Tống Nam xử lý xong mọi việc quay lại giường bệnh thì bắt gặp cảnh Tưởng Ly và Phó Thịnh Minh nói cười vui vẻ. Lòng hắn như thắt lại, chỉ chăm chăm nhìn khung cảnh đó. Bác sĩ nói bệnh tình của cô có thể chuyển biến xấu bất kỳ lúc nào, tất cả đều do ý trời định đoạt. Trước tiên phải để cô ở lại bệnh viện theo dõi sức khỏe cái đã.
"Tống Nam? Sao rồi, bác sĩ nói tôi có thể xuất viện được chưa?"
Tưởng Ly mở to mắt, rất mong chờ câu trả lời của hắn. Tống Nam đè xuống chua xót, lắc đầu: "Chưa được. Bác sĩ nói em bị suy nhược, phải điều trị đến khi khỏe hẳn mới thôi!"
"Suy nhược gì chứ? Chẳng phải là do thuốc của An Ngọc sao? Chỉ cần về nhà tĩnh dưỡng vài ngày là không sao rồi."
Phó Thịnh Minh mỉm cười dỗ dành cô như dỗ một đứa trẻ: "Tưởng Ly, em nên nghỉ ngơi đi. Ở đây có bác sĩ, y tá túc trực. Về nhà thì chẳng có ai đâu."
"Nhưng ở đây hết ăn rồi nằm, chán quá đi!" Cô cảm thấy còn tiếp tục ở bệnh viện nữa thì sẽ điên lên mất. "Tôi thấy mình bắt đầu béo lên rồi này."
Cô đưa tay sờ cằm, thật nhớ gương mặt thon gọn trước đây. Tống Nam bước đến vuốt ve gương mặt cô, yêu chiều nói: "Không béo chút nào, như này càng xinh hơn. Châu tròn ngọc sáng nhìn liền muốn hôn."
Một câu của Tống Nam khiến hai người trong phòng phải đỏ mặt. Đúng là lưu manh chính hiệu mà!
Phó Thịnh Minh..
Tưởng Ly:.
Những ngày sau đó Tống Nam hết mực cưng chiều Tưởng Ly. Chỉ cần cô nói bâng quơ thèm món gì là hắn liền bảo người mua về cho bằng được. Tạ Thu và Tưởng Diệu Nghi hay tin tìm đến cũng bị hắn cấm cửa không cho vào. Tưởng Diệu Nghi ấm ức kêu:
"Anh Tống Nam à, anh làm vậy có chút quá đáng rồi. Dù sao em và mẹ của cũng là người nhà của chị Tưởng Ly!"
"Tưởng Diệu Nghi, trí nhớ của cô kém vậy sao? Tôi đã nói phải gọi tôi là anh rể kia mà!"
"Anh.. anh rể.."
Tưởng Diệu Nghi bị dọa lùi lại núp sau lưng mẹ mình. Trong lòng cô oán giận Tưởng Ly, sau ngần đó chuyện mà cô vẫn được Tống Nam yêu thương như thế. Nghe nói dạo trước hai người giận dỗi gì đó đòi ly hôn, Tưởng Ly đi chưa được bao lâu thì gặp tai nạn. Còn chưa kịp nắm bắt thời cơ liền hay tin Tống Nam không ly hôn nữa, còn cung phụng Tưởng Ly như tổ tông vậy!
"Ai dà, con rể à đừng giận Diệu Nghi. Con bé ăn nói hồn nhiên, không biết suy nghĩ thôi mà. Chúng ta đến là có lời muốn nói với Tưởng Ly."
"Có gì cứ nói với tôi đi. Cô ấy ngủ rồi."
Tạ Thu cười gượng: "Việc này.. không tiện cho lắm.."
"Đã không tiện thì về đi."
