*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cửu Dực ngồi xổm ở trung tâm hang động đứng, bên trên một cây gậy kim loại cắm ngang thật sâu vào vách hang động.
Một cây gậy kim loại khác treo song song phía trên gã, đang rung động nhè nhẹ, phát ra những tiếng vang khẽ.
“Kẻ lữ hành ——” Sâu phía dưới hang động đứng vọng lên tiếng hét của Thọ Hỉ, “đã tiến hết vào chủ thành ——”
Dồi dào năng lượng, thổi cho cây gậy kim loại phía trên rung lên những tiếng ong ong.
Cửu Dực không thể không giơ tay lên, vươn gai trên đầu ngón tay ra, nhẹ nhàng nhấn lên cây gậy, làm âm thanh này dừng lại.
Sau khi gai trên ngón tay rời đi, cây gậy kim loại yên tĩnh được vài giây, rồi lại bắt đầu chấn động nhè nhẹ, phát ra những tiếng ong ong nhỏ.
Chấn động và âm thanh này đến từ mặt đất, đến từ hướng của chủ thành, chỉ có chạy nhanh và phóng thích năng lực trên quy mô lớn mới tạo ra được động tĩnh như vậy.
Tàu đã tới, kẻ lữ hành ùa vào chủ thành.
Nhưng lần này, điểm đến đầu tiên của đại đa số kẻ lữ hành lại đều không phải là Thung lũng lạc lối, mà là chủ thành đã giương cung bạt kiếm người sống ta chết nhiều năm qua.
Để tìm được Ninh Cốc.
Bọn họ biết, Ninh Cốc không thể nào vẫn còn ở Thung lũng lạc lối.
Cửu Dực không hề lấy làm vui vẻ gì với việc mình có thể suy ngẫm cẩn thận ra được điểm này, điều này chứng tỏ kẻ lữ hành không hề cảm thấy con dơi có thể nhốt Ninh Cốc ở trong Thung lũng lạc lối.
Đã thế bản thân mình lại còn công nhận.
“Chúng ta cũng đi thôi ——” Thọ Hỉ lại hô to từ phía dưới.
Cây gậy kim loại bên trên đã bị chấn động tới mức phát ra âm thanh hơi chói tai.
Cửu Dực nhảy từ trên không trung xuống, hạ xuống bên cạnh Thọ Hỉ, gào vào tai nó: “Câm—— miệng ——”
“Không đi à?” Phúc Lộc hỏi, “Giờ chủ thành chắc còn lo không xong, chúng ta vừa khéo có thể đi dạo luôn.”
Nói xong còn ngẩng đầu lên hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt: “Đã lâu rồi em không được ngửi không khí tươi mới.”
“Ai muốn đi thì hãy chia những thứ mình giấu cho anh em trước, miễn cho chết rồi lại không ai tìm thấy,” Cửu Dực ngồi xổm trên tảng kim loại của mình, “Cũng chẳng phải khai chiến, chỉ là tìm một Ninh Cốc thôi, mày nghĩ chủ thành không có thời gian đối phó với mấy con dơi nhãi nhép bọn mày à?”
“Giờ chúng ta có cần giúp Ninh Cốc không?” Thọ Hỉ hỏi.
“Nếu đến Liên Xuyên còn không giúp được cậu ta,” Cửu Dực nhéo cằm, “Thì tao giúp thế nào được, cần gì phải đắc tội chủ thành và thi nhân, chúng ta cứ chờ rồi hôi của là được.”
“Hôi của!” Thọ Hỉ hô.
“Hôi của!” Cả đám con dơi đều hô theo.
Cửu Dực ngẩng đầu nhìn lên trên.
“Tôi muốn ra ngoài.” Ninh Cốc sửa soạn túi da của mình, đứng ở cửa.
“Chờ thêm một lúc đi,” Phạm Lữ nói, “Giờ kẻ lữ hành mới vừa tiến vào chủ thành, vừa khéo là lúc hỏa lực mạnh nhất, ra ngoài quá nguy hiểm.”
