Đừng Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 87:




Vương Thu trừng lớn đôi mắt.
Chiêu thức ấy của Tả Đào thật sự quá nhanh, hắn không cách nào tránh né còn chưa tính, hai bên má còn bị ấn đến phát đau. Cùng lúc đó, trong khoảnh khắc hắn ngước mắt lên, hắn cảm giác như nhìn thấy một khối linh hồn đang dần dần dâng lên sau lưng Tả Đào, nó dữ tợn mà gào rống lên, như muốn đem người ăn tươi nuốt sống.
Kể từ khi cuộc phỏng vấn nhỏ về kỳ thi tuyển sinh đại học của Tả Đào nổ ra trên Internet, trên Weibo không ít người đều lộ ra tin nóng những sự tích khiến người ta sợ hãi lúc Tả Đào còn đi học, cái gì mà dựa vào sức mình chiến đấu chống lại bọn xã hội đen, hay là đối với thầy giáo và bạn bè nói những câu độc ác, rồi cái gì mà đấu trí đấu dũng với chủ nhiệm giáo dục, chậm thì một tháng lâu thì ba tháng luôn phải vinh quang lên đài chủ tịch đọc diễn cảm bản kiểm điểm vào giờ chào cờ.
Nếu không phải thành tích điểm số quá cáo, thì đã sớm đã phải nhận không ít xử phạt và khuyên nhủ.
Nhưng lúc đó mọi người đều cho rằng đó là tài khoản marketing mang tiết tấu, dù sao họ cũng được coi là nhân vật nửa công khai, không phải là họ chưa từng gặp phải tình huống bị truyền thông vô lương phóng đại sự thật, những chuyện này thật sự là như cơm bữa, họ yêu nhất bắt gió bắt bóng, cho nên trong căn cứ không ai coi là chuyện đương nhiên.
Nguyên nhân chủ yếu là Tả Đào suốt ngày sống cùng bọn họ, chẳng lẽ mọi người lại không biết cậu là người thế nào sao?? Cho dù có tiền án thì sao, ngoại trừ gần đây công khai một chút, so với lúc mới vào căn cứ cũng không có gì thay đổi nhiều, mỗi ngày gọi anh trai chị gái, vô cũng lễ phép, có thể thấy rằng những nhận xét trên Internet đều là vô căn cứ.
Nhưng hôm nay thật sự trải qua chuyện này.
Vương Thu nghĩ, không hổ là đai đen cấp sáu.
Bình thường vẻ ngoài của cậu có vẻ vô hại nhưng khi trở nên thực sự hung ác, đôi mắt đen sáng chứa đầy sự hung dữ, chẳng trách cậu có biệt danh là Ác bá hồng nhạt.
Vương Thu là thật sự có chút ngốc.
Nhưng......
Đến tột là hắn làm sai chuyện gì, chẳng lẽ không phải lỗi tại Tả Đào sao?
Nhớ lại hình ảnh giật gân vừa rồi trên màn hình điện thoại của Tả Đào. Rất nhanh, dáng vẻ hoảng sợ của Vương Thu chậm rãi trở nên phức tạp lên.
Hắn vốn chỉ cho rằng Tả Đào là fans only của Tống Thời Hàn, bây giờ nhìn lại, rõ ràng cậu còn có ý đồ dâm ô.
Ngô Thủy Ba sẽ không gửi những bức ảnh như vậy cho Tả Đào mà không có lý do, phải không?
Trách không được Tả Đào lúc vừa mới ngồi trên xe, cảm xúc còn kìm nén chút vui vẻ, nguyên lai đáp án đều ở chỗ này.
Vậy đội trưởng có biết chuyện này không?
Nếu không biết, cũng không nhất định......
