Đừng Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 48:




Câu lạc bộ Wildfire không nằm trong khu thành phố náo nhiệt, thậm chí vị trí còn hơi xa, xung quanh có một số khu vực mới khởi công xây dựng trong năm nay, tuy cách vài con phố vẫn có khu dân cư nhưng số lượng người ở không nhiều. Khương Minh thường xuyên nói buổi tối khi ra cửa, cho dù ở gần ném một cây gậy gỗ cũng không trúng ai, còn luôn che bai khu vực này quá hoang vắng.
Đại khái là có chút kỳ quái, Tống Thời Hàn hỏi cậu: "Muộn thế này rồi còn có người chạy bộ bên ngoài?"
"Dạ." Một tay Tả Đào cầm túi đồ ăn, một tay đem cửa sắt khoá lại, cũng không coi là chuyện gì lớn: "Chạy ngay đường ở gần căn cứ."
Tống Thời Hàn hông nói thêm gì nữa, nhìn đồng hồ sau đó nói vào điện thoại: "Nhận được đồ ăn rồi thì trở về sớm một chút, nhớ phải khoá cửa cẩn thận."
"Đã biết, em khoá lại rồi."
Bất tri bất giác, cơn mưa lại dần nặng hạt hơn, Tả Đào không nán lại chỗ cũ nữa, cậu tuỳ tiện đem bông hoa mới ngắt xuống bỏ vào túi, rồi cất bước đi vào trong.
"Đội trưởng, buổi chiều ngày mai mấy giờ anh về?" Tả Đào hỏi một câu, trong lòng thì đánh bàn tính nhỏ.
Tống Thời Hàn: "Có lẽ là tầm 5-6 giờ."
Tả Đào: "Vậy đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi ăn tối." Nói rồi, cậu vừa lấy chìa khóa từ trong túi ra, trong đầu nảy ra một ý nghĩ: "Hay là cứ ăn ở căn cứ đi, anh muốn ăn cái gì? Em có thể nấu được."
Bởi vì căn cứ đang trong kỳ nghỉ, cho nên hai ngày nay nhóm dì đều xin nghỉ phép theo, cho nên bọn họ có thể tạm thời được quyền sử dụng phòng bếp.
Nghe đến đó, trong thanh âm của Tống Thời Hàn có chút ngoài ý muốn: "Em còn biết nấu cơm sao?"
Tả Đào: "Một số món phức tạp thì không biết, chứ nấu cơm nhà thì không sao."
Tống Thời Hàn cũng không có từ chối, trước khi cúp điện thoại còn hỏi một lần nữa: "Đúng rồi, có cuộc gọi lạ nào gọi tới không?"
"Không có."
Tả Đào hoàn toàn không để tâm đến vấn đề này, tin tưởng từ chuyện lần trước một đấm vào chậu sắt kêu ' loảng xoảng loảng xoảng ' kia, đã cho người kia một cái cảnh cáo.
Lấy mười cái gan của tên ngốc đó, cậu dám chắc hắn không dám gọi nữa đâu.
Mang theo cơm hộp trở về, thời gian cũng không còn sớm, Tống Thời Hàn không kêu cậu tiếp tục chơi nữa, mà tự mình đánh đơn để phát sóng trực tiếp.
Ngày hôm nay Tả Đào huấn luyện thời gian quả thực vượt quá nhiều, cổ tay của hắn đã bắt đầu thấy đâu, Tống Thời Hàn không cho cậu chơi, cậu cũng không kiên trì, cậu tắt đèn trong phòng huấn luyện rồi trở lại phòng.
Lần trước khi tụ họp với nhóm bạn học, Tả Đào có lén trộm mang về mấy chai bia, gần đây vẫn luôn không có cơ hội uống, thật vất vả mới chờ đến lúc mọi người không có ở căn cứ, cậu tính lấy một chai ra để uống chơi.
