Đừng Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 37:




Nơi bạn học tụ hội vẫn được hẹn vào buổi tối như cũ.
Thời gian buổi chiều thì cậu đi tụ tập với đám Đinh Lỗi và một số bạn học khá thân, ở một quán trà sữa. Nhưng có lẽ vì cuộc chạm trán ở tiệm cắt tóc mà cả ngày hôm đó Tả Đào có chút bất an, luôn có linh cảm không lành ở đâu đó..
Luôn có cảm giác như sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Sự lo lắng này kéo dài cho đến khi kết thúc bữa ăn tối.
Sau khi tạm biệt thầy, có người ra về trước vì có việc cần làm, có người lại bắt đầu tính đi tăng hai.
Đinh Lỗi kéo Tả Đào đến một bên: "Lát nữa bọn tao định đi câu lạc bộ, mày có đi hay không?"
Nghe vậy, Tả Đào liếc nhìn thời gian trên điện thoại, có chút động tâm: "Có thể đi một lát, nhưng không thể ở lại lâu, lát nữa tao còn phải quay lại căn cứ."
"A? Muộn như vậy còn phải về căn cứ sao?" Đinh Lỗi không giấu được thất vọng, thở dài nói: "Tao còn định muốn cùng mày uống một ly, vậy đến lúc đó mày chỉ có thể uống nước trái cây sao?"
Tả Đào: "Uống một chút cũng không sao." Vừa nói vừa truy cập Weibo, ngữ khí khoa trương nói: "Nước trái cây 50 độ có được không?"
"Ha ha ha ha ——" Đinh Lỗi nghe được lời này thì cười vui vẻ, khoác vai cậu: "Quả nhiên vẫn là Tả công tử mà tao quen biết."
Tả Đào ghét bỏ mà né tránh, nhưng ngay sau đó, mắt cậu vô tình nhìn thấy thứ gì đó trên mục hot search, sau đó liền sững sờ——
#Pink qua thị giác của người qua đường #
#Pink mẹ cậu kêu cậu về nhà mặc quần dài #
Khi lần đầu tiên nhìn thấy hai mục này, Tả Đào còn chưa kịp phản ứng, mãi đến khi ấn vào, Weibo đầu tiên hiện lên trực tiếp khiến nụ cười trên mặt cậu vỡ vụn ra.
【Pink internet mommy: Hôm nay trời lạnh như vậy, em ấy cứ thế mà ra cửa, @ Wildfire -Fire không ra quản em ấy một chút sao / phẫn nộ.jpg! 】
Một bức ảnh cũng được đính kèm bên dưới.
Trong ảnh, cậu đang đứng trước ngã tư ngựa vằn chờ đèn đỏ, cảnh quan đô thị xung quanh cây cối đung đưa trong gió, vũng nước trên đường phản chiếu bầu trời tối đen, mà cậu thì đang một tay xoay mũ, mặc kệ là đôi chân lộ ra ngoài, hay là chiếc áo in hình xương khô ở đằng sau lưng, tại dưới thời tiết này, trông có vẻ vô cùng bắt mắt.
Hàng chục nghìn lượt chia sẻ, bình luận, và like.
【 Cẩm cỏ, chủ lầu thật có phúc khí, gặp được ở đâu vậy? 】
【U1S1, cái chân này thật sự không tồi. 】
【 Bạn có biết điều này thu hút một học sinh trung học đang tham gia lớp học trực tuyến đến mức nào không / Nheo mắt và mỉm cười.jpg】
【 Nhìn không ra con trai tôi còn rất biết phối đồ nha / color.jpg】
【 Là tôi không đúng, tôi chỉ có nhìn chân / che mặt khóc.jpg】
【 Các chị em đừng có ngốc, trọng điểm là chân sao, trọng điểm là đứa nhỏ đang phản nghịch, nhìn xem nhóc ấy đang mặc cái gì! 】
【 Mặc chính là chân...... Thực xin lỗi, là quần. 】
【 Số điện thoại chính thức của căn cứ Wildfire là gì, gọi điện hỏi xem đứa nhỏ đã về nhà chưa! 】
Tả Đào: "......"
Cậu bây giờ đã biết linh cảm xấu của mình đến từ đâu.
Cậu biết ngay nó không đơn giản như vậy mà.
