ cao bắt đầu bốc lên.
Thành tích chuyên nghiệp của Lộ Thiên chắc chắn không tệ, nhưng lại rất khó nói phong cách như vậy có thích hợp với đội dọn dẹp hay không, mà trong mấy đội viên chết ở trường học, chỉ có mình cậu ta trở lại, trong chốc lát Liên Xuyên vẫn không thể nào nghĩ ngợi được rõ ràng nguyên do trong chuyện này.
“Hiểu rồi.” Lộ Thiên trả lời, lập tức đảo mắt nhìn chằm chằm mái nhà hai bên, tuy không chỉ có mắt thường, mà ngay cả máy cảm ứng cũng không có bất cứ phát hiện nào, nhưng cậu ta tin tưởng vững chắc vào phán đoán của Liên Xuyên.
Bởi vì Liên Xuyên là một truyền thuyết.
Không chỉ là truyền thuyết của bộ nội phòng, Liên Xuyên còn là truyền thuyết của cả chủ thành.
Sự tích liên quan tới hắn, Lộ Thiên  có thể dễ dàng nói ra được trên năm, còn dễ hơn nói phét ở quán bar, đủ mọi nhiệm vụ bất khả thi, đủ kiểu cầu sinh trong tuyệt cảnh, đủ kiểu… sát phạt quyết đoán.
Không nhìn thấy mục tiêu, sự bất thường cảm nhận được ngay từ đầu cũng đã biến mất, thế nhưng Liên Xuyên vẫn không hề hoài nghi vào phán đoán của mình, hắn giảm tốc độ xe chạy.
Con hẻm này rất dài, sở dĩ được gọi là Hẻm Rượu chính là vì hai bên hẻm đều là những quán rượu nhỏ cao thấp đan xen, tổng cộng 49 quán, tính cả những quán đóng cửa là 61 quán.
Tuy khu an toàn cũng có quán rượu, chất lượng còn tốt hơn, nhưng ngoài việc giá cả cao, còn bởi vì một nguyên nhân là chủ thành cấm đi lại ban đêm, người muốn say một đêm cũng chỉ có thể tới nơi này.
Cho dù nơi này có cũ nát tối tăm như thể vĩnh viễn cũng sẽ không thể thấy được bình minh, thế nhưng đối với rất nhiều người, đây vẫn là một nơi rất tốt để quên đi hết thảy phiền não.
“Không có phát hiện gì.” Giọng La Bàn vang ra từ bộ đàm.
“Thủ.” Nói rồi Liên Xuyên nhảy xuống từ con xe đang dừng lơ lửng, đi vào sâu trong Hẻm Rượu.
Lộ Thiên đi theo sau hắn cũng nhảy xuống khỏi xe, Liên Xuyên quay đầu lại liếc mắt nhìn, vốn định bảo cậu ta đợi lệnh tại chỗ, một lính mới, hôm qua vừa mới chết, ngộ nhỡ hôm nay lại chết nữa, vậy thì cũng hơi thảm quá.
Nhưng do dự xong, hắn lại không mở miệng.
Chết thêm một lần biết đâu sẽ có thể nhìn ra được tại sao Lộ Thiên lại có thể trở thành người duy nhất trở về, dù sao thì hiện giờ đơn xin sinh cũng đã rất khó khăn, càng khỏi phải nói tới reset người trưởng thành đã tử vong.
Sau khi bước theo hắn vài bước, Lộ Thiên đã làm ra một hành động có thể hoàn hảo chứng minh mình là lính mới.
Cậu ta đi về phía cửa quán rượu gần mình nhất, gật đầu với một gã đàn ông cường tráng cả người từ trên xuống dưới buộc bảy tám sợi thắt lưng màu đen kích cỡ khác nhau đang canh ở cửa: “Có phát hiện ra gì bất thường không?”
Tám thắt lưng đen nhìn cậu ta, trong ánh mắt là vẻ lấy làm lạ lùng, một lúc sau mới trả lời: “Có.”
“Cái gì?” Lộ Thiên hỏi.