“Cho nên tôi mới muốn ra ngoài,” Ninh Cốc chỉ ra ngoài cửa, “Bên ngoài là bạn bè của tôi! Tôi phải ra ngoài hỗ trợ bọn họ!”
“Cậu là ra ngoài chịu chết, ra ngoài liên lụy bọn họ,” Phạm Lữ nhìn cậu, “Chuyện cậu cần làm bây giờ là chờ cho trận này qua đi, lực chú ý của chủ thành bị kẻ lữ hành thu hút, tôi và Đại Ca sẽ tìm một con đường bí mật đưa cậu ra khỏi thành, lên tàu.”
“Chú làm như vậy là bắt tôi dùng bọn họ làm khiên cho mình.” Giọng Ninh Cốc đột ngột trầm xuống.
“Cậu phải bảo vệ bản thân trước,” Phạm Lữ nói, “Ở bên cạnh Liên Xuyên mấy ngày liền, vẫn chưa học được gì à?”
“Không học được,” Ninh Cốc nói, “Bảo anh ta học tôi đi.”
Phạm Lữ bật cười, cười một lúc rồi vỗ vỗ tay: “Tôi hỏi cậu, cậu đi ra ngoài, trước lúc gặp được kẻ lữ hành đã va phải thành vệ và đội trị an thì làm sao?”
“Đánh thôi!” Ninh Cốc nói.
Phạm Lữ không nói gì, chỉ nhìn cậu.
“Chạy thôi!” Ninh Cốc lại nói.
“Coi như cậu chạy được đi,” Phạm Lữ nói, “sau khi tìm được kẻ lữ hành thì sao, bọn họ yểm hộ cho cậu lên tàu, vũ khí của chủ thành thế hệ này lại đổi mới hơn thế hệ trước, tiêu chuẩn đổi mới về cơ bản chính là năng lực của kẻ lữ hành, cậu cảm thấy bọn họ vừa phải đối kháng, vừa phải bảo vệ cậu, có thể có bao nhiêu phần thắng?”
Ninh Cốc không nói gì.
“Nghĩ kỹ chưa?” Phạm Lữ hỏi.
“Chú cảm thấy lúc lao vào chủ thành, mấy người trưởng đoàn,” Ninh Cốc nói, “có nghĩ tới bảo vệ bản thân không?”
Phạm Lữ nghiêng đầu.
“Có nghĩ tới hậu quả không?” Ninh Cốc nhìn ông ta, “Kẻ lữ hành chưa bao giờ nghĩ đến hậu quả cả, muốn đánh thì đánh, muốn chạy thì chạy, muốn làm gì thì làm chính là điểm khác biệt giữa chúng tôi và những người ở chủ thành, ngày nào đó muốn chết thì đi chết, có gì phải sợ đâu.”
Phạm Lữ im lặng trong chốc lát, không lên tiếng nữa, chỉ tránh ra khỏi cửa, làm tư thế mời.
“Cảm ơn chú đã chăm sóc tôi mấy ngày nay,” Ninh Cốc kéo áo, mở cửa đi ra ngoài, “Tuy tôi không nghe theo chú, nhưng tôi biết chú vẫn mong tôi sống.”
“Ai rồi cũng đều sẽ chết,” Phạm Lữ nói, “Đi đi.”
Ninh Cốc không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay về phía sau, sau đó bước ra chạy nhanh về phía trước.
Cũng không phải không nghĩ ngợi gì, bởi vì có nghĩ, nên mới có thể làm ra quyết định phù hợp nhất với kẻ lữ hành.
Ninh Cốc chạy tới cầu thang thông lên mặt đất.
Không biết bao giờ tàu sẽ đi, người cũng không biết ở nơi nào, mấy người trưởng đoàn không có thời gian chậm rãi tìm, lựa chọn lao thẳng vào chủ thành, động tĩnh lớn như vậy, người ở đâu cũng đều có thể bị kinh động.
Mà chuyện cậu phải làm cũng là đơn giản nhất, lập tức đi ra ngoài, hội hợp với trưởng đoàn.
