Đừng Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 36:




Bác sĩ vật lý trị liệu mà Khương Minh sắp xếp cho Tống Thời Hàn đã sớm đến căn cứ, sau một loạt kiểm tra, bác sĩ tỏ vẻ lần này vấn đề không phải rất lớn. Nhưng dù vậy, Khương Minh vẫn không yên lòng, khi bác sĩ đang làm vật lý trị liệu cho Tống Thời Hàn, hắn lại đuổi theo hỏi rất nhiều vấn đề khác.
Sau nhiều năm, những việc cần chú ý nói đi nói lại cũng chỉ có từng ấy.
Tống Thời Hàn biết Khương Minh là cố ý hỏi cho anh nghe.
"Đã nói là không có vấn đề gì rồi."
Sau khi Khương Minh đưa bác sĩ vật lý trị liệu ra ngoài, Tống Thời Hàn ngồi trên ghế sofa hoạt động bả vai, thoạt nhìn có chút bất đắc dĩ.
"Chờ đến khi xảy ra chuyện thì cũng đã muộn rồi." Khương Minh tiện tay tịch thu chiếc điện thoại di động mà Tống Thời Hàn vừa lấy ra khỏi túi, nói: "Đừng nghịch điện thoại di động nữa, quên mới nãy bác sĩ nói gì rồi sao? Ngày thường sau khi huấn luyện xong, thì hoạt động cổ vai nhiều một chút, còn phải bảo đảm nghỉ ngơi đầy đủ."
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên cúi người đi tới gần Tống Thời Hàn, dùng mũi ngửi ngửi: "Fire, cậu vừa mới trở về phòng hút một điếu thuốc sao?"
Tống Thời Hàn: "......"
Tống Thời Hàn nhéo nhéo huyệt Tình Minh: "Ừ."
"Từ hôm nay trở đi, cậu không được phép hút thuốc nữa, chờ đến khi nào khỏi hẳn rồi tính." Nói rồi, Khương Minh giơ tay về phía Tống Thời Hàn: "Cậu không cần tôi nói cũng biết ảnh hưởng của nicotin đối với lưu thông máu. Bên cạnh đó, đã đến lúc cậu phải bỏ thuốc lá rồi đó."
Tống Thời Hàn lấy hộp thuốc lá và bật lửa ra vỗ vào lòng bàn tay Khương Minh. Anh và Khương Minh cũng coi như là quen biết nhau đã lâu, cũng biết rõ mồm miệng người này lợi hại thế nào, nếu chủ động nộp lên thì may ra còn có thể an tĩnh một chút, còn nếu cứ sẽ nhắc mãi đến khi nào không biết.
Khương Minh đối với giác ngộ của Tống Thời Hàn cảm thấy thập phần vừa lòng: "Yên tâm, tôi sẽ không để cậu bỏ thuốc một mình. Trong thời gian này, chúng tôi sẽ cấm hút thuốc trong toàn bộ căn cứ. Tôi sẽ đăng thông báo trong nhóm sau."
"Không cần." Tống Thời Hàn thuận miệng trả lời.
Anh đứng dậy pha cho mình một tách trà, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi nhìn thấy trên ban công, anh tò mò hỏi: "Anh Khương, gia đình của Pink như thế nào vậy, anh có biết chút gì không?"
"Pink?"
Khương Minh nhíu nhíu mày, vô thức hạ giọng: "Là một đứa trẻ lớn lên trong gia đình đơn thân. Trước đây khi tôi cùng Tô Bá nói chuyện phiếm, cũng nghe nàng nhắc tới một ít, ba của Pink thì quanh năm không ở nhà, cũng không quan tâm tới em ấy."
Nói tới đây, thanh âm của hắn dừng một chút, liếc mắt nhìn Tống Thời Hàn một cái: "Hôm nay làm sao đột nhiên hỏi cái này?"
Tống Thời Hàn thần sắc tựa hồ nhẹ nhàng hơn một ít, lông mày hơi cau lại: "Tùy tiện hỏi hỏi."
Nghe vậy, Khương Minh không nghi ngờ gì, hắn uống một ngụm nước nóng, nói: "Đó là lý do tại sao hồi trước tôi kêu cậu đối xử tốt với em ấy một chút, em ấy cũng không dễ dàng gì, ngày thường đi học cũng là một mình một người. Mà Tô Bá thì cậu cũng biết đấy, tuy rằng tính tình nóng nảy, nhưng lại là người rất hiểu lý lẽ, nhưng chính vì như vậy, mỗi lần nàng nhắc tới người anh chồng kia luôn dùng giọng điệu không tốt, có thể thấy được hoàn cảnh trưởng thành của Pink cũng không tốt lắm."