Trong lòng nặng trĩu, cậu tiếp tục đọc xuống, có lẽ là do độ hot của Weibo này quá cao, trong rất nhiều đại V trong giới E-sport chia sẻ, cậu thậm chí còn nhìn thấy Weibo chính thức của trạm dự báo thời tiết địa phương xen vào:
【 Đài khí tượng Phong thị: Bị ảnh hưởng bởi cơn bão này, nhiệt độ trong thành phố của chúng ta đã giảm trung bình mười độ so với tuần trước, xin đừng quên để người già và trẻ em ở nhà mặc thêm quần áo và ít đi ra cửa. //Chuyển tiếp Weibo: Pink internet mommy: Hôm nay trời lạnh như vậy, em ấy cứ thế mà ra cửa......】
Lại click mở khu bình luận ——
【Mẹ xinh đẹp của Pink: Ai, là do con trai tôi lần này phản nghịch, khiến phía chính phủ ba ba chê cười. 】
【 Nước sôi để nguội: Lại còn là con trai tôi, mất mặt ném tới chỗ đài khí tượng rồi, che mặt. 】
【 Con bướm say rượu: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!! 】
【Mẹ nghiêm khắc của Pink: @ Wildfire -Pink, lời của phía chính phủ ba ba có nghe thấy không, trời lạnh phải mặc nhiều thêm một chút, không là về già sẽ bị thấp khớp! 】
【Hậu hoa viên của Pink: Cảm ơn phía chính phủ đã chỉ ra vấn đề, chúng tôi về nhà sẽ dạy dỗ thật tốt. 】
【Mẹ ôn nhu của Pink: Mọi người không cần cười quá lớn, đứa nhỏ phản nghịch tuổi này luôn rất cần mặt mũi, con của chúng ta chúng ta mang về nhà dạy dỗ là được/ hư.jpg】
Tả Đào cầm di động, tay hơi hơi run rẩy.
Đinh Lỗi thấy cậu sững sờ tại chỗ không nhúc nhích, có chút kinh ngạc nói: "Cậu làm sao vậy?"
Tả Đào nhắm mắt lại, cảm thấy mình sắp không xong rồi: "Tao cảm thấy mình sắp chết rồi."
Vừa mới nói xong, di động bỗng chốc phát ra thông báo tin tức, mà đáng sợ chính là, đây là âm thanh mà cậu đặc biệt cài đặt cho một người duy nhất.
Linh cảm xấu lên đến đỉnh điểm, Tả Đào mở to mắt nhìn lại, quả nhiên là Tống Thời Hàn chuyển tới.
Một giây đồng hồ trước:
【 Wildfire -Fire: Đã biết. // chuyển phát Weibo @Pink internet mommy: Hôm nay trời lạnh như vậy, em ấy cứ thế mà ra cửa......】
Tin nhắn WeChat cũng theo sau nhảy ra:
【Fire: Bữa tiệc kết thúc chưa?】
【Fire: Phát định vị. 】
Tả Đào: "......"
Thế giới của cậu bị bom nguyên tử thổi bay thành một đám mây hình nấm khổng lồ.
Đinh Lỗi: "Không phải, rốt cuộc mày bị sao vậy, tốt xấu gì thì nói một câu đi chứ."
Tả Đào xua tay không thèm để ý hắn, tự mình trốn tránh rồi lại đổi mới trang, kết quả phát hiện ra một cái Weibo còn đáng sợ hơn——
【 Câu lạc bộ thể thao điện tử Wildfire: Chúng tôi đã nghe được tiếng nói của mọi người, sau đó chúng tôi đem @ Wildfire -Qiu đi phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình bắt giữ thiếu niên phản nghịch. Đồng thời tại đây kêu gọi, trời lạnh cần mặc thêm đề, các bạn học không cần học tập @ Wildfire -Pink nha. 】
Đinh Lỗi: "Hello Thiết Tử?"
Tả Đào ghé mắt, biểu tình nghiêm túc mà nhìn Đinh Lỗi: "...... Hay là mày giết tau đi."
Đinh Lỗi: "......???"
Hắn không rõ nội tình mà nghiêng người liếc nhìn màn hình điện thoại di động của Tả Đào, sau khi dành ba phút để tìm hiểu nguyên nhân và kết quả của sự việc, hắn liền cúi người cười ngay tại chỗ: "Hahahahahahahahaha!!!"