Vương Thu cảm thấy ngay cả tốc độ tay mà hắn thường cảm thấy tự mãn cũng không thể sánh được với tốc độ não của hắn lúc này. Hắn cảm thấy một người thông minh như Tống Thời Hàn không có khả năng không phát hiện ra, huống hồ hiện tại nghĩ lại, Tống Thời Hàn đối với Tả Đào hình như cũng không giống bình thường.
Cho nên, nếu mà biết, vậy thì hiện tại bọn họ rốt cuộc là ai chiếm tiện nghi của ai?
Tả Đào có biết Tống Thời Hàn cũng có ý tứ với cậu không?
Nghĩ đến đây, đôi mắt Vương Thu lại trừng lớn một chút.
Má ơi, thật là một quả dưa lớn.
Tuy không biết hai người rốt cuộc đang nháo chuyện gì, nhưng Cat có chút không thể tưởng tượng quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Mắt trừng to như vậy, không sợ nhãn cầu sẽ rơi ra ngoài sao?"
Nghe vậy, Tư Tranh lập tức đưa tay đỡ cằm Vương Thu, cười rất thô lỗ: "Không có việc gì, nếu nó rơi thì tôi sẽ đỡ, anh Khương tùy thời chuẩn bị quay đầu đi bệnh viện."
Khương Minh: "Đều làm gì, ngồi trên xe còn có thể làm ầm ĩ lên." Một bên nói, từ kính chiếu hậu trừng mắt nhìn Vương Thu một cái: "Cậu không có việc gì đừng luôn khi dễ Pink, nếu chơi quá trớn em ấy sẽ trực tiếp quăng ngã qua vai."
Vương Thu tâm đều lạnh: "......"
Tả Đào lúc vừa mới bịt miệng hắn lại, âm thanh lớn như vậy, những người này đều điếc sao?
Rốt cuộc là ai khi dễ ai?
Sự việc xảy ra đột ngột, sau khi bình tĩnh lại, Tả Đào cũng cảm thấy phản ứng vừa rồi của mình có vẻ hơi quá lớn, hơn nữa có lẽ sợ trọng tâm của mình không ổn định sẽ va vào đâu đó, Tống Thời Hàn vẫn đang nửa ôm lấy cậu, ánh mắt còn có chút kinh ngạc, trầm ngâm nhìn chiếc điện thoại đã khóa màn hình.
Tả Đào đưa lưng về phía Tống Thời Hàn, không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh lúc này, cậu chỉ cảm thấy mình không thể dễ dàng buông cái miệng của Vương Thu ra.
Nếu cậu buông tay, đối phương sẽ liền hét lên, hình tượng nam sinh đơn thuần cũng không sai biệt lắm muốn tan thành mây khói, khi đó cậu cũng không cần phải mặc áo choàng ZZ mà cậu thường dùng để làm trò nghịch ngợm trên Internet nữa, dù sao tính chất của hai người cũng không kém bao nhiêu.
Tả Đào trong lòng có rất nhiều suy xét. Ví dụ như hai người mới ở bên nhau một thời gian ngắn, nếu chuyện này bại lộ ra ngoài, thì chuyện cậu mỗi ngày đều lén xem mấy cái đó cũng sẽ lộ, lúc ấy cái khuôn mặt này của cậu......
"Anh vừa mới......"
Hiện tại cậu không lo lắng chuyện tình cảm của mình có bị bại lộ hay không, cái tấm ảnh kia quá muốn mạng, chính cậu xem thôi cũng đã thấy thẹn lắm rồi, hiện tại chỉ có thể ngăn cản Vương Thu ở chỗ này, ngàn vạn lần không thể để Tống Thời Hàn thấy.
Chỉ là nghĩ lại, cậu liền có chút như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Tả Đào nhìn đôi mắt Vương Thu, thực cảnh giác hỏi: "Không nhìn thấy cái gì đúng không?"
Vương Thu chớp chớp mắt, "Ưm ưm" hai tiếng, lại khoa tay múa chân một chút.