Hắn lại thở dài một hơi: "Cũng không biết người nhà Pink nghĩ như thế nào, nếu nhà tôi mà có đứa trẻ ngoan lại có thành tích tốt như vậy, tôi nằm mơ cũng phải cười tỉnh."
Tống Thời Hàn ' ừ ' một tiếng, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, một lúc sau mới hỏi: "Lúc trước khi ký hợp đồng với Tả Đào, đội ngũ một tháng trả cho em ấy bao nhiêu tiền?"
Khương Minh sửng sốt một chút, nói: "...... Chưa cho tiền."
"Chưa cho tiền?" Tống Thời Hàn nhìn về phía Khương Minh, có chút ngoài ý muốn: "Anh vô cớ để cho người ta đánh không công vậy sao?"
Khương Minh: "Chờ chút, sao lời này của cậu nói như thể tôi tội ác tày trời vậy." Dường như cảm nhận được chút lên án từ giọng điệu của Tống Thời Hàn, hắn vội nói: "Lúc ấy Tô Nguyệt Yểu đến nói chuyện với chúng tôi, chính nàng nói không cần trả tiền. Hơn nữa lúc ấy tôi cũng không nghĩ tới Tả Đào lại mạnh như vậy, hiện tại nghĩ lại, quả thực chúng ta đang chiếm đại tiện nghi."
Nói xong, hắn nhìn thật sâu Tống Thời Hàn, như là chỉ điểm cái gì: "Nhưng là nói như vậy, hiện tại ta mới hiểu được một chuyện."
"Cái gì?" Tống Thời Hàn hỏi hắn.
"Cái gì mà muốn trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt của một game thủ chuyên nghiệp, muốn trải nghiệm thì đến chỗ nào chẳng được, tại sao cứ phải cố tình đến chỗ chúng ta?" Khương Minh ôm cánh tay, cười đến ý vị thâm trường: "Đừng nói không trả tiền lương, chính là yêu cầu cho không, tôi đoán Tả Đào cũng nguyện ý tới đây."
Tống Thời Hàn nhướng mi nhìn về phía Khương Minh, không nói lời nào.
Khương Minh uôn cảm thấy hôm nay Tống Thời Hàn có gì đó không đúng, lời trong ý ngoài đều muốn nhắc tới ' Tả Đào ' quá nhiều, nên nghi ngờ liếc nhìn đối phương: "Hôm nay cậu sao vậy, mỗi một câu đều không rời Pink nửa chữ?"
Vẻ mặt của Tống Thời Hàn không chút thay đổi, anh nói: "Việc nào ra việc đó. Nếu hợp đồng không dễ sửa chữa, liền trích từ trong thẻ tôi ra dựa theo tiền lương mà vị trí thay thế bổ sung nên có mỗi tháng chuyển trả cho em ấy."
"Không phải......"
Có chút ngoài ý muốn khi những lời này lại từ miệng Tống Thời Hàn nói ra, Khương Minh nói: "Fire, là cái gì khiến cậu có chuyển biến to lớn đến vậy?"
"Có sao?" Tống Thời Hàn thu hồi điện thoại di động, ngữ khí bình tĩnh nói: "Tuyển hỗ trợ rất khó, đừng vì một chút đãi ngộ mà để người chạy mất."
Khương Minh còn đang từ lời nói của anh mà suy nghĩ tới cái gì, theo sau lại bổ sung thêm một câu: "Nếu tôi nhớ không lầm, lúc trước cậu nói có hỗ trợ hay không đều giống nhau, câu này hẳn chính cậu tự nói đúng không?"
Tống Thời Hàn không đáp lời, di chuyển cổ tay, đứng dậy rời đi.
Nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi, Khương Minh tặc lưỡi thở dài: "Quả nhiên, thật thơm có thể đến muộn, nhưng vĩnh viễn sẽ không vắng họp, ai cũng đều không trốn khỏi định luật này."
Rời khỏi phòng khách, Tống Thời Hàn tay cầm áo khoác chiến đội đi lên lầu, đúng lúc gặp được dì đang chuẩn bị đi mua sắm.
Dì được căn cứ mời đến họ Hoàng, năm nay đã ngoài 50 tuổi, có một đứa cháu gái ba tuổi. Lúc trước đã từng mang lên căn cứ một lần, bộ dáng rất là đáng yêu.
"Là Tiểu Tống à."
Dì Hoàng chào hỏi với Tống Thời Hàn, thấy chỗ cổ Tống Thời Hàn có chút ửng đỏ: "Mới vừa làm vật lý trị liệu xong hả?"
Tống Thời Hàn gật gật đầu, nghiêng người để đối phương đi trước.
