Dung Thành

Chương 33: “Tôi là ai.” Liên Xuyên nói




“Tôi tên là Phạm Lữ,” Ông già đẩy cánh cửa ra, “Gọi tôi chú Phạm là được.”
“Ừm,” Ninh Cốc đi theo sau ông ta và Đại Ca vào trong, “Chú Phạm.”
“Chú Điên cậu nói,” Phạm Lữ hỏi, “Là ai?”
“Một kẻ lữ hành ở quỷ thành,” Ninh Cốc nói, “Mắt hai người trông rất giống nhau.”
“Ồ,” Phạm Lữ nghĩ ngợi, “Những chỗ khác thì không giống à?”
“Không giống lắm,” Ninh Cốc rất cẩn thận, cậu tin Đại Ca, nhưng không tin ông già này, “Cho nên tôi mới phải che mặt chú lại.”
Phạm Lữ không truy hỏi tiếp, chỉ gật đầu: “Sẽ không có hai người rất giống nhau.”
Chủ thành khống chế dân số, không cặp cha mẹ nào được phép có hai con, ngay cả những kẻ lữ hành rời đi từ chủ thành, cũng bởi vì vấn đề tài nguyên, mà có rất ít con, chứ đừng nói là hai con, cặp anh em duy nhất nhà Đinh Tử, Đinh Tử còn là nhặt được.
Nhưng Phạm Lữ và chú Điên trông thật sự rất giống nhau, tuy trên mặt chú Điên toàn là râu tóc rối tung, nhưng Ninh Cốc đã ở cạnh chú lâu, ít nhiều vẫn sẽ nhìn ra được, tựa như một người quen thuộc, chỉ cần nhìn thấy đường viền thôi cũng có thể nhận ra  được.
Nhưng cậu không nói nhiều, ai biết được Phạm Lữ này có lai lịch thế nào.
Căn nhà của Phạm Lữ nằm ngay bên này bức tường kim loại, nằm dưới lòng đất của một toà nhà cũ bị bỏ hoang.
Toà nhà bên trên hẳn đã từng là một sàn giao dịch rộng lớn phồn hoa, đoạn cầu thang từ cửa vào xuống đến bên dưới phảng phất như đang đi xuyên qua một mê cung, cũng may Ninh Cốc đã có kinh nghiệm ở Thung lũng lạc lối, đây vẫn coi như đơn giản, nhớ kỹ rẽ trái phải mấy lần là được.
“Cậu ở đây sẽ an toàn,” Phạm Lữ cầm một cái đĩa tới đặt lên bàn, trên đĩa là nước và một hộp đồ phân phối, “Không có đồn thành vệ, đội tuần tra mỗi ngày chỉ tuần tra bên ngoài một lần.”
“Ừm.” Ninh Cốc ngồi xuống bên cạnh bàn.
“Cậu ngủ trong căn phòng kia, có giường,” Phạm Lữ chỉ vào một cánh cửa nhỏ, “Tôi và Đại Ca ở bên ngoài.”
“Đại Ca sống ở đây?” Ninh Cốc ngạc nhiên.
Quay đầu qua xem, nhìn thấy trong góc có một cái võng ba tầng, trông vừa lớn vừa êm, Đại Ca đã nhảy lên tầng trên cùng, nhắm hai mắt lại.
“Không hay ở đây,” Phạm Lữ nói, “Lúc có nhiệm vụ thì ở nhà Liên Xuyên.”
“Liên Xuyên thế nào rồi?” Lúc nghe thấy cái tên này, Ninh Cốc lập tức hỏi ngay một câu, nếu đã thân với Đại Ca, ông ta chắc chắn phải biết tình hình hiện giờ của Liên Xuyên.
“Vào sở thành vụ chưa thấy ra,” Phạm Lữ rót nước vào cốc, chậm rãi uống một ngụm, “Làm chấn động cả chủ thành, một nửa lực lượng vũ trang của chủ thành giờ vẫn đang thủ bên ngoài sở thành vụ.”
“Anh ta có bị thương không?” Ninh Cốc hỏi, “Anh ta bị bắt đi hay tự đi vào?”