Tả Đào xem không hiểu, gằn từng chữ một: "Anh không thấy cái gì hết, đúng không?"
Vương Thu ngẩn ra một chút, ánh mắt trở nên ý vị thâm trường, như đang hỏi —— "Em sợ, em thẹn thùng, anh bắt được nhược điểm của em rồi."
Tả Đào nhẫn nại. Biết uy hiếp là không thể thực hiện được, cậu ngụy trang ra một bộ dáng đáng thương khẩn cầu, chậm rãi hỏi: "Đúng không?"
Vài giây qua đi, tựa hồ là bị ánh mắt 'chân thành' của Tả Đào đả động, Vương Thu gật gật đầu.
Lúc này Tả Đào mới dám buông tay từng chút một ra, nhưng ánh mắt vẫn cảnh giác dán chặt vào Vương Thu, như thể đang chuẩn bị chặn người này lại ngay lập tức nếu có chuyện gì đó không ổn.
May mà Vương Thu cũng chưa nói gì.
Ngoài khuôn mặt đỏ bừng do ăn dưa và hắn ngồi thẳng lưng hơn. Tất nhiên, với tiền đề là hắn đừng có liên tục nháy mắt với cậu.
Tả Đào: "......"
Nghe bọn họ em một câu đánh đánh đố, anh một câu ừm hửm, Tư Tranh cũng có chút kỳ quái: "Hai người đang nói cái gì vậy?"
Hắn nhớ rõ trước khi Vương Thu bị bịt mồm, hình như có nhắc tới Ba Ba.
Vương Thu lau miệng, dưới ánh mắt của Tả Đào, ho nhẹ một tiếng, giương giọng nói:
"Không có gì, chính là Ba Ba hỏi chuyện Quả Đào vừa mới cùng Demon đánh Solo, cái đợt sóng tại hố rồng kia làm sao để tránh thoát, chỉ có vậy thôi, không có chuyện gì đâu."
Tả Đào còn nói thêm một câu: Sau này đừng tùy tiện xem điện thoại của người khác."
Dứt lời, cậu lau lòng bàn tay vừa dùng để bịt miệng Vương Thu vào trong quần.
Vương Thu: "Ừ ừ, về sau nhớ cầm điện thoại cho chắc." Nói rồi, lại đi đánh giá tư thế của hai người Tả Đào và Tống Thời Hàn.
Tư Tranh không tin: "Lừa quỷ."
Có trời mới biết Vương Thu muốn chia sẻ quả dưa này với bạn bè của mình đến mức nào, nhưng lương tâm duy nhất còn sót lại nói với hắn rằng hiện tại hắn không thể nói ra, nhìn qua da mặt của Tả Đào có chút mỏng. Lại còn, vừa rồi cái tát kia của Tả Đào vẫn còn khiến trong lòng hắn sợ hãi, sợ nếu thật sự nói ra, đối phương thẹn quá thành giận thật sự có thể quăng hắn ra ngoài.
Nhưng cứ không được nói ra nghẹn mãi trong lòng cũng quá hụt hẫng.
Chỉ có thể chờ Tả Đào dời đi tầm mắt, nhanh chóng ra hiệu cho Tư Tranh, ngay cả đuôi lông mày và khóe mắt đều đang nỗ lực truyền lại tin tức —— anh em, cậu chờ, chờ tôi tìm được cơ hội, chắc chắn có thể đưa cậu nửa quả dưa.
Tư Tranh nhướng mày, biết điều mà ngậm miệng.
Khoảng thời gian tra tấn không kéo dài bao lâu, Khương Minh nhanh chóng cho xe vào gara ngầm.
Trong lúc chờ Khương Minh đỗ xe, Tả Đào thấy Tống Thời Hàn cúi đầu chỉnh lại ống quần hơi nhăn nheo, liếm môi cúi người thấp giọng hỏi: "Chân có tê không ạ?"
Tống Thời Hàn rũ mắt nhìn cậu, phát ra một tiếng cười khẽ.