Ninh Cốc nhảy lên tay vịn.
Gì mà có gặp phải người của chủ thành hay không rồi thì có thể đánh thắng được có thể chạy trốn được hay không, liên lụy thì làm sao bây giờ, đều là chuyện không cần suy xét.
Hạ xuống đất, cậu quan sát bốn phía.
Gặp phải rồi tính.
“Không nhìn thấy linh cẩu.” Lý Hướng nhảy ra từ ban công tầng hai của một toà nhà đổ nát.
Tay vung lên giữa không trung, mấy chùm tia sáng đỏ bắn toé ra tia lửa ở chính giữa đường phố cách đó năm mét, công kích của thành vệ bị gã chặn đứng.
Đằng sau có mấy kẻ lữ hành nhảy xuống theo, cùng lúc kích phát năng lực.
Mặt đất tức khắc bị nổ tung, những mảnh vụn bị bắn lên giữa không trung, tiếp đó bắt đầu bị kim loại hóa, trong khi trưởng đoàn lao về phía trước, những mảnh vụn này bị kim loại hóa hoàn toàn, dùng tốc độ cực nhanh theo hướng trưởng đoàn lao đi, bắn về phía đội trị an ở phía trước.
Đội trị án bật lưới phòng ngự, nhưng vẫn có người bị bắn trúng, bay ra xa hơn mười mét mới ngã xuống đất.
Nhân khoảng trống này, rất nhiều kẻ lữ hành nhảy từ trên mái nhà xuống, dàn hàng trên đường phố lao nhanh về phía trước.
Cửa sổ của những căn nhà hai bên đường lập tức bị làm vỡ nát bởi nhiều năng lực kích phát cùng lúc, những bức tường không đủ rắn chắc cũng đổ rạp, đường phố lập tức mịt mù khói bụi.
“Linh cẩu chắc chắn đang có nhiệm vụ khác,” trưởng đoàn nói, “Biết đâu còn liên quan tới Ninh Cốc.”
“Bên Lâm Phàm có phát hiện gì không?” Lý Hướng hỏi.
“Trước lúc đường truyền tin bị cắt đứt, vẫn nói không có phát hiện gì,” trưởng đoàn nói, “Anh ấy vẫn sẽ theo kế hoạch đi đến nhà kho cũ tập hợp với chúng ta.”
Lúc rất nhiều kẻ lữ hành đang lao về phía trước, từ phía sau tòa nhà hai bên đột nhiên lóe lên ánh sáng màu cam.
“Đội tuần tra!” Có người hô to.
Lý Hướng nhanh chóng căng lưới phòng ngự, nhưng hỏa lực của đội tuần tra rất phân tán, gã không thể chắn được toàn bộ công kích, mấy kẻ lữ hành đã ngã xuống đất.
“Xông lên!” Trưởng đoàn vung tay.
Chấn động thật lớn lan từ dưới chân ra ngoài, ban công mà mấy đội viên đội tuần tra đang ngồi lập tức bị sụp, bọn họ ngã từ trên xuống.
Kẻ lữ hành vừa rít gào vừa đón lấy hỏa lực của đội tuần tra nhảy lên trên tầng.
“Bọn họ không sợ chết.” Lưu Đống khoanh tay, đứng trước màn hình.
“Đây là không có não,” Tiêu Lâm cau mày, ấn xuống bộ đàm, “Đừng cho bọn họ đi về phía kho hàng cũ, Lâm Phàm đang dẫn người tập hợp với bọn họ ở đó!”
“Chỉ cần bọn họ tập hợp lại, khu vực đó sẽ lập tức thất thủ,” Lưu Đống nói, “Mấy kẻ này còn quen thuộc nhà kho cũ hơn chúng ta.”
“Không cần anh nói,” Tiêu Lâm nhìn gã, rồi quay đầu nhìn cấp dưới của mình, “Thành vệ đang làm gì! Tại sao lại phân tán như vậy! Chỉ huy đâu!”
“Thành vệ do bộ trưởng Trần tự chỉ huy.” Cấp dưới trả lời.