“Thế mà lại có con linh cẩu tới hỏi đường tao, mày nói xem có bất thường không?” Nói xong, Tám thắt lưng đen lập tức cười tới mức sắp không thở nổi, trên mặt tràn đầy trào phúng.
Lộ Thiên rõ ràng đã không hề nghĩ tới sẽ xuất hiện tình cảnh như vậy, cả người đều khựng lại.
Liên Xuyên xoay người đi qua.
Tám thắt lưng đen vẫn còn đang cười: “Không phải là bất thường lắm à? Đừng nói tối nay, tính cả hôm qua ngày mai hôm kia, cũng quá bất th……”
Liên Xuyên duỗi tay ấn lên yết hầu Tám thắt lưng đen.
Cả người Tám thắt lưng đen cứng đờ lại trong vòng một giây, tiếp đó liền ôm lấy cổ đau đớn khom người lại.
Lộ Thiên thậm chí còn không nhìn rõ Liên Xuyên đã làm gì, chỉ biết sau khi tên canh cửa khom lưng, Liên Xuyên đi vào trong quán rượu.
Cậu ta nhanh chân đuổi theo.
Trong quán có không ít người, phát hiện có người tiến vào, tất cả đều quay đầu sang.
Nhìn thấy trang bị trên người bọn họ, lại đều quay đầu trở về.
“Đội dọn dẹp sao lại chạy tới đây?”
“Mẹ kiếp, một lũ linh cẩu.”
“Nói nhỏ thôi.”
“Sợ rắm gì……”
Giọng đều rất khẽ, nhưng lại đều nghe được tiếng.
Liên Xuyên không nói gì, chỉ chậm rãi đi xuyên qua đám đông, hắn có thể cảm nhận được một thứ hơi thở nào đó, tuyệt đối không phải mục tiêu trong nhiệm vụ, nhưng trùng hợp lại làm cho hắn cảm thấy bất an, là loại bất an không thể để bất cứ kẻ nào phát hiện ra.
Giữa yên tĩnh ồn ào, Liên Xuyên đẩy cửa sau quán rượu ra, đi ra ngoài.
Đứng trong con hẻm phía sau một lúc, cơn bất an biến mất, hắn đã đánh mất mục tiêu này.
Lộ Thiên đứng phía sau hắn, không nói gì, nhưng nghe ra được nhịp thở hơi nặng nề.
“Cậu lớn lên ở đâu?” Liên Xuyên hỏi.
“Khu xanh hóa.” Lộ Thiên trả lời.
“Chẳng trách,” Liên Xuyên quay đầu lại nhìn cậu ta, khu xanh hoá là một trong những khu vực ổn định quan trọng nhất của chủ thành, cư dân sống ở đó đều không phải người có thân phận bình thường, “Giờ là bài học đầu tiên lúc cải trang vi hành.”
Lộ Thiên nhìn hắn.
“Tất cả mọi người đều căm ghét đội dọn dẹp.” Liên Xuyên nói.
Lộ Thiên không nói gì, nhíu mày.
Liên Xuyên không biết có phải đây mới là lần đầu cậu ta nghe thấy có người dùng từ “linh cẩu” này để hình dung đội viên đội dọn dẹp không, nhưng Lộ Thiên chắc chắn có biết, trong đủ loại truyền thuyết thượng cổ của chủ thành, linh cẩu chính là tên gọi khác của tử thần.
Chỉ cần đội dọn dẹp xuất hiện, nghĩa là có người sắp sửa tan biến, bất kể người này dưới con mắt người thường là người tốt hay người xấu, đội dọn dẹp vĩnh viễn sẽ gắn liền với cái chết.
Thể dị thường ở khu C đã biến mất, Liên Xuyên biết mình cũng không phán đoán sai, nhưng thể dị thường thực sự đã biến mất.
“Tọa độ đặt ra ban đầu.” Liên Xuyên nói.
“Nhận được.” Từ bộ đàm lần lượt vang lên giọng của La Bàn và Giang Tiểu Cảm.
Nửa tổ lại xuất phát một lần nữa.