Giả làm bé ngoan lâu như vậy rồi, thỉnh thoảng phải thả bé hư ra một chút.
Cái này gọi là mưa móc đều dính.
Tả Đào ngân nga điệu nhạc rock: "Nếu mọi người đã đi hết, thì căn cứ này là thiên hạ của ác bá hồng nhạt ta đây."
Cậu tự tiêu khiển một mình, vui vẻ mở một chai bia cho mình, sau đó mở phòng phát sóng trực tiếp của Tống Thời Hàn, vừa ăn vừa xem phát sóng trực tiếp.
Giống như không còn chuyện gì vui hơn chuyện này.
Theo yêu cầu của nhiều cư dân mạng, Tống Thời Hàn chơi một ván cuối cùng bằng Đại Tư Tế, số lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp một lần nữa đột phá một mức cao mới.
Đại Tư Tế là danh hùng thành danh của Tống Thời Hàn, hầu hết fans lão làng trong phòng phát đều bắt đầu từ Đại Tư Tế mà nổi lên.
Tả Đào cũng không ngoại lệ.
Trong khi chờ trò chơi bắt đầu, bình luận trong phòng vẫn đang được làm mới một cách điên cuồng——
【 Ai có thể nghĩ đến lúc sinh thời tôi còn có thể thấy Fire Đại Tư Tế, ai tới giúp tôi lau nước mắt trên mặt đi. 】
【 Chờ mong bạo kích của Đại Tư Tế!! 】
【 Ai? Pink không chơi nữa sao? 】
【 Con trai tôi còn chưa ăn cơm, bị thần tượng của nó dỗ đi ăn cơm rồi. 】
【 Bấm tay tính toán, chắc giờ này con trai đang ôm hộp cơm mà thần tượng mua, rồi nhe răng ngồi xổm trước màn hình trộm vui vẻ. 】
Tả Đào đang cười nhe răng mở hộp cơm ra: "......"
Trò chơi tiến vào phân đoạn Cấm/Chọn, Tống Thời Hàn hình như không quá để ý mọi người đang bình luận cái gì, mà nhập tâm tham gia thi đấu.
Nhưng cho dù như vậy, các fan vẫn nhiệt tình như cũ.
【 Ai, đêm nay Hàn Thần không ở căn cứ sao? 】
【 Giờ lầu trên mới phát hiện ra sao? Nhưng mà nói lại, hình như hôm nay bọn Qiu đều nghỉ, thế chẳng phải là chỉ có một mình bé Tóc Hồng ở căn cứ thôi sao? 】
【 Hàn Thần khi nào thì về vậy, con trai ở nhà một mình tôi không quá yên tâm —— đến từ mẹ internet của Pink lo lắng. 】
【 Lo lắng +1, dù sao con trai tôi còn nhỏ như vậy, lỡ như bị người xấu bắt đi thì sao? 】
【 Lỡ sau khi bị người xấu bắt đi, bé khóc mất rồi thì làm sao bây giờ? 】
Tả Đào: "......"
Cậu bây giờ không cần nhìn ID, nhắm mắt lại cũng đoán được người có thể nói ra những lời này nhất định là nhóm mẹ internet của mình.
【 Tôi nghe từ Star rằng Pink dường như cũng là mục tiêu của fan cuồng đó? 】
【 Đúng rồi. Hôm bữa ba người họ phát sóng trực tiếp có nhắc qua vấn đề này. 】
【 Tôi chính là lo lắng...... Hiện tại căn cứ Wildfire không có ai, đêm nay lại mưa to gió lớn, lỡ như......】
【 Dừng, đừng nói nữa tôi sợ. 】
【 Hàn Thần khi nào mới về căn cứ, đứa con này của tôi còn khờ dại, lỡ xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? 】
Thấy vậy, Tả Đào vừa định đăng nhập vào nick phụ nói lại, kết quả còn chưa kịp làm gì. Trong video, Tống Thời Hàn nhấc mí mắt lên, ánh mắt liếc qua bình luận.
