Dạo gần đây, số lần cô nhập viện chắc phải nhiều bằng cả đời cộng lại. Hồi ở thế giới thực, từ lúc có ý thức đến nay cũng chỉ vào viện có hai lần. Một lần là bị sốt cao, một lần là mổ ruột thừa. Nhưng hiện tại cứ cách mấy hôm cô lại sốt cao, mê man, ngất xỉu, hôm nay còn lên cơn đau tim nữa. Chẳng phải trong nguyên tác, nữ phụ Tưởng Ly rất khỏe hay sao? Trong truyện từng miêu tả, nguyên thân xách sáu bảy cái túi mua sắm đi lòng vòng trung tâm thương mại trên đôi giày cao năm phân mấy tiếng đồng hồ mà không thở dốc còn gì?
Trong lòng cô lóe lên một chút sợ hãi, có phải chăng đây là ý trời? Thiên ý đã định cho dù cô có tránh né, có cam chịu ẩn nhẫn, không động vào nam nữ chính đi chăng nữa thì kết cục vẫn là cái chết tàn khốc?
Ngoài nguyên nhân này ra cô thật sự không nghĩ được lý do khác. Rõ ràng bản thân khỏe mạnh, trước đây còn làm việc như không muốn sống vậy mà hở ra là ngất xỉu thế này.
Càng nghĩ cô càng cảm thấy sợ hãi không thôi. Nỗi sợ mà đến chính cô cũng không cách nào lí giải nổi. Chẳng phải bản thân luôn mong chờ được quay về thế giới hiện thực sao? Đau đớn này cũng đâu phải bản thân gánh chịu? Cô có gì để phải luyến tiếc ở đây đâu?
Nhưng cứ hễ nhắm mắt lại thì bóng dáng đó lại hiện lên.
Tưởng Ly bất lực thở dài.
Chưa kịp u sầu thì cửa mở ra, Tống Nam mặt đen như đít nồi tiến vào trong. Tưởng Ly thấy thái độ hắn kỳ lạ nên không nói năng gì, hai người cứ thế mắt nhìn mắt tận mấy phút. Rốt cuộc cô vẫn không có tiền đồ mà lên tiếng trước: "E hèm, chẳng phải anh đang đi công tác sao? Lại về để kiểm tra tôi à?"
Xoạt.
Tống Nam ném lên giường bệnh một xấp ảnh. Đó là những tấm ảnh được chụp khi cô ngã vào lòng Phó Thịnh Minh, nhìn từ góc độ nào cũng vô cùng mờ ám, sặc mùi gian tình. Cô theo phản xạ lắc đầu: "Chuyện không phải vậy đâu!"
"Cô không cần cố giải thích nữa. Vụ việc này hiện đã rùm beng lên rồi."
Tưởng Ly không biết phải nói thế nào. Cô với Phó Thịnh Minh là trong sạch vậy mà bị báo chí truyền thông viết đến không còn chút đạo đức nào. Bên dưới bình luận càng quá đáng hơn, bọn họ như hận không thể đem mười tám đời nhà cô ra mắng chửi. Thậm chí những chuyện xưa như trái đất của nguyên thân cũng bị đào lại, khiến cô như thành người bị cả vũ trụ này ghét bỏ.
Tưởng Ly quá quen rồi, cô không để ý tới mấy tin tức này chỉ ngước mặt hỏi hắn: "Anh có tin không? Tin tôi với Phó Thịnh Minh không làm gì quá phận."
Cả thế giới này ghét bỏ cô thì có sao đâu chứ, cô chỉ cần Tống Nam tin là được. Hắn hơi nghẹn lại. Mấy ngày nay hắn ở nước ngoài điên cuồng làm việc, cốt chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành để quay về với cô nhưng không ngờ vừa đáp xuống sân bay, chào đón hắn lại là tin tức Tống phu nhân nghi ngờ ngoại tình với Phó Thịnh Minh.