Dì Hoàng cảm ơn và bước xuống vài bước. Tống Thời Hàn lúc này đột nhiên nghĩ tới một chuyện, anh dừng một chút, xoay người lại: "Dì, cháu có chuyện muốn nhờ dì."
Dì Hoàng ngẩn ra: "Làm sao vậy?"
"Lúc trước cháu gái của dì tới căn cứ đưa cho cháu một viên kẹo bông gòn, nhớ không?" Tống Thời Hàn nhíu mày hồi tưởng: "Hẳn là một gói túi màu hồng nhạt, dì có nhớ là nhãn hiệu gì không?"
Mặc dù không hiểu Tống Thời Hàn đột nhiên nhắc tới chuyện này làm gì, nhưng dì Hoàng vẫn gật đầu trả lời: "Nhớ rõ, làm sao vậy Tiểu Tống?"
Tống Thời Hàn: "Lát nữa làm phiền dì gửi nhẫn hiệu sang điện thoại của cháu được không?"
"Từ đó dì không biết đánh......" Dì Hoàng lộ ra biểu tình khó xử: "Như vậy đi, lát nữa dì trở về mang cho cháu một gói." Dì nói với Tống Thời Hàn: "Gói đó dì thường mua ở chỗ cửa hàng bán đồ ăn vặt cho trẻ em."
Tống Thời Hàn nói cảm ơn: "Vậy trở về cháu chuyển tiền cho dì sau."
Dì Hoàng xua tay, lại nhớ tới Tống Thời Hàn từ trước đến nay không thích đồ ngọt, trong lúc nhất thời có chút tò mò: "Cháu muốn mua cho em trai hay em gái trong nhà hả?"
"Không phải em trai em gái." Giọng Tống Thời Hàn hơi dừng một chút, mới tiếp tục nói: "Cũng là một bạn nhỏ."
Dì Hoàng cũng không hỏi nhiều: "Vậy được, lát nữa dì đi mua đồ về rồi đưa qua cho con."
——
Ngày mai là cuối tuần, buổi chiều không có trận đấu huấn luyện nào cần đánh, Tả Đào ngủ một giấc ngủ trưa, sau lại nằm trên giường lướt di động.
Bức ảnh mà Khương Minh cập nhật trên Weibo chính thức vào buổi trưa thực sự thu hút rất nhiều sự chú ý, vừa ấn vào đã có hàng chục nghìn bình luận.
【 Bánh vẽ tranh nhỏ: Quản lý Wildfire hiểu lưu lượng / cười nheo mắt.jpg】
【 Lâm thâm khi thấy lộc: Oa, nhìn không ra Pink còn có kỹ thuật này? 】
【 Mỗi ngày đều cắn CP: Yêu một người ánh mắt không thể che giấu, mặc dù chỉ có thể nhìn thấy cái ót của bọn họ ( lần sau chụp chính diện! Chính diện! Chính diện hiểu không!!!) 】
【 Bạch Tuộc: Không phải nói Fire không thích tiếp xúc với người khác sao? Sao? Nhân thiết nói vỡ liền vỡ rồi? 】
【 Tiên nữ lóe sáng lên sân khấu: Lầu trên, ngươi cũng nói là người khác, vậy chẳng lẽ Pink là người khác sao? 】
Thấy vậy, Tả Đào nhịn không được hiểu ý cười, mặc dù trên mạng ngày càng có nhiều bình luận kỳ quặc, nhưng mỗi lần nhìn thấy, cậu vẫn cảm thấy thẹn thùng, hehehe...
Cậu nằm trên giường nhìn đôi bàn tay của mình, mới hôm nay mà đôi bàn tay nhỏ bé của cậu đã đạt được hai thành tựu trong đời.
Ngay khi vừa định lấy nick nhỏ ra bình luận, cừa phòng ngủ bị người từ bên ngoài gõ vang.
Tả Đào trong lòng ' lộp bộp ' một tiếng, cậu vội vàng đặt điện thoại sang một bên, xuống giường chạy ra mở cửa..
"Đang làm gì vậy?"
Vương Thu đứng ở ngoài cửa, trên tay cầm một túi khoai tây chiên: "Anh Khương gọi chúng ta xuống lầu, anh ấy đã gọi trong nhóm rất lâu rồi.""
Tả Đào không có gan để nói vừa rồi cậu đang làm gì, cậu đặt nắm tay lên môi, ho hai tiếng rồi nói: "A, em vừa rồi đang ngủ, không để ý đến tin nhắn trên điện thoại."
Vương Thu không nghi ngờ cậu, uể oải ngáp một cái: "Anh cũng vừa mới ngủ dậy." Vừa nói vừa ôm lấy bả vai Tả Đào: "Đi thôi, anh Khương nói dẫn chúng ta đi ăn ngon, liền ở dưới lầu."
