*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ giữa trưa đến tối, trong phòng luôn tràn ngập tiếng cười, nhưng cảm xúc của Tả Đào đã giảm xuống mức đóng băng. Không phải là không vui, mà chủ yếu là do cậu lo lắng, và trong sự lo lắng còn ẩn chứa một sự xấu hổ to lớn.
Cả đời này cậu chưa bao giờ xấu hổ như vậy.
Tống Thời Hàn đã không chủ động nói chuyện với cậu ngay sau khi anh nói "Ba ba rất thất vọng về con".
Trong khoảng thời gian này, Tả Đào thỉnh thoảng sẽ nhìn trộm biểu cảm trên khuôn mặt của Tống Thời Hàn nhưng cuối cùng cậu không phát hiện ra điều gì. Đối phương trông vẫn không khác thường ngày là mấy, nếu có người đến bắt chuyện với anh thì anh sẽ đáp lại vài câu, phần lớn thời gian anh sẽ dựa vào ghế sô pha hoặc lấy điện thoại di động ra xem video trò chơi.
Mọi thứ có vẻ bình thường.
Chỉ không nói chuyện với cậu.
Tả Đào trong lòng thấy buồn, người cũng nghẹn khuất muốn chết. Cậu tự mình nhấp một ngụm bia, lại từ trong đĩa trái cây gắp một miếng dưa hấu khác, ánh mắt nhìn về phía Ngô Thủy Ba đang khiêu vũ trên sàn nhảy cách đó không xa, trong lòng nảy sinh những suy nghĩ ác độc như lao về phía trước và xé bỏ tất cả những bộ móng tay nạm kim cương kia.
Thời gian đã không còn sớm.
10 giờ tối, mọi người lần lượt rời đi, Khương Minh cùng Tô Nguyệt Yểu và một đám người lấy cớ lớn tuổi lỗ tai chịu không nổi lăn lộn, lại đi mở một phòng riêng để uống trà và chơi mạt chược, phòng riêng dần trở nên trống không.
Tả Đào nghĩ rằng cậu không thể tiếp tục như thế này nữa, cậu phải đưa ra quyết định sống hay chết, nếu không sớm muộn gì cậu cũng sẽ chết ngạt-
- Xin lỗi đội trưởng, lẽ ra em không nên nói thế.
- Lúc đó em không biết chuyện gì đã xảy ra, anh cứ coi như em bị ma quỷ bám thân đi.
- a a a đội trưởng anh đừng không để ý tới em.
- Đúng, đó chính là em, em chính là như vậy, thế nào hay là anh đánh em một cái đi!
Ý nghĩ tự huỷ đã xuất hiện.
Nhưng ngay khi Tả Đào chuẩn bị nói gì đó, Tống Thời Hàn bên cạnh liếc nhìn một bàn toàn chai rượu rỗng, cau mày đứng dậy bước ra khỏi phòng, Tả Đào theo bản năng giương mắt nhìn lại.
Hôm nay Tống Thời Hàn mặc áo sơ mi và quần tây, từ phía sau nhìn lại, vai rộng eo cao, chân dài thẳng tắp, không giống như người chơi game, mà giống một người mẫu trên trang bìa của một tạp chí.
Nhưng hôm nay Tả Đào không có tâm tư để thưởng thức.
Nhìn thấy bóng dáng rời đi của Tống Thời Hàn, Tả Đào chán nản đến muốn chết. Cho nên cậu nên nói cái gì đó để cứu vãn tình hình đây, cậu chính là uống rượu quá nhiều mới có thể tin cái cái câu uy hiếp mà đến học sinh tiểu học cũng không tin của Ngô Thủy Ba.
Xét đến tình hình hiện tại, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai chữ hạnh phúc trong tương lai cũng không có liên quan gì tới cậu.
Hối hận lúc ban đầu, hối hận lúc ban đầu a...
Tả Đào cảm thấy vô cùng chán nản, khi ăn dưa hấu, trạng thái tinh thần của cậu giống như đang ăn thịt kẻ thù, cắn một miếng là hơn một nửa, cậu như máy ép vô tình nuốt dưa hấu vào bụng.
Nhảy xong, Ngô Thủy Ba choáng đầu từ trên sân khấu đi xuống, xách theo bình rượu rót vào trong miệng, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nghênh coi ánh mắt đằng đằng sát khí của Tả Đào: "Úi zời, ánh mắt này của em là gì đây?" Hắn vừa nói vừa vỗ ngực nhìn quả dưa hấu gần như bị ăn trọc trong tay Tả Đào, kỳ lạ hỏi: "Quả dưa hấu này có thù oàn gì với em sao?"