Tiêu Lâm nghiến răng, gân xanh trên thái dương giật giật: “Đội dọn dẹp đâu, mỗi một hòm quan tài của Liên Xuyên mà cần tới cả đội đi đưa tang?”
“Có thể liên hệ với đội trưởng Lôi,” Lưu Đống nói, “Nhưng đừng ôm hi vọng quá lớn, xe của Liên Xuyên là anh ta dẫn người đi cướp, chắc sợ chúng ta đưa thì trên đường sẽ giở trò chơi xấu, giờ bắt lính của anh ta đi đối đầu với kẻ lữ hành, chỉ sợ anh ta sẽ không chịu đâu.”
“Sau khi việc này kết thúc, tôi sẽ báo cáo lên cấp trên,” Tiêu Lâm nói, “Tôi cho rằng Lôi Dự không hề thích hợp với cương vị đội trưởng đội dọn dẹp, xử trí quá cảm tính!”
Ninh Cốc vẫn tự tin về bản lĩnh trốn người của mình, lời Phạm Lữ nói không hề sai, dù gặp bất cứ lực lượng vũ trang nào của chủ thành, cậu cũng đều không đánh được, chạy cũng chẳng chạy thoát được.
Thế nên là cứ trốn đi.
Dùng kinh nghiệm ở quỷ thành của cậu… Ninh Cốc nghe thấy bên kia lối rẽ có tiếng động, sau khi đứng dán người vào tường, cậu chậm rãi vươn mặt gương nho nhỏ lấy ở chỗ Phạm Lữ từ góc tường ra ngoài, nhìn vào.
Hai người mặc đồng phục đang quay lưng về phía này đi về phía trước, vũ khí lóe lên ánh đỏ.
Là thành vệ.
Ninh Cốc nhanh chóng cất gương đi.
Cậu không chờ thành vệ đi xa rồi mới đi ra, mà lựa chọn một con đường khác, dù sao cũng đều không biết đường, không có lộ tuyến dự định, chỉ đi về hướng ánh lửa bụi mù.
Có điều, cậu vốn cho rằng sau khi ra ngoài, đầu tiên sẽ gặp phải đội dọn dẹp, dù sao thì mỗi lần kẻ lữ hành tiến vào chủ thành, người cắn chết bọn họ cũng đều là linh cẩu, trang bị và vũ khí của linh cẩu đều là mạnh nhất.
Hơi quái quái.
Linh cẩu đâu rồi?
Cậu chậm rãi nhích tới đầu kia chỗ ngoặt, không nghe thấy âm thanh gì, đang muốn rẽ ra ngoài, từ trên mái nhà đối diện lại vang đến một tiếng kêu trầm thấp mà ngắn ngủi.
Liếc mắt nhìn qua, Ninh Cốc thấy hai búi lông đen trên chóp tai Đại Ca bên trên vòng bảo hộ của sân thượng tòa nhà.
Tiếp đó, Đại Ca thò đầu ra, lắc nhẹ đầu một cái.
Ninh Cốc hiểu được nó đang bảo mình tiến vào trong nhà, xuất phát từ phán đoán chính xác về thực lực của bản thân, cậu không do dự, nhanh chóng băng qua đường, từ cửa sổ nhảy vào căn nhà đối diện.
Ngay sau đó đã nghe thấy bên ngoài có âm thanh, mấy ngươi của đội tuần tra đang lái xe lao ra từ lối rẽ cậu chuẩn bị vào.
Nhưng tình cảnh trong nhà cũng làm Ninh Cốc sợ nhảy dựng.
Đây là một căn nhà vẫn đang được sử dụng, nơi cậu nhảy vào có đặt vài dãy giá hàng, mười mấy người dân chủ thành đang ngồi xổm giữa những giá hàng, dùng vẻ mặt hoảng sợ nhìn cậu.
“Xuỵt.” Ninh Cốc dựng thẳng ngón trỏ.
Bọn họ đều bất động, có mấy người còn cúi đầu xuống lúc cậu đảo mắt qua.