Dừng vài giây, mới nói: "Có chút, đợi lát nữa ấn ấn cho anh?"
Biết anh đang nói giỡn, nhưng Tả Đào vẫn sửng sốt một chút, theo bản năng gật đầu: "Được."
Lần cuối cùng cậu ngồi vào lòng ai đó có lẽ là khi ấy đang sáu hoặc bảy tuổi, lúc FG vừa mới thành lập không lâu. Cách lúc trong nhà xảy ra chuyện cũng có một đoạn thời gian, Tô Nguyệt Yểu sẽ thường theo thói quen ôm cậu đi khắp nơi, mọi người đều chen chúc trên cùng một chiếc xe.
Khi đó Wizard và những người khác còn chưa vào FG, bọn họ vẫn là thế hệ trước, đều hơn cậu mười tuổi, không có việc gì làm liền thích trêu đùa cậu vài câu, còn hay cười cậu đã là một tiểu nam tử hán còn muốn ngồi trên đùi dì nhỏ.
Khi đó lòng tự trọng của Tả Đào rất cao, liền nói thầm muốn tự mình ngồi, không cần ngồi chân.
Tô Nguyệt Yểu không có kiên nhẫn, vừa mới đầu còn có lệ mà dỗ cậu một hai câu, sau lại thật sự không kiên nhẫn, đánh lên đầu cậu một cái, nói câu: "Bạn nhỏ chỉ có thể ngồi trên đùi mới có thể phát triển một cách an toàn."
Lúc ấy tình hình cụ thể như nào cậu đã không nhớ rõ. Cái nhớ rõ nhất chính là lúc ấy cậu còn khóc lớn một trận, nói về sau không cần làm bạn nhỏ.
Kể từ ngày đó, mỗi khi ra ngoài đi công tác, Tô Nguyệt Yểu đều tự mình lái xe, rồi làm thêm cho cậu một cái ghế nhỏ bên cạnh ghế phụ.
Nhớ tới chuyện cũ, cảm thán thời gian trôi qua thật mau mà có chút muốn cười, sau đó nhìn lại người nam nhân cao hơn nửa cái đầu bên cạnh mình, ý cười bên khóe miệng lại nhịn không được giơ cao lên một chút.
Thật sự không nghĩ tới ngay lúc 18 tuổi, còn có thể làm một bạn nhỏ.
"Cười cái gì?" Nhận thấy được biểu tình trên mặt Tả Đào, Tống Thời Hàn hỏi.
Tả Đào lắc đầu: "Không có gì."
Tống Thời Hàn cười không hỏi nữa mà lấy ra một cái lưỡi vịt che đầu đội lên cho Tả Đào, lúc ấn xuống còn nhẹ nhàng nhéo má cậu.
——
Sau khi một nhóm người vô cùng náo nhiệt mà dùng bữa lẩu thì đã gần 4h30 chiều.
Nói thật, lúc đầu Tả Đào còn có chút lo lắng Vương Thu không nín được mà nói nhiều, nhưng sau một thời gian dài cảnh giác, cậu thở phào nhẹ nhõm khi thấy đối phương chưa đề cập đến vấn đề này.
Thậm chí còn có chút cảm động, vốn tưởng rằng ít nhất phải thực hiện một đợt cưỡng bức và dụ dỗ, nhưng không ngờ rằng Vương Thu lại có thể nhịn. Cậu đã nghĩ kỹ rồi, lúc quay về căn cứ sẽ đưa một bao đồ ăn vặt cho đối phương.
Sau khi lãng phí thêm một chút thời gian trong trung tâm thương mại, lúc đến công viên giải trí của Phong thị, đã là 6 giờ tối.
Cơn gió lúc chạng vạng mang theo chút lười biếng, màu ánh cam của nắng chiều trải dài ngút tầm mắt.
