Thủ đô cách tỉnh J hơn 1500km, mất một tiếng rưỡi đi máy bay, bảy tiếng rưỡi đi tàu cao tốc, một ngày nếu đi tàu hỏa bình thường.
Không so sánh sẽ không có đau thương, lần trước Ninh Lan đi máy bay tới thành phố J tìm Tùy Ý, chỉ cần chợp mắt một lát đã tới. Lần này chợp mắt đến 800 lần, mở mắt ra, cậu vẫn đang ở trong khoang tàu oi bức, tiếng trẻ con khóc cùng đủ loại tiếng rao, từ mì ăn liền, chân giò hun khói đến hạt dưa quanh quẩn bên tai.
Chiều hôm sau, Ninh Lan xuống tàu, thắt lưng đau nhức. Nhưng vẫn chưa kết thúc, thành phố điện ảnh truyền hình Thông Giang trực thuộc tỉnh J, cậu còn phải ngồi ô tô thêm hai, ba tiếng nữa mới tới nơi.
Ngồi trên xe buýt, Ninh Lan bấm ngón tay tính toán. Cậu đã tiết kiệm được khoảng năm, sáu trăm đồng, tuy chỉ như muối bỏ biển nhưng cũng rất đáng quý.
Tích cóp thêm một đồng, độ tự tin của cậu cũng tăng thêm một phân.
Khi đến thành phố điện ảnh truyền hình, trợ lý sinh hoạt của đoàn phim đã đợi sẵn ở cửa để đưa Ninh Lan vào khách sạn. Phòng ở là phòng một người đơn giản sạch sẽ. Đi liên tiếp hai chuyến tàu đường dài, cậu không buồn tắm mà lập tức nằm sấp trên giường ngủ thiếp đi.
Ngủ thẳng một mạch đến khi trời sáng, Ninh Lan mới dậy tắm rửa rồi ra ngoài mua đồ sinh hoạt.
Thành phố này cái gì cũng có, thậm chí Ninh Lan còn mua được một cái áo gió rất vừa người trong siêu thị, quan trọng là giá rẻ. Cậu đã nếm trải đủ loại khổ trên đời, không có yêu cầu cao với cuộc sống. Một bàn chải đánh răng, một khăn tắm, chục cái quần lót, như vậy là đủ. Dầu gội sữa tắm khách sạn đều cung cấp, mặt không dùng sữa rửa mặt cũng không nát được.
Thanh toán xong, Ninh Lan lập tức thay luôn áo khoác mới trong tiệm. Không muốn vứt chiếc áo bông cũ đã rách đi, cậu xin người bán hàng một cái túi nilon, gấp nó lại, cất vào rồi xách đi.
Xách hai túi đồ ra khỏi cửa, vừa hay bắt gặp trợ lý sinh hoạt, Ninh Lan nhân tiện hỏi luôn ngân hàng gần đây ở đâu. Cô gái rất nhiệt tình, dẫn cậu đến tận ngã tư mới rời đi, còn nhắc cậu cẩn thận, quanh đây rất nhiều fan và paparazzi.
Ninh Lan đeo khẩu trang dùng một lần, thản nhiên bước vào ngân hàng. Cậu ăn mặc vô cùng “low”, sẽ chẳng ai nhận ra cậu là idol đâu.
Thủ tục thông báo mất giấy tờ và làm lại thẻ ngân hàng mất hai mươi phút, Ninh Lan cầm thẻ mới ra ATM rút tiền. Số dư trong tài khoản không thiếu một xu, chắc Triệu Cẩn San có nghĩ nát óc cũng không ra chuyện cậu đặt mật mã là sinh nhật của đại gia bao nuôi.
Sự việc bất ngờ xảy ra trước lúc rời nhà hẳn đã đủ khiến bà ta yên phận một thời gian.
Tâm trạng Ninh Lan hiếm khi khoan khoái như vậy. Cậu tìm một quầy ăn sáng, gọi một bát đậu hũ hoa, vừa từ tốn ăn vừa lướt di động.
“Lật ngược giang sơn” sẽ quay ngoại cảnh vào tháng 5 tại ngọn núi chưa được khai phá gần quê cậu. Khi đó, cậu còn cảm thấy cuộc đời thật quá nhiều sự trùng hợp. Nhân lúc rảnh rỗi trước thềm năm mới, Ninh Lan đã tranh thủ đi du lịch, sau đó chụp lại hình ảnh dãy núi trập trùng đằng xa, đăng lên Weibo, tag Kỷ Chi Nam và một nam diễn viên đóng vai huynh đệ với cậu trong phim. Trước đó, Trương Phạm đã dặn cậu phải tương tác nhiều hơn với các thành viên trong đoàn làm phim, bài đăng trên Weibo được đăng theo chỉ thị của cô.