Dân cư chủ thành tay không tấc sắt lúc đối mặt với kẻ lữ hành, trông hết sức bất lực.
Ninh Cốc vốn định hăm dọa vài câu, do dự rồi vẫn không nói, không nỡ lắm.
Sau khi thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, cậu chạy tới nhảy lên cầu thang.
Còn chưa kịp chạy được nửa cầu thang, phía sau đã có thứ gì đó bị ném tới, còn nghe thấy có người hô to ra ngoài cửa sổ: “Đội tuần tra! Ở đây có một kẻ lữ hành ——”
Ninh Cốc nhíu mày, lao thật nhanh lên trên tầng, bóng Đại Ca lóe qua trước mặt cậu, chạy về phía sa, cậu cũng chạy nhanh bám theo.
Đại Ca nhớ đường rất giỏi, dẫn cậu nhảy từ sau ngôi nhà ra ngoài, rồi lại tiến vào một ngôi nhà khác, đi từ cửa bên ra bên ngoài, sau đó chạy vào một con phố nhỏ.
Không thể không công nhận, Đại Ca không hổ là cộng sự của Liên Xuyên, lúc chạy trông chỉ như một cái bóng, tốc độ nhanh đáng sợ, nếu không phải lúc ở quỷ thành Ninh Cốc suốt ngày đuổi người đánh nhau rồi bị đánh phải bỏ chạy, chưa chắc cậu đã đuổi kịp thật, rất nhiều lúc chỉ có thể nhìn thấy Đại Ca lóe qua chỗ ngoặt.
Chạy qua mấy con phố, lúc từ cửa trước của một kho hàng lao lên trên đường, Ninh Cốc nghe thấy âm thanh nổ tung rõ ràng.
Mấy trăm mét phía trước, nhà cửa hai bên đường phố đã sụp mất một nửa, trên mặt đất cũng phủ kín những vết nứt thật sâu, cùng một đống hố.
Đâu đâu cũng là bụi cuốn mù mịt, đã sắp chắn kín ánh nắng của chủ thành.
“Mày không cần qua đó đâu, tao tự mình đi,” Ninh Cốc quay đầu lại, “Mày…”
Đã không thấy Đại Ca đâu nữa.
Xem ra Đại Ca cũng không định dẫn cậu qua.
Ninh Cốc cắn nhẹ môi, hít sâu một hơi, thấy rõ con đường phía trước xong thì lao đi.
Cậu phải tìm được trưởng đoàn trước, bảo bọn lui lại, lực lượng vũ trang của chủ thành rất mạnh không hiểu sao hôm nay linh cẩu lại không xuất hiện, nếu có thêm cả linh cẩu, sợ là không mấy kẻ lữ hành tới đây hôm nay có thể trở về được quỷ thành.
Lúc còn cách chiến trường hỗn loạn phía trước hai con phố, Ninh Cốc nhìn thấy thành vệ, cậu cấp tốc trốn vào căn nhà cạnh đó.
Căn nhà này đã sụp mất một nửa, bên trong không có ai, Ninh Cốc dự định đi phía trên một dãy nhà này, sẽ an toàn hơn so với đi dưới lòng đường phố một chút.
Chạy lên mái nhà, Ninh Cốc cẩn thận ngó đầu ra nhìn.
Còn chưa kịp cử động, đuôi mắt đã quét thấy ánh sáng màu xanh lóe lên.
Một điểm đỏ dừng lại trên vai cậu.
Xong rồi.
Thế mà lại gặp phải linh cẩu?
Ninh Cốc chậm rãi quay đầu, trong một góc của mái nhà, một linh cẩu đang nhìn cậu từ phía sau kính ngắm chuẩn.
Cảnh tượng này rất quen thuộc.
Đáng tiếc, đối phương lại không phải là Liên Xuyên.
Ninh Cốc không biết vào lúc thế này mình nên làm gì, cậu không phải Liên Xuyên, không thể nào nhanh hơn được vũ khí, một khi bị khóa chặt…
Súng của linh cẩu hạ thấp xuống, một luồng sáng xanh hiện lên.