Bởi vì là ngày làm việc, hơn nữa chín giờ mới bắn pháo hoa, nên khu vui chơi không có quá nhiều người, đại đa số các trò đều không cần phải xếp hàng quá lâu.
Dạo không bao lâu, thẳng đến khi từ xa xa thấy chiếc thuyền hải tặc to lớn, có hai người là Ngô Thuỷ Ba và Star đang vẫy tay về phía bọn họ, Tả Đào mới phản ứng lại lúc trước Ngô Thủy Ba nói ở trong WeChat trễ chút gặp mặt chính là chỉ hiện tại.
"Sao hai người cũng ở chỗ này?" Tả Đào đi ra phía trước, lúc thấy hai người còn có chút buồn bực.
"Thu không nói với em sao?"
Một giây trước Ngô Thủy Ba còn phàn nàn với Star rằng ông chủ của hắn bị điên, muốn hắn làm thêm giờ vào ban đêm. Dừng một chút, hắn nhìn Vương Thu: "Hắn ở trong nhóm nói cho chúng tôi biết, dù sao cũng không phải chuyện gì lớn, liền cùng nhau lại đây chơi."
Nói xong, ánh mắt lại dừng ở trên người Tống Thời Hàn đứng ở bên cạnh Tả Đào: "Oa, Hàn Thần hôm nay thật đẹp trai, kẹo bông gòn là mua cho Quả Đào sao?" Hắn một bên nói, nhìn cục bông màu hồng trong tay Tống Thời Hàn mà bĩu môi.
Tả Đào có chút lo lắng Ngô Thủy Ba sẽ mơ ước kẹo bông gòn của mình, trước một bước gật đầu: "Đúng vậy, là của em." Lại bổ sung câu: "Ở băng chuyền phía sau ngựa gỗ xoay tròn, có cái máy có thể làm được, nếu anh muốn ăn này, em có thể mua cho anh."
Ngô Thủy Ba ý vị thâm trường: "Yên tâm, anh không ăn, chỉ có trẻ em mới ăn cái này."
Dừng một chút, hắn cười khẽ: "Anh chính là muốn hỏi..."
"Ha ha ha, anh muốn hỏi em làm thế nào thực hiện loạt thao tác trong đợt sóng đó phải không?" Tiếng chuông báo động trong lòng đột nhiên vang lên. Tả Đào hiện tại vừa thấy Ngô Thủy Ba cười, liền nhịn không được nghĩ đến biểu tượng cảm xúc mặt vàng nhỏ nhắn khi cởi quần, da đầu tê dại mà đáp lời: "Đợi lát nữa em sẽ chậm rãi nói cùng anh!"
Star không nhận ra có gì không ổn, tò mò đáp lại: "Anh cũng muốn biết. Mẹ nó Pink, em quá mạnh, trận Solo kia trực tiếp ra vòng đi!!"
Vương Thu có chung vinh dự: "Trâu bò đùng không, là người Wildfire chúng tôi đấy!!!"
Chỉ có Tống Thời Hàn từ phía sau kỳ quái nhìn từ phía sau kỳ quái nhìn Tả Đào, anh nhướng mày, luôn cảm thấy mấy người này nếu ở bên nhau sẽ có 800 cái tâm nhãn.
Một nhóm thanh niên nhập vào một nhóm, sau khi đổi chủ đề, họ nhanh chóng bắt đầu vui vẻ chơi điên cuồng.
Sau khi chơi hơn chục hạng mục thì trời cũng đã muộn, dần dần người đến khu vui chơi ngày càng đông. Khương Minh lo lắng đợi lát nữa người đến càng đông họ sẽ bị người qua đường nhận ra, liền sắp xếp cho mọi người lên vòng đu quay, ở trên vòng đu quay xem xong pháo hoa liền trở lại căn cứ.