Thời gian sau đó, Lộ Thiên không hề mở miệng lại nữa, từ hình ảnh giám sát trên kính bảo hộ, Liên Xuyên có thể nhìn thấy cậu ta vẫn luôn quan sát trái phải, trạng thái rất cảnh giác.
Liên Xuyên cảm thấy rất tốt, thanh tịnh hẳn.
Giao lộ H3 khu D nằm rất gần cột mốc cuối cùng của chủ thành, cũng chính là một trong những cổng vòm đó, nhưng mục tiêu trong nhiệm vụ vẫn chưa xuyên qua cổng vòm để rời đi, có khả năng là bởi vì đang trong thời kỳ ngày lễ mừng, quân đội bộ nội phòng tăng cường tuần tra biên giới.
Sau khi bọn họ tới, quỹ đạo biểu hiện mục tiêu vẫn luôn quanh quẩn ở xung quanh giao lộ.
“Không chỉ một,” Liên Xuyên nói, “Chú ý vũ khí.”
Xe của La Bàn đi từ phía sau tới, đỗ song song bên phải xe hắn mười mét, đây là đội hình thường quy của bọn họ, chỉ cần không xảy ra chuyện ngoài ý muốn như ở trường học, thì công việc tiếp theo của bọn họ chính là siết chặt vòng vây, ngắm chuẩn thu gom.
Có hai bước mà thôi.
“Đã phát hiện mục tiêu.” Giang Tiểu Cảm nói.
Trên kính bảo hộ hiển thị tọa độ.
Vòng vây của tổ nhanh chóng thu hẹp về phía tọa độ.
“Tình huống của mục tiêu?” La Bàn xuống xe, hỏi một câu, bọn họ đã cách mục tiêu rất gần.
Mục tiêu ở ngay phía sau một tấm biển quảng cáo rất lớn bị đổ ngã phía trước.
“Hai,” Giang Tiểu Cảm trả lời, “Không thấy rõ, hình thái không giống nhân loại bình thường.”
“Hệ thống chỉ đưa ra một mục tiêu.” La Bàn nói.
“Rà quét lưu trữ số liệu mục tiêu.” Liên Xuyên nói.
Lộ Thiên muốn đi theo hắn lại gần biển quảng cáo, Liên Xuyên ra hiệu cho cậu ta đứng chờ tại chỗ.
Lộ Thiên rất không tình nguyện, nhưng vẫn dừng lại, chỉ giơ máy thu gom trong tay lên, ngắm về phía biển quảng cáo.
Liên Xuyên và La Bàn, một trái một phải tiếp tục đi về phía trước.
Kính ngắm có thể tinh tường nhìn thấy chữ trên biển quảng cáo, tuy rằng màu đã bị tróc ra nhiều, còn bị đổ.
Hãy để ánh nắng chủ thành đánh thức bạn mỗi sớm mai.
Là quảng cáo bất động sản.
Từ lần đầu tiên Liên Xuyên đi ngang qua đây, tấm biển quảng cáo này đã dùng tư thế như vậy để tồn tại, không biết đã bao lâu, như thể đang chứng minh, ánh mặt trời đánh thức bạn mỗi sáng sớm chỉ là một mộng cảnh đang sụp đổ.
Chủ thành từ lâu đã không có đủ không gian và vật tư để chứa đựng thêm nhiều người.
“Đội dọn dẹp,” La Bàn đi về phía trước, tới phía trước Liên Xuyên, nói về hướng của biển quảng cáo, “Căn cứ theo tiêu chuẩn nhân khẩu dư thừa số 109 của sở thành vụ, các người đã bị hệ thống xác nhận, hiện giờ đội dọn dẹp sẽ theo thông lệ tiến hành thu gom với các……”
La Bàn còn chưa nói xong, một cái bóng từ phía sau biển quảng cáo đã đột nhiên nhảy lên trên không trung, độ cao và cự ly dự tính rõ ràng đều vượt trội so với người thường.
Đây là kẻ hệ thống không giám sát được, không phải nhân khẩu dư thừa của chủ thành.