“Cậu ta không dễ bị thương được đâu,” Phạm Lữ nở nụ cười, “Bắt trưởng quan thứ hai của sở thành vụ đi vào.”
“Bao lâu nữa mới ra ngoài được?” Ninh Cốc hỏi.
“Chuyện này thì khó nói,” Phạm Lữ nói, “Có thể sẽ không ra được…”
“Cái gì?” Ninh Cốc đứng phắt dậy, “Không ra được?”
“Xông thẳng vào cơ quan hành chính tối cao của chủ thành,” Phạm Lữ không hề bị giật mình bởi hành động của cậu, chỉ ngước mắt lên bình tĩnh nhìn cậu, “Là tội nghiêm trọng phải bị lập tức phá hủy, cho dù sở thành vụ cân nhắc những chuyện cậu ta đã làm vì chủ thành, muốn trừng phạt nhẹ, vậy thì cũng sẽ là reset…”
Đại Ca xoay người trên võng, mũi thở mạnh ra một hơi.
“Cũng phải, không có khả năng là reset,” Phạm Lữ suy nghĩ, “Có ai ở chủ thành là không biết đến linh cẩu Liên Xuyên, vậy chỉ có thể giam giữ cả đời, không khác phá hủy là bao, nói chung là không ai có thể gặp lại cậu ta nữa, cho nên biết đâu sẽ trục xuất.”
“Trục xuất?” Ninh Cốc nhìn chằm chằm vào ông ta, “Trục xuất đến đâu?”
“Không thể nào là Thung lũng lạc lối được, thi nhân vẫn đang ở đó, bình thường sẽ là…” Phạm Lữ nói, “quỷ thành.”
“Nếu trục xuất đến quỷ thành thì tốt.” Ninh Cốc ngồi trở về trên ghế.
Phạm Lữ bật cười, cười rất to tiếng.
“Cười cái gì?” Ninh Cốc bực bội nhìn ông ta.
“Một linh cẩu, một linh cẩu giết vô số kẻ lữ hành, bị trục xuất đến quỷ thành, không có trang bị, không có chi viện, không có tài nguyên sinh tồn, sẽ rơi vào cảnh thế nào,” Phạm Lữ cười nói, “Cậu cảm thấy tốt?”
“Có tôi này.” Ninh Cốc nói, “Tôi có thể bảo kê cho anh ta.”
“Ngốc,” Phạm Lữ nói, “Cậu sẽ không thể nào gặp được cậu ta, cậu nghĩ rằng trưởng đoàn là người ăn chay? Một người có thể làm cho quỷ thành bình an vô sự bên cạnh chủ thành nhiều năm như vậy, chắc chắn không phải là nhà hảo tâm gì.”
Bàn tay đang cầm lấy khối phân phối của Ninh Cốc dừng giữa không trung.
“Cậu được trưởng đoàn nuôi lớn?” Phạm Lữ lại gần cậu có vẻ rất có hứng thú, “Cậu…”
Ninh Cốc hung hăng ném khối phân phối về lại hộp, đứng dậy đẩy Phạm Lữ sang một bên, đi vào buồng trong, đóng sầm cửa lại.
“Tôi nói sai gì à?” Phạm Lữ nhìn về phía Đại Ca.
Đại Ca ngáp một cái, dùng chân dụi mắt mình, không để ý đến ông ta.
“Ninh Cốc à,” Phạm Lữ đi tới bên cạnh cánh cửa vào buồng trong, “Cậu có thể dùng thẻ thân phận của Liên Xuyên, tôi đã sửa hộ cậu rồi, nhưng nếu cậu muốn ra ngoài thì phải nói với tôi, chẳng may bị ai đó phát hiện, tôi sẽ không để cho cậu trở về đây nữa.”
Cửa bất thình lình mở ra, Ninh Cốc đứng bên trong cửa: “Tôi đây nói cho ông biết, giờ tôi sẽ ra ngoài, có bị phát hiện hay không tôi cũng đều sẽ không quay trở lại nơi này.”
“Học cách nhẫn nhịn,” Phạm Lữ vừa nói vừa đóng cửa lại cho cậu, “Biết co biết duỗi mới sống sót được.”