Thấy mọi người không có ý kiến gì, Khương Minh cho bọn họ thêm nửa giờ hoạt động tự do, hoặc là đi WC hoặc là đi mua đồ, tóm lại nửa giờ sau tập hợp.
Tả Đào không có gì muốn mua. Trong lúc chờ đợi mọi người, cậu và Tống Thời Hàn ngồi bên bồn hoa nghỉ ngơi.
Nhóm người này quả thực điên rồ, chuyên tìm hạng mục kích thích để lên chơi, lúc chơi xong nguyên bộ đi xuống, Tả Đào cảm thấy giọng nói của mình cũng sắp phế rồi.
"Mệt mỏi sao?"
Tống Thời Hàn vặn một chai nước khoáng đưa cho Tả Đào, sau đó nhéo vào gáy cậu.
Tả Đào cầm lấy nước, bộ dạng một lời khó nói hết nhìn Tống Thời Hàn. Rõ ràng mọi người đều đi cùng nhau, nhưng Tống Thời Hàn giống như không có việc gì, giống như trò con lắc lớn vừa rồi, mọi người đi lên là tim đập, anh đi lên là để ngắm phong cảnh vậy.
Trầm mặc vài giây, Tả Đào hỏi anh: "Anh không thấy cao chút nào à?" Cậu cảm thấy gan mình cũng khá lớn, nhưng lúc lên rồi vẫn cảm thấy chân mềm nhũn.
Tống Thời Hàn vốn muốn nói không, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, anh liền đổi ý: "Còn tốt, có chút chân mềm."
Nhìn Tả Đào một hơi uống hết nửa bình nước, anh nhớ tới cái gì, cười nói: "Em với anh thay nhau ấn chân được không?"
Động tác uống nước của Tả Đào dừng lại một chút: "......"
Giọng nói của Tống Thời Hàn có chút lười biếng: "Không thể sao?"
Tả Đào chậm rãi đặt nước sang một bên: "Được ạ."
Tống Thời Hàn đáp lại, ngồi gần Tả Đào một chút, chân trái chạm vào chân phải Tả Đào.
Tả Đào gần như sững người ngay lập tức, do dự vài giây rồi khuôn mặt đỏ bừng đặt tay lên chân Tống Thời Hàn.
Sợ chính mình nghĩ đến chuyện không nên nghĩ, thế nên lúc ấn chân Tống Thời Hàn. Tả Đào luôn nhìn xung quanh để dời đi lực chú ý, sau đó nhìn thấy một chiếc máy chụp ảnh dưới vòng đu quay.
Từ lúc mới bắt đầu, cậu liền thấy có vài đôi tình nhân ra ra vào vào, tràn đầy vui vẻ.
Nó có vẻ khá phổ biến với các cặp đôi.
Công viên giải trí thực sự là một cách tốt để kiếm tiền. Chỉ cần đặt một chiếc máy như vậy dưới vòng đu quay, xung quanh xếp một đống búp bê, rồi lại cột rất nhiều quả bóng bay tình yêu màu đỏ hồng vào, những dải ánh sáng đủ màu sắc nhấp nháy vừa phải, liền sẽ ngọt ngào đến cực điểm.
Cũng không biết bên trong có cái gì,
Nhìn qua trông rất thú vị.
Cảm nhận được ánh mắt của Tả Đào, Tống Thời Hàn cũng nhìn theo ánh mắt của cậu.
Đại khái là bởi vì trước đó hắn chưa từng chụp thứ này bao giờ, Tống Thời Hàn nhìn thấy bộ dạng màu hồng kia, hơi nhíu mày, lại thấy bộ dạng Tả Đào rất mong chờ.
"Muốn chụp sao?"
Anh nói, mắt nhìn đồng hồ: "Còn có một chút thời gian, hẳn là đủ rồi."
Đôi mắt Tả Đào sáng lấp lánh, nói: "Được ạ."
Tống Thời Hàn đặt tay lên đầu cậu xoa nhẹ: "Coi như là phần thưởng em giúp anh bóp chân."