Tả Đào gật đầu, lời ít mà ý nhiều: "Có."
Ngô Thủy Ba: "...... Hay là em đổi sang một miếng khác đi, em gặm đến tận vỏ rồi đấy em biết không?"
"Hiện tại đã biết."
Tả Đào ném vỏ trái cây vào thùng rác, trong lòng cảm thấy bất lực và tức giận, cậu gục xuống ghế sô pha, thở dài một hơi.
Sau khi cẩn thận quan sát một lúc, Ngô Thủy Ba cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, hắn ngồi xuống bên cạnh, hỏi: "Sao vậy, trông em có vẻ cô đơn, hôm nay đẹp trời thế mà em ủ rũ ngồi đây, người không biết còn tưởng rằng em thất tình đó."
Tả Đào nghĩ thầm em đây cũng không khác thất tình là mấy đâu.
Lúc trước không thiếu tình huống ngã ngựa nhưng vẫn có thể tìm cách cứu chữa, nhưng chỉ riêng chuyện này là không cách nào cứu vãn. Hiện tại cậu thật sự muốn xuyên trở về lúc ấy để bịt kín cái miệng mình lại, cái gì mà ba ba rất thất vọng về con..... Lúc ấy rốt cuộc là cậu nghĩ như thế nào mà nói câu ấy ra khỏi miệng vậy?
Muốn điên rồi, thật sự muốn điên rồi......
Ngô Thủy Ba nhìn không ra lúc này trong đầu Tả Đào đang cuồn cuộn gió lốc, nhưng vẫn luôn làm bộ dạng anh trai nhà bên, hướng dẫn từng bước: "Tâm sự với anh đi, có khi anh giúp được em đấy?"
Mặc dù giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng và dịu dàng, nhưng Tả Đào vẫn muốn giết anh trai hàng xóm này.
Cố tình Ngô Thủy Ba hoàn toàn không get được ý đồ muốn ám sát mình của người bên, quan sát biểu tình trên mặt Tả Đào một hồi rất nhanh từ bên trong hiểu ngầm ra một chút manh mối, hắn nhướng mày: "Không trêu em đâu, có chuyện gì thì em cứ nói với anh, anh thề sẽ không nói với người khác. Anh thật sự có thể giúp được em, anh trình độ chuyên môn khá rộng, chuyên nghiên cứu về tình yêu gia đình, phàm là chuyện em có thể kể thì anh đây có thể gợi ý cho em vài câu."
Dừng một chút: "Đương nhiên, chuyện thuận tay nhất vẫn là đùa bỡn cảm tình." Ngô Thủy Ba cười như một con mèo xảo quyệt: "Từ già đến trẻ, không có người nào anh Ngô đây không xử lý được!"
Một giây trước, Tả Đào còn vì mùi nước hoa nồng nặc trên người hắn mà nhăn mũi, giây tiếp theo nghe thấy nửa câu sau của Ngô Thủy Ba, mày lại có dấu hiệu thoáng ra.
Nếu đổi thành người khác, Tả Đào có thể sẽ cảm thấy người này khoe khoang, nhưng —— lại nói tiếp, từ theo tác phong hành sự lúc thường, Ngô Thủy Ba quả thật giống một cao thủ tình trường.
Không khéo cậu thật sự có thể kiếm được biện pháp tà môn nào đó.
Do dự một hồi, Tả Đào uống lên một ngụm rượu, rồi mới nhìn về phía Ngô Thủy Ba, quyết định thử tin tưởng hắn một lần: "Nói như thế nào đây, chính là em có một người bạn......"
Chưa kịp nói xong, Ngô Thủy Ba cười một tràng điên cuồng, vừa cười vừa vỗ vào ghế sô pha, hành vi và thái độ của hắn rất bất lịch sự, trình độ chuyên môn thấp đến mức khiến người ta giận sôi.
Vương Thu đang đứng trên hát "Sweet as Honey, You Smile is so sweet" cũng bị hắn làm cho hoảng sợ, liền thẳng thừng nói: "Trời đất, Súng Máy cậu..... Ý tôi là anh Ba Ba, anh cười cái gì vậy Tại?"