Tống Nam đã biết toàn bộ những hành vi xấu xa của hai mẹ con Tạ Thu đối xử với Tưởng Ly. Trước ngày kết hôn, bọn họ liên thủ xô ngã Tưởng Ly, vì mục đích gì chắc người ngu cũng hiểu rõ. Trong nhật ký, Tưởng Ly viết cô có phần sợ Tạ Thu. Bởi bà ta rất nhẫn nại, giỏi giả vờ, thỉnh thoảng vì đạt được điều mình mong muốn còn dám ra tay đánh Tưởng Diệu Nghi. Tuy ngoài mặt cô tỏ ra kiên cường nhưng trong lòng vẫn luôn thấp thỏm không biết khi nào bà ta sẽ xuống tay với mình. Tống Nam quyết không để cho hai ả rắn rết này tiếp cận làm hại Tưởng Ly.
Tạ Thu chép miệng, làm ra vẻ như bất đắc dĩ lên tiếng: "Chỉ là chuyện kết hôn của Tưởng Diệu Nghi mà thôi. Dù con bé gả cho cháu rồi nhưng nó vẫn là chị gái của Diệu Nghi, chuyện kết hôn nó phải biết chứ!"
"Kết hôn?"
Hắn biết dạo trước vì chuyện đạo nhái thiết kế mà danh tiếng của Tưởng Diệu Nghi gần như rớt xuống đáy. Hiện tại đột ngột kết hôn, chắc không phải là một âm mưu khác đâu nhỉ?
"Đúng vậy. Dì chỉ vào trong một chút thôi, sẽ không làm phiền Tưởng Ly nghỉ ngơi đâu."
Đợi đến khi hai người bọn họ thuận lợi vào phòng bệnh, Tạ Thu phụ trách nói chuyện với Tưởng Ly trong khi Tưởng Diệu Nghi thì đi một vòng quanh phòng. Chủ đề của Tạ Thu nhạt nhẽo đến độ cô ngáp lên ngáp xuống: "Tôi biết rồi. Chuyện kết hôn của Diệu Nghi, dì là mẹ ruột thì cứ quyết định đi. Tôi không có ý kiến gì hết."
"Tưởng Ly, lúc trước là dì không đúng. Ba cũng nhắc con mấy lần rồi, có thời gian thì về thăm nhà đi con." Tạ Thu đưa tay lau nước mắt, nói khóc là khóc, không thua diễn viên chuyên nghiệp là bao. "Con đã rất lâu rồi không quay về, người ngoài nghĩ nhà chúng ta thế nào chứ?"
Cô cười nhạt, nhất thời cảm thấy mệt mỏi: "Người ngoài nghĩ gì còn quan trọng sao? Danh tiếng của nhà chúng ta có bao giờ là tốt đâu!"
"Con đừng nói vậy. Đây là chiếc vòng mẹ ruột từng giao cho ba con. Ông ấy tiếc, vốn chỉ muốn giữ cho riêng mình, nhưng nay chấp nhận đưa lại cho con. Con.. con phải hiểu lòng ông ấy."
Tưởng Ly muốn đuổi người nhưng không tiện, gật đầu nhận lấy vòng rồi đeo vào, không quên khẳng định: "Đợi xuất viện rồi tôi sẽ về thăm nhà. Hai người về trước đi."
Tống Nam bước vào phòng bệnh, nhìn một vòng không thấy gì bất thường mới thả lòng tâm tình: "Bọn họ không ăn nói lung tung gì chứ?"
"Chỉ nói việc kết hôn thôi. Bảo là đã tìm cho Diệu Nghi một nhà rất tốt, muốn tôi lựa thời gian trở về thăm nhà."
"Không muốn thì không cần ép bản thân. Dù sao em cũng là Tống phu nhân, không ai dám làm gì em đâu."
"Tống Nam, vì sao anh lại tốt với tôi vậy?"
Hắn nhìn cô một hồi lâu, sau đó thở dài nắm lấy tay cô thổ lộ trong sự bất lực: "Đồ ngốc, thật sự không nhận ra tôi thích em hay sao?"