Buổi chiều Khương Minh ra ngoài công tác, khi trở về đã có mua một ít đồ nướng, bày ở bàn phòng khách tầng một, sau khi mọi người ngồi xuống, hắn nói: "Thứ hai tuần sau đánh với FG, có tự tin không?"
FG thực sự là một trong những đội hot nhất giải đấu hiện tại. Quan trọng hơn, năm tuyển thủ của bọn họ đều đã thi đấu chuyên nghiệp vài năm, ngoại trừ kỹ năng xuất sắc, thì sự phối hợp và ăn ý ngầm của họ cũng đạt đến đỉnh cao, có lúc trên sân thậm chí không cần giao tiếp với nhau, chỉ cần một thao tác nhỏ trong game cũng có thể hiểu ngầm.
Nhìn thấy một bàn đầy đồ nướng, Vương Thu lập tức ném khoai tây chiên sang một bên, gắp một cái cánh gà nướng, nói: "Tất nhiên là có!"
"Tự tin như vậy?" Tư Tranh kinh ngạc liếc hắn một cái, nói thẳng "Không phải trước kia cậu còn nói vừa nhìn thấy đi rừng Wizard liền hoảng hốt muốn chết sao? Sao, lần này không sợ hắn giữa đường bắt được sao"
FG là một đội hoang dã nổi tiếng, mà Wizard là người đi rừng của FG, luôn được coi là nòng cốt để bồi dưỡng. Một bình luận viên đã từng nói thẳng trên sân rằng nếu Wizard có chút lợi thế về kinh tế ở giai đoạn đầu thì FG sẽ trực tiếp lấy đi một nửa chiến thắng trong ván đấu này.
"Sợ chứ." Vương Thu nhún vai, liếc nhìn Cat một cái, nói đùa một câu: "Nhưng tôi có chị Cat, tôi không cần sợ."
Cat trầm mặc hai giây, thành thật nói: "Nếu cùng gặp phải Wizard, tôi không xác định chính mình có thể lấy được bao nhiêu ưu thế."
Vương Thu: "Không sao đâu, đừng tạo áp lực quá lớn. Chỉ là một trận khởi động, họ sẽ không thể hiện 100% sức lực."
Tư Tranh: "......"
Nghĩ tới cái gì, Vương Thu huận theo thanh âm của chính mình bổ sung: "Hơn nữa, bên cạnh chúng ta không phải còn có đội trưởng cùng Quả Đào sao? Có bọn hắn, vấn đề hẳn là không lớn đi?"
Khương Minh không mướn nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ nữa, ấn ấn cái trán: "Được rồi, ăn xiên nướng của cậu đi."
Khương Minh một bên nói, một bên bật TV trong phòng khách, nói: "Tôi đã sao chép tất cả các video của trận đấu cuối cùng giữa FG và GGFi, mọi người vừa ăn vừa tham khảo."
Hắn nói: "Cảm giác mới nửa cái mùa giải không gặp bọn họ, chiến thuật của họ dường như lại đổi mới."
"Tôi cũng đã xem các video liên quan trên Weibo trước đây."
Tư Tranh tựa lưng vào ghế, trầm ngâm nói: "Lúc trước không phải đều chơi xoay quanh Wizard sao? Xem ra lần này tựa hồ có chút biến hóa, ván thứ hai, hỗ trợ tựa hồ một đường đi theo xạ thủ đúng không?"
Vương Thu nói: "Ừ. Bọn họ trước kia chơi dã phụ song du là nhiều nhất, có khả năng chống chịu cao hơn người đi đường trên. Không ngờ rằng sau khi thay đổi lối chơi lần này, AD của bọn họ đánh đột tiến cũng không tồi. Cuối cùng, sát thương dường như đang đuổi kịp Wizard."
Tả Đào là lần đầu tiên tham gia loại hoạt động vừa ăn vừa phân tích đội khác, nhất thời không bắt kịp lời nói của mọi người nên chỉ vừa nghe vừa ăn, trước mặt là một nồi tôm hùm đất mười ba vị, còn bốc khói nghi ngút, rất hấp dẫn.
Cậu đang do dự có nên ăn hai con hay không thì có hai chiếc găng tay dùng một lần từ bên cạnh đưa qua..
Tả Đào chớp hạ đôi mắt, hướng Tống Thời Hàn nói: "Cảm ơn."
Tống Thời Hàn đang cúi đầu trả lời tin nhắn, nghe vậy đầu cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời một tiếng.
