*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Được, tình huống đại khái chúng tôi đã hiểu rõ, kỳ thật mấy ngày hôm trước cũng nhận được một vụ báo án giống như vậy."
Vị cảnh sát đã ngoài bốn mươi tuổi chắc chắn không thể hiểu được hành vi của những fans cuồng này, vẻ mặt vừa khó hiểu vừa khó chịu, không quên thỉnh thoảng an ủi Tả Đào.
Trừ những vấn đề tất yếu, phần lớn tình huống đều là Tống Thời Hàn giao lưu trả lời với cảnh sát.
Còn Tả Đào thì buông xuống đôi mắt, hơi nóng bên tai cậu không cách nào tiêu tan..
Tâm trí cậu bây giờ đều là những gì mà Tống Thời Hàn vừa mới nói.
Cậu không khỏi lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình, giọng nói trầm ấm vừa rồi tự động vang lên bên tai.
Tôi là anh trai của em ấy.
Là anh trai em ấy.
Anh trai em ấy.
Anh trai......
Mà bên kia, nam cảnh sát cau mày, lại cùng nam nhân nói chuyện lúc, ngữ khí không quá thân thiện: "Bình thường rảnh rỗi quá không có việc thì làm hả, sao lại theo đuôi một đứa nhỏ thế, cậu là biến thái sao?!"
"Tôi thừa nhận, hành vi của tôi quả thật là không ổn."
Người đàn ông ban đầu không muốn làm lớn chuyện này, hắn chỉ muốn dọa Tả Đào nên mới nói muốn báo án, nhưng nửa đường tự dưng không biết từ đâu nhảy ra một Tống Thời Hàn nói báo án liền thật sự báo án.
Chuyện này sẽ bị cảnh sát thẩm vấn, mặc dù có chút hoảng loạn nhưng hắn vẫn kiên quyết: "Đồng chí cảnh sát, việc này là do em ấy động thủ trước." Hắn duỗi tay chỉ về phía Tả Đào, có lẽ là đụng đến chỗ bị thương, hắn liền hít vào một hơi, tiếp tục nói: "Tôi rõ ràng là chưa làm gì, em ấy không thể nói chuyện vui vẻ một chút sao? Tại sao lại muốn động thủ, tôi muốn cáo trạng em ấy!"
Chết tiệt, móng chó đều đặt lên eo rồi mà hắn còn dám nói không làm gì.
Trên đời làm sao có người không biết xấu hổ như vậy!
Nghe đến đó, Tả Đào theo bản năng ngẩng đầu lên, nhíu mày, vừa muốn giải thích cái gì: "Rõ ràng là anh..."
Tống Thời Hàn dùng ngón tay gõ hai lần lên bàn, ngắt lời Tả Đào.
"Tôi nghĩ có lẽ anh không quá hiểu tình huống hiện tại." Ngữ khí của Tống Thời Hàn lạnh lẽo: "Bên phía căn cứ chúng tôi luôn lắp đặt camera theo dõi, anh có làm gì hay không thì phải chờ đồng nghiệp của tôi đem video tới đây cái đã."
Trên mặt anh không chút gợn sóng, lạnh giọng nói tiếp: "Đứa nhỏ nhà chúng tôi là một bé ngoan, thường ngày rất nghe lời, trừ khi bị ép nóng nảy, còn không sẽ không bao giờ động thủ với người khác."
Tả Đào: "......"
Đủ rồi đủ rồi, nói thêm nữa cậu liền phải đỏ mặt đến nổ tung.
"Anh bức em ấy phải làm như vậy, quay ngược tôi còn muốn hỏi anh đến cùng là làm gì với em trai tôi đấy."
Mới dứt lời, nữ cảnh sát lúc trước cùng đến căn cứ đẩy cửa ra, trong tay còn ôm một cái laptop.
Nữ cảnh sát đặt máy vi tính lên bàn, chán ghét nhìn nam nhân, sau đó quay đầu hướng nam cảnh sát nói: "Thầy, em đã sao lưu ảnh chụp từ camera, tính chất rất ác liệt, anh nhìn xem."
Tả Đào ngẩng đầu nhìn thoáng qua màn hình.
