Đừng Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 24:




Có thể là bởi vì phát sốt cùng cảm mạo, Tả Đào ăn không được nhiều, cùng mọi người xuống lầu ăn vài miếng sau liền không ăn được nữa.
Tư Tranh bảo cậu mau trở về phòng nghỉ ngơi một lát, bởi vì ba giờ chiều vẫn còn có người đến phỏng vấn.
Tả Đào gật đầu đáp ứng, ngáp một cái rồi lên lầu. cậu lấy quần áo đã giặt từ trước trong máy giặt ra, đem mắc treo ra ban công. Phải nói chậu bạc hà của Tống Thời Hàn thực sự tràn đầy sức sống, mới trụi lá được mấy ngày, mưa cả một đêm, lác đác mấy cọng lá nhỏ màu xanh lục đã mọc trở lại.
Tả Đào bị loại sức sống ngoan cường này ủng hộ. Ngay cả một chậu cây bị vặt trọc cũng có thể kiên trì không ngừng tìm về hình tượng của chính mình, vậy tại sao cậu không thể?
Cậu rất có cách để an ủi chính mình ——
Không phải chỉ là uống say rồi phát điên hay sao, có ai uống quá nhiều nước trái cây làm từ lúa mì mà có thể không nổi điên đây? ( Rượu = nước trái cây làm từ lúa mì:)))
Huống hồ từ buổi sáng nay đến xem, Tống Thời Hàn tựa hồ không quan tâm lắm chuyện xảy ra tối hôm qua, cũng không vì chuyện này mà tỏ ra chán ghét, đây đã là phúc trong họa rồi..
Cầm quần áo ra phơi nắng xong, Tả Đào lấy tay xoa xoa cái trán sưng tấy, sau đó ngắt một lá bạc hà mới mọc cho vào miệng nhai, cảm thấy sảng khoái một chút..
Sau khi trở lại phòng, Tả Đào cũng không lựa chọn đi ngủ, cậu sợ nghỉ ngơi lâu sẽ ảnh hưởng đến cảm giác tay nên bật máy tính ngồi vào bàn đánh hai vòng xếp hạng. Nhưng có thể là nhân sinh bị bệnh làm cái gì đều không thuận, thua liên tiếp hai ván, nếu không phải đồng đội vẫn luôn đánh chữ gõ mổ nhau, thì quả thực giống như là người máy vậy.
Cái đấu vốn đã phát trướng của cậu vì vậy mà càng choáng đến lợi hại, Tả Đào vừa định gõ bàn phím mắng chửi người, thì có người từ bên ngoài gõ cửa.
"Đây ạ." Chỉ đành phải cắn răng tạm thời bỏ qua, Tả Đào đứng dậy mở cửa.
"Đỡ hơn chưa?"
Khương Minh đứng ở ngoài cửa, hắn đánh giá hai mắt Tả Đào, ừ khóe mắt anh ta thoáng thấy chiếc máy tính trên bàn vẫn đang ở giao diện trò chơi, giữa mày nhảy dựng: "Đừng nói với anh là em vẫn luôn chơi game."
Tả Đào hít hít cái mũi: "Mới chơi một lúc."
Khương Minh: "......" Hắn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tả Đào, có chút bất đắc dĩ mà thở dài: "Bác sĩ bảo em nghỉ ngơi cho tốt, em đứa nhỏ này sao không nghe lời vậy chứ?"
"Em cảm thấy đỡ hơn rồi."
Tả Đào mỉm cười vớ Khương Minh, sau đó nhảy lên biểu thị rằng cậu không sao: "Anh xem, không phải vẫn tốt đây sao?"
"Đứa nhỏ này..." Khương Minh không biết nên nói cái gì, lẩm bẩm nói: "Nếu tối hôm qua trước khi đi ngủ trước khi đi ngủ uống nước gừng, nhất định sẽ không phải chịu khổ như vầy. Em xem, bọn họ uống xong đều sinh long hoạt hổ đấy thôi." Dừng một chút, lại cố hết sức trấn an: "Buổi sáng em chưa uống anh vẫn còn giữ lại đó, hiện tại có muốn uống hay không? Hiệu quả thực không tồi."
Nghĩ tới mùi vị cay nồng kia, Tả Đào không chút nghĩ ngợi mà lắc đầu: "...... Hay thôi không cần đâu ạ."
Khương Minh cười mắng một câu: "Em đừng có không tin tưởng như thế. Khi anh còn nhỏ lúc bị bệnh chưa bao giờ cần uống thuốc, chỉ cần cảm mạo hay bị sốt thôi uống nó vào rồi liền có thể khoẻ ngay lập tức."