"Nhưng nói như vậy, tôi vẫn rất khâm phục Tô Bá, mỗi lần đổi mới chiến thuật, mặc dù phương hướng chung không có nhiều thay đổi, nhưng bên trong đều cất giấu không ít kỹ xảo." Tư Tranh nhịn không được cảm thán: "Giống như vòng này, không ai nghĩ rằng hỗ trợ của họ cũng sẽ mang đến sự trừng phạt cho trò chơi. hu vực hoang dã của GGF gần như bị đường dưới của họ ăn sạch đúng không?"
Cat đáp ứng rồi một tiếng: "Tô Bá quả thật lợi hại."
Khương Minh không nói gì, chỉ liếc nhìn Tống Thời Hàn một cái, hỏi: "Fire nghĩ như thế nào?"
Tống Thời Hàn: "Có phải tay Wizard có vấn đề đúng không?"
Vừa dứt lời, toàn bộ bàn ăn đều yên tĩnh vài giây.
"Ừ."
Khương Minh lên tiếng, xác định suy đoán của Tống Thời Hàn, nói: "Theo tin tức nội bộ, Tô Bá đã đưa Wizard đến bệnh viện để tiêm thuốc vào tuần trước, nhưng vết thương không phải rất nghiêm trọng, vẫn có thể thi đấu trong Giải vô địch thế giới này." Lại nói: "Tất nhiên, nếu họ có thể đủ điều kiện tham gia Giải vô địch thế giới."
Vương Thu vẫn còn kinh ngạc, và sau vài giây, hắn "Mẹ kiếp" và nói: "Thật sao, tay của Wizard đã xảy ra chuyện gì vậy?!"
Khương Minh thở dài: "Bệnh nghề nghiệp. Những người chơi thể thao điện tử, hoặc nhiều hoặc ít đều xảy ra một số vấn đề, huống hồ Wizard cũng đánh không ít năm, tính thời gian, đã gần đến lúc giải nghệ."
Nói tới đây, video trò chơi sắp kết thúc.
Khương Minh tắt video, mặc dù không phải đội viên nhà mình, nhưng đề tài như vậy khó tránh khỏi có chút nặng nề, hắn không khỏi thở dài: "Bất kể như thế nào, mọi người phải luôn bảo vệ thân thể của mình, đặc biệt là đôi tay. Có câu nói, tay là vũ khí của tuyển thủ chúng ta..."
Ngay sau đó, giọng nói của hắn hơi hơi tạm dừng, ánh mắt bỗng chốc dừng ở trên người Tả Đào đang cúi đầu nghiêm túc bóc vỏ tôm.
Trong vòng chưa đầy 30 phút, một nồi tôm hùm đất mười ba hương vị lớn đã cạn đấy.
Một ngọn đồi vỏ tôm đỏ rực chất đống trước mặt Tả Đào.
Khương Minh: "???"
Đứa nhỏ này rốt cuộc là tốc độ tay gì vậy?
Sợ mọi người không đủ ăn, hắn còn cố ý mua phần tôm hùm đất lớn nhất, trong đó có gần một trăm con tôm. Nhưng mà chỉ trong một lát như vậy, liền lột xong rồi?
Tay không đau sao?
Mấu chốt là, một mình cậu ăn cái bát này còn chưa tính, thế mà — một giây sau, không chờ Khương Minh phát ra âm thanh, đã phải trơ mắt nhìn Tả Đào bỏ một nửa thịt tôm vào bát Tống Thời Hàn, tựa hồ lo lắng ăn không đủ ngon, thậm chí còn múc một ít súp vào.
Làm xong tất cả những thứ này, cậu còn không quên tự thưởng cho mình một cái, sau đó tay lại đặt lên một nồi tôm càng cháy tỏi bên cạnh.
"Không phải......"
Khương Minh quả thực xem thế là đủ rồi, trong nháy mắt thậm chí còn có chút không biết nên nói gì: "Pink, em đang làm gì vậy?"
Ngay khi hắn mở miệng, ánh mắt của mọi người trong bàn tự nhiên đổ dồn vào trên người Tả Đào.
Vương Thu gần như ngay lập tức phản ứng lại, bờ môi hắn cũng run rẩy vài cái: "Quả Đào, em này cũng quá...... Quá mức rồi đó?"
Hắn chỉ vào vỏ tôm cao như ngọn đồi trước bàn của Tả Đào: "Không để lại cho chúng tôi một con cũng thì thôi đi, thế mà em còn đưa tất cả tôm bóc rồi cho đội trưởng ăn?"
Ngay cả người luôn rất bao dung thành thật như Tư Tranh, hôm nay cũng dùng ánh mắt khác thường liếc nhìn Tả Đào một cái.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị mọi người phát hiện động tác nhỏ của mình, lỗ tai Tả Đào có chút nóng lên: "A, bởi vì đội trưởng ngồi bên cạnh em, cho nên em liền thuận tiện lột cho anh ấy."