Buồng trong hẳn là nơi bình thường Phạm Lữ ở, thu dọn rất ngăn nắp, gọn gàng hơn nhiều căn phòng của Ninh Cốc ở quỷ thành, trên giường còn có một tấm nệm vừa dày vừa êm.
Ninh Cốc kiểm tra khắp một vòng, tuy không biết mình đang kiểm tra gì, nhưng cũng chắc chắn rằng không có gì bất thường.
Cậu nằm lên trên giường.
Thú thật thì, kể từ ngày rời khỏi quỷ thành, cậu vẫn chưa hề được ngủ một giấc nào trên thứ gì dễ chịu như vậy, chật vật mãi cho tới giờ, cậu đã quá mệt mỏi.
Nhưng lại không ngủ được.
Cậu cầm túi da tới, lấy từng thứ bên trong ra ngắm nghía tỉ mỉ một lần.
Lúc sửa soạn đồ đạc, Đinh Tử ngồi đối diện cậu, nói chuyện với cậu.
Lúc đó, cậu chỉ muốn đến xem chủ thành, Đinh Tử lại sợ cậu sẽ không trở về được… Đinh Tử giờ đã thế nào rồi? Quỷ thành có xảy ra chuyện gì không? Trưởng đoàn…
Thôi.
Cậu buồn bực ngồi dậy, cầm lấy chiếc giày mình đã cởi ra, lần mò bên trong cổ giày, lấy ra viên “chìa khóa bí mật” kia.
Thứ này đã từng bị Phúc Lộc bỉ bôi, chẳng đáng giá, có tới mấy trăm viên.
Nhưng cậu không tin lắm, một thứ không đáng giá sao có thể khiến cho cả đám con dơi dù có phải đuổi tới chủ thành cũng muốn tóm được cậu.
Chắc chắn không có tận mấy trăm viên.
Kể cả không phải một viên đi nữa, nhiều nhất cũng chỉ có mấy chục viên.
Cậu giơ viên bi lên trước mắt, dùng một con mắt quan sát chăm chú, xem thật kỹ.
Vẫn không nhìn ra được điều gì đặc biệt như trước, chỉ có thể nhìn thấy trên bề mặt có rất nhiều lỗ hổng.
Trên bàn nhỏ cạnh giường có đặt một ngọn đèn, sáng hơn nhiều so với bình chiếu sáng ở quỷ thành, Ninh Cốc nắm viên bi lại gần đèn, ánh sáng hơi chói mắt.
Cậu híp mắt lại, chậm rãi xoay viên bi.
Xem tới nỗi mắt đã sắp mù.
Cuối cùng cũng phát hiện ra, mấy lỗ nhỏ đó không to bằng nhau, có lỗ lớn hơn một chút, có lỗ nhỏ hơn một chút, khác biệt hết sức nhỏ, thoạt nhìn hơi hỗn loạn, nhưng nhìn kỹ sẽ nhận ra, giữa chúng đều có quy luật, mấy lỗ hổng to hơn và mấy lỗ hổng nhỏ hơn, xếp hàng cách đều nhau.
Xem tới lúc hai mắt cay xè, nước mắt sắp chảy, Ninh Cốc mới coi như chắc chắn.
Cứ tám lỗ hổng lớn nhỏ khác nhau tạo thành một tổ, trình tự sắp xếp giống nhau, dựa theo sắp xếp này, phủ kín toàn bộ bề mặt viên bi.
Chắc chắn là có ý nghĩa nào đó.
Ninh Cốc nhớ kỹ thứ tự sắp xếp, thả viên bi về túi ẩn bên trong cổ giày.
“Tôi không thể bảo đảm chuyện sau khi cậu gặp mặt nhân viên quản lý,” Bộ trưởng Trần nhìn Liên Xuyên, “Thể thí nghiệm đi đầu mất khống chế là một chuyện rất nghiêm trọng, hệ thống sẽ phản ứng trước nhân viên quản lý, cậu cần phải bảo đảm an toàn cho chính mình.”
“Hiểu rồi.” Liên Xuyên nói.