Tả Đào chỉ mỉm cười thân thiện. Thầm nghĩ nếu nó thần kỳ như vậy, vậy thì hàng rau củ bán ngoài chờ liền rất khó gặp cái thứ gọi là gừng này.
Thấy cậu không muốn uống, Khương Minh cũng không khuyên nữa: "Được rồi, cùng anh đi xuống lầu, phỏng vấn trước khi thi đấu sắt bắt đầu rồi."
Nhân viên trò chơi《 Wind Up》 đã liên kết với Tiểu Hùng TV phái một đoàn đội lại đây phụ trách phỏng vấn bọn họ, Tả Đào đi theo Khương Minh xuống đại sảnh lầu một, các nhân viên đã đứng thành một vòng tại một góc của phòng khách, thiết bị âm thanh ánh sáng đã sẵn sàng..
"Không cần khẩn trương, chính là hỏi mấy vấn đề, đi ngang qua sân khấu là được." Bởi vì Tả Đào à lần đầu tiên được phỏng vấn, Khương Minh hướng cậu giải thích: "Đến lúc thi đấu sẽ được phát trên màn hình lớn."
Dứt lời, Khương Minh nhìn thời gian, nói: "Chỉ là vấn đề về trang phục thì bên phía đặt may nói buổi tối mới có thể đưa tới." Nói rồi, lại hướng bốn phía nhìn quanh: "Anh nhớ bên đội thứ 2 có một đứa nhỏ thân hình cũng không khác em mấy. Trước không cần vội, em đợi tí nữa lên cuối cùng, đến lúc đó anh kêu người đi mượn cho em một bộ đồng phúc ứng phó trước một chút."
Tả Đào đáp ứng, cậu đứng tại chỗ, hướng bên kia nhìn xem.
Người hiện đang được phỏng vấn là Tống Thời Hàn.
Anh ta mặc đồng phục của Wildfire, khoá được kéo lên trên một cách tỉ mỉ, đôi chân dài nổi bật tuỳ ý vắt qua, điềm tĩnh lại mang theo chút nhàn nhã, đặc biệt bắt mắt trong đám đông.
Đồng phục của đội Wildfire được một nhà thiết kế cấp cao chế tạo, thiết kế tổng thể là màu đỏ và bạc đan xen với nhau,còn có hiệu ứng laze trên logo ngọn lửa ở ngực trái, thoạt nhìn liền thấy công nghệ kỹ thuật cấp cao.
Những bộ quần áo như vậy thực ra khá kén người mặc, nhưng mặc ở trên người Tống Thời Hàn lại không hề xấu chút nào, ngược lại có cảm giác lạnh lùng cao quý khá hợp với khí chất của anh.
Nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần, Tả Đào mới di chuyển tầm mắt, khóe mắt co giật.
Người phụ trách phỏng vấn là một người đàn ông khoảng hai mươi sáu tuổi,để tóc dài ngang vai buộc hờ, mặc một chiếc áo sơ mi con bướm sặc sỡ hoa lệ, từ phấn nền đến phấn mắt, kẻ mắt đều trang điểm đầy đủ, ngay cả mỗi một chuyển động và biểu cảm dường như đã được lên kế hoạch cẩn thận.
Thoạt nhìn, trông giống như một con bướm xinh đẹp.
Lúc nói chuyện còn thích bẻ giọng và giả vờ nhõng nhẽo.
"Đó là Ngô Thủy Ba, cư dân mạng gọi hắn là Súng Máy. Đợi lát nữa lúc em lên nhận phỏng vấn nhớ chuẩn bị tâm lý, hắn hỏi rất nhiều vấn đề, hơn nữa nói chuyện lại nhanh, anh thực sự rất sợ gặp, haiz."
Tư Tranh vừa mới làm kiểu tóc xong liền hướng Tả Đào đi tới, thấy Tả Đào đứng ở một bên xem, còn cho rằng cậu tò mò, liền đè thấp âm thanh xuống một ít: "Hắn là Gay. Ngoại trừ thích đùa giỡn trai đẹp ra thì tính tình cũng không tệ lắm."
Tả Đào gật gật đầu: "Em biết."
"Em biết hả?"
Dứt lời, hắn nghĩ tới cái gì, gật gật đầu: "Cũng đúng, hắn đã sớm công khai trên mạng, người chơi game cơ bản đều biết." Tư Tranh là một người vô cùng thành thật, không giống Vương Thu thích hóng chuyện bát quái, nhưng vào lúc này, giọng hắn thấp một chút lại ra vẻ thần bí hỏi: "Vậy em có biết hắn thích đội trưởng không?"