Cùng lúc đó.
Nhà vệ sinh nam của công viên giải trí.
Vương Thu kéo Tư Tranh vào nhà vệ sinh như kẻ trộm, vẻ mặt còn hưng phấn hơn cả khi chơi tàu lượn siêu tốc vừa rồi:: "Mẹ nó tôi sắp nghẹn chết rồi, mau tới đây, tôi có chuyện chấn động muốn nói cho anh biết!!!"
Tư Tranh thật sự tò mò: "Nào, nào, chết tiệt, tôi cũng nghẹn chết mất!"
Vừa dứt lời, một người qua đường tình cờ bước vào. Chắc hắn đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người, sau đó lại thành cảnh hai người nắm tay nhau. Liền sửng sốt nửa giây, sau đó xấu hổ mà lui ra ngoài: "Hai người tiếp tục, tôi tìm nhà vệ sinh khác."
Không khí im lặng nửa giây.
Vương Thu: "Quên đi, dù sao cũng chỉ là người qua đường, chúng ta tiếp tục đi!"
Tư Tranh vẻ mặt trầm trọng: "......"
Giữa việc đấm chết Vương Thu để chứng minh mình trong sạch, hắn gian nan tìm cách thỏa hiệp, định ăn dưa trước, sau đó đấm chết sau
Tư Tranh: "Cậu nói đi."
Vương Thu nghẹn một đường, cuối cùng cũng tìm được cơ hội chia sẻ, lập tức miêu tả cho Tư Tranh bức ảnh mà hắn nhìn thấy gợi cảm như thế nào, một lúc sau anh mới nói: "Thật là khó lường, quá tuyệt. Tôi thật ngờ tới, ngày thường Quả Đào khả khả ái ái, cư nhiên lén lút xem loại tranh ảnh này?!"
Theo sát lại hỏi: "Anh Tranh, anh nói xem hiện tại tình huống của họ như thế nào?!"
"Nếu nói Quả Đào yêu đơn phương đội trưởng, tôi cảm thấy cũng không nhất định."
"Chủ yếu là đội trưởng đối với Quả Đào cũng khá tốt, tốt đến mức làm người ta cảm thấy không thích hợp. Rõ ràng đều là người một nhà, tôi cứ cảm thấy đội trưởng đối với Quả Đào tốt hơn chúng ta khá nhiều."
"Anh cảm thấy thế nào?"
Tư Tranh vừa mới bắt đầu còn nghiêm túc nghe, nhưng nghe đến cuối cùng, thấy Vương Thu buồn bực nửa ngày vẫn là cái dưa cũ này, biểu tình dần dần ghét bỏ: "Chỉ thế?"
Tư Tranh từ nhỏ đõ yêu đương rất không rõ Vương Thu vì cái gì mà hưng phấn, chỉ là một tấm ảnh mà thôi, quả thực chưa hiểu việc đời.
Mệt hắn còn chờ mong nửa ngày, còn tưởng rằng có chuyện gì lớn lắm.
Vương Thu ngẩn người, híp mắt: "Chỉ vậy?"
Tư Tranh: "Tôi còn tưởng là chuyện gì lớn lắm......"
Lời còn chưa dứt đã có tiếng bơm nước.
Star lao ra với vẻ mặt bát quái, quần còn chưa kịp cài khuy: "Tình huống như thế nào, Fire và Pink đang yêu đương, thiệt hay giả vừa rồi tôi ngồi trong nhà cầu quá nhập tâm nghe không rõ, cái gì mà ngồi trên đùi kề tai nói nhỏ rồi không cài cúc, rốt cuộc là các ngươi đang nói cái gì a a a, tôi muốn điên rồi!!!"
Tư Tranh: "......"
Vương Thu: "...... Sao cậu lại ở đây?"