Bộ trưởng Trần lùi về phía sau một bước, cánh cửa toa vận chuyển đóng lại.
Liên Xuyên bắt đầu đi về nơi không rõ nằm sâu chừng nào dưới lòng đất, vẫn như lúc trước, xung quanh là một màu đen tĩnh lặng.
Bộ trưởng Trần làm theo yêu cầu của hắn, báo cáo với nhân viên quản lý rằng thể thí nghiệm đi đầu mất khống chế, thông tin này sẽ được truyền đạt tới nhân viên quản lý thông qua hệ thống, trước lúc nhân viên quản lý nhìn thấy thể thí nghiệm đi đầu mất khống chế này, hệ thống cần phải bảo đảm an toàn cho nhân viên quản lý, tiêu diệt mọi đe dọa mà thể đi đầu có khả năng mang tới.
Sau khi cánh cửa trước mắt mở ra, trước lúc gặp được nhân viên quản lý, Liên Xuyên không biết được chuyện gì sẽ xảy ra.
Chủ thành chưa từng có tiền lệ như vậy, không một ai biết, dưới tiền đề phải bảo đảm an toàn cho nhân viên quản lý, hệ thống sẽ xử trí ra sao.
Toa vận chuyển dừng lại.
Liên Xuyên nhìn xuống phía dưới cửa, tránh ánh sáng mạnh sắp xuất hiện.
Đuôi mắt liếc thấy cửa mở về hai bên, lúc cánh cửa chỉ mới mở rộng một khoảng bằng nửa người, hắn đã phát hiện ở vị trí camera theo dõi trên trần hành lang phủ kín ánh sáng mạnh ngoài cửa có một điểm sáng màu đỏ.
Trước lúc chùm tia sáng bắn ra từ điểm sáng màu đỏ, Liên Xuyên đã nghiêng người tới bên cửa, dán phía dưới chùm tia sáng này lao vào hành lang.
Lần này, hắn không phán đoán chùm tia sáng từ điểm đó sẽ bắn theo hướng nào nữa, mà trực tiếp bật nhảy đạp một chân lên tường, lúc bay lên giữa không trung thì đá mạnh vào vị trí điểm đó.
Kim loại va chạm phát ra một tiếng vang thật lớn.
Liên Xuyên có thể phán đoán ra được vị trí đó đã bị mình đá lõm đi.
Ánh đỏ biến mất.
Nhưng biện pháp xử trí của hệ thống không thể nào chỉ có mỗi vậy, Liên Xuyên không có thời gian tiếp tục chờ đợi nữa, cùng lúc hạ xuống đất, hắn lao tới cuối hành lang, đá một phát vào cửa phòng tiếp khách của nhân viên quản lý.
Cửa lặng lẽ mở ra, không một tiếng động.
Trên bàn bán nguyệt đối diện cửa có đặt ba món vũ khí hắn quen thuộc, là vũ khí đội dọn dẹp thường dùng để phá hủy nhất.
Trước lúc vũ khí kích hoạt, hắn đã cầm lấy món vũ khí chính giữa, xoay người nã một phát súng về phía hành lang, thể thí nghiệm bên ngoài vẫn chưa lao được vào cửa bị hóa thành từng mảnh vụn đen.
Hai món vũ khí khác trên bàn đều bị tắt.
Cánh cửa phòng tiếp khách cũng đóng lại.
“Thả vũ khí xuống.” Giọng Tiểu Hồng vang lên.
Liên Xuyên ném khẩu súng trở về trên bàn, đi đến đối diện bàn, đứng lại.
“Đâu có mất khống chế mà.” Tiểu Hồng nói.
“Nói dối,” Tiểu Lam Tiểu Lục nói, “Tại sao lại nói dối?”
“Bởi vì tôi muốn gặp nhân viên quản lý.” Liên Xuyên trả lời.
“Hành vi của anh đã vi phạm quy định.” Tiểu Hồng nói.
“Tiền đề là tôi phải sống sót,” Liên Xuyên nói, “Tôi phải tiêu diệt mọi mối đe dọa.”
Nhân viên quản lý im lặng một lúc, rồi Tiểu Lam Tiểu Lục lên tiếng: “Đúng vậy.”