Bả vai và cánh tay Ninh Cốc tức khắc cảm nhận được cơn đau buốt.
Tựa như phát súng lần trước Liên Xuyên bắn vào đùi cậu, cơn đau đớn qua chớp mắt đã lan ra nửa người cậu, cậu thậm chí còn có thể cảm nhận được những đường vân li ti khi cơn đau lan đi, từ vai tới cánh tay, xuyên qua tim.
Không thở nổi, ngực như bị nhét vào trong cùm sắt, hoàn toàn không tài nào hít thở được.
Xong rồi.
Ninh Cốc cảm giác trước mắt mình bắt đầu mờ nhòe đi.
Xong rồi.
Ninh Cốc không hề ngã xuống, tựa như lần trước khiến Liên Xuyên ngạc nhiên, cậu giãy giụa bò lên ban công, nhìn chằm chằm vào linh cẩu vẫn đang ngắm vào cậu.
Đến đây.
Ai sợ ai?
Không đánh tới khi tôi bất động, thì đừng hòng bắt được tôi.
Ninh Cốc cắn chặt răng, đứng lên, nhìn gắt gao vào kính ngắm của đối phương.
Một cơn gió đột nhiên thổi qua, mảnh vỡ xung quanh đều bị gió cuốn bay lên.
Ở chủ thành rất ít khi có gió, ngọn gió này cũng không giống với gió ở quỷ thành và hoang nguyên sắt đen.
Không có hơi lạnh thấm vào xương, cũng không có lực thổi mạnh như vậy.
Chỉ như một thứ gì đó xẹt qua thật nhanh, dẫn theo một luồng xoáy trong không khí.
Linh cẩu như thể bị đứng hình, không nổ súng, cũng không có động tác gì khác.
Ninh Cốc nhìn thấy súng của linh cẩu bắt đầu chậm rãi hạ xuống.
Không chần chừ, cũng không suy ngẫm thêm một giây nào, Ninh Cốc xoay người lao đi hai bước, từ mép sân thượng nhảy ra, đáp xuống sân thượng của ngôi nhà tiếp theo.
Cơn đau trên bả vai vẫn chưa biến mất, nhưng hiện giờ, chạy thoát thân mới là ưu tiên hàng đầu, dù cho vai có nát ngay bây giờ đi nữa, cậu cũng vẫn phải chạy.
Vài giây sau, cậu đã tới được sân thượng của căn nhà thứ ba, những căn nhà trước mặt đều đã sụp hoàn toàn, cậu cần xuống mặt đất.
Cậu biết mình vẫn chưa chạy ra khỏi phạm vi tầm bắn của vũ khí linh cẩu, không biết tại sao linh cẩu đằng sau lại không hề bắn phát thứ hai.
Nhưng cậu không rảnh lo nghĩ, đã có thể nhìn thấy bóng người ẩn hiện phía trước, là kẻ lữ hành.
Ninh Cốc vọt tới mép sân thượng, nhảy thẳng xuống dưới.
Cơn đau đớn xuyên tim trên đùi lại một lần nữa đánh úp tới, lúc rơi xuống đất, cậu ngã nặng nề xuống một bãi phế tích.
Đang giãy giụa muốn dậy, cánh tay lại bị ai đó tóm được, rồi cậu bị xách lên khỏi mặt đất.
“Sao cháu lại ở đây!”
Giọng nói quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc.
Là trưởng đoàn.
“Cháu…” Ninh Cốc cắn răng xoa mạnh lên đùi mấy cái, còn chưa kịp quay đầu sang nhìn trưởng đoàn, đã nhìn thấy một vầng sáng màu cam hiện lên trong căn nhà phía trước.
Ít nhất phải bốn năm người của đội tuần tra!
Trưởng đoàn quay lưng về phía căn nhà kia, không hề phát hiện ra.
Mà Lý Hướng có thể khởi động phòng ngự thì hình như lại không ở quanh đây.
Dưới tình thế cấp bách, Ninh Cốc va mạnh trưởng đoàn ra phía sau mình, giơ tay lên theo bản năng, muốn ngăn cản công kích.