Nói rồi, đặt micro xuống và đến bên này.
Ngô Thủy Ba lập tức ra hiệu cho hắn cút đi, nói: "Chị em chúng tôi nói chuyện, cậu sang bên cạnh nghỉ ngơi đi."
Tả - tự dưng trở thành chị em của hắn - Đào: "......?"
Cậu lẳng lặng mà nhìn Ngô Thủy Ba, trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ, dù sao hình tượng bé ngoan này của cậu cũng chẳng còn sót lại bao nhiêu, không bằng nương theo cơn say liền điên cuồng thả ác bá hồng nhạt ra luôn.
Ngô Thủy Ba lại ghé sát vào Tả Đào một chút: "Nhanh, nhanh kể đi. Rốt cuộc thì bạn của em gặp chuyện gì, anh đây sẽ cung cấp một ít diệu kế cho bạn ấy."
Tả Đào xú mặt, bình tĩnh một hồi, quyết định cho hắn cơ hội cuối cùng.
Tả Đào mất khoảng năm phút để nhẹ nhàng che đậy nhân vật chính của câu chuyện và kể lại tình hình chung cho Ngô Thủy Ba.
Ngô Thủy Ba au mày và suy nghĩ một lúc, và đột nhiên hiểu ra: "Đã hiểu, chính là bị lật xe thôi đúng không?"
Tả Đào nghiêm cẩn mà sửa đúng lời hắn: "Còn chưa bị lật đổ hoàn toàn."
Ngô Thủy Ba nghịch tóc của mình: "Hiểu, trò này hồi còn học cấp 3 anh đây chơi suốt." Hắn bắt đầu tổng kết: "Chính là nói. Ban đầu em vì muốn tiếp xúc nam thần, cho nên cố tình che giấu tính cách chân thật của mình. Nam thần thích ngoan ngoãn, cho nên em liền cố gắng giả bộ ngoan ngoãn, kết quả còn chưa kịp cọ ra lửa với nam thần, thì em đã xuất sư bất thành chết bất đắc kỳ tử, đúng không?"
Tả Đào lên tiếng, lại lần nữa sửa cho đúng: "Là bạn của em."
"Ừ ừ, bạn của em."
Ngô Thủy Ba đẩy cặp kính không tồn tại trước mặt, giả bộ trầm ngâm, mới nói: Em vừa mới nói, trước khi lật xe, em...... Chính là bạn của em, uống rượu đúng không?"
Tả Đào gật gật đầu, cảm thấy Ngô Thủy Ba sẽ nói ra được cái gì đó, liền hỏi ngay: "Anh cảm thấy kế tiếp nên làm cái gì?"
Ngô Thủy Ba vỗ tay: "Vấn đề này quá dễ giải quyết!" Lại tỏ vẻ cao thâm khó đoán bổ sung thêm một câu: "Thuận theo tự nhiên mà tương kế tựu kế."
Tả Đào: "?"
Ngô Thủy Ba nghiêm trang: "Vừa rồi em cũng nói rằng bạn em vì uống rượu mà lật xe đúng không? Vậy anh đây liền hỏi một câu, trên thế giới này có bao nhiêu người có tửu lượng tốt? Nếu em hay xem thời sự, thì ít nhiều cũng biết được ngày thường có không ít người bình thường luôn yếu đuối hèn nhát, nhưng một khi vừa uống rượu vào liền trực trở thành một người khác? Đương nhiên, anh không có nói yếu đuối là không tốt."
"Cũng có những người sợ xã hội đó, uống nhiều sẽ xảy ra chuyện gì, ha ha, hắn cái gì cũng không sợ."
"Dạo qua quán bar bao giờ chưa? Em cứ thử tới quán bar lúc 2, 3 giờ sáng đi, toàn một đám uống rượu say rồi biến thành quỷ khóc sói gào, anh lại cho em một cái ví dụ đi, có một lần anh uống quá nhiều nên đã trực tiếp nằm lăn lộn trên mặt đất, em nói một người bình thường dưới tình huống bình thường, thì có thể làm ra chuyện như vậy sao?"
Tả Đào dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, thực sự không dám chắc chắn.
Ngô Thủy Ba có chút bị mạo phạm, để lời nói của mình thêm phần thuyết phục, tư thế ngồi lập tức trở nên trang nghiêm, ánh mắt chân thành: "Em nhìn xem, anh chính là anh, anh là một nhân vật nổi tiếng trong giới thể thao điện tử, một người cao quý như anh đây, nếu không phải uống nhiều, thì anh có thể làm ra chuyện như vậy sao?!"