Star không thể hiểu được: "Nói rồi mà, đi vệ sinh đó. Đừng nói sang chuyện khác!" Đáy mắt đối phương đầy vẻ bát quái và hiếu học cho nên không muốn che bai: "Đều là anh em tốt, có dưa gì mà không thể chia sẻ cho tôi, tôi nhất định sẽ không nói ra ngoài, nhất định tôi thề!!!"
......
Vương Thu: "Thôi, Tranh tổng dẫn theo hắn một cái đi."
Độ nhạy cảm của hắn trong việc ngửi dưa đã đạt đến đỉnh điểm, cũng không có công phu đuổi Star ra ngoài, trực giác nói cho hắn biết Tư Tranh nhất định biết quả dưa lớn hơn, nếu không trên mặt hắn sẽ không có chút kinh ngạc nào.
Vương Thu thật cẩn thận hỏi: "Anh, anh trai, bọn họ thật sự...... Ở bên nhau?"
Star và hắn cùng nhau toả đôi mắt sáng lấp lánh: "Anh, cả đời này anh chính là anh trai ruột của tôi!"
Tư Tranh do dự một hồi. Thấy Vương Thu ăn dưa đến quên mất cả thân phận của mình, lại cảm thấy Tả Đào và Tống Thời Hàn chắc cũng không dấu được lâu nữa, hàm hồ mà đáp ứng một tiếng: "Ừ, là ở bên nhau."
Vương Thu cơ hồ quên luôn hô hấp: "Làm sao mà anh biết được?"
"Sao tôi biết được? Tôi chính là dùng đôi mắt để biết đấy." Tư Tranh chân điếu thuốc. Dùng ánh mắt thương hại nhìn cẩu độc thân, nói: "Lúc trước bọn họ ở căn cứ hôn nhau, bị tôi tình cờ thấy được."
Vương Thu và Star nháy mắt ôm nhau thành một đoàn: "A a a a a!!!!"
Giây tiếp theo,Ngô Thuỷ Ba ở phía sau đạp tung cánh cửa, theo chân bọn họ cùng nhau: "A a a a a!!!!"
Vương Thu và Star mới đầu là bởi vì hưng phấn mà cuồng tiếu, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị cửa dập trúng làm lảo đảo vài bước, sau đó nhìn thấy Ngô Thủy Ba xuất quỷ nhập thần, tiếng hét vui vẻ của họ lập tức vỡ ra, lại hoảng sợ mà rống lên.
Ngô Thủy Ba không quản bọn họ, một chân đá văng cửa ngăn cách, rồi chạy vọt tới, đầy mặt hưng phấn mà nhìn Tư Tranh: "Ha ha ha ha ha!!! Đúng không đúng không, tôi sớm nói bọn họ không thích hợp, thật là ở bên nhau rồi?!!!"
Tư Tranh: "......"
Tư Tranh đã tê rần: "Sao anh cũng ở chỗ này vậy?"
Ngô Thủy Ba nghiêm trang mà nói: "Lúc trước khi tập hợp ở thuyền hải tặc tôi đã thấy hai người không thích hợp, ánh mắt lập loè vừa thấy liền có vấn đề!" Nói tới đây, lại cười giải hoạt như hồ ly tinh: "He he he! Vì vậy tôi liền trước một bước ngồi xổm trong đây ăn dưa, quả nhiên...... Quả nhiên a!!!!"
Tư Tranh trực tiếp tối sầm ánh mắt.
Một cái thì thôi đi. Bây giờ thì hay rồi, ba cái loa của giới E-sport tề tụ một nơi, thương tổn này có thể nói...... Hủy thiên diệt địa?
"Mấy người......"
Tư Tranh hung hăng mà hút điếu thuốc, vừa định nói cái gì đó, bên ngoài lại truyền đến thanh âm của Cat.
"Mấy người có thể nói to thêm một chút? Mới chỉ trong vòng mười phút, đã dọa sợ ba bạn đồng chí nam rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.