Dưới Những Dặm Mưa Sa

Chương 47: Nguyên thân đầy tội lỗi




Tưởng Ly lại mơ về bản thân trước khi xuyên sách. Cô thấy bản thân tỉnh lại, có rất nhiều người vây quanh cô để hỏi han nhưng trái tim trống vắng đến lạ lùng. Cô nhìn xuống ngực trái, rõ ràng không có chút tổn thương mà cớ sao đau đớn như vậy?
Tiếp đó cửa phòng bệnh bật mở, Tống Nam tay cầm bó hoa, miệng tươi cười xuất hiện trước mặt cô: "Triệu Ý Hi, mừng em khỏe lại."
Và rồi cô lao đến ôm lấy người mà mình hằng mơ tưởng đến.
Đến đoạn này, Tưởng Ly đột ngột tỉnh giấc. Đúng là chỉ có trong mơ bọn họ mới thắm thiết với nhau như vậy.
"Cuối cùng cũng tỉnh rồi?"
Miệng cô bị nhét khăn nên chẳng nói được gì. Từng đoạn ký ức chắp vá với nhau, cô nhớ mình đã đồng ý ly hôn với Tống Nam, vì không có nơi để về nên mới ở lại nơi này. Nào ngờ còn chưa được 24 tiếng đã bị người trước mặt xông vào, chụp thuốc mê bắt đi mất.
Cô thấy hơi sợ. Đã lâu rồi cô không liên lạc với nhà họ Tưởng, phía Tống Nam càng không trông mong được gì, liệu có ai phát hiện cô đã biến mất mà tới cứu cô hay không?
"Ai mà ngờ được Tưởng Ly ngang tàng cũng có ngày thảm hại như hôm nay."
An Ngọc là ai? Cô ta tiếp cận vì mục đích gì? Nguyên thân rốt cuộc gây thù với bao nhiêu người vậy?
"Để tôi cho cô nói lời cuối trước khi lên đường."
An Ngọc với tay rút khăn ra. Tưởng Ly bị trói cứng vào cột, chưa kể nơi này đã bị bỏ hoang nhiều năm dù gào rách cổ họng cũng chẳng ai đến cứu được.
"An Ngọc? Tại sao cô đối xử với tôi như vậy?"
Tưởng Ly tự thấy mình đối xử với An Ngọc không tệ. Trong mắt cô, An Ngọc giống một người bạn hơn là người hầu. Cô không lớn tiếng, hách dịch hay đối đãi bề trên với An Ngọc bao giờ. Vậy tại sao cô ấy lại oán hận đến thế?
"Lý An Hân, cô còn nhớ cái tên này không?"
Tưởng Ly chậm rãi lắc đầu. Cô mới nghe qua tên này, trong tiểu thuyết An Ngọc, An Hân còn chẳng được đề cập đến nữa là.
Lý An Ngọc tức điên, giơ tay tát Tưởng Ly một cái thật mạnh. Cũng nhờ bị cột chặt chứ không với lực tát đó cô sẽ cắm đầu xuống đất mất!
"Con khốn, mày nói quên là quên. Trong khi đó chị gái tao phải sống như điên như dại hết nửa phần đời còn lại."
Nhắc đến người này hai mắt An Ngọc long lên sòng sọc. Tưởng Ly không dám hó hé chỉ sợ chọc cô ta điên lên thì sẽ lao vào xé xác mình ra. Tưởng Ly khỏi cần nghĩ cũng biết đây chắc chắn là "chuyện tốt" mà nguyên thân đã là ra.
Lý An Hân từng là bạn học của Tưởng Ly. Gia cảnh của cô ấy không phải quá giàu nhưng cũng không tính là nghèo khổ, tuy nhiên so với nhà họ Tưởng thì vẫn kém nhiều. Tưởng Ly thường bắt nạt Lý An Hân, xem cô ấy như người hầu mà sai bảo. Hiển nhiên Lý An Hân cũng nhát gan không dám kháng cự lại cô tiểu thư này. Có lần Tống Nam nhìn thấy cô ấy bị sai vặt đến đáng thương nên mới lên tiếng nói giúp, nào ngờ ngày hôm sau Lý An Hân đến trường bị một nhóm nữ sinh nhốt vào nhà vệ sinh, đến tận tối mịt mới có người phát hiện ra cô ấy.