“Con dơi.” Liên Xuyên phát hiện bên dưới làn da đã thối rữa trên mặt trước cẳng chân kẻ này, chỗ xương bị lộ ra ngoài được một lớp kim loại bao phủ, chỉ cần nhìn vào loại trang bị quá hardcore này, đã có thể đoán chắc, đây là dân lang thang trên hoang nguyên sắt đen.
Con dơi nhảy vọt lên, nhào về phía Lộ Thiên.
Phát thứ nhất của La Bàn bắn chệch, lúc con dơi hạ xuống đất, nó đã cách trước mặt Lộ Thiên chưa tới hai mét.
“Đại Ca lên đi.” Tư thế Liên Xuyên ôm máy thu gom vẫn chưa hề thay đổi, không quay đầu lại, không yểm hộ, đúng khoảnh khắc mục tiêu trong nhiệm vụ ló đầu ra từ phía sau biển quảng cáo trong kính ngắm, hắn ấn xuống nút.
Mục tiêu bị bắn trúng, một mảng bụi mù đen đen xám xám bay lên.
Cùng lúc những mảnh vụn bị cuốn vào trong máy thu gom, một bóng đen thon dài mạnh mẽ vụt ra từ trong bóng tối, xuyên qua giữa Lộ Thiên và con dơi, móng vuốt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo vung tới.
Con dơi ngã xuống đất.
Đây là con linh miêu tai đen “cộng sự” thần long thấy đầu không thấy đuôi trong truyền thuyết của Liên Xuyên.
Lộ Thiên phản ứng cũng coi như nhanh nhạy, cánh tay lập tức đè thấp, máy thu gom và súng trên cánh tay đồng thời nhắm về phía con dơi đã ngã xuống đất.
Người trong tổ đều không cử động, nhường cơ hội bắn chết con dơi cho lính mới.
“Linh cẩu!” Con dơi phun từ kẽ răng ra một câu, “Chết hết đi! Bọn mày đều đáng chết!”
Lộ Thiên hẳn chỉ có một phần nghìn do dự, nhưng chắc chắn cậu ta có do dự.
Dù sao thì chỉ cần nhấn nhẹ xuống cái nút này, bất kể là dư thừa hay con dơi hoặc thứ gì đó khác, đều sẽ vĩnh viễn tiêu tan trong không khí, mọi ký ức cũng đều rơi rụng đi như vậy, chậm rãi tan vào màn sương đen bên ngoài ánh nắng, tất thảy những thứ đã từng có được, dẫu là vui hay buồn, dẫu là muốn quên đi hay muốn ghi nhớ……
Một luồng sáng hẹp xẹt qua, con dơi phảng phất như bị nhiệt độ tới mấy vạn độ thiêu cháy thân thể.
Lúc Lộ Thiên lấy lại tinh thần, những mảnh vụn thân thể nhỏ như tro bụi của con dơi bị Liên Xuyên bắn trúng đã bao quanh cậu ta, cậu ta thậm chí còn cảm thấy sặc.
Mới vừa lấy lại được tinh thần, cậu ta đã lại một lần nữa sững sờ giữa đám bụi mù mang theo hơi thở tử vong này.
“Thu đội.” Liên Xuyên xoay người rời đi.
La Bàn đẩy Lộ Thiên, đẩy cậu ta ra khỏi đám bụi vẫn chưa tan hết.
“Cải trang vi hành bài thứ hai,” Liên Xuyên lên xe, “Đừng cho con dơi nói chuyện.”
Lộ Thiên đứng thẳng bất động, nhìn hắn.
“Ba giây.” Liên Xuyên nói.
Lộ Thiên nhảy lên xe, thở phào một hơi.
“Kẻ lữ hành thì sao?” Cậu ta hỏi từ phía sau, “Lối vào sắp mở ra rồi, bọn họ sẽ tới, nếu như gặp được thì bình thường phải xử lý thế nào?”
“Cậu?” Liên Xuyên nói, “Chạy thôi.”
“Chốc đi làm mấy chén không?” Giọng Giang Tiểu Cảm vang lên từ bộ đàm, “Trước nhiệm vụ tiếp theo.”