“Đúng vậy.” Tiểu Hồng cũng nói.
“Tôi là ai.” Liên Xuyên nói.
“Thể thí nghiệm đi đầu của kế hoạch trái quy tắc.” Tiểu Hồng trả lời.
“Nguồn gốc cơ thể mẹ?” Liên Xuyên lại hỏi.
“Dữ liệu giữ lại từ chủ thành đời trước.” Tiểu Hồng trả lời.
“Cưỡng chế kết hợp với Betelgeuse ở hoàn cảnh nằm ngoài phòng thí nghiệm,” Liên Xuyên nhìn ba cái ghế trống, “có tính khả thi về mặt lý thuyết không.”
“Vượt quá phạm vi trả lời.” Giọng Tiểu Lục Tiểu Lam vang lên.
Lúc Lôi Dự đi từ khoang ngủ ra, Xuân Tam đang ngồi ở phòng khách, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nghe thấy tiếng bước chân của Lôi Dự, Xuân Tam quay đầu sang, mỉm cười nhìn gã: “Kỳ nghỉ kết thúc rồi.”
“Chốc nữa anh tới bộ nội phòng,” Lôi Dự mặc áo khoác, “Tình hình thế nào rồi?”
“Đi cùng em đến sở thành vụ luôn đi,” Xuân Tam nói, “Xuyên bắt cóc Trần Phi, đã đi gặp nhân viên quản lý rồi.”
“Cái gì?” Lôi Dự bàng hoàng dừng động tác lại.
“Thời gian gặp nhân viên quản lý là một tiếng,” Xuân Tam nói, “Sau khi ra, sở thành vụ sẽ công bố quyết định xử lý nó.”
“Nhân viên quản lý gặp nó?” Lôi Dự hỏi, “Lý do?”
“Thể thí nghiệm đi đầu mất khống chế.” Xuân Tam day thái dương, “Nó biết rồi.”
“…Đi thôi.” Lôi Dự nói.
Bên ngoài sở thành vụ vẫn còn thành vệ, nhân số nằm ở quy mô đến ngày lễ mừng cũng chưa từng có.
Từ cổng đến văn phòng, mọi khuôn mặt nhìn thấy dọc đường đều trông có vẻ rất trầm trọng.
Trong phòng họp có không ít người đang đứng, trừ trưởng quan tối cao Thân Nghị của bộ nội phòng đang mở họp cùng lúc đó, những bộ trưởng khác đều có mặt.
Lúc Lôi Dự đi vào phòng họp, tất cả mọi người đều nhìn về phía gã.
Con át chủ bài của đội dọn dẹp, đội viên mà đội trưởng Lôi coi trọng nhất, hiện giờ đang thông qua bắt cóc bộ trưởng, nói chuyện riêng với nhân viên quản lý, trong ánh mắt của mỗi người đều chứa đầy những cảm xúc phức tạp.
Bình yên mà chủ thành đã nỗ lực giữ vững nhiều năm như vậy, lụn bại mà tất cả mọi người đều cố gắng làm ngơ rồi lại không thể tránh khỏi, dường như đều đã bị xới lên từng chút một theo hành động này của Liên Xuyên.
Mang theo nôn nóng và bất an, hiện ra trước mặt mỗi người.
Dù tất cả mọi người đều đã hiểu rõ trong lòng, nhưng người vạch ra vết rách đầu tiên vẫn sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Lôi Dự không hề nói gì, đi tới một góc.
Đứng bên cạnh Tiêu Lâm.
“Tỉnh ngủ chưa?” Tiêu Lâm hỏi.
“Cũng ổn,” Lôi Dự xoa mặt, “Vẫn đang mở họp sao? Có quyết định chưa?”
“Chưa,” Tiêu Lâm liếc mắt nhìn gã, “Trông có vẻ sẽ không phá hủy Liên Xuyên.”
“Dù sao cũng vẫn còn tác dụng.” Lôi Dự nói.
“Đội dọn dẹp e là sẽ bị liên lụy.” Tiêu Lâm nói.