Tả Đào: "Mày cười quá lớn tiếng!" Cậu bắt đầu cảm thấy bất an, quay đi quay lại hai lần, cậu chợt mừng rỡ, ngay sau đó ánh mắt khóa chặt trên người Đinh Lôi.
Đinh Lỗi vẻ mặt hoảng sợ: "???"
Đôi tay Tả Đào ấn lên bả vai Đinh Lỗi, trầm giọng nói: "Con trai, ba ba nuôi con nhiều năm như vậy, đây là lúc mà còn cần báo đáp."
——
Cùng lúc đó, Câu lạc bộ thể thao điện tử Wildfire.
Vương Thu đã mở phòng phát sóng trực tiếp bằng điện thoại di động của mình và nhiệt tình chào hỏi người hâm mộ: "Chào buổi tối mọi người, chúng ta sẽ ra ngoài ngay bây giờ. Đúng vậy, đội trưởng của chúng tôi cũng sẽ đi, hiện tại tôi đang nhắn tin cho Pink để hỏi địa điểm."
Vừa nói xong, liền hướng điện thoại về phía Tống Thời Hàn: "Đội trưởng, Pink trả lời chưa?"
"Ừ, trả lời."
Tống Thời Hàn lên tiếng, đem điện thoại bỏ vào trong túi, bởi vì đeo khẩu trang, trên mặt anh nhìn không ra quá nhiều biểu cảm, hơn nữa thần thái so với bình thường lạnh lùng hơn một chút.
Trên đường đến đón Tả Đào do Tống Thời Hàn lái xe, Vương Thu liền ngồi ở ghế phụ mở phát sóng trực tiếp: "Mọi người yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dạy dỗ bản nhỏ Pink thật tốt."
Hắn đầy mặt vui sướng khi người gặp họa, một bên nhìn bình luận trên di động, một bên nói: "Đúng vậy, hôm nay em ấy tụ họp với bạn học. Ừ ừ, yên tâm, nhất định sẽ để đội trưởng quản em ấy thật tốt."
Hai mươi phút sau.
Tống Thời Hàn đỗ xe ở bãi đậu xe, vừa xuống xe, từ xa đã nhìn thấy Tả Đào ngồi ở bồn hoa ven đường, bên cạnh cậu còn có một nam sinh trạc tuổi đang đứng cùng, thoạt nhìn hẳn là bạn học của cậu.
Bên kia, Tả Đào cũng chú ý đến bóng dáng của mọi người, cậu từ bồn hoa thượng đứng dậy, hạ giọng hướng Đinh Lỗi nói: "Những chuyện hồi nãy tao nói mày nhớ kỹ chưa?"
"Nhớ kỹ nhớ kỹ." Đinh Lỗi cũng sẽ ngồi xổm trong phòng phát sóng trực tiếp, cười nói: "Tôi mà làm việc thì mày cứ yên tâm, lúc về đừng quên kéo tao thăng cấp."
Tả Đào: "Nếu chuyện hôm nay được giải quyết thuận lợi, tao mang mày hướng vương giả."
Đinh Lỗi ánh mắt sáng lên: "Mày nói rồi đó!"
Dứt lời, liền thấy một nhóm năm người đi về phía mình, hắn kiên định mà cất bước, sau đó nhiệt tình nắm lấy tay Khương Minh: "Vị này nhất định là huấn luyện viên của Quả Đào chúng tôi đúng không!"
Khương Minh ngẩn ra, nhìn Tả Đào một cái: "Vị này chính là?"
"À, đã quên tự giới thiệu." Đinh Lỗi hướng mọi người chào hỏi: "Em là bạn học của Pink, là huynh đệ tốt nhất!"
Vương Thu hướng cameras tới chỗ Tả Đào, nói: "Quả Đào, mau chào hỏi với các fan của em đi."
Tả Đào cương cứng người một chút, vẫn nỗ lực thả lỏng mặt hướng màn ảnh chào hỏi: "Dạ, mọi người buổi tối tốt lành." Lúc nói chuyện, còn không quên liếc nhìn Tống Thời Hàn.