Nhưng cuối cùng chỉ có Quách Hạo đáp lại cậu, Kỷ Chi Nam vẫn một mực giữ im lặng. Ninh Lan đoán cậu ta vẫn còn sợ chuyện cậu nhặt được giấy đăng ký kết hôn, vì thế bèn nhắn tin riêng cho đối phương, nhưng đến giờ tin nhắn vẫn ở trạng thái chưa được đọc.
Ninh Lan không ngạc nhiên lắm, đại minh tinh như Kỷ Chi Nam chắc cũng chẳng đọc tin nhắn riêng làm gì. Cậu đăng xuất account chính, vào nick clone dạo siêu thoại. Vì “Lật ngược giang sơn” sắp khởi quay, có người lôi chuyện Ninh Lan đoạt vai của Vương Băng Dương ra ôn lại. Hơn nữa AOW còn đang trong giai đoạn nghỉ ngơi, không có chuyện gì hay ho, lướt nửa ngày mới thấy topic mới: đố mọi người đoán xem bụng nhóm trưởng có bao nhiêu múi.
Ninh Lan nheo mắt, lấy nick clone like bình luận “nhóm trưởng có tám múi”.
Trước khi bắt đầu quay phim, Ninh Lan đã trở thành thổ địa vùng này. Quán nào vừa ngon vừa rẻ, nhà hàng nào bán đồ tươi nhất, cậu còn biết rõ hơn trợ lý sinh hoạt.
Sau rất nhiều mong đợi, cuối cùng diễn viên chính đã tới.
Ngày 14 tháng 2, đoàn phim tiến hành nghi lễ khởi quay, Ninh Lan đứng ở hàng thứ hai. Cậu nhìn gáy Kỷ Chi Nam chăm chú tới mức tưởng chừng gáy cậu ta sắp mọc hoa. Sau đó, dàn diễn viên chủ chốt của đoàn phim cùng tham gia tiệc liên hoan, đương nhiên hai người không được xếp chung một bàn. Ninh Lan thường xuyên quay đầu nhìn về phía người kia, nữ diễn viên Tiết Oánh ngồi cùng bàn phát hiện, cười nói: “Tiểu Lan đang nhìn gì vậy? Bàn bên kia có thần tượng của cậu à? Để chị đoán xem là ai nhé.”
Ninh Lan vội đứng dậy mời rượu cô: “Đây là lần đầu tiên em quay phim nên có hơi hồi hộp, chị đừng cười em nhé.”
Tan tiệc, trên đường trở về, Kỷ Chi Nam đi chậm nên tụt lại phía sau. Ninh Lan rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, tiến lên chào hỏi. Có vẻ như tửu lượng của cậu ta rất kém, lúc ăn cơm uống không nhiều mà giờ hai má đã ửng hồng. Dù vậy, ánh mắt cậu ta vẫn hiện rõ sự đề phòng.
Ninh Lan cố ý muốn làm quen với đối phương, hỏi cậu ta có thấy bài đăng Weibo lần trước của mình không. Kỷ Chi Nam nhíu mày, nói không thấy. Ninh Lan liền cười, nói cậu ta có thời gian nhớ qua xem.
Trở về phòng, sau khi đóng cửa, Ninh Lan thu lại nụ cười, xoa gương mặt ê ẩm vì cười quá nhiều của mình. Tắm xong, cậu nán lại trong phòng tắm, chăm chú quan sát bản thân trong gương, nhớ lại gương mặt Kỷ Chi Nam, cẩn thận tìm từng điểm khác biệt dù là nhỏ nhất. Sau đó, cậu vô thức bắt chước dáng vẻ nhíu mày của Kỷ Chi Nam, cố gắng phục chế độ cong khóe miệng đối phương.
Ngày hôm sau, việc quay phim chính thức bắt đầu. Kỷ Chi Nam được phân tới tổ A, còn Ninh Lan chủ yếu quay bối cảnh triều đình nên ở tổ B. Vai diễn thị vệ của cậu nhiều động tác ít lời thoại, vì thế nên khi ấy đạo diễn mới muốn tìm một người có vóc dáng nhỏ xinh. Còn vì sao lại chọn cậu mà không phải Vương Băng Dương, có lẽ do biểu cảm và trạng thái của Ninh Lan ổn định hơn, hợp với hình tượng thị vệ chất phác ít nói hơn.