Sau đó trước khi bắt đầu trờ chơi trả lời bình luận:
"Ừ, ngày mai trở về."
Không nghĩ tới Tống Thời Hàn sẽ đáp lại, Tả Đào cắn chiếc đũa, vành tai lặng yên không một tiếng động mà đỏ lên.
Tống Thời Hàn chỉ là phát sóng trực tiếp hai trận nữa rồi liền tắt phát sóng, Tả Đào hu dọn hộp cơm trên bàn, ra ban công hút một điếu thuốc, tắm rửa rồi nằm xuống giường.
Trước khi đi ngủ, cậu nhớ đến cuộc phỏng vấn mà Ngô Thủy Ba nói trong trò chơi, Tả Đào lại ngựa quen đường cũ mà đăng nhập lên Weibo.
Cũng không cần cố tình tìm kiếm về trận thi đấu kia, đến bây giờ nó vẫn còn đang nằm trên mục tìm kiếm hot search.
Dưới mục 【 Hư Vô, Băng Hoàng 】, Tả Đào thuận lợi tìm thấy cuộc phỏng vấn MVP của Tống Thời Hàn.
Trong video, Tống Thời Hàn mặc đồng phục của đội Wildfire, anh lãnh đạm đứng trong khu vực phỏng vấn, dáng người cao thẳng, tư thế ung dung.
Trước sau như một mà dùng đáp án phía chính phủ cung cấp trả lời các vấn đề của Ngô Thủy Ba, Ngô Thủy Ba hay đổi chủ đề, trong giọng nói mang theo chút bỡn cợt không thêm che dấu: "Lại nói tiếp, chiến thắng của Wildfire hôm nay thực sự rất đẹp mắt, hiện tại tôi ngồi ở chỗ này vẫn có thể nghe được tiếng hét của fans bên ngoài. Đặc biệt là một đoạn Hư Vô hiến tế cho Băng Hoàng kia, một số blogger đã cắt video tung lên mạng rồi!"
"Fire nghĩ gì về hỗ trợ mới của mình?"
Mặc dù đã sớm nhận được câu trả lời từ Ngô Thủy Ba, nhưng nhìn đến nơi này, trái tim Tả Đào vẫn không chịu khống chế mà đập thình thịch.
Căng thẳng đến không thể giải thích được.
Một giây kế tiếp, Tống Thời Hàn vừa rồi còn có chút lười biếng hơi hơi ngồi thẳng người, sau khi nhìn camera, trầm mặc vài giây, mới nhẹ giọng nói:
"Pink rất mạnh, là một tuyển thủ rất có thiên phú."
Tả Đào không tự chủ được mà siết chặt góc chăn, trong hoàn cảnh tối tăm, môi từng chút giương lên.
Mà phỏng vấn vẫn còn tiếp tục, Ngô Thủy Ba "Oa" một tiếng, cười đến ngọt ngào: "Nếu tôi nhớ không nhầm, lần trước Pink cũng đã khen bạn như vậy, hai bạn vẫn rất ngọt ngào!"
Tống Thời Hàn cư nhiên cũng "ừ" một tiếng, trả lời hắn: "Còn tốt."
Sau khi xem đoạn phát sóng trực tiếp sau trận đấu của Tống Thời Hàn rất nhiều lần, đặc biệt là ngay đoạn Tống Thời Hàn khen mình, Tả Đào lại chụp thêm được một đống ảnh.
Làm xong tất cả những thứ này, cậu hài lòng tắt điện thoại di động, trở mình đổi tư thế, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ sâu.
——
Hôm sau.
Vẫn nhớ tối nay Tống Thời Hàn sẽ trở lại ăn tối, Tả Đào thức dậy lúc 8:30 sáng, tắm rửa sơ qua và định đi dạo mua gì đó trên đường về.
