Dưới Những Dặm Mưa Sa

Chương 5: Đến chồng cũng không thèm đếm xỉa




Sáng sớm cô đã bị người làm trong nhà đánh thức, bọn họ ép cô đi tắm rửa sạch sẽ, ngoan ngoãn như búp bê ngồi vào bàn đợi chải chuốt. Triệu Ý Hi vẫn còn ngái ngủ, mãi đến khi bọc khăn tắm bước ra mới ý thức bản thân đã bước một chân vào cánh cửa địa ngục. Cô lảm nhảm: "Tôi không muốn gả, không muốn gả thật mà."
"Các cô nhanh tay lên, mang váy cưới ra đây."
"Tôi không gả đâu."
"Giày cao gót đâu? Sao mà lề mề vậy hả?"
"Tại sao lại là tôi chứ!"
"Chuyên gia trang điểm đã đến chưa? Còn thợ làm tóc nữa! Cô mau lấy trà đến cho cô chủ uống tỉnh táo lại nào."
Mặc kệ cô phản bác, bảy tám người làm vây quanh giúp cô mặc váy cưới, mang giày cao gót, người thì chu đáo bưng tách trà thơm đến tận miệng nhỏ nhẹ nói: "Cô chủ, uống một chút đi ạ."
Gần hai tiếng đồng hồ trang điểm, làm tóc, chỉnh sửa váy áo, Triệu Ý Hi biết mình trốn không thoát hôm nay chỉ có thể tiến vào lễ đường mà thôi. Nhớ tới lời cảnh cáo hôm qua của Tống Nam, cô có chút rùng mình sợ hãi. Phải gả cho người đàn ông như thế đúng là bi kịch!
"Cô chủ, cô xem có hài lòng không?"
Triệu Ý Hi đứng dậy nhìn dung mạo trong gương. Tấm gương lớn phản chiếu gương mặt yêu kiều nhưng xa lạ. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy diện mạo của nữ phụ. Tưởng Ly có mái tóc nâu gợn sóng bồng bềnh như mây trôi, mặt hơi tròn toát lên nét đáng yêu, đôi mắt biết nói long lanh ngọt ngào. Triệu Ý Hi không nhịn được phải thốt lên một câu cảm thán: "Xinh quá!"
"Cô chủ thích là tốt rồi. Chúng tôi ra ngoài chờ đợi, chút nữa sẽ có người đưa cô chủ xuống xe hoa."
Nói rồi người làm trong nhà từng người một đi khỏi phòng. Thoáng chốc không gian lại tĩnh lặng như ban đầu, Triệu Ý Hi nhìn chằm chằm bản thân trong gương: "Hóa ra đây là gương mặt có nét tương đồng với tình đầu của anh ta ư?"
Cô đưa tay chạm lên mặt được trang điểm tỉ mỉ càng lộ ra vẻ đẹp ngây ngất, môi hồng, mũi cao, nước da trắng ngần đối lập với bản thân ở hiện thực. Triệu Ý Hi vốn có vẻ ngoài rất tầm thường, chắc vì lẽ đó mà từ trước đến giờ cô chẳng được ai tán tỉnh cả. Bây giờ đột nhiên xuyên vào thân xác xinh đẹp nhường này khiến cô có chút.. vinh hạnh. Chỉ tiếc Tưởng Ly này là nhân vật phụ, nhan sắc có kiều diễm hơn đi nữa cũng không cách nào tránh khỏi kết cục thảm hại ấy.
Nghĩ đến bản thân phải chịu đựng những khổ sở trong tương lai Triệu Ý Hi liền sợ đến lảo đảo. Từ giây phút này cô phải cẩn trọng từng lời ăn tiếng nói lẫn hành động, hy vọng tên nam chính nhẫn tâm kia sau này có thể nương tay một chút.
* * *
(Từ bây giờ mình lược bớt xưng hô, gọi nữ chính là Tưởng Ly nhé! "
Tưởng Ly mặc chiếc váy cưới lộng lẫy được thiết kế theo phong cách công chúa với tay bồng, thắt eo, tùng váy thật xòe chậm rãi tiến vào lễ đường. Mạng che mặt mờ ảo tôn lên dung mạo động lòng người. Tống Nam đứng phía xa, nhất thời cảm thấy tim loạn nhịp. Không phải hắn rung động vì Tưởng Ly xinh đẹp mà bởi trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn ngỡ Thời Oanh đã quay trở lại.
Tưởng Ly có gương mặt cùng vóc dáng hao hao Thời Oanh, cả hai đều mang nét đẹp thuần khiết, rạng ngời đến lạ. Duy chỉ có tính cách là khác nhau một trời một vực. Tưởng Ly từ nhỏ xuất thân giàu có, được chiều chuộng nên tính tình không tốt, thậm chí có phần ích kỷ. Còn Thời Oanh là cô nhi nghèo khó, luôn nỗ lực vượt lên, tính cách ôn hòa lại lạc quan, ở bên cô ấy khiến hắn thấy sinh khí ngập tràn, dễ chịu và hạnh phúc biết bao.