Khóe miệng Tả Đào giật giật.
Cậu sao có thể không biết, trong di động vẫn còn lưu giữ đoạn phỏng vấn của hắn với Tống Thời Hàn lúc trước kia kia.
Tư Tranh: "Đội trưởng mị lực rất lớn." Trong giọng nói còn mang theo chút cảm thán: "Ngay cả người đồng tính cũng có thể bị hấp dẫn."
Tả Đào tùy tiện trả lời vài câu, khi cậu nhìn thấy Ngô Thủy Ba thỉnh thoảng hướng về phía Tống Thời Hàn cúi người tiếp cận, khóe mắt giật giật ——
Thật quá đáng, phỏng vấn thì phỏng vấn dựa gần như vậy thì làm gì!
Tả Đào mắt sáng như đuốc, đối diện trong đám người Tống Thời Hàn tựa hồ ý thức được cái gì, anh nhướng mi từ xa nhìn qua, cùng Tả Đào liếc nhìn nhau một cái, rồi không dấu vết mà hơi hơi gật đầu, sau đó rất nhanh lại đối mặt với máy ảnh một lần nữa.
"Mau vào phòng hóa trang trang điểm một chút đi." Tư Tranh lại vỗ vỗ vai Tả Đào, nói: "Khương ca vừa mới thúc giục, nói ngươi sắc mặt không tốt, cần phải che chắn một chút."
Tả Đào không thích vẽ vời trang điểm lên mặt, ở phòng hóa trang kiên trì nửa giờ, cuối cùng thầy trang điểm mới đem tóc cậu định hình lại là xong, lúc này cậu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lúc đi ra thì Tống Thời Hàn đã kết thúc phỏng vấn, lúc này đã thay bằng Vương Thu lên phỏng vấn.
Tìm một vòng không thấy Tống Thời Hàn, Tả Đào tính toán đi toilet dùng nước tẩy son môi nhạt một chút.
Đi dọc hành lang đến toilet, còn không có tới kịp đẩy cửa, đã ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc qua ô cửa, bên trong vọng ra tiếng nói chuyện trầm thấp.
"Thảm nhất vẫn là Tiểu Đinh, thật vất vả huấn luyện mới lên được đội 2, kết quả lại có một thằng nhảy dù xông vào."
"Ai nói không phải đâu, hắn vẫn luôn hi vọng nếu căn cứ không tìm được phụ trợ vị trí, để có thể lên thay thế."
"Phát sóng trực tiếp của thằng tóc hồng kia tớ có xem rồi, kỹ thuật cũng chỉ có vậy, chẳng qua là những cư dân mạng kia nói thổi phồng mà thôi, một đám ngu xuẩn, để cho hắn đi trước ba phút, cũng chưa chắc đánh lại tớ."
Động tác đẩy cửa có chút dừng lại.
"Nghe nói hậu trường rất mạnh?"
"Cậu nói đi, Tô Nguyệt Yểu là dì nhỏ của hắn, bình luận viên số một trong nước là dượng nhỏ của hắn, hôm phát sóng trực tiếp còn cố ý vì hắn mà kéo fan, cậu nói xem người ta là bối cảnh gì đây?"
"Tấm tắc, chỉ có thể nói người ta mệnh tốt, không cần làm cái gì, chỉ cần dựa vào quan hệ là có thể tiến vào."
"Tiểu Đinh cậu cũng đừng nghĩ quá nhiều, tớ nghe nói thằng ngốc kia hôm nay còn phát sốt. Tốt nhất là sốt nặng thêm một chút, không cách nào lên sân khấu là tốt nhất nhất ha ha ha ha ha......"
"Cậu nói rất đúng, mẹ nó, tốt nhất sốt chết thằng ngốc ấy đi."
Tả Đào nhếch khóe miệng, vô cảm đẩy cửa vào.
Những người bên trong hiển nhiên không ngờ rằng có người sẽ vào đây, đặc biệt là sau khi nhìn thấy mái tóc hồng ấy, nét cười trên mặt bọn họ gần như bị trùng hợp đông cứng lại, nhìn qua đều có chút mất tự nhiên..
Tả Đào vòng qua họ, đi đến bồn rửa và mở vòi, nhưng mà ngẩng đầu xuyên qua gương nhìn về ba người phía sau: "Làm gì?" Cậu xuy một tiếng: "Không cần để ý đến tôi, các cậu cứ tiếp tục đi."