Cách căn cứ không xa có một siêu thị thực phẩm tươi sống, trước kia Tả Đào có đi tản bộ ngang qua một lần, tuy rằng mặt tiền cửa hàng không phải rất lớn, nhưng nguyên liệu bên trong cái gì cũng có.
Nhưng mà cậu không chú ý tới, ngay lúc cậu vừa mới rời khỏi căn cứ, có một chiếc xe thể thao màu bạc từ một lối khác rẽ vào căn cứ.
Tống Thời Hàn đeo trên sống mũi một cặp kính râm, giảm tốc độ, xoay vô lăng: "Ừ, đã đến căn cứ."
Người liên hệ hiển thị trên điện thoại ô tô là Khương Minh.
Khương Minh nói: "Đúng rồi, không phải cậu nói buổi chiều mới quay lại sao?"
"Việc trong nhà xong hết rồi." Tống Thời Hàn tháo kính râm xuống, đặt lên hộc đựng đồ của bảng điều khiển, giọng điệu bình thản: "Không còn chuyện gì cần giải quyết nên tôi về trước."
Khương Minh nghe xong lời này cũng không hỏi thêm nữa, nói: "Được, vậy cậu trở về vừa đúng lúc, buổi chiều sẽ có người đến căn cứ đưa tài liệu, tôi không quấy rầy Pink nữa. Cậu hỗ trợ thu dọn một chút, tôi có lẽ ngày mai mới có thể trở về."
"Được."
"Ừ, cậu trở về tôi cũng yên tâm hơn, hỗ trợ chăm sóc Pink cho tốt."
Lại dặn dò một câu:
"Đừng để em ấy cho Star phát sóng trực tiếp kiếm lời nữa."
Tống Thời Hàn đáp ứng rồi một tiếng, đem xe đỗ ở chỗ đậu xe, cúp điện thoại, mở cửa xuống xe.
Mưa suốt đêm qua mà sáng nay lại có nắng, nắng rơi xuống mặt đất còn ướt, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Trên người Tống Thời Hàn tmặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, đôi chân dài bị chiếc quần jean che lấp trông thẳng tắp và mạnh mẽ, hai ống tay áo thì tùy tay xăn lên vài vòng, xách ba lô đi lên lầu.
40 phút sau, Tả Đào trở về từ siêu thị thực phẩm tươi sống với một túi rau lớn.
Ngay khi cậu đang suy nghĩ về việc bỏ rau vào tủ lạnh trước, Tả Đào vừa định dùng vân tay mở cửa sắt ra, thì phía sau đột nhiên truyền đến giọng của một nam nhân, thanh âm kia rõ ràng rất ngấy, nhưng rồi lại có vẻ thô kệch, tóm lại khiến cho người nghe rất không thoải mái.
"Là......Pink sao?"
Cùng lúc với âm thanh phát ra, còn có âm thanh truyền tới từ camera.
Tả Đào quay đầu lại nhìn xem.
Liền thấy phía sau lưng cậu cách vài bước không xa có một nam nhân đang đứng, đối phương mặc một bộ vận động màu đen, trên mặt đeo khẩu trang, cặp mắt lộ ra ngoài vừa dài vừa híp, đuôi lông mày chỗ khóe mắt có vẻ dầu mỡ, ánh mắt còn lộ ra....... Tóm lại rất quái lạ, mang theo cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Đúng, chính là mắt lé.
Cau mày, Tả Đào nhìn người kia hai lần, sau đó ngay lập tức nhớ đến thằng ngốc chạy đêm tối hôm qua.
Không rõ đối phương muốn làm gì, Tả Đào giữ một khoảng cách nhất định với hắn, vẫn duy trì sự lễ phép cơ bản.
"Đúng vậy, anh là ai?"