Liền thấy trong album được xuất ra chứa đầy ảnh của cậu, có một số là ở chỗ thi đấu, cũng ảnh ở trên đường, ảnh lúc khóc lúc cười, thậm chí còn cố tình xoá sạch những người xung quanh, chỉ để lại một mình cậu.
Càng tội tệ hơn là ảnh chụp cảnh sinh hoạt ở căn cứ, phần lớn đều là lúc cậu đứng ở ban công, bị quay chụp rất nhiều.
Thời tiết dần dần nóng, sau khi trở lại phòng, phần lớn thời gian cậu đều mặc quần đùi, nhìn thoáng qua, gần như toàn bộ là đôi chân thon dài trắng bóc.
Điều đáng phẫn nộ hơn nữa là có một số trong đó thậm chí không chụp ảnh người mà chỉ chụp ảnh đôi chân, và chúng được còn được phóng to.
Mặc dù trước đó cậu không coi chuyện này có gì to tác, nhưng giờ phút này thấy vậy, Tả Đào vẫn có chút sởn cả tóc gáy.
Gặp qua biến thái, nhưng biến thái đến trình độ này, cậu vẫn là lần đầu tiên thấy.
Nam nhân hoảng loạn lên, ngữ khí kích động: "Tôi...... Tôi có thể giải thích. Lúc trước tôi là fans của Pink, tôi chụp những bức ảnh này chỉ vì ngưỡng mộ em ấy."
Nữ cảnh sát gõ gõ màn hình máy tính, tức giận mà nói: "Chính anh nhìn xem, đây là ảnh chụp bình thường có thể thưởng thức sao?"
Trái tim của Tả Đào đập dữ dội, cậu thật sự bị chọc tức, cậu ước gì mình có thể cầm máy tính lên đập lên đầu người này. Kết quả giây tiếp theo, Tả Đào đột nhiên thoáng nhìn thấy thứ gì đó trong vô số bức ảnh nhỏ, nsau đó hô hấp của cậu hơi ngừng lại —— trên ảnh chụp, cậu đang dựa vào lan can của ban công, một tay cầm điện thoại di động và một tay cầm điếu thuốc đang hút dở.
Tả Đào: "!!!"
Gần như không chút do dự, Tả Đào lập tức duỗi tay, đột nhiên đóng máy tính lại.
Nữ cảnh sát: "???"
Tả Đào toàn thân căng thẳng, lồng ngực phập phồng: "Em...... Em không dám nhìn, ghê tởm!"
Lại nghiêng đầu nhìn Tống Thời Hàn, ngoại trừ sắc mặt càng khó nhìn ra, thì hình như không phát hiện ra bức ảnh đó.
May mắn may mắn,
May mắn cậu nhanh tay lẹ mắt.
Ngẩn ra một hồi, nữ cảnh sát cũng không nói gì nữa, ánh mắt nhìn Tả Đào thậm chí còn nhiều thêm chút đồng tình, an ủi nói: "Em yên tâm, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta sẽ xoá tất cả ảnh, sẽ không để hắn truyền ra ngoài."
Lại quay đầu trừng mắt nhìn nam nhân kia, lạnh giọng tiếp tục nói: "Anh còn làm gì nữa mau khai hết đi. Tôi nói cho anh biết, hành vi này của anh đã được cấu thành tội xâm hại trẻ vị thành niên, tính chất ác liệt hơn nữa, thì chúng tôi bây giờ có thể bắt giữ anh ngay tại chỗ!"
"...... Đúng vậy," Nghe nữ cảnh sát nói như vậy, Tả Đào nháy mắt có tự tin, cậu thoáng thẳng sống lưng, nhưng trước mắt Tống Thời Hàn, lại không tự chủ được mà giảm nhỏ âm lượng "Anh đây là quấy rầy, tôi động thủ cũng là tự vệ."
Hiệu suất của các vị cảnh sát vô cùng nhanh, rất mau liền đem tình huống tra xét rõ ràng.
Hóa ra người đàn ông này là nhân viên của Tiểu Hùng TV, thông qua mối quan hệ của mình mà anh ta có được số điện thoại của Tả Đào, dẫn đến hàng loạt chuyện sau đó. Bởi vì cũng không có phát tán ảnh chụp ra ngoài, cho nên cuối cùng dựa theo quyển 《Luật Xử phạt Quản lý Công an》, cuối cùng cảnh sát đã tạm giữ người này trong 5 ngày, cũng tăng thêm tiền phạt.
Cuối cùng cũng coi như giải quyết xong chuyện này, hơn nữa cũng không tạo thành tổn thất quá lớn.
Thừa dịp Tống Thời Hàn đưa lưng về phía cảnh sát để nói chuyện, nhớ tới những bức ảnh bị chụp đó, Tả Đào vẫn có chút khó chịu. Cậu trợn mắt nhìn về phía nam nhân, đồng thời không quên dựng ngón giữa.
Thấy thế, gân xanh trên trán nam nhân nhất thời nổi lên, hung ác giương mắt.
Tả Đào không để bụng, lại liếc nhìn hắn một cái, nhưng trước khi tầm mắt cậu quay trở lại chỗ cũ, cậu đột nhiên thoáng thấy người đàn ông lao về phía mình như một con chó điên.
Tả Đào: "......?"
Chỉ sửng sốt một chút, người nọ đã vọt tới trước mặt cậu.
Tả Đào hoàn toàn không nghĩ tới người này cư nhiên dám ở trong Cục Cảnh Sát động thủ, nhất thời không kịp đề phòng bị đẩy ngã ra sau. Cậu hơi lảo đảo vài bước, mà phía sau chính là góc bàn, ngay sau đó, chỗ thắt lưng hoàn toàn không có biện pháp tránh né đột nhiên đâm vào góc bàn.
Ngay sau đó, cơn đau không nói nên lời khiến mắt cậu tối sầm lại, suýt chút nữa cậu đã bật khóc ngay tại chỗ.
Người đàn ông tức giận như pháo nổ, một khi chuyện này bại lộ, không chỉ mất mặt mà công ty cũng không thể cho hắn quay lại làm việc nữa.
Mà hết thảy này đều do Tả Đào làm hại.
"Con mẹ nó, mày cái đồ đ* điếm này, ông đây đánh chết mày!"
Vừa nói, hắn lại lao về phía trước.
Đồng tử Tả Đào hơi hơi co rút lại, ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, phía sau đột nhiên duỗi tới một bàn tay giữ chặt cậu lại. Tả Đào còn chưa kịp phản ứng, liền thấy Tống Thời Hàn dẫm lên ghế tránh đi chướng ngại tiến lên vài bước, sau đó đá vào chân người đàn ông, đồng thời nắm lấy cánh tay của người đàn ông, dẫm lên chân rồi ấn đầu hắn xuống mặt đất.
Tốc độ nhanh đến mức Tả Đào thậm chí còn không nhìn thấy Tống Thời Hàn di chuyển tay như thế nào, người đàn ông đã hét lên một tiếng và ngã sấp xuống đất.
"Làm cái gì vậy!"
Sau khi phản ứng lại, nữ cảnh sát bước lên phía trước, rút còng tay còng người đàn ông ra, thấp giọng nói: "Còn ngại hình phạt quá nhẹ đúng hay không!"
Nam cảnh sát cũng vội vàng đi đỡ Tả Đào: "Không sao chứ?"
Tả Đào lắc lắc đầu, còn có chút ngốc.
"Chiêu này của anh trai không tồi nha." Nam cảnh sát nhìn về phía Tống Thời Hàn: "Luyện qua?"
"Ừ." Tống Thời Hàn đáp lại một tiếng: "Luyện qua một chút."
Tả Đào quả thực trợn mắt há hốc mồm, ngay cả đau đớn ở sau thắt lưng cũng quên mất, ngơ ngẩn nhìn Tống Thời Hàn đang đi về phía cậu.
"Em không sao chứ?"
Sự âm trầm trên lông mày của Tống Thời Hàn vẫn chưa tan, anh ta di chuyển cổ tay và nhìn vào phần lưng dưới bị Tả Đào dùng tay che lại.
"Còn tốt, chính là......"
Cậu còn chưa nói xong mới tiến lên nửa bước, một trận đau đớn kịch liệt xông thẳng vào tim.
Mẹ nó, nhất định là bầm tím rồi!
——
Từ đồn công an rời đi, sắc mặt Tống Thời Hàn vẫn xấu như cũ, đem chìa khóa xe đưa cho Tả Đào, rồi nói cậu chờ ở trên xe, rồi hướng về đường đối diện đi tới.
Tả Đào không dám hỏi thêm câu nào, ngoan ngoãn lên xe, lấy ra chiếc điện thoại di động vừa nãy còn rung không ngừng.
Sau khi mở khóa, tất cả đều là tin tức từ nhóm nội bộ của Wildfire.
【 Khương Minh: @Pink!! 】
【 Khương Minh: Tình huống như thế nào, sao em đang yên lành đợi ở căn cứ lại phải đi cục cảnh sát!!! 】
【 Khương Minh: Nhóm bảo vệ vừa mới gọi điện cho anh, nói các em ẩu đả ở bên ngoài nên bị mang đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! 】
【 Khương Minh: Anh đã là sắp 40 tuổi rồi, các em đừng để anh lên cơn đau tim nữa!! 】
【 Khương Minh: Người đâu, sao không nghe điện thoại cũng không trả lời tin nhắn, muốn anh nổi điên thì mấy người nói thẳng, không cần để anh lo lắng như này nữa!!! 】
Vương Thu người luôn đi đầu trong việc ăn dưa, đã theo sát phía sau.
【 Mùa Thu Không Trở Lại: Có chuyện gì, ẩu đả?! Em không hiểu sai chứ, ý là đánh nhau sao, đội trưởng đánh người?! 】
【 Mùa Thu Không Trở Lại: Đồng tử chấn động.jpg】
【Cat: Đội trưởng đánh nhau với người ta? 】
【SZ: Trời đất, thiệt hay giả? 】
【SZ: Đánh ai vậy, có nghiêm trọng không? Mọi người không sao chứ? 】
【 Khương Minh: Nhìn đến tin tức nhanh chóng trả lời!!! 】
【 Khương Minh: Bây giờ anh liền đặt vé quay về!!! 】
Tả Đào một trận hít thở không thông.
Trầm mặc vài giây, cậu mới căng da đầu trả lời lại ——
【Pink: Mới từ đồn công an đi ra. 】
【Pink: Không liên quan tới đội trưởng, người là em đánh......】
Rõ ràng một giây trước còn đang điên cuồng nhắn tới tin tức, một giây sau trong nhóm im phăng phắc.
【 Khương Minh:? 】
【 Mùa Thu Không Trở Lại: emm biết là fans only các em ghê gớm, nhưng cũng không đến trình độ đội nồi như này chứ? 】
【Cat:. 】
【SZ: Quả Đào, em thật sự không cần như vậy. 】
【SZ: Trước không nói cái này, em nói cho chúng ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao đội trưởng lại động thủ với người khác? 】
Tả Đào vỗ trán, quả thực khóc không ra nước mắt.
【Pink: Không phải...... Thật sự là do em động thủ, em đem người quăng ngã. 】
【Pink: Thực xin lỗi / Thỏ con ủy khuất khóc lớn.jpg】
Đàn tin tức lại một lần yên lặng vài giây loại sau ——
【 Khương Minh:? 】
【SZ:???? 】
【 Mùa Thu Không Trở Lại: Em không nói giỡn? / anh da đen chấm hỏi.jpg】
【Pink: Không sai, là sự thật. 】
【 Khương Minh:? 】
【 Mùa Thu Không Trở Lại: Không tin, đánh chết anh cũng đều không tin, em nói em tay nhỏ chân nhỏ, còn sẽ đánh người? 】
【 Mùa Thu Không Trở Lại: Thành thật nói cho anh biết, đội trưởng cho em phúc lợi gì, lại để cho ngươi cam tâm tình nguyện trả giá như vậy. 】
Tả Đào: "......"
Biết rằng mình không thể che giấu được nữa, Tả Đào thấp giọng kể lại toàn bộ mọi chuyện, sau khi đem sự tình đại khái nói và giải thích một lần, lại bổ sung một câu ——
【Pink: Liền...... Trước kia không có cơ hội nói với mọi người, em đai đen cấp 5. 】
【 Khương Minh:? 】
【 Mùa Thu Không Trở Lại: Trời, đai đen cấp 5? 】
【 Mùa Thu Không Trở Lại:...... Nhìn không ra nha, vậy em quả thật có bản lĩnh đánh chết anh. 】
【 Mùa Thu Không Trở Lại: Chờ đã Quả Đào, anh phát hiện đẳng cấp này của em có thể làm thủ lĩnh căn cứ của chúng ta!】
【Pink:......】
Mười lăm phút sau, Tống Thời Hàn mở cửa lên xe, trên tay còn xách theo cái cái túi nhỏ.
Tả Đào theo bản năng buông điện thoại di động, ánh mắt còn có chút né tránh: "Đội trưởng, huấn luyện viên vừa rồi trong nhóm rằng anh mà trở lại thì gọi cho anh ấy."
Tống Thời Hàn đáp lại, nhưng không có hành động ngay lập tức.
Tả Đào thấy sắc mặt của anh vẫn không tốt, cậu còn chưa kịp nói gì Tống Thời Hàn lại bỗng nhiên cúi người tới gần, Tả Đào sửng sốt một chút, nhìn người gần trong gang tấc, cậu theo bản năng ngừng hô hấp.
Trong giây tiếp theo, ghế của cậu được điều chỉnh về phía sau, mang theo một mùi hương cam quýt.
Tống Thời Hàn ngẩng đầu nhìn Tả Đào, trầm giọng nói: "Nâng áo lên."
Tả Đào trên mặt hiện lên một tia hoang mang: "A?"
"Nhấc áo lên." Tống Thời Hàn kiên không kiên nhẫn, nhưng vẫn cau mày lặp lại lần nữa, sau đó từ trong túi lấy ra một ống thuốc mỡ: "Bôi thuốc, bằng không mấy ngày sau em không thể ngồi huấn luyện."
"Anh....." Yết hầu Tả Đào lăn một chút: "Giúp em bôi sao?"
Tống Thời Hàn giương mắt, thấy dáng vẻ này của Tả Đào, nhướng mày nói: "Chẳng lẽ em có thể tự mình bôi được?"
Tả Đào lắc lắc đầu, đã bắt đầu đỏ mặt: "Với không tới." Lỗ tai cũng ngày càng đỏ, cậu cảm thấy chính mình thực không thích hợp, bởi vì đang thẹn thùng, cậu phát hiện mình giống như còn có chút...... Chờ mong.
Tống Thời Hàn không nói nữa, giống như âm thầm thúc giục.
Thấy thế, Tả Đào nhắm mắt lại, cậu không dám do dự, vén áo lên, sau đó quay lưng về phía Tống Thời Hàn, trên mặt đã đỏ bừng, "Em cảm ơn, như vậy là được chứ ạ?"
Ánh mắt rơi vào vết thương trên lưng Tả Đào, Tống Thời Hàn cau mày đáp: "Được."
Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, dáng người còn ở giữa thiếu niên với thanh niên, hơi hơi cong người liền lộ ra một cỗ lực lượng tràn đầy sức sống, thân thể cũng không đặc biệt gầy, nhưng một bàn tay cũng đủ ôm lấy cậu.
Ánh nắng ban trưa xuyên qua kính xe chiếu vào, ngoại trừ vết bầm tím khó coi ra, làn da của thiếu niên rất mịn màng, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một tầng hồng nhạt.
Nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, Tống Thời Hàn vặn ống thuốc và lấy một ít rồi dùng tăm bông chấm lên vết thương.
Khoảnh khắc chiếc tăm bông dừng trên vết thương, Tả Đào nhịn không được co rúm lại.
Tống Thời Hàn tay dừng một chút, hỏi cậu: "Ngứa sao?"
"Không ngứa."
Tả Đào nghiến răng, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cậu không thể che giấu giọng nói run rẩy của mình.
"Một chút cũng không ngứa."
Trong lúc nói chuyện, cậu không nhịn được nhắm mắt lại để gạt đi những giọt nước mắt đang trào ra từ khóe mắt, nửa nằm sấp trên ghế, đem vạt áo đang nắm nâng lên, sau đó lặng lẽ dùng hàm răng cắn lấy.
Tống Thời Hàn "ừ" dùng ngón trỏ và ngón cái của bàn tay ngắt một miếng bông gòn, sau đó móc ba ngón tay còn lại quanh eo Tả Đào, nhẹ nhàng kéo về phía anh.
"Đừng lộn xộn, ngứa thì cố nhịn một chút."