Như thể có một thứ gì đó thật lớn xẹt qua phía trước.
Khuấy động không khí, xoay tròn dấy lên một cơn gió…
Ánh sáng màu cam vẫn chưa kích phát.
Ninh Cốc không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu lập tức hiểu ra đây là cơ hội sống còn, vì thế liền trở tay nắm lấy cổ áo của trưởng đoàn, bất thình lình lôi đi.
Trưởng đoàn như đã ngủ mất, bị cậu lôi chạy ra đi một đoạn dài, vẫn không hề nói gì.
Vài giây sau…
Ba giây, một, hai, ba… Ninh Cốc đếm nhẩm trong lòng.
Ba giây sau, mấy chùm tia sáng màu cam bắn thẳng vào vị trí bọn họ đứng trước đó, tiếng nổ bạo vang lên đinh tai nhức óc, một mảng khói đen rực lên những tia lửa.
“Bên này!” Trưởng đoàn kéo cậu vọt vào con hẻm nhỏ bên cạnh, kéo cậu tới phía sau một cái thùng sắt trong góc, sau đó dựa vào tường cầm lấy bộ đàm, “Tìm được rồi, Lý Hướng tới đây yểm hộ, Lâm Phàm dẫn mọi người đi từ phía đông nhà kho cũ đi, xuyên qua khu dỡ hàng ra ngoài, bên đó chỉ có hai tiểu đội thành vệ.”
Trưởng đoàn nói xong thì quay đầu sang nhìn Ninh Cốc, ánh mắt hơi lạ lùng.
“Trưởng đoàn…” Ninh Cốc đã lấy lại tinh thần, nhìn trưởng đoàn, không nói rõ được trong lòng mình là cảm xúc thế nào, lo lắng, sợ hãi, vui sướng, còn có loáng thoáng bất an.
“Đi theo chú,” trưởng đoàn nói, “Chúng ta mang cháu trở về.”
Lý Hướng rất nhanh đã hội hợp với hai người bọn họ ở ngã tư, phía sau còn có mười mấy kẻ lữ hành nữa, Ninh Cốc nhìn thấy chị Kỳ mặt bám đầy bụi.
Mọi người đều không kịp hỏi nhiều, trước khi vòng vây hỏa lực đã bị phá vỡ của chủ thành hình thành một lần nữa, bọn họ cần phải xông ra khỏi phạm vi kho hàng cũ.
Ninh Cốc im lặng đi giữa đội ngũ, vùi đầu đi về phía trước.
Chị Kỳ không biết đã chạy tới bên cạnh cậu từ lúc nào, thở phì phò hạ nhỏ giọng hỏi một câu: “Vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn.” Ninh Cốc gật đầu.
Lần tấn công sâu vào chủ thành này, kẻ lữ hành bị thương vong không ít, Ninh Cốc không biết đã có những ai tới, có những ai không trở về được, chỉ biết càng ngày càng có rất nhiều kẻ lữ hành tụ lại với nhau, rất nhiều người đều bị thương, không ít người còn được đồng bạn kéo đi.
Còn có vài người kéo dài tới nửa đã thật sự không tiếp tục nổi nữa, bị bỏ lại ven đường.
Lý Hướng ném một cái áo khoác tới, không biết là của ai, Ninh Cốc nhận được, khoác lên người mình, rồi đội mũ áo khoác lên đầu.
Mặc kệ thế nào, bên phía chủ thành chắc chắn đã biết, Ninh Cốc đang ở giữa những kẻ lữ hành.
Cậu cần che giấu bản thân mình thật kỹ.
Con đường đột phá vòng vây mà trưởng đoàn phán đoán ra rất chính xác, vì không còn đội ngũ chủ lực là linh cẩu, sau khi vòng vây bị phá vỡ, chỉ cần kẻ lữ hành không dừng lại, thành vệ và đội trị an sẽ không thể nào vây đánh bọn họ được nữa, chỉ có thể đuổi đánh, không thể chặn đường.