Trong bình luận ——
【 quả nhiên quả nhiên, em ấy quả nhiên không về thay quần áo!! 】
【 tuy rằng như vậy, tôi vẫn còn là muốn nói...... Chân thật đẹp. 】
【Qiu, anh có thể thay đổi góc nhìn và hạ thấp máy ảnh không? 】
【Pink, con về sau còn như vậy mẹ nhất định phải tức giận, vừa mới khỏi bệnh xong, không thể xằng bậy thế được! 】
【 Có một số loại quần áo chúng ta có thể về nhà chậm rãi mặc (nhịn không được phát ra một ít thanh âm kỳ quái. 】
Tả Đào há miệng thở dốc, không biết nên nói cái gì, mà Tống Thời Hàn lại không để lại dấu vết tiến lên nửa bước, dừng ở trước mặt cậu một mét, thanh âm bình tĩnh: "Em đợi bao lâu rồi?"
Tả Đào ngẩng đầu nhìn Tống Thời Hàn, trong lòng lại bắt đầu thấp thỏm: "Không...... Không lâu."
Mà Đinh Lỗi vẫn đang nói chuyện với mọi người bên cạnh: "Tin tức trên mạng em cũng thấy rồi. Ai u, đứa nhỏ này thật khiến người ta lo lắng, lúc trước không phải nó thua trong trò chơi thử hay thật sao, mọi người bắt nó mặc như này đi ra cửa, kết quả nó thật sự mặc!"
"Kỳ thật cũng không bắt nó phải mặc đâu, dù sao hôm nay cũng lạnh vậy mà đúng không?"
Tuy Khương Minh cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ, nhưng hắn vẫn lịch sự đồng ý: "Quả thật, Pink khá hiểu chuyện."
Đinh Lỗi lôi kéo Khương Minh tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ: "Đúng vậy đúng vậy, nó quả thật rất tốt, trước kia khi còn đi học, 5 giờ rưỡi đã rời giường rèn luyện, lúc trở về còn không quên mang đồ ăn sáng cho em."
Hắn một bên nói, lại nhìn thoáng qua phương hướng Tống Thời Hàn, thanh âm lại lớn một ít: "Hơn nữa còn đặc biệt ngoan, ở trong trường học chính là học sinh ba tốt trong mắt thầy cô, cũng chưa bao giờ nói tục, ngày thường tan học liền ngồi ở phòng học đọc sách, nghe âm nhạc."
"Mà cuối tuần chúng em cũng rất ít tìm được nó, nó cả ngày đều ở trong thư viện, hoặc là trên đường đến thư viện, mỗi ngày đều chỉ biết học. Bất quá cũng đúng, nếu không, cũng sẽ không nằm trong top 10 của khối."
"Nhưng em cảm thấy như vậy không được, nó cũng sắp 18 tuổi rồi, nếu quá mềm về sau đi ra ngoài bị người khi dễ thì phải làm sao bây giờ? Vốn tối nay còn định dẫn nó đi quán bar nhảy Disco, nhưng nó nói cái gì cũng không chịu, thật vất vả mới khuyên được, cũng chỉ nói nhiều nhất uống nước trái cây, em còn nói được, nước trái cây 50 độ oki không?"
【 Tôi muốn nói, cái người thuyết minh này là ai vậy, bạn học của Pink? 】
【 ha ha ha ha, bạn học này cũng quá ngốc rồi. 】
【 Cực kỳ giống con gái tôi ở trước mặt nam thần khen bộ dạng của tôi dị đó. 】
Tả Đào: "......"
Cậu đã không dám ngẩng đầu nhìn Tống Thời Hàn.
Ánh mắt từ cặp đùi tương xứng thon dài của Tả Đào dời đi, Tống Thời Hàn hỏi: "Lạnh không?"
Tả Đào hít cái mũi, gật gật đầu. Kỳ thật ban ngày còn tốt, nhưng vừa tới tối nhiệt độ không khí hạ thấp không ngừng, từng đợt gió thổi qua, quả thật có chút lạnh.
"Lên xe trước rồi nói." Tống Thời Hàn lên tiếng: "Trên xe mở điều hoà."
Tả Đào không tiến lên ngay lập tức, cậu còn đang kiếm cơ hội dùng ánh mắt ngăn cản Đinh Lỗi.
Rốt cuộc lại tiếp tục nói nữa, liền thật sự có chút thái quá.
"Sao vậy?"
Tống Thời Hàn quay đầu lại nhìn cậu, trong con ngươi nhạt màu kia hiện ra một tia ý cười: "Hôm nay giày cũng không thể đạp nước sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.