Nói xong, thấy hồi lâu không có người đáp lại mình, trong lòng cậu xấu hổ rất nhanh ở yên lặng lên men. Cậu ho khan một tiếng, sau đó lặng lẽ đẩy nửa bàn còn lại ra giữa bàn: "Vậy nửa còn lại chúng ta chia nhau đi?"
Vương Thu dùng que tre chọc chọc một cái đuôi tôm từ trong bát, vẫn kêu không công bằng: "Cho nên, mấy người chúng ta trong lòng em cộng lại mới miễn cưỡng ngang hàng với đội trưởng sao?"
Tả Đào ở bên cạnh cười gượng: "Không có, thật sự chỉ là tiện tay."
Vương Thu vui đùa nói: "Vậy giờ anh đang ngồi đối diện em thế mà sao không thấy em tiện tay lột vỏ hộ anh cái nhỉ?"
"Đừng lột, chính mình ăn đi." Tống Thời Hàn ẩy cái kia đĩa tôm hùm đất ở bên cạnh ra xa một chút, lại nhìn về phía Vương Thu: "Một bát như vậy còn chưa đủ cậu ăn sao?"
Vương Thu lập tức ngồi nghiêm chỉnh: "Đủ đủ."
Cởi đôi găng tay đã bị chọc thủng nhiều lỗ ra, Tả Đào tiếp nhận khăn ướt mà Cat đưa cho, hướng Khương Minh nói: "Đúng rồi huấn luyện viên, ngày mai có khả năng em phải ra ngoài một chuyến."
Khương Minh: "Muốn đi chỗ nào sao?"
Tả Đào: "Dạ, bọn học tụ hội, có cả các thầy cô giáo nữa, em không từ chối được."
Khương Minh không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng: "Không có việc gì, em cứ đi đi"
"Dự báo thời tiết nói ngày mai có gió bão?" Tư Tranh quan tâm một câu: "Một mình em ra ngoài được không? Có cần anh lái xe chờ đi không?"
Tả Đào xua tay: "Không cần, đến lúc đó em đi tàu điện ngầm là được rồi, rất tiện."
Tư Tranh: "Cũng đúng."
Một đám người không nói lời nào quét sạch một bàn đồ nướng, sau khi giúp đỡ Khương Minh thu dọn sạch sẽ, Tả Đào vừa định lên lầu, một cuộc điện thoại lạ gọi đến.
Tả Đào liếc nhìn số, ấn trả lời: "Alo?"
Tuy nhiên, đầu bên kia điện thoại không có thanh âm phát ra, không biết có phải do tín hiệu không tốt hay không, mà chỉ có thể nghe được một số tạp âm mơ hồ.
Tả Đào có chút kỳ quái: "Alo, bên kia có người không?"
Sau khi đợi thêm vài giây để chắc chắn rằng không có ai nói chuyện, cậu mới cúp điện thoại.
Tống Thời Hàn hỏi cậu: "Ai gọi vậy?"
Tả Đào lắc đầu, cậu vẫn còn hơi bối rối: "Em không biết, không ai nói gì cả."
——
Ngày hôm sau.
3 giờ sáng trời bắt đầu đổ mưa.
Phong thị là một thành phố ven biển, cho nên mỗi năm đến mùa này đều sẽ bị ảnh hưởng bởi các cơn bão. Từ giữa đến cuối tháng 6 sẽ có mưa xối xả liên tục trong vài ngày.
Vì hôm nay còn nhiều việc phải làm nên Tả Đào thức dậy lúc 8:30, tắm rửa sơ qua, gửi tin nhắn cho mọi người trong nhóm rồi rời khỏi căn cứ.
Trước khi tham dự buổi họp lớp, Tả Đào cố ý về nhà một chuyến.
Cũng không có ý gì khác, chỉ là quần áo của cậu ở căn cứ quá mức ấu trĩ, nếu mặc vào, nhất định sẽ bị đám bạn xấu kia cười chết.
Về sự cố khóc lóc thảm thiết trên sân khấu lần trước, cậu đã chịu đựng quá nhiều rồi.
Cậu không thể để hình tượng của mình chịu đả kích thêm lần nữa.
Vì vậy, để lấy lại một chút hình tượng cho bản thân, cậu còn lên mạng kiếm một đôi giày chiến đấu, đôi AJ mới nhất ra mắt trong năm nay, nếu đi đem đi tiệc nhất định sẽ có thể nhận được một làn sóng ngưỡng mộ.