"Ừm, mặc dù thực lực không tốt, nhưng mồm mép của mọi người vẫn rất là lợi hại."
Sau khi bầu không khí đông cứng trong vài giây, cậu bé tên Tiểu Đinh là người đầu tiên phản ứng, hắn bước tiến lên nắm cổ áo Tả Đào, thẹn quá thành giận: "Cậu cuồng cái gì?"
"Tôi cuồng vì cáo hậu trường mạnh nha."
Tả Đào cảm thấy chính mình vốn là có thể nhịn một chút, nhưng khi nghe đối phương trù cậu tốt nhất là sốt đến nỗi không thể lên sân khấu thì thật sự là không nhịn được nữa, cậu làm ra bộ dạng kiêu ngạo: "Nếu mấy người có thể giống tôi thì cũng có tư cách cuồng."
Khả năng còn có chút sốt nhẹ, thần thái Tả Đào tuy rằng còn có chút uể oải, nhưng một đôi mắt trong suốt lại sáng lấp lánh, rõ ràng là một bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn, nhưng lời nói ra lại khiến người ta tức sôi máu:
"Hoặc là mấy người có thể tìm tôi solo. Nếu tôi thua thua, đừng nói vị trí thay thế bổ sung, ngay cả dì nhỏ và dượng nhỏ của tôi cũng có thể nhường cho các người."
"Cậu......"
Giọng Tiểu Đinh cứng lại, tức giận giơ tay nắm tay lên.
"Đều đang làm gì?"
 Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng từ ngoài cửa truyền đến.
Tả Đào vội vàng buông nắm đấm vừa nắm chặt ra, hơi nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy Tống Thời Hàn đã đứng ở ngoài cửa lúc nào, trái tim đang đập thình thịch khẽ rớt một cái.
Như thể bị sét đánh.
Tả Đào: "......"
Những người khác là tê liệt.
Cậu đã chết, cậu lại chết một lần nữa!!!
Tống Thời Hàn không thấy Tả Đào, anh dừng lại trước mặt mấy người, hiển nhiên là nghe được vừa rồi nhân quả, nhẹ giọng nói: "Nếu không hài lòng với sự sắp xếp của căn cứ, có thể khiếu kiện lên cấp trên."
Vừa dứt lời, huấn luyện viên đội thứ hai Chu Xuyên Dật chắc hẳn cũng đang tìm những người này, nghe thấy động tĩnh ở đây liền chạy tới, nhìn tình hình bên trong, nhìn qua lại giữa Tiểu Đinh cùng Tả Đào trong lúc nhất thời cũng coi như hiểu rõ.
"Nhanh buông ra!" Chu Xuyên Dật sắc mặt khó coi, khẽ mắng một tiếng: "Ở căn cứ làm loạn, muốn bị trừng phạt đúng không?"
Với sự xuất hiện của Chu Xuyên Dật, những người trong phòng tắm nhanh chóng giải tán, chỉ còn lại Tả Đào và Tống Thời Hàn hai người.
Chung quanh an tĩnh đáng sợ, Tả Đào gần như có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình đang đập dữ dội vì căng thẳng.
Cậu không dám nói chuyện, đứng nguyên chỗ vài giây, sau đó thừa dịp Tống Thời Hàn cúi đầu rửa tay, thật cẩn thận mà xoay người hướng ngoài cửa đi.
Nhưng mà ngay sau đó,
"Em đi đâu?" Từ phía sau nắm lấy cổ áo Tả Đào, Tống Thời Hàn dùng ánh mắt ý bảo: "Phỏng vấn ở bên kia."
Tả Đào: "Em biết."
Cậu héo nhéo ngón tay, thập phần bất an: "Em chỉ là muốn đi lấy nước gừng để uống."
Tống Thời Hàn lông mi khẽ nhúc nhích: "Chờ một chút."
Tả Đào nghe thấy một âm thanh sột soạt, sau đó một cái áo khoác vẫn còn giữ nhiệt độ cơ thể của anh bao phủ lên đầu cậu.
Tả Đào: "......"
Tống Thời Hàn ngữ khí bình đạm: "Đợi lát nữa nhớ mặc áo đồng phục của đội rồi hãy qua."
Tả Đào mấp máy môi, lại nghe thấy Tống Thời Hàn nói:
"Tả Đào, trước kia không nhận ra, thì ra mồm mép của em cũng rất lợi hại."
Trong giọng nói còn mang ý cười nhợt nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.