Trí nhớ của Ninh Lan rất tốt, chỉ cần đọc hai lần, cậu đã nhớ kỹ lời thoại. Phân cảnh của cậu cũng không nhiều, phần lớn thời gian cậu đều chờ tới cảnh quay của mình. Trong lúc rảnh rỗi, cậu đi sang tổ A, trên danh nghĩa là để học tập, nhưng thực chất là vì muốn quan sát Kỷ Chi Nam.
Có lẽ cậu diễn ánh mắt sùng bái tiền bối rất thật, chí ít Kỷ Chi Nam cũng không thấy phản cảm với cậu. Hoặc do cảnh diễn của cậu ta rất nhiều, bận đến mức không có thời gian để ý đến Ninh Lan.
Ninh Lan không chỉ cảm thấy hành động của mình khó hiểu, thậm chí cậu còn không biết làm vậy có ý nghĩa gì. Nhưng chỉ cần nghĩ đây là người Tùy Ý thích, trong lòng Ninh Lan lại dâng tràn những cảm xúc khó nói. Rõ ràng phải chán ghét, nhưng cậu lại không nhịn được mà hâm mộ, muốn mang tất cả những đặc điểm thu hút của cậu ta lên người mình.
Biết đâu Tùy Ý sẽ nhìn cậu thêm mấy lần.
Hai tháng rưỡi cứ thế trôi qua, mỗi ngày Ninh Lan đều chạy qua chạy lại giữa hai tổ A, B, phụ chỗ này một ít, tám chỗ kia một câu. Kết bạn với Kỷ Chi Nam thì không thành, trái lại lại trở nên quen mặt với những nhân viên phụ trách khác.
Sắp đến tháng 3, thành phố J nằm ở phía Nam sông Trường Giang, thời tiết nhanh ấm hơn thủ đô nhiều. Trời lúc ấm lúc lạnh rất dễ bị cảm. Hôm nay, trong lúc tháo khuyên tai và đội tóc giả để chuẩn bị làm việc, Ninh Lan cầm di động, nhắn một tin qua WeChat cho Tùy Ý: “Nhớ giữ ấm, đừng thay áo khoác dày vội.”
Lúc quay xong, nhìn di động, cậu vẫn chưa thấy Tùy Ý trả lời. Ninh Lan tưởng tín hiệu ở đây không tốt, load lại mấy lần nhưng chỉ thấy có thêm một lời mời kết bạn, người gửi tên AdrianLu.
Ninh Lan không biết đó là ai, ấn từ chối. Không đến năm phút sau, người kia lại gửi lời mời, lần này có kèm câu giới thiệu — tôi là em trai Lục Hen Suyễn. (*)
(*) Từ “hen suyễn” đồng âm với “Khiếu Xuyên” trong tiếng Trung.
Ninh Lan ngơ ngác một lúc mới hiểu ra đối phương đang nhắc tới Lục Khiếu Xuyên.
Em trai thành viên cùng nhóm, từ chối có vẻ không ổn lắm. Nghĩ một lát, Ninh Lan chọn “Đồng ý”.
AdrianLu chủ động chào hỏi: “Xin chào tiểu mỹ nhân, tôi là Lục Khiếu Chu *môi đỏ mọng*”
Khóe miệng Ninh Lan giật giật, cậu khách sáo trả lời: “Chào cậu.”
Câu “chào cậu” này như chìa khóa vặn mở chốt, bắt đầu từ đó, Lục Khiếu Chu liền bước lên con đường quấy rối. Mỗi ngày, tin nhắn đầu tiên Ninh Lan nhận được khi rời giường và tin nhắn cuối cùng trước khi đi ngủ đều đến từ AdrianLu.
Cậu thiếu niên 17 tuổi có vốn tiếng Trung sứt mẻ, lúc nói chuyện thường xuyên viết kèm từ đơn tiếng Anh và phiên âm pinyin, Ninh Lan đọc câu thả thính của cậu ta mà còn phải tra từ điển, đau đầu không biết trả lời gì. Lục Khiếu Chu thấy kế này không được, không biết thỉnh giáo thần thánh phương nào, đổi chiêu gửi một tin nhắn thoại giọng mình hát cho Ninh Lan.