"Tôi rất thích em." Trong mắt nam nhân không giấu được hưng phấn, tiến lên một bước, nhìn thẳng Tả Đào mà nhìn chằm chằm, rất thẳng thắn nói: "Lúc trước tôi còn gọi điện cho em, còn đưa quần áo cho em nữa. "
Nghe hắn nói như vậy, Tả Đào ngẩn ra một chút sau, sắc mặt gần như là khó coi ngay lập tức.
Người đàn ông vẫn tươi cười, theo động tác, máy ảnh treo trên cổ lắc lắc vài cái: "Còn nhớ không?"
Tả Đào bị hắn đường đột tới gần làm cho cả kinh, vội vàng vươn tay che chắn giữa hai người, lạnh giọng nói: "Tôi cảnh cáo anh không được lại đây!"
Cũng không phải cậu sợ người này. Chủ yếu là người này mới nói không tới hai câu, đã khiến cho Tả Đào bị ghê tởm, nếu tới gần vài bước, cậu thật sợ mình sẽ nhịn không được động thủ.
Khu nhà ký túc xá tại căn cứ Wildfire có tầm nhìn đặc biệt rộng, từ ban công nhìn ra ngoài, gần như có thể nhìn thoáng qua một nửa con phố.
Cùng lúc đó.
Tống Thời Hàn đẩy cửa bước vào ban công, châm điếu thuốc lủng lẳng trên môi, ngước mắt lên liền nhìn thấy tình hình bên ngoài cánh cổng nhỏ của căn cứ cách đó không xa.
Từ thị giác của anh nhìn lại, thiếu niên tóc hồng tựa hồ bị cái gì dọa sợ, một bên mặt tràn đầy cảnh giác, đang nghiêm nghị chỉ vào nam nhân đứng đối diện mình.
Thấy vậy, Tống Thời Hàn nhíu mày, nhớ tới thân ảnh mà camera chụp được trước đó, anh không chút do dự mà dập tắt điều thuốc, xoay người đi xuống dưới lầu.
"Em không cần sợ, tôi không có ác ý." Nam nhân giơ hai tay lên, nhưng vẫn là hướng tới gần Tả Đào: "Tôi quan sát em thật lâu, chính là muốn cùng em kết giao bằng hữu."
Một từ ' lăn mắc kẹt trong cổ họng và chuẩn bị bùng nổ, sắc mặt Tả Đào khó coi, vừa định từ túi móc di động ra.
"Tôi biết."
Nam nhân cười một tiếng, lại nhìn Tả Đào ừ trên xuống dưới, ánh mắt lộ liễu và ghê tởm: "Kỳ thật em cũng thích nam, đúng hay không?"
Tả Đào khóe mắt kịch liệt co giật, nhịn không được nói: "Lăn con mẹ mày đi, tao thích ông tổ mày ấy."
Cho dù là bị mắng, nam nhân cũng không thèm để ý, còn nói: "Căn cứ hôm nay không có người, không mời tôi vào chơi sao?"
Nói xong, hắn bỗng nhiên đi nhanh tiến lên: "Tôi biết rất rõ các đám nhỏ các em đang suy nghĩ cái gì, các em chỉ thích đẹp trai mà thôi. Mà Pink, chỉ cần em hợp tác với tôi, muốn bao nhiêu tiền tôi cũng có thể cho em, được không?" Nói rồi, cái tay hướng về phía eo Tả Đào sờ soạng một phen.
"Mẹ nó, mày dám thử sờ một cái nữa xem!"
Hoàn toàn không dự đoán được người này một lời không hợp liền động thủ, toàn thân Tả Đào đều dựng lông tơ ngược lên, chút lý trí còn sót lại cũng hoàn toàn tiêu hao hết.
Lời này vừa nói xong, người nọ lại không từ bỏ ý định vươn tay ra.
Sự ghê tởm trên mặt Tả Đào cơ hồ muốn hóa thành thực thể, gần như ngay khi đối phương đưa tay ra, cậu theo bản năng nắm lấy cánh tay của người đàn ông, sau đó là một cú trái tay, ném người đàn ông qua vai một cách mạnh mẽ.