Có điều, lúc xông ra khỏi chủ thành, bọn họ không thể đi ra bằng đường cũ, chỉ có thể đi bằng đường chính.
Một đoạn đường cuối cùng là cầu, điểm đóng quân của thành vệ, ngoài cố chống đỡ thì không còn cách nào để băng qua nữa.
Đoàn lữ hành phát ra từng tràng rít gào, xông tới đầu cầu.
Tức khắc, mấy chùm sáng đỏ phóng tới.
Những kẻ lữ hành có năng lực phòng ngự chia nhau tản ra khắp đội ngũ, ngăn cản công kích từ mọi góc độ.
Ninh Cốc vẫn luôn được trưởng đoàn che chắn giữa mình và Lý Hướng, lúc tới đầu cầu, trưởng đoàn đẩy cậu về phía chị Kỳ, nhỏ giọng nói một câu vào tai cậu: “Đừng dùng năng lực.”
Ninh Cốc ngây ngốc.
“Kỳ! Bảo vệ tốt cho nó.” Trưởng đoàn nói.
“Yên tâm!” Chị Kỳ nói to.
Năng lực gì?
Giữa cơn hỗn loạn Ninh Cốc lao về phía đầu cầu, chạy ào ào về phía trước.
Là ba giây kia sao?
“Phía trước!” Chị Kỳ hô lên, “Lão Quỷ nổ cái trên đỉnh——”
“Được——” Kẻ lữ hành có tên Lão Quỷ cũng hô lên.
Ba giây, đã xảy ra chuyện gì?
Oành một tiếng, một đoạn cầu sụp xuống.
Đã xảy ra như thế nào?
Lúc gió dữ đột nhiên ập tới từ phía trước, cả đám kẻ lữ hành đã tuôn ra những tiếng hoan hô.
Đây là gió mạnh thuộc về xứ sở sương đen, gió mạnh cuốn theo hơi lạnh có thể xuyên thấu thân thể.
Bọn họ đã sống sót ra khỏi phạm vi chủ thành.
“AAAAAAA——” Chị Kỳ hét lên một tiếng chói tai.
Hét xong thì vừa thở hổn hển vừa ho khan.
Ninh Cốc vỗ lên lưng chị Kỳ, lúc ngẩng đầu lên đã nhìn thấy đoàn tàu như ẩn như hiện giữa sương đen.
“Cẩn thận mai phục.” Giọng Lâm Phàm vang lên.
Mọi người lập tức đứng thành một vòng, chậm rãi lại gần đoàn tàu.
Ninh Cốc không thấy xung quanh có người, nhưng lại có cảm giác mãnh liệt rằng có người đang âm thầm nhìn bọn họ.
“Đây là thứ gì?” Kẻ lữ hành đầu tiên tới bên cạnh đoàn tàu hỏi một câu.
Đám kẻ lữ hành vốn đang đắm chìm giữa không khí căng thẳng, nháy mắt đã biến từ căng thẳng thành thành tò mò, đội ngũ tức khắc loạn cào cào, đều chạy về phía đoàn tàu.
Có không ít người còn nhảy thẳng lên nóc tàu.
Ninh Cốc cũng không rảnh lo chuyện khác, gạt vài người sang hai bên chen được tới trước đoàn tàu.
Bên trong toa tàu chính giữa, một cái hòm dạng dài màu đen đang lẳng lặng nằm đó.
Trên hòm có điểm sáng màu xanh đang nhấp nháy.
Sau khi cả đám kẻ lữ hành dần dần yên tĩnh trở lại, đã có thể nghe thấy cái hòm phát ra những tiếng kêu nhỏ bé.
Tít, tít.
Chương 37
_Ru_: Từ chương này tạm thời chia tay mỹ nam không não Cửu Dực. Cẩu Đản bảo là đằng nào cũng không crack được Cốc với Xuyên, chi bằng mọi người hãy chuyển đối tượng sang Cửu Dực – mỹ nam đổi não lấy mặt – không cần lo lắng tới vấn đề trai đểu.
Artist: 梨三花哟 (https://m.weibo.cn/5683513567/4511379958099602)