Mà trước đây, giữa hai người bọn họ cũng có những mập mờ không rõ. Bức ảnh Phó Thịnh Minh đỡ lấy Tưởng Ly, hai người nhìn nhau đắm đuối như chốn không người đập vào mắt, làm tim hắn như thắt lại. Hắn có cảm giác sự cố gắng của bản thân là một trò hề. Bản thân rõ ràng hiểu Tưởng Ly đã khác, cô rất nhiều lần nói không yêu hắn nhưng hắn cứ cố chấp.
Thậm chí còn khước từ cả mối tình đầu mà mình hằng mong nhớ.
* * *
Ba ngày trước.
Có nằm mơ Tống Nam cũng không tin Thời Oanh lại tìm tới đây. Cô ấy đứng trước cửa khách sạn, dường như đã chờ hắn rất lâu rồi. Thời Oanh mỉm cười, nhưng hắn lại thấy nụ cười này quá kịch: "Tống Nam, có thể cho em một cái hẹn chứ?"
Thời Oanh ngồi trước mặt hắn, cật lực bày tỏ những mong nhớ bao năm qua nhưng hắn lại chẳng nghe lọt tai chút nào, thậm chí còn thấy mất kiên nhẫn. Công việc chất chồng như núi, hắn không có thời gian ở đây nghe cô tâm sự trời biển.
"Thời Oanh, vì sao em xuất hiện ở đây?"
Đừng nói là ngẫu nhiên, hắn không tin. Biết chính xác địa điểm khách sạn, giờ giấc như vậy, cô là có chuẩn bị mà đến. Thời Oanh vẫn giữ nguyên nụ cười, chỉ là trên mặt có chút mất tự nhiên: "Em đã mất rất nhiều công sức để hỏi được lịch trình của anh."
Thời Oanh phải thầm cảm ơn cái danh xưng con gái nhà họ Lạc, nhờ đó mà cô đi đến đâu người ta cũng không dám làm khó. Quả nhiên xuất thân vẫn là cái gì đó vô cùng quan trọng.
"Để làm gì? Chỉ để đến nói nhiều năm qua em rất nhớ tôi ư?"
Thời Oanh của hắn rốt cuộc bị làm sao? Chẳng lẽ có ai khác phẫu thuật thẩm mỹ sau đó thay thế cô ấy ư? Thời Oanh của trước đây không bao giờ hành xử như thế cả!
"Tống Nam, chúng ta quay lại có được không?"
"Không thể!"
"Sao lại không thể? Tống Nam! Em không còn là cô nhi nữa, hiện tại em là con gái ruột của nhà họ Lạc, còn là nhà thiết kế nổi tiếng. Ba mẹ nói rồi, tất cả tài sản sau này đều là của em, họ muốn bù đắp cho em! Như vậy còn chưa xứng đáng hay sao?"
"Em cho rằng chuyện giữa chúng ta là vấn đề tài sản sao?"
"Vấn đề nằm ở Tưởng Ly! Cô ta ỷ bản thân có xuất phát tốt, ghen tuông ích kỷ hãm hại em. Khi đó em không có cách nào phản kháng nên mới phải lánh mặt đi. Nhưng nhà họ Lạc cũng đâu thua kém gia đình của Tưởng Ly? Nói về gia giáo thậm chí còn cao hơn Tưởng Ly. Cô ta không có mẹ ruột, không được giáo dục tốt, chẳng phải anh chán ghét nhất là dáng vẻ đó của cô ta sao?"
Thời Oanh càng nói càng gấp gáp. Cô ta không hiểu, lẽ ra ngày cô trở lại Tống Nam phải lập tức vứt bỏ Tưởng Ly, đuổi theo cô ta cầu xin tình yêu mới đúng. Sao hắn dửng dưng như vậy?
Ban đầu, cô không muốn chủ động, lại càng muốn hành hạ Tống Nam một chút vì năm đó khiến cô tổn thương. Nhưng chờ đợi mãi thứ cô nhận được lại là sự xa cách của hắn. Điều này làm cho cô nôn nóng và bất an vô cùng. Cô chủ động cho hắn một vài tín hiệu, hắn liền làm như không hay không biết, đến hôm nay, cô tìm tận người, hắn vẫn dửng dưng như vậy.
Chẳng lẽ hắn không còn yêu cô nữa?
Nực cười! Không yêu cô thì hắn yêu Tưởng Ly kia sao?
"Tưởng Ly.. không phải là cô gái tốt.." Tống Nam chậm rãi lên tiếng. Tay khuấy cà phê của Thời Oanh khẽ run lên. "Nhưng cô ấy khác ngày trước rất nhiều. Tưởng Ly tử tế hơn, biết nấu ăn, có tâm sự nghiệp, suy nghĩ cũng.. lạc quan hơn."
"Hơ! Nói như anh vậy người thay đổi hẳn là em rồi? Tống Nam, em không tử tế sao? Em không biết nấu ăn sao? Tâm sự nghiệp, suy nghĩ lạc quan, những thứ này lẽ nào không phải nói về em sao?"
"Em có. Nhưng.. Thời Oanh, hình như em thay đổi rồi."
Thời Oanh hít một hơi thật sâu, ngăn không cho bản thân thất thố làm ra chuyện điên cuồng gì. Mục đích của cô là kéo Tống Nam quay về chứ không phải đẩy anh ra xa hơn.
"Một người bị hại, suýt chút bị cưỡng hiếp, không đổi được lời xin lỗi nào. Tống Nam, không thay đổi mới là người có vấn đề!"
"Chuyện lúc trước Tưởng Ly không đúng, là lỗi của cô ấy. Nhưng Thời Oanh, hiện tại bọn tôi đã kết hôn rồi, tôi.. đã động lòng rồi."
Tống Nam nhắm mắt thừa nhận. Cuối cùng hắn đã rung động trước người khiến hắn ghét cay ghét đắng. Thậm chí còn muốn ra sức che chở, bao dung cho Tưởng Ly. Lần này hắn cũng muốn quay về, thừa nhận tình cảm với Tưởng Ly.
Thời Oanh không giữ nổi bình tĩnh, cô đứng phắt dậy, gạt hết ly tách trên xuống bàn xuống, cuồng nộ mắng: "Tống Nam! Anh yêu cô ta? Anh bị điên sao? Sau ngần đó chuyện mà cô ta làm với tôi, anh lại nói anh yêu cô ta?"
"Thời Oanh, cô có vẻ rất kích động, bao giờ bình tĩnh lại chúng ta sẽ nói chuyện sau."
"Tống Nam! Đồ khốn kiếp, anh đứng lại cho tôi! Tôi như vậy là vì ai? Vì ai hả?"
* * *
"Tôi tin em."
Chỉ ba chữ, lại khiến cho Tưởng Ly không cầm được nước mắt. Cô vùi đầu vào chăn, khóc như một đứa trẻ. Tiếng khóc rấm rứt làm Tống Nam đau lòng, hắn bước tới vuốt tóc cô như đang ra sức an ủi chú mèo nhỏ.
"Đừng khóc, không tốt cho sức khỏe. Em vừa mới khỏe lại mà."
"Hôm đó em đi cùng An Ngọc, gặp Phó Thịnh Minh là tình cờ thôi. Vì lúc đứng lên bị choáng váng nên em mới ngã. Còn chưa được ba giây nữa mà đã bị chụp ảnh lại rồi, đúng là bất nhân!"
Tưởng Ly ấm ức. Nguyên thân đáng ghét nhưng chỉ một lòng với Tống Nam, nếu cô ta thích Phó Thịnh Minh thì đã theo đuổi từ trước rồi chứ cần gì chơi trò mập mờ vậy chứ?
"Ừ, tôi hiểu rồi. Có vẻ sự tình không đơn giản đâu, mọi thứ đều nhằm vào em. Tôi sẽ cho người xử lý chuyện này. Em cứ yên tâm nghỉ ngơi đi."
"Vâng."
"Mà sao em cứ dăm ba hôm lại ngã bệnh thế?"
".. Chắc là vì.. ý trời.."