Lôi Dự đã biết về hành động của đội dọn dẹp, ngay từ lúc Long Bưu hỏi gã về nhiệm vụ của Liên Xuyên, gã đã biết, đội dọn dẹp chắc chắn sẽ chọc giận chủ thành.
Nhưng gã không ngăn cản, cũng không nhắc nhở.
Hiện giờ nghe thấy giọng điệu vui sướng khi người khác gặp họa trong những câu nói này của Tiêu Lâm, gã lại cảm thấy hơi hơi tự hào.
“Đi, tôi mang cậu ra ngoài hít thở không khí.” Phạm Lữ đẩy cửa ra đi tới.
Ninh Cốc nằm trên giường bất động: “Tôi không muốn đi hít thở không khí.”
“Giờ này vắng người,” Phạm Lữ nói, “Tôi đưa cậu tới quán giải trí thư giãn một lúc, quán mà người của đội dọn dẹp hay đến.”
Ninh Cốc lập tức ngồi dậy.
“Nhưng cậu phải cải trang qua,” Phạm Lữ nói, “Quán tuy ở khu C, nhưng dù sao thân phận của cậu cũng đặc thù.”
“Cải trang thế nào?” Ninh Cốc hỏi.
“Nhìn tôi này.” Phạm Lữ nói.
Đại Ca đang nằm trên võng ngoài phòng, nhìn thấy Ninh Cốc thì cả mèo đều đứng hình.
“Thế nào?” Phạm Lữ chỉ vào Ninh Cốc, “Còn nhận ra được không?”
Trên mặt Ninh Cốc bị Phạm Lữ dùng thứ gì đó không rõ dán lên thành vài vết sẹo, bôi màu bẩn nhem nhuốc lên, trên đầu còn đội một cái mũ nát bươm, vành mũ đã mòn sạch.
Trông không khác gì người vô gia cư trà trộn vào khu D.
Đại Ca quay đầu đi.
Phạm Lữ dẫn Ninh Cốc ra ngoài, Đại Ca đi theo sau, nhưng đi tới sàn giao dịch bỏ hoang phía trên xong, đã không thấy bóng Đại Ca đâu.
“Đại Ca đâu?” Ninh Cốc hỏi.
“Ai biết được,” Phạm Lữ cũng đội một cái mũ xấu không kém gì cậu, sau khi ra ngoài còn kéo xuống, che mất phân nửa khuôn mặt, “Cậu phải nhớ kỹ con đường tôi dẫn cậu đi, có vài nơi sẽ kích phát hệ thống của chủ thành, phải đi vòng qua.”
“Ừ.” Ninh Cốc trả lời.
“Trước kia ở khu C có nhiều điểm kích phát lắm, giờ để tiết kiệm năng lượng, nên xoá bỏ không ít điểm kích phát rồi,” Phạm Lữ nói, “Chỉ cần không đến khu B, nhìn chung vẫn dễ sống.”
“Sao chú biết được?” Ninh Cốc hỏi, “Chú làm gì?”
“Tôi?” Phạm Lữ nghĩ ngợi, “Đã từng là đội trưởng của đội dọn dẹp.”
“Mà lại sống thành thế này?” Ninh Cốc săm soi ông ta từ trên xuống dưới.
“Sống thành thế nào?” Phạm Lữ nói, “Tự do tự tại chứ.”
Ninh Cốc không nói gì, cậu không tin lời Phạm Lữ nói lắm, nhưng lại cảm thấy lời ông ta nói đều là thật.
Đi được một đoạn, bắt đầu nhìn thấy cư dân của chủ thành.
Vội vội vàng vàng đi qua, cảnh giác liếc mắt nhìn bọn họ, rồi lại cúi đầu nhanh chóng tránh đi.
Một quả bóng đỏ lăn tới từ góc đường, lúc lăn tới bên chân Ninh Cốc, cậu giẫm chân lên quả bóng.
“Là của tôi.” Có giọng nói non nớt vọng đến.
Ven bức tường chỗ ngoặt có một bóng người nhỏ bé, hé ra nửa cái đầu, là một đứa trẻ con, không nhìn rõ được là bé trai hay gái.