Sau khi trở lại tiểu khu, Tả Đào lôi trong tủ ra một chiếc quần đùi denim rách, kết hợp phần thân trên với áo len có in hình đầu lâu thời thượng, một set đồ thể hiện khí chất cool-kid ra đời.
Sau khi thay trang phục, cậu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, sau lưng tìm một chiếc túi đeo vai Nike cùng màu, cuối cùng mặc đôi giày AJ mới mua, liền cảm thấy mỹ mãn đi ra cửa.
Vừa mở cửa ra, cậu cảm thấy không khí như được giải thoát.
Cứ việc mưa rền gió dữ có chút lạnh.
Nhưng không sao cả, cậu ác bá hồng nhạt chung quy vẫn đã trở lại.
Vẫn còn sớm so với thời gian đã ước định, Tả Đào theo kế hoạch đi đến trạm số hai.
Mười phút sau,
Tả Đào cố hết sức cầm một chiếc ô trong suốt đứng trong mưa gió, dừng lại trước một tiệm cắt tóc gần khu dân cư.
Mái tóc hồng của cậu là được nhuộm ở cửa hàng này trước kỳ thi tuyển sinh đại học.
Chủ tiệm cắt tóc là một người đàn ông gần bốn mươi tuổi, tóc dài ngang vai, trông vẫn rất thời trang, có vẻ thời tiết này rất ít người ra cửa, cho nên khi Tả Đào tiến vào, anh ta đang kê một chiếc bàn nhỏ trong tiệm rồi tự mình chơi cờ.
"A?" Rõ ràng anh ta vẫn còn chút ấn tượng với, au khi ông chủ đặt bàn cờ trong tay xuống, anh ta đưa cho Tả Đào một chiếc khăn khô và nói: "Nhóc con, sao thời tiết này còn chạy ra đây cắt tóc?"
"Lát nữa em phải đi tụ họp với đám bạn." Tả Đào bị nước mưa làm ướt cả đầu: "Anh giúp em tỉa một chút là được, không cần cắt quá ngắn."
Cậu nói: "Sau đó, hơi tạo kiểu cho em một chút."
Ông chủ gật gật đầu, hỏi cậu: "Em muốn tạo kiểu gì?"
Tả Đào: "Kiểu...... Hơi rối một chút đi ạ, nhưng cũng đừng quá khoa trương, làm sao mà nhìn ngầu một chút là được." Nghĩ tới cái gì, lại vội vàng bổ sung một câu: "Đúng rồi, em chỉ cần loại làm một lần thôi, chính là cái loại gội đầu xong liền quay về kiểu cũ ấy."
Nghe vậy, ông chủ không nhịn được cười, dẫn Tả Đào ngồi xuống chiếc ghế xoay, nói: "Như thế nào? Tóc em cũng đã nhuộm hồng rồi, bố mẹ em còn không chấp nhận uốn tóc sao?"
Tả Đào không biết giải thích với đối phương như thế nào, cậu vò đầu bứt tóc: "Chắc...... tóc hồng có thể là điểm mấu chốt."
Thành thật mà nói, đến bây giờ cậu cũng không rõ định nghĩa ngoan của Tống Thời Hàn cụ thể là như thế nào, nhưng cậu nghĩ trong khoảng thời gian này cậu đã bảo vệ hình tượng này khá tốt. Cho nên để an toàn, làm kiểu sử dụng một lần như này vẫn yên tâm hơn, chờ sau khi tụ họp xong cậu liền có thể trực tiếp về nhà gội đầu, đổi về một bộ quần áo bé ngoan, quay trở lại làm một nam sinh ngoan ngoãn.
"Được rồi."
Ông chủ vỗ vai Tả Đào, sấy khô tóc trước, sau đó cắt ngắn hơn một chút theo yêu cầu của Tả Đào, cuối cùng lấy ra một chiếc máy uốn tóc.
Ông chủ nói: "Vậy anh sẽ dùng máy uốn tóc tạo cho em những lọn tóc xoăn tùy ý, sau đó dùng keo xịt tóc để định hình, buổi tối về nhà gội đầu là có thể đổi lại."
Tả Đào khoa tay múa chân làm một cử chỉ OK.
Bởi vì không cần tạo kiểu, cũng không cần thuốc để định hình. Ông chủ chỉ là mười phút là đã làm xong kiểu tóc cho Tả Đào, anh ta đặt máy uốn tóc sang một bên, nhìn cậu bé trong gương và nói: "Được rồi chứ?"
Tả Đào nhìn mình trong gương.
Trước kia tóc của cậu hơi dài, có chút che khuất mắt, hiện tại hơi cắt một chút, khiến cho cả người thoạt nhìn cũng sáng sủa hơn, lại ẩn ẩn mang theo một tia tuổi trẻ.