Người trong tổ đều tán thành.
“Vậy…” Lộ Thiên dường như đã bình tĩnh lại, “Tôi đi được không?”
“Đi được, cậu lại đây ngồi cùng xe với tôi.” La Bàn nói.
Lộ Thiên ngây người: “Vì sao?”
“Anh ấy không uống rượu.” La Bàn nói.
“À.” Lộ Thiên xuống xe, chạy tới leo lên xe La Bàn.
Liên Xuyên quay đầu xe, biến mất ở giao lộ.
Một bóng đen thoảng qua mái nhà, rồi cũng biến mất theo.
“Con mèo kia…,” Lộ Thiên ngửa đầu.
“Đó không phải mèo,” La Bàn nói, “Gọi là Đại Ca, nhớ kỹ đấy.”
“Đại Ca.” Lộ Thiên gật đầu.
Thời gian mỗi một lần ánh nắng của chủ thành sáng lên, đều ngắn hơn lần trước đó, đều tối tăm hơn lần trước đó.
Tuy là thay đổi như vậy rất nhỏ, mắt thường không thể nào cảm nhận được, nhưng nếu như cứ cách 30 lần, 60 lần hoặc là mấy trăm lần lại kiểm tra, thì sẽ có thể phát hiện ra được.
“Thế nào?” Cửu Dực ngồi trên một tảng đá… không, là một cục sắt trông rất giống đá, không hề thoải mái ra làm sao, nhưng trên hoang nguyên sắt đen cũng chỉ có thứ kim loại này, hơn nữa đây là nơi duy nhất có thể nhìn thấy tòa tháp cao nhất của chủ thành.
Tòa tháp có tên là Gai Sáng.
Nói trắng ra thì, chính là một cái gai phát ra ánh sáng.
Ánh nắng đã trở nên tối tăm, gã đã ngồi ở đây cả ngày.
Nhìn chằm chằm vào cái gai sáng nhất cao nhất của chủ thành mất đi ánh sáng, phảng phất như ánh sáng trên thế giới này đều nằm ở chủ thành.
Đây là lần đầu tiên gã đi lên mặt đất từ sau ngày lễ mừng trước đó.
Bầu không khí không tệ, mà lại hoang vắng vô cùng.
“Không mang ra được.” Một người ngồi xổm cạnh đó trả lời.
“Ai hỏi mày chuyện này, chắc chắn không mang ra được.” Cửu Dực nhíu mày.
“Thế sao còn bảo mang?” Người đang ngồi xổm hỏi, “Chúng ta cũng tổn thất mất một người.”
“Mày bị ai đổi mất não rồi à? Đi theo tao bao lâu rồi, đến chuyện này cũng không hiểu?” Cửu Dực liếc mắt nhìn nó, xác nhận đây đúng là tùy tùng Phúc Lộc đã đi theo mình một quãng thời gian, “Chịu trả giá cao, thì mang, sống chết mặc xác, người của ai cũng mặc xác, chịu đi không phải chỉ vì toan tính chút lợi này thôi à, dù sao chết rồi cũng có.”
“… À,” Phúc Lộc nghĩ ngợi, “Hiểu rồi, anh hỏi về con đường tiến vào chủ thành à, đều chặn lại rồi, vừa rồi Thọ Hỉ mang theo người lượn một vòng, mất mất hai, bị thủ vệ thành bắn thành vụn rồi.”
Cửu Dực thở dài: “Sống sót không có ý nghĩa gì, có thể đi đội hộ vệ đăng ký làm lá chắn thịt mà.”
“Cũng không phải,” Phúc Lộc cũng thở dài, nhìn ra xa, cắn răng, “Đó vốn dĩ nên là địa bàn của chúng ta!”
“Xuỵt, đừng để cho kẻ lữ hành nghe thấy,” Cửu Dực dựng thẳng ngón trỏ, nở nụ cười, giọng nói vang vọng quỷ dị giữa hoang nguyên kim loại trống trải, “Bọn họ cũng nghĩ như vậy đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.