Ninh Cốc chuẩn bị đá quả bóng qua, đứa bé này lại bị ai đó bế lên, rồi biến mất khỏi ngã rẽ.
Mình trông đáng sợ đến vậy sao?
Ninh Cốc sờ lên mặt.
Đúng là rất đáng sợ.
Cậu đá nhẹ một cái, đá quả bóng tới chỗ ngoặt, một bàn tay của người trưởng thành duỗi ra nhặt lấy quả bóng.
Tới lúc Ninh Cốc và Phạm Lữ đi qua chỗ ngoặt, đầu bên kia đã không có ai.
“Chắc chắn là được sinh ra trái phép,” Phạm Lữ nói, “Bị phát hiện là sẽ bị thu gom.”
“Thu gom trẻ con?” Ninh Cốc quay đầu sang, hơi ngỡ ngàng.
“Cậu ở cạnh Liên Xuyên lâu như vậy,” Phạm Lữ cũng nhìn cậu, “mà không biết sao?”
Ninh Cốc không nói gì.
“Đó là một trong những nhiệm vụ của đội dọn dẹp,” Phạm Lữ nói, “Nếu không thì cậu nghĩ tại sao lại được gọi là đội dọn dẹp, tại sao lại là linh cẩu, chỉ dọn dẹp kẻ lữ hành thôi sao? Dọn dẹp tất cả, tất cả những gì chủ thành cảm thấy không cần thiết, không thể tồn tại.”
Phía trước có người đi từ chiều ngược lại tới, Phạm Lữ không nói thêm gì nữa.
Người nọ lúc đi ngang qua hai người bọn họ, thì bỏ tay ra khỏi túi.
Ninh Cốc lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng ngay vào lúc cậu định duỗi tay ra cho một đấm giành trước thế chủ động, Phạm Lữ đã tóm lấy cánh tay cậu.
Người nọ và Phạm Lữ đi ngang qua nhau, một tiếng “keng” rất khẽ vọng tới từ bên chân ông ta.
Ninh Cốc nhìn thấy dưới đất có một tuýp kim loại nho nhỏ chừng ngón tay út.
Phạm Lữ nhặt cái tuýp lên, Đại Ca đột nhiên nhảy xuống từ nóc nhà nào đó không rõ.
Ninh Cốc đột nhiên hiểu ra được, Phạm Lữ và Đại Ca không phải cố tình dẫn cậu ra ngoài hít thở không khí, mà là ra ngoài nhận tin tức.
Phạm Lữ mở cái tuýp ra, rút từ bên trong ra một tờ giấy.
Ngay lúc ông ta nhặt tuýp kim loại lên, Ninh Cốc đã lại gần, tới lúc phát hiện bên trong là một tờ giấy, đã vậy còn là tờ giấy viết chữ, muốn tránh đi đã không còn kịp nữa.
Phạm Lữ đọc tờ giấy xong rồi đặt xuống mặt đất trước mặt Đại Ca, rồi cau mày nhìn về phía Ninh Cốc: “Cũng giống với phán đoán của tôi, nhưng Liên Xuyên rốt cuộc đang nghĩ gì?”
Ninh Cốc hơi xấu hổ nhìn thẳng vào ông ta.
Phạm Lữ cùng cậu nhìn nhau một lúc rồi mở lời: “Không biết chữ?”
“Đúng.” Ninh Cốc trả lời.
Phạm Lữ thở dài: “Sở thành vụ tuyên bố Liên Xuyên bị trục xuất khỏi chủ thành, nhưng hiện giờ vẫn đang bị giam giữ, chắc là phải đợi tàu tới rồi đưa đến quỷ thành, nhưng tin tức bí mật nói rằng Liên Xuyên yêu cầu giam giữ bóc tách.”
“Giam giữ bóc tách là gì?” Ninh Cốc hỏi.
“Tách mọi cảm quan,” Phạm Lữ hạ thấp giọng nói, “Chính là hôn mê, không biết gì cả, cũng không nằm mơ… Tại sao?”
Ninh Cốc không nói gì.
Tại sao Liên Xuyên lại muốn làm vậy.
Có lẽ cậu biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.