Mới đầu Ninh Lan còn nguyện ý nghe vài giây, nhưng khi số tin nhắn thoại kiểu này có chiều hướng gia tăng, cậu bắt đầu cảm thấy phí thời gian. Hơn nữa vì không hiểu thứ tiếng líu lo này nên cậu còn chẳng buồn mở ra nghe, chỉ giả bộ trả lời: “Hay lắm!”
Nếu cậu ta không phải em trai Lục Khiếu Xuyên, tuổi lại còn nhỏ, cậu đã sớm cho cậu ta vào danh sách đen.
Buổi sáng hôm sau của Ninh Lan lại bắt đầu bằng một loạt tiếng “ting, ting” báo có tin nhắn thoại. Trên đường tới địa điểm quay phim, cậu lướt di động. Tùy Ý vẫn chưa trả lời, trong lòng cậu như có mây mù giăng kín, tâm trạng nặng nề. Cậu hít một hơi thật sâu, cảm thấy lồng ngực căng tràn, sau đó lấy hết dũng khí nhắn tin cho Tùy Ý rồi mới ấn vào khung chat với Lục Khiếu Chu, nhắm mắt đáp lại: “Cậu giỏi quá!”
Cùng lúc đó, sáu người AOW đang tập trung trong phòng tập, giãn cơ buổi sáng.
Tùy Ý ép chân một lát, sau đó thở hồng hộc đứng thẳng dậy, lau mồ hôi trên trán. Hắn quay người, thấy Phương Vũ và Lục Khiếu Xuyên còn chưa cởi áo khoác, vẫn ngồi đằng kia nói chuyện gì đó.
Phương Vũ càng nói càng tức giận, nhéo tai Lục Khiếu Xuyên: “Cậu xem cậu làm ra chuyện tốt gì kìa! Chắc chắn Lan Lan ngại không muốn kéo nó vào danh sách đen. Em trai cậu phiền như thế, sao cậu ấy chịu được?”
Lục Khiếu Xuyên nhe răng trợn mắt: “Sao cậu giống bà nội tôi thế, mắc gì cứ nhéo tai tôi? Đau quá, sắp đứt rồi!”
Phương Vũ buông tay, lấy di động ra gõ chữ, nói thầm: “Tôi phải nhắn tin cho Lan Lan, bảo cậu ấy kéo thẳng em cậu vào danh sách đen.”
Lục Khiếu Xuyên ngăn lại: “Đừng mà, tôi thấy cậu ấy có vẻ thích em tôi lắm. Hôm nay em tôi thổ lộ với cậu ấy, cậu ấy còn khen giỏi nữa đấy.”
Phương Vũ nghi ngờ: “Tôi không tin.”
“Này, cậu nghe đi.” Lục Khiếu Xuyên bật một đoạn voice chat, tiếng ca như sói tru của Lục Khiếu Chu được khuếch đại từ loa, khiến cả phòng tập như rung chuyển.
Tùy Ý đứng bên cạnh nghe, là giai điệu của “Hôm nay cậu phải gả cho tớ” (*), gần đây ngày nào Cố Thần Khải cũng đàn, hát bài này trong phòng để trêu fan.
(*) Không biết có phải bài này không nhưng tên giống như thế: Link
Phương Vũ quay đầu liếc hắn, rồi lại nhanh chóng quay lại nhìn Lục Khiếu Xuyên: “Lan Lan thật sự khen nó sao?”
Lục Khiếu Xuyên dài giọng: “Nè, cậu xem đi, sáng sớm nay ranh con còn chụp lại rồi gửi cho tôi để ra oai, đòi tôi trả tiền.”
Phương Vũ xắn tay áo: “Hay lắm, tên lưu manh nhà cậu còn lấy Lan Lan ra cá cược, đồ lưu manh, không biết xấu hổ!”
Lục Khiếu Xuyên bị cậu đuổi chạy quanh phòng, giơ di động trốn sau lưng Tùy Ý. Tùy Ý ngước mắt, vừa hay nhìn thấy chữ trên màn hình.
Hoàn thành bài huấn luyện buổi sáng xong, hắn mới lấy điện thoại trong túi ra, thấy tin nhắn Ninh Lan gửi từ ba tiếng trước: “Hôm nay tôi sẽ quay cảnh chung cùng Kỷ Chi Nam đấy.”