Dựa trên nguyên tắc có việc cầu người, Tả Đào cho hắn chút mặt mũi: "Đúng, anh không thể."
Lúc này Ngô Thủy Ba mới yên tâm nằm liệt xuống, uống ngụm rượu: "Nói những lời này cũng không có ý gì khác, anh chỉ muốn nói với em. Rượu là thứ tốt, có thể dễ dàng biến những điều phi lý thành hợp lý."
Biến những điều phi lý thành hợp lý.
Hai mắt Tả Đào sáng rực lên. Tâm trí cậu đột nhiên được khai mở, anh nói không có gì sai, một người uống quá nhiều làm sao có lý trí?
Cẩn thận nghĩ lại, nếu đêm đó anh ta không uống rượu, lúc gặp phải Tống Thời Hàn, khẳng định có phương pháp xử lý càng tốt hơn.
Tả Đào cũng cầm bình rượu lên, trầm ngâm nói: "Ý của anh là, cái gì cũng không cần lo lắng, quy cho uống nhiều rượu là được?"
Ngô Thủy Ba: "Đúng. Người gây ra vụ lật xe là người uống say, có liên quan gì tới người không uống rượu đâu?" Hắn không nhanh không chậm, rất có kinh nghiệm của người từng trải: "Anh nói cho em biết. Em càng phải giả vờ, liều mạng giả vờ, trước khi ăn được người vào miệng, nói cái gì cũng không thừa nhận, có hỏi chính uống nhiều rượu, dù sao em cũng không biết gì." (Mọi người đừng nên học tập nha, dạy hư đấy)
Tả Đào và Ngô Thủy Ba chạm cốc chuốc rượu, sau mấy câu, lượng cồn cũng tăng cao. Trầm mặc nửa giây, câu hơi xấu hổ nói: "Sau khi lấy được thì sao?"
"Ăn xong còn lo lắng cái gì? Hàn, ý của anh là, đối phương sẽ không là tra nam đúng không? Đến lúc đó, ngươi sẽ từ từ thả lỏng chính mình, đời người dài như vậy, con người đều phải trưởng thành đúng không?" Ngô Thủy Ba duỗi tay chọc trán Tả Đào: "Anh trai nói cho em nghe, tình yêu tươi mới chính là vì cảm giác mới mẻ, từ ngoan đến không ngoan, em cứ từng bước tiến tới, mỗi ngày đều là một con người khác, đảo đảm có thể giữ người đến gắt gao."
Nhịn không được tưởng tượng đến hình ảnh ấy, Tả Đào cười hắc hắc một tiếng, lại uống thêm ngụm rượu.
Thấy thế, Ngô Thủy Ba làm một động tác mở rộng suy nghĩ: "Thế nào, có ích lợi gì không?"
Tả Đào: "Được lợi không ít."
Ngô Thủy Ba xoay tròng mắt: "Vậy chúng ta sau đó làm một cuộc thí nghiệm?"
Tả Đào thành công bị dắt đi: "Thí nghiệm như nào?"
Ngô Thủy Ba nói: "Uống hai ly rượu mạnh lấy can đảm cái đã."
Tả Đào không nói hai lời cầm lấy bình rượu.
Cách đó không xa, Vương Thu và Tư Tranh dựa vào cùng nhau nhìn về phía bọn họ, Vương Thu hấy hai người đỏ mặt vừa uống vừa cười, hắn tò mò sắp nổ tung, huých một cái vào Tư Tranh: "Anh Tranh, anh nói coi hai người họ nói nhỏ cái gì vậy?"
Tư Tranh: "Không biết."
Star xen vào: "Cảm giác không giống như đang thảo luận đề tài bình thường." Hắn nói: "Mấy người không cản lại sao, cảm giác Ba Ba đang dạy Pink học xấu, các cậu nhìn Ba Ba cười rộ lên như yêu tinh muốn ăn thịt người kìa."
Vương Thu lắc đầu: "Tôi không dám, tôi có chút sợ."
Tư Tranh: "Cat đâu, không phải là chị em nói chuyện sao, phái nàng sang thăm dò xem."
Vương Thu: "Bị bọn Tô Bá kéo đi chơi mạt chược rồi."