Đấy chính là nhờ ơn của Tưởng Ly.
Lý An Hân cả gan tìm đến Tống Nam nhờ hắn giúp mình thêm một lần mà không ngờ chính hành động này đã khiến nguyên thân phát điên lên. Sau đó Lý An Hân bị chuốc thuốc, chụp ảnh khỏa thân, kẻ đó còn tàn nhẫn để lại vô số tàn thuốc nóng cháy trên da thịt của cô ấy. Những bức ảnh lan truyền với tốc độ chóng mặt, đến khi Lý An Hân bừng tỉnh thì mọi chuyện đã đi quá xa.
Không chịu được đả kích, Lý An Hân trầm cảm rồi trở nên khùng khùng điên cho tới bây giờ.
An Ngọc đã nhẫn nại chờ đợi, theo dõi cô suốt nhiều năm, cốt muốn cho cô nếm trải nỗi đau đớn và nhục nhã mà năm đó Lý An Hân phải chịu.
Thú thật, nghe xong lời kể cô còn phải rùng mình với hành động tàn ác của nguyên thân. Đàn ông thôi mà, có nhất thiết vì vậy lại đi tổn thương cô gái khác hay không?
"An Ngọc, An Ngọc, cô bình tĩnh nghe tôi nói đã." Tưởng Ly sợ đến mặt xanh mét, vừa khóc vừa cầu xin. Lý An Ngọc cười thỏa mãn châm một điếu thuốc, chậm rãi tiến lại gần cô.
"An Ngọc, không phải tôi đâu. Thật đó! Tôi chỉ là người xuyên sách thôi, tên thật của tôi là.. Á!"
Đầu thuốc nóng rực chạm vào bả vai, trong phút chốc thiêu đốt lớp da thịt trắng như tuyết. Tưởng Ly đau muốn lịm đi. Cô đổ mồ hôi lạnh, không có cách nào khác ngoài cầu xin: "Đừng, đừng. Không phải là tôi đâu. Tôi xin cô."
"Ngày đó chị tao cũng xin mày như thế, nhưng mày đã làm gì?" Dứt lời liền dí thuốc lá xuống phần eo cô: "Mày thậm chí không thương xót, giơ máy chụp lại từng biểu cảm đau đớn của chị ấy."
An Ngọc càng nói càng kích động, nước mắt cũng rơi xuống. Tưởng Ly không còn hơi sức, mặt trắng bệch như tờ giấy thều thào nói gì không rõ. Ngay lúc này cô chỉ ước bản thân lập tức chết đi, trở về thế giới thực, cùng với thân xác đầy tội lỗi này không liên quan gì nhau nữa.
Bốp
Cửa bị đá ra, một nhóm người ập vào kéo An Ngọc đang điên cuồng muốn tiếp tục châm thuốc lá lên người cô ra chỗ khác. Dây trói cũng được cởi ra, Tưởng Ly mừng rơi nước mắt, khóc òa lên: "Tống Nam! Hu hu, rốt cuộc anh cũng chịu tới cứu tôi!"
"Ngoan, đừng sợ. Có bị sao không?"
"Tôi.. đau quá! Tôi không muốn ở nơi này nữa. Tôi muốn về! Cho tôi về!"
Vì đau đớn, Tưởng Ly không còn đủ sức nghĩ kỹ trước khi mở lời. Điều duy nhất mà cô muốn là ngay lập tức quay về thế giới hiện thực, làm một Triệu Ý Hi tuy nghèo mà yên ổn.
Thân thể được Tống Nam ôm lấy, chắc hẳn hắn đã nhìn thấy vết thương trên bả vai và eo cô. Tưởng Ly không dám nghĩ nếu hắn tới trễ thêm chút nữa thì cô sẽ bị An Ngọc hành hạ ra thể loại gì. Nhưng cũng khó trách, là do nguyên thân tàn nhẫn trước, hại chị gái cô ấy phát điên. Tưởng Ly níu lấy ngực áo của hắn, dồn hết chút sức tàn còn lại mà nhắn nhủ:
"Đừng hại An Ngọc. Là nguyên thân có lỗi với cô ấy.."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.