Một cô gái tốt như thế đến cuối cùng hắn chỉ có thể bất lực nhìn cô rời đi.
Tưởng Ly đặt tay mình vào bàn tay to lớn của Tống Nam, hắn nắm lấy tay cô, bàn tay lạnh toát khiến hắn nhíu mày. Tưởng Ly mà cũng lo lắng ư?
Sau khi đọc lời tuyên thệ, cô dâu chú rể trao nhẫn và trao nhau nụ hôn, nhưng cô lại theo phản xạ lùi mấy bước. Tống Nam nhanh nhẹn tóm lấy eo, kéo Tưởng Ly sát về phía mình, bá đạo đặt lên môi cô một nụ hôn. Người bên dưới nhìn thấy khung cảnh ngọt ngào, trai tài gái sắc quả là xứng đôi. Song, chỉ người trong cuộc là Tưởng Ly mới biết Tống Nam không phải đang hôn mà là muốn cắn nát môi cô!
Đợi tới khi nụ hôn kết thúc, Tưởng Ly đứng đơ như ma nơ canh tại chỗ. Nụ hôn đầu của cô lại bị cái tên đểu cáng, không biết thương hoa tiếc ngọc là gì cướp đi vậy ư?
" Nhanh đi chúc rượu thôi, em yêu! "
Tống Nam đưa tay dịu dàng vén mạng che mặt cho cô, giọng nói ngọt ngào mà ánh mắt như muốn xiên chết cô ngay lập tức vậy. Hu hu, có khi nào tên này bị đa nhân cách không?
Tưởng Ly bị ép nắm tay hắn đi chúc rượu, toàn bộ khâu lễ lạc chào hỏi đều do Tống Nam phụ trách. Còn cô chỉ việc đứng bên cạnh mỉm cười và gật đầu. Tưởng Ly phải nể phục Tống Nam trăm ngàn lần. Nếu đổi lại là cô, cưới một người mình không yêu thương đã đành, còn phải cười nói ra vẻ ngọt ngào yêu thương người đó đúng là việc làm khó hơn lên trời.
" Chúc mừng cô cả nhà họ Tưởng nhé! Ước mơ lớn nhất đời cô đã thành hiện thực rồi. "
Tưởng Ly quay sang nhìn, người nâng ly chúc phúc là cô gái có dung mạo thục nữ, tóc đen suôn dài, giọng nói oanh vàng mới nghe thôi đã khiến trái tim muốn tan chảy. Đương nhiên cô không biết người này là ai rồi.
" Cô là? "
" Tưởng Ly mới kết hôn mà đã quên bạn cũ nhanh vậy ư? Tôi là Lạc Linh Diễm, bạn thân của cô đây. "
Bạn thân? Chắc chứ? Xem cái kiểu nói chuyện móc mỉa như này giống tình địch hơn là bạn bè đó. Cô cố gắng lật tung trí nhớ để tìm thông tin về cái tên này, hình như trong tiểu thuyết đâu có đề cập tới nhân vật Lạc Linh Diễm?
" À, xin lỗi, tôi bận rộn quá nên.. quên mất. "
Lạc Linh Diễm bật cười, mỉa mai trong mắt càng thêm sâu mấy phần:" Bận? Mới hôm trước tôi còn nghe nói Tưởng Ly vừa ngủ dậy đã nhớ nhung chồng sắp cưới nên chạy đến tận khách sạn tìm anh ta. Cô đúng là nhiệt tình quá! "
" Ơ.. Hơ hơ.. "
Tưởng Ly chỉ biết cười. Chắc Lạc Linh Diễm muốn nói tới lần cô bị Phó Thịnh Minh giao cho Tống Nam nhỉ. Cô không biết nói gì, chỉ biết cúi mặt uống ly rượu trong tay. Lạc Linh Diễm nhíu mày, Tưởng Ly này hơi khác ngày thường. Bởi cô không nổi giận, không đốp chát chanh chua cũng không quay sang nũng nịu với Tống Nam. Từ đầu đến cuối đều đằm thắm đứng bên cạnh, chỉ vâng dạ ngoan ngoãn.
Tống Nam nhận ra Lạc Linh Diễm muốn bắt nạt cô nhưng hắn không lên tiếng giải vây, còn buông tay bỏ mặc cô đứng ở đó, bản thân thì sang bàn khác cười nói như không. Tưởng Ly mân mê ly rượu trong tay, không dám nhìn lung tung cũng không biết có nên bám theo hắn hay không. Dáng vẻ này của cô khiến hội nhà giàu bên cạnh cười phá lên, thậm chí còn không chừa cô chút mặt mũi nào mà nói:" Nhìn xem, Tưởng Ly, đến chồng cũng không thèm đếm xỉa đến cô. "
" Ai da, đừng nói như vậy. Gả cho Tống Nam là ước mơ cả đời của Tưởng tiểu thư đó nha! "
" Nghe thật hèn mọn làm sao."
Tưởng Ly cắn môi, xoay người bước đi không muốn làm trò cười cho bọn họ. Trong lòng cô thầm nguyền rủa tên Tống Nam chết tiệt ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.