Star: "Các người thật là vô dụng, xem tôi đi làm chị em của bọn họ đây." Nói rồi, hắn thong dong đứng dậy, làm bộ tay hoa lan đi qua: "Chị gái, em gái, đang nói cái gì vậy, cảm giác thật thú vị ~"
Vừa dứt lời,, liền thấy Ngô Thủy Ba đã giơ micro lên và hét vào mặt Star: "Ngươi mà xứng chơi với tiên nam chúng ta sao, cút đi!!" Kêu xong trực tiếp nhảy lên sô pha,nhún nhảy vài vòng, lại xách một chai rượu lên, hoãn mỹ suy diện hình tượng uống say phát điên tới cực hạn.
Tả Đào bị tiếng hét của hắn làm nhiệt huyết sôi trào, linh hồn ác bá ngo ngoe ngoi lên, Ngô Thủy Ba cũng đã đem microphone đưa tới bên miệng cầu, dùng ánh mắt cổ vũ.
Tả Đào nháy mắt phóng thích thiên tính: "Ha ha ha anh đừng xen vào!!"
Dại ra hai giây, Star che mặt quay đầu hướng về phía bọn Vương Thu và Tư Tranh: "hu hu hu mẹ ơi thật đáng sợ, bọn họ không mang theo tôi chơi thì thôi đi, cư nhiên còn hung dữ với tôi hu hu hu!!!"
Mấy người này uống quá chén, mà cơn say thì giống như có tính truyền bá, như có một sợi dây dẫn vô hình lập tức đốt cháy toàn trường.
Vương Thu cũng ôm lấy Star, khóc đến thê thảm: "A a a, mẹ cũng sợ hãi, con gái ngốc của mẹ a a a a ——"
Tư Tranh không khoa trương như bọn họ, chỉ là sau khi thay đổi DJ, liền ôm bình rượu ngồi ở đó cười ngây ngô, ó vẻ như trạng thái tinh thần của hắn cũng không tốt lắm.
Trong lúc nhất thời, trong phòng riêng toàn tiếng vừa khóc vừa cười, những lời nói chuyện giữa mấy người chỉ toàn là chị và mẹ.
Tống Thời Hàn xách theo một túi đầy thực phẩm tiến vào phòng thì thấy một màn này.
Anh dừng bước chân lại, đầu tiên là dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tả Đào đã cùng Ngô Thủy Ba bước lên sô pha lắc điên cuồng, sau đó không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt có chút sắc bén không một tiếng động mà cong cong.
Đến nỗi về sau bọn họ đối mặt với chuyện này thế nào liên không liên quan tới anh.
Khương Minh nhìn nhóm điên cuồng này, trầm mặc một hồi: "Chúng ta..... Tiến vào Động Bàn Tơ sao?"
Cả phòng toàn tiếng quỷ khóc sói gào làm da mặt hắn một trận run rẩy, hắn vội vàng kéo người phía sau xông vào: "Cat bảo vệ cửa, nếu chuyện này bị truyền bá trên mạng, chúng ta về sau còn làm ăn buôn bán thế nào nữa, tương lai có khi còn bị người sống sờ sờ cười chết a a a!!!"
Cat không nói hai lời trực tiếp chặn ở trước cửa.
Tô Nguyệt Yểu và Lâm Thái Sâm trố mắt đứng sững sờ tại chỗ, gười trước lập tức lấy điện thoại di động từ trong túi ra, người sau bối rối hỏi: "Làm gì?"
Tô Nguyệt Yểu bình tĩnh mở camera điện thoại, nói: "Chụp một bức ảnh, sau khi họ tỉnh rượu, tìm cơ hội tống tiền họ."
Lâm Thái Sâm: "......"
Ở đằng kia, Tả Đào người chiếm vị trí C, là người đầu tiên nhận thấy sự tồn tại của Tống Thời Hàn, cậu đang điên cuồng nhảy múa liền lập tức dừng lại.
Tống Thời Hàn dựa vào tường một lúc, thấy Tả Đào nửa ngày không có động tác, mới cất bước đi qua.
Tả Đào cảm thấy rằng mỗi bước anh đi giống như bước vào trái tim của chính mình.
Ngô Thủy Ba lén lút nắm cậu một cái, sau đó nói nhỏ bên tai ác bá hồng nhạt: "Nhớ kỹ, uống nhiều rồi làm gì cũng có lý, cơ hội của em đã đến!"