Hơn nữa phải nói, ông chủ này quả nhiên có tay nghề, chỉ cần dùng máy uốn tóc uốn vài cái, thật sự tạo ra loại cảm giác hỗn độn tùy ý.
Tóm lại, Tả Đào rất hài lòng với kiểu tóc mới của mình
Sau khi thanh toán hóa đơn, vừa lúc bên ngoài gió và mưa cũng ngừng, Tả Đào đang định rời đi thì chiếc chuông gió treo bên trong tiệm cắt tóc phát ra âm thanh khi cánh cửa mở ra——
"Chú, mẹ cháu nhờ cháu mang đồ ăn tới cho chú."
Tả Đào theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Người bước vào là một cô gái có vẻ ngoài hai mươi, nét mặt thanh tú, dáng người cao ráo, sau khi đặt hộp cơm xuống bàn, cô ấy nói tiếp: "Thuận tiện lát nữa chú làm cho cháu kiểu uốn sóng nha."
Thu hồi ánh mắt, Tả Đào vừa định rời đi, nữ sinh lại đột nhiên dừng bước, ngay sau đó xoay người: "Pink?!"
Cô gái kia sửng sốt một chút, nhìn Tả Đào từ trên xuống dưới, rồi từ trái qua phải, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: "Em là Pink đúng không!"
Tả Đào không nghĩ tới đi làm tóc cũng có thể bị fans bắt gặp, cậu sửng sốt mất vài giây, mới hồi phục tinh thần: "A, là em."
Thấy vậy, giọng điệu của cô gái càng thêm hưng phấn: "A a a a, quả nhiên là em, quả nhiên giống như trên mạng vô cùng đáng yêu!!"
Tả Đào bình tĩnh mỉm cười: "...... Cảm ơn."
"Có gì mà phải cảm ơn!"
Sau khi hưng phấn qua đi, cô gái đột nhiên ý thức được một chuyện, nụ cười trên mặt anh ngưng đọng trong chốc lát, lông mày lại nhíu lại, lộ ra vẻ dò xét không che giấu: "Chờ một chút..."
Dưới ánh mắt dò xét của nữ sinh Tả Đào có chút chột dạ: "Sao vậy ạ?"
"Em mặc như này là muốn đi nơi nào?" Nữ sinh nói: "Còn có, em có biết hôm nay là cái thời tiết gì không? Mưa gió lớn thế, sao có thể ăn mặc như vậy?"
Tả Đào: "......"
Ông chủ đang xúc cơm cho vào miệng, nghe vậy liền nhìn sang với ánh mắt khó hiểu: "Hai người quen nhau à?"
Tả Đào vừa định trả lời, nhưng cô gái đã dành trước một bước: "Con là mẹ internet của em ấy."
Tả Đào: "......"
Vẻ mặt lão đại trong nháy mắt nứt ra: "Là cái gì vậy? Mẹ là sao?"
"Ai da, không rảnh để giải thích cho chú." Nữ sinh vẫy vẫy tay, ánh mắt lại nhìn về phía Tả Đào, mày lại nhăn theo: "Em mới khỏi ốm xong, sao còn dám mặc quần đùi ra cửa?"
Nói xong, còn lui về phía sau mấy bước: "Chờ một chút, cái phong cách bụi phố này là thế nào, mới nãy mẹ còn không có để ý tới, rốt cuộc là ai dạy hư em vậy?"
"Không có ai......" Tả Đào không dám tiếp tục ở lại nữa: "Cái đó...... Em còn có chút việc, em đi trước đây?"
"Được rồi."
Nghe cậu nói như vậy, cô gái mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không tiếp tục chất vấn: "Em nhớ về nhà thay quần áo, biết không?"
Tả Đào một bên gật đầu một bên hướng ngoài cửa đi: "Biết rồi ạ."
"Chị đoán em khẳng định là vẫn không biết."
Nhìn thấy bóng dáng Tả Đào càng lúc càng xa, cô gái vẫn có chút không yên tâm, nàng lấy điện thoại di động ra chụp bóng lưng, sau đó mở Weibo ra.
Chủ tiệm cắt tóc thật sự không hiểu những hành vi của giới trẻ ngày nay: "Con lại làm gì vậy?"
"Con trai cháu có khả năng đến kỳ phản nghịch, cháu phải tìm người có thể quản em ấy mới được."
Nói xong liền đăng Weibo vừa chỉnh sửa đi ——
Pink Internet Mommy: Hôm nay trời lạnh như vậy, em ấy cứ thế mà ra cửa, @ Wildfire -Fire không ra quản em ấy một chút sao / phẫn nộ.jpg!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.