Động tác của cậu nhanh và tàn nhẫn, toàn bộ động tác nước chảy mây trôi, có vẻ vô cùng thuần thục.
Mà nam nhân kia hiển nhiên cũng không nghĩ tới Tả Đào nói động thủ liền động thủ, còn chưa kịp phản ứng, người đã bị ném bay ra ngoài.
Tống Thời Hàn vừa từ ban công chạy tới, tình cờ nhìn thấy cảnh này.
Tả Đào thở phì phò, là bị ghê tởm: "Phi, đồ ngốc." Cậu phỉ nhổ, mạnh mẽ vỗ lên phần eo vừa bị đụng tới, không chút che giấu lên giọng uy hiếp: "Có tin tôi băm anh ra ngay bây giờ hay không!"
Nam nhân kia lại bò lên lên.
Thấy thế, Tả Đào lui về phía sau hai bước, xoay người muốn tìm công cụ tiện tay. Kết quả là giây tiếp theo, một bóng người cao lớn đột nhiên lọt vào tầm mắt của cậu.
Nam nhân sắc mặt âm trầm đáng sợ, đẩy cửa sắt đi ra, nhíu mày đi ra ngoài, nhiệt độ xung quanh tựa hồ vì thế mà giảm xuống vài độ.
Không khí dường như hoàn toàn ngưng trệ.
Tả Đào bị đóng đinh tại chỗ ngơ ngác nhìn Tống Thời Hàn, vẻ kiêu ngạo trên người cậu đột nhiên bị một gáo nước đá dập tắt, cậu dường như quên mất phải suy nghĩ, cũng quên mất mình sẽ làm gì tiếp theo.
"Tình huống thế nào?"
Giọng nói của Tống Thời Hàn rất lạnh, duỗi tay kéo Tả Đào đến bên người mình.
Tả Đào theo bản năng mà co rúm lại một chút.
Nhìn người đàn ông bên cạnh, sau khi suy nghĩ đột nhiên trở lại, tứ chi từng tế bào bắt đầu run rẩy kêu gào, trong lòng tràn ngập lo lắng.
Cứu mạng cứu mạng cứu mạng!!!
Ai có thể nói cho cậu biết tại sao Tống Thời Hàn lại ở căn cứ vào lúc này?
Không phải nói buổi chiều mới trở về sao?!!
Chờ đã, hồi nãy cậu mới làm cái gì ấy nhỉ?!
Nhìn thấy người đàn ông loạng choạng và cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất, Tả Đào nghe thấy âm thanh của một tòa nhà đang sụp đổ.
Cậu lặng im hai giây, sắc mặt trắng bệch.
Đã hiểu......
Đây là âm thanh hình tượng nhân vật sụp đổ.
Nhìn xuống thiếu niên đã bắt đầu tái nhợt sắc mặt, Tống Thời Hàn lại nhíu mày: "Em... "
Tả Đào theo bản năng đáp lại: "Em......"
Trong chớp nhoáng, cậu không biết mình đang suy nghĩ cái gì, không cho Tống Thời Hàn cơ hội nói chuyện, các loại biện pháp chạy loạn trong đầu, vì vậy tiếp theo có một màn ——
Lúc này, Tả Đào không rảnh lo quá nhiều, sợ giấy tiếp theo Tống Thời Hàn sẽ hỏi cái gì đó. Cậu hít sâu một hơi, bằng bất cứ giá nào thay đổi thái độ rồi nhào vào lồng ngực Tống Thời Hàn.
"Ca ca em......"
Nắm lấy áo sơ mi của Tống Thời Hàn, Tả Đào chôn đầu ở ngực Tống Thời Hàn: "Em sợ quá."
Thanh âm của cậu vừa nhỏ lại vừa mềm, âm cuối còn có chút run rẩy, không có một chút dáng vẻ kiêu ngạo như vừa rồi.
Là một bộ dạng vô cùng sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.