Tả Đào ngay lập tức lấy hết can đảm, một lần nữa ngẩng đầu lên và đưa mình đến gần hình ảnh của một kẻ bắt nạt say xỉn nhất có thể.
Cho đến khi Tống Thời Hàn dừng lại trước mặt cậu.
"Xuống đi."
Tống Thời Hàn đưa tay về phía Tả Đào đang đứng trên ghế sô pha, anh ngước mắt lên, động tác rất tự nhiên và tùy ý.
Những lời thuộc về ác bá hồng nhạt đều bay biến ngay tức khắc, dưới tiếng trống dồn dập và ánh đèn nhiều màu, cậu dường như không chút do dự, vô thức nắm lấy tay Tống Thời Hàn.
Ngô Thủy Ba đang trong cơn điên cuồng, nhìn thấy đồ đệ nhỏ của mình ngốc như vậy, vừa bị nam nhân khác ngoắc ngoắc ngón tay liền an phận đi xuống, lập tức cũng lười mài giữa lại căn gỗ mục này, tiếp tục điên cuồng lắc lư còn đi lôi kéo Star đang giả khóc: "Thôi thôi, em gái chị cho em cơ hội gia nhập!"
Star không biết cũng động vào sợi dây thần kinh nào, cũng biến thành đại tiên nhảy nhót: "Hu hu hu chị gái thật tốt, cảm ơn chị." Lại quay đầu nhìn Vương Thu: "Mẹ tham gia không?"
Tả Đào: "......"
Bỗng nhiên hậu tri hậu giác mà cảm thấy xấu hổ chết đi được?
Liếc mắt nhìn Tả Đào mồ hôi đầy đầu, Tống Thời Hàn nhíu mày: "Lại uống thêm không ít?"
Tả Đào: "Cũng......" Lại lần nữa cố lấy lại khí thế: "Uống thêm một ít nước trái cây lúa mạch. "
Cậu một bên nói, một bên đảo mắt.
Tống Thời Hàn "Ừ" một tiếng, lôi kéo Tả Đào ngồi xuống vị trí bên cạnh, từ trong túi lấy ra một hộp sữa chua, đưa qua: "Uống giải rượu."
Bởi vì động tác của anh, trái tim cậu không chịu khống chế mà nhảy lên một cái.
Tả Đào cố gắng mà "Ừ" một tiếng, vừa định duỗi tay tiếp nhận, trong đầu bị cồn ăn mòn bỗng nhiên hiện lên chuyện Ngô Thủy Ba vừa mới ân cần dạy dỗ.
Bàn tay đang dang ra đột ngột dừng lại.
Cậu ho nhẹ một tiếng, thẳng lưng ngồi ở trên sô pha, vênh mặt hất hàm sai khiến, nhưng âm cuối lại có chút thiếu hơi: "Em rất cao quý, anh mở giúp em."
Tống Thời Hàn khẽ giật một bên lông mày.
Tả Đào ngay lập tức trở nên căng thẳng, giống như đến cả chân tóc cũng căng thẳng theo. Nếu xe bị lật, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng bóp cổ Ngô Thủy Ba chết trước, sau đó lại tự sát theo.
Nhưng mà, sau một khắc, Tống Thời Hàn hông nói gì, tựa hồ cũng không có kinh ngạc, ngược lại tự mình lấy ống hút sữa chua, tựa hồ không có sốt ruột.
Cho nên......
Thật đúng là cái đạo lý này?
Uống rượu nhiều làm cái gì cũng đều hợp lý?
Tả Đào lại nháy mắt thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cánh cửa đến một thế giới mới dường như được mở ra.
Trái tim của Tả Đào đập dữ dội, nghĩ rằng Ba Ba sẽ không lừa dối cậu.
Khóe mắt liếc nhìn động tác của Tống Thời Hàn, cậu liếm môi dưới, vừa định tiếp tục nói gì đó, mới há miệng, một ống hút màu trắng chạm vào môi.
Tả Đào chớp chớp đôi mắt.
Tống Thời Hàn rũ mắt nhìn cậu, đột nhiên thấp giọng cười một tiếng: "Ừ."
Anh duy trì động tác cầm hộp sữa chua, một bên lông mày dương lên, lúc nói chuyện có vẻ hơi thả lòng:
"Muốn anh đút uống không?"
- -----------------
Vương Thu hát bài này nè bà con
Tự dưng thấy ảnh này hợp với cái lúc Ba Ba đẩy kính ghê á: