*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quay xong MV, cũng chỉ còn một tuần nữa là chính thức ra mắt, tất cả các thành viên AOW đều điên cuồng luyện tập.
Hai ca khúc, hai bài vũ đạo hệt như bị ấn nút tua lại không ngừng, thế giới của bọn họ chỉ còn từ phòng tập đến ký túc xá.
Ninh Lan kém căn bản, MV có thể cắt ghép lừa gạt cho qua, nhưng lên sân khấu trực tiếp lại không lừa được. Thế nên, ngoài tập luyện chung cùng nhóm, Trương Phạm còn bảo giáo viên vũ đạo Từ Nhị bổ túc cho cậu thêm một khóa. Mỗi ngày Ninh Lan đều nhũn như con cá bị đem đi ướp muối, bò về ký túc xá liền nằm vật trên giường không muốn động đậy, nhiều lần bị người anh em giường trên đánh thức.
“Thay cao dán đi, lật người lại.” Tùy Ý đẩy cậu.
Ninh Lan lầu bầu không muốn động, Tùy Ý hết cách, quỳ một gối xuống giường, lật người kia lại, vén áo cậu lên, chậm rãi lột miếng cao cũ rồi dán miếng mới lên một cách thành thạo.
“Miếng thứ năm rồi, có thấy khá hơn chút nào không?”
Ninh Lan gật đầu rất nhẹ, uể oải nói: “Có, khá hơn nhiều… Nhóm trưởng, cậu là ân nhân của tôi, nếu không có cậu chắc tôi phải bỏ mạng ở chỗ này.”
Cố Thần Khải ở giường bên hừ một tiếng, đập mạnh quyển sách xuống bàn.
Nằm sấp thêm một lát, Ninh Lan chợt thấy đói bụng không chịu được, đành giãy dụa đứng lên đi nấu mì ăn.
Cố Thần Khải đập sách xong thì bắt đầu dùng tiếng đàn biểu đạt sự tức giận của mình. Cậu ta đánh tinh tinh tanh tang loạn xạ mà vẫn không hết cáu, bèn đứng bật dậy, đi đến trước mặt Ninh Lan, nói: “Này.”
Hiện giờ Tùy Ý không có mặt ở đây, Ninh Lan đoán cậu ta gọi mình nên ngẩng đầu đáp: “Sao?”
“Anh đừng hòng quyến rũ anh tôi.”
Ninh Lan suýt làm rơi cái dĩa đang ngậm trong miệng xuống: “Cái gì?”
Cố Thần Khải tức giận gân cổ: “Anh tôi không mù, anh đừng có mơ nữa.” Nói xong cậu ta lập tức xoay người, đi mấy bước lại quay đầu, ghét bỏ nói: “Ra ngoài mà ăn, nặng mùi quá.”
Cậu ấm không thể chọc vào, Ninh Lan bưng mì ra ngoài, vừa ăn vừa nghĩ, thì ra thằng nhóc kia ghét mình vì lý do này à?
Thật là oan uổng, nhóm trưởng đâu phải người cậu muốn dụ là dụ được?
Tùy Ý được hưởng một nền giáo dục vô cùng tốt, còn trẻ đã thanh cao lịch sự lại có tinh thần trách nhiệm, có kỷ luật và điềm tĩnh hơn người thường. Tuy cậu không thể hiểu vì sao hắn lại muốn debut trong nhóm nhạc, nhưng người như hắn, tuyệt đối sẽ không để bản thân dính phải phiền toái ở cái giới này.
Huống hồ, hắn còn là trai thẳng.
Nhà nước đã thông qua luật hôn nhân đồng tính song vẫn không thể khiến những người có thành kiến với đồng tính luyến ái thay đổi tư tưởng này. Nhất là kiểu người đã bị chính người nhà tổn thương như Tùy Ý.
Ninh Lan khẽ thở dài, phần lưng dán cao phía sau nóng lên nhưng cõi lòng vô cùng lạnh lẽo.
Cậu nhanh chóng húp hết nước mì. Trong phòng còn có bạn nhỏ đang chơi đàn trút giận, cậu không muốn đi vào cho lắm. Ăn no thì bắt đầu buồn ngủ, Ninh Lan đành cầm bát ngồi ngủ gà ngủ gật, đến khi đập đầu vào miệng bát mới vội vàng chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Bên trong có người đang tắm.
Phòng vệ sinh ký túc không có khóa, bên trong có một cabin tắm đứng được ngăn cách bằng một vách thủy tinh trong suốt, người tắm bên trong coi như bị lộ ra không sót một chút gì.
Dáng người cao to, vai rộng eo nhỏ, là Tùy Ý.
Ninh Lan đứng ngây như phỗng trong khi tóc mái vẫn còn dính đầy dầu mỡ. Bọn họ đã từng thống nhất, buổi tối, trước khi vào phòng vệ sinh phải gõ cửa trước, đề phòng có người đang tắm rửa bên trong. Vừa rồi cậu vội quá nên đã quên mất.
Giờ mà đi ra ngoài sẽ càng giống có tật giật mình, thế nên cậu lặng lẽ quay lưng, mở vòi nước gột tóc mái.
Lúc đóng vòi nước lại, Ninh Lan vẫn không dám quay đầu. Cậu thấy tiếng nước vòi sen trong cabin đã nhỏ đi nhiều, đành phải lên tiếng đầy gượng gạo: “Ngại quá, mặt tôi bị bẩn nên không kịp gõ đã vội chạy vào.”
“Ừ, không sao.” Giọng nói trầm thấp của Tùy Ý truyền tới từ bên kia vách kính.
Ninh Lan bỏ chạy.
Đến tận khi đi ngủ, thân hình lờ mờ trong sương của người kia vẫn như ẩn như hiện trước mắt cậu. Lúc Tùy Ý tắm rửa sạch sẽ trở về còn đi qua đi lại trong phòng một lúc, cậu cũng không dám động đậy.
Đương nhiên Ninh Lan biết body của Tùy Ý rất đẹp. Lúc luyện tập, mọi người đều mặc áo phông và quần thể thao, nhưng chỉ có cơ ngực của Tùy Ý là hằn lên áo thành một đường cong đẹp mắt, cũng chỉ có hắn đổ mồ hôi mới khiến người ta chăm chú nhìn theo giọt mồ hôi trượt từ thái dương lướt qua hai má rồi nhỏ xuống cái cổ đầy sức mạnh và nam tính đó.
Thậm chí Ninh Lan còn hơi hâm mộ Cố Thần Khải, có thể công khai nhìn hắn, còn thản nhiên đón nhận sự quan tâm chăm sóc của hắn nữa.
Người này không chỉ đẹp mà còn dịu dàng, đáng tin cậy.
Ninh Lan đưa ngón tay tới bên miệng, cắn mạnh một cái. Cảm giác đau đớn khiến đầu óc cậu tỉnh táo trong chớp mắt, những suy nghĩ linh tinh cũng tan đi hơn nửa.
Thật may mọi người trong ký túc xá đều có vẻ là trai thẳng, nhờ vậy mà một kẻ lạc loài như cậu mới không dễ bị lộ.
Ngày hôm sau, Ninh Lan dậy muộn. Nguyên nhân là cả đêm cậu gặp mộng xuân, trong mộng đều là trai đẹp dáng ngon trong tình trạng nude.
Cầm một cái quần lót sạch sẽ chậm rãi đi vào phòng vệ sinh. Vừa đóng cửa thì có người đi vào, Ninh Lan ngẩng đầu, trái tim đột nhiên nhảy dựng – trai đẹp dáng ngon mặc quần áo rồi.
Tùy Ý chạy bộ về, dùng nước lạnh rửa mặt, thở dốc chào Ninh Lan: “Chào.”
Ninh Lan thật không dám nhìn hắn. Mắt cậu giờ có khả năng nhìn xuyên thấu, còn thêm tiếng thở dốc của đối phương nữa, đúng là một bữa tiệc 3D cả nghe lẫn nhìn.
Cậu lau bàn tay đẫm mồ hôi vào quần ngủ, quay đầu rút cái khăn mặt treo trên giá xuống: “Chào.”
Tùy Ý cũng lấy khăn mặt, sau đó lên tiếng: “Ninh Lan.”
“Hả?” Ninh Lan rất ít khi bị hắn gọi thẳng tên, nghe thế thì giật mình hít mạnh nước thấm trong khăn, suýt sặc.
“Cậu lấy nhầm khăn mặt rồi.” Tùy Ý nói.
… Chẳng trách cái khăn này lại làm adrenaline trong máu cậu tăng mạnh như thế.
Ninh Lan bỏ cái khăn xuống khỏi mặt mình, giặt lại bằng xà phòng: “Xin lỗi, hai cái giống nhau quá, vội nên lấy nhầm.”
Tùy Ý như đã quen với sự lơ đễnh của người kia, cười nói: “Không sao.”
Hôm sau Ninh Lan đi mua khăn mặt mới. Cái cũ cậu không nỡ vứt, giặt sạch phơi khô rồi cất đi.
Đầu tháng ba Âm lịch, nhiệt độ không khí dần tăng lên. Trước ngày ra mắt chính thức, bảy người trong nhóm AOW gần như ở phòng tập cả ngày, luyện ca hát, vũ đạo và phối hợp với nhau.
Công ty đặt ra hình tượng đại khái cho mỗi người, dặn bọn họ có thể phô bày nét đặc sắc cá nhân nhưng không được phá hỏng hình tượng ngụy trang này. Nói chung, độ đáng yêu hay cool ngầu không phải ai cũng căn chuẩn được.
Ninh Lan theo hình tượng em trai nhà bên, phải cười nhiều một chút. Việc này không khó với cậu, làm trong ngành dịch vụ cũng phải cười mà, chẳng qua đối tượng mục tiêu từ khách hàng biến thành fans mà thôi. Cậu hiểu cách làm người khác yêu thích.
Tùy Ý và Phương Vũ là mặt tiền của nhóm, nghe nói trên Weibo có một nhóm fan đang tích cực ship hai người bọn họ, còn đặt tên CP là Cao Hoa – viết tắt của Đóa Hoa Cao Lãnh, vừa vặn một người lạnh lùng thanh cao, một người đẹp như hoa ngọc.
Nghe xong chuyện này, Lục Khiếu Xuyên phồng mang trợn mắt hỏi Vương Băng Dương: “Tôi thì sao? Tôi có CP không?”
Vương Băng Dương lướt Weibo, đáp: “Có có có, cùng cặp với Tiểu Thần, CP Xuyên Thần.”
Cố Thần Khải ăn ngủ trong chương trình tìm kiếm tài năng, đã quá quen với trò tạo scandal CP này nọ, lơ đễnh đeo tai nghe tiếp tục nghe nhạc của mình.
Lục Khiếu Xuyên vẫn không hài lòng: “Sao không phải cùng với Ninh Lan? Hơn nữa, cái tên này cũng quá tùy tiện, vừa nghe đã biết chẳng có lòng.”
Ninh Lan không được ship với ai. Ngay cả Cao Minh và Vương Băng Dương cũng có “CP Minh Dương” nhờ quan hệ tốt sau khi tham gia một show truyền hình. Thế nên cậu liền trở thành một kẻ lạc loài giữa nhóm bảy người.
Dường như cậu là người ngoài duy nhất trong nhóm.
Trước khi debut một ngày, người nhà của Cao Minh, Vương Băng Dương và Cố Thần Khải đến. Một đám người chen chúc trong ký túc xá chật chội nấu bữa lẩu. Những bậc phụ huynh này đều tự hào về con cái mình, vượt đường xá xa xôi đến xem buổi biểu diễn đầu tiên của họ. Dù Ninh Lan chưa từng được cảm nhận loại tình thân như thế, song cũng bị bầu không khí ấm áp xung quanh ảnh hưởng.
Ăn nửa bữa, cậu lặng lẽ ra cầu thang ngồi, nhường không gian lại cho các gia đình. Ngồi được một lát, cậu bỗng thấy lạnh nên quả quyết đứng lên luyện vài động tác vũ đạo.
“Két!” Cửa vào cầu thang bị ai đó mở ra. Tùy Ý mở đèn pin trên điện thoại, chiếu vào người Ninh Lan, hỏi: “Cậu làm gì trong này thế?”
Ninh Lan bị chói mắt, xoay bả vai đau nhức vì hoạt động quá độ, đáp: “Ăn no quá, vận động cho tiêu hóa.”
Tùy Ý giơ một quả xoài lên: “Trái cây tráng miệng, ăn không?”
Hai người ngồi trên bậc thang chia xoài.
Cái móc chìa khóa tinh xảo Tùy Ý luôn mang theo có thể mở thành một con dao nhỏ. Hắn nhanh chóng cắt quả xoài làm hai nửa, tách hạt, khía vài đường trên thịt quả(1), đưa cho Ninh Lan.
(1) Hình minh họa:
Ninh Lan nhận lấy, hít mũi ngửi dưới ánh đèn mờ nhạt của hành lang.
“Thế nào?” Tùy Ý hỏi.
“Ừm, rất thơm.”
“Ba mẹ Cao Minh mang đến, quê cậu ấy ở vùng duyên hải phía Nam.”
“Vậy à.” Ninh Lan bắt đầu nghĩ nên tặng Cao Minh cái gì, không thể ăn không của người ta được: “Quê cậu ở đâu?”
“Ở đây.” Tùy Ý đáp.
Ninh Lan nhớ biển số xe bản địa của con Maybach hôm nào, nhận ra mình đã hỏi thừa một cách muộn màng, sửa lời: “Tôi thấy cậu nói chuyện không uốn lưỡi âm cuối, còn tưởng cậu không phải người thủ đô.”
Tùy Ý: “Mẹ tôi là người Giang Nam.”
“À, một nơi rất tuyệt.” Ninh Lan bắt đầu hết chuyện để nói. Trong bảy người, chỉ có hai người bọn họ không có người nhà đến thăm. Tùy Ý còn là người bản địa, giờ nói gì cũng như chọc vào vết thương của người ta.
Tùy Ý lại lên tiếng hỏi: “Người nhà cậu đâu? Có tới xem cậu biểu diễn không? Công ty sẽ bố trí chỗ ngồi phía trước cho bọn họ đấy.”
Ninh Lan lắc đầu: “Không đến.” Có lẽ ánh sáng lờ mờ rất thích hợp để trút bầu tâm sự, trong phút chốc, cậu đột nhiên muốn mở lòng, “Ba tôi mất lâu rồi, mẹ tôi bây giờ còn chẳng biết đang trôi dạt chỗ nào.”
“Trôi dạt?”
“Đúng, trôi dạt, chính là đi ra ngoài chơi, chơi đến điên cuồng, không quan tâm đến bất cứ điều gì.” Ninh Lan giải thích.
“Lan là “sóng” phải không?” Tùy Ý hỏi.
Ninh Lan sửng sốt. Cậu chưa từng nghĩ tại sao mình lại tên “Lan”.
“Có lẽ…” Ninh Lan không chắc chắn lắm: “Tên là do ba tôi đặt, ông ấy chết lâu rồi, tôi còn chưa kịp hỏi.”
Tùy Ý không nói thêm gì nữa.
“Xin lỗi, ngày tốt lành thế mà cứ nói chết với chóc.” Ninh Lan cảm thấy lời mình nói rất xui xẻo, bèn đưa tay lên tự vỗ nhẹ mặt mình.
“Không có gì.” Tùy Ý nói: “Tuy ba tôi vẫn sống, nhưng còn không bằng đã chết.”
Ninh Lan giật giật mí mắt. Trí nhớ của cậu rất tốt, nội dung cuộc điện thoại hôm đó, cậu vẫn nhớ thật rõ ràng. Nếu không lầm thì hôm nay chính là sinh nhật của ba Tùy Ý?
Vào ngày này mà còn nguyền rủa ác độc vậy, một là con cái không hiểu chuyện, hai là người cha đã thật sự làm ra chuyện mất hết tính người.
Mà cậu, nghiêng về phương án sau hơn.
Đề tài nặng nề khiến bầu không khí có phần trầm lặng, Ninh Lan giơ miếng xoài lên: “Không nói chuyện không vui nữa, nào, cạn ly!”
Tùy Ý bị hành động bất ngờ của đối phương làm cho ngây ngẩn, nâng tay lên theo bản năng, để hai miếng xoài chạm nhẹ vào nhau.
“Vì tự do, vì tương lai!”
Trong không gian kín, tiếng nói của Ninh Lan như bị phóng đại gấp mấy lần. Đèn cảm ứng bên ngoài khu vực cầu thang chợt sáng, cửa thông không đóng chặt, ánh sáng mờ nhạt theo đó len vào.
Ninh Lan giật mình tưởng có người tới, lại nghĩ đến cảnh bọn họ ngồi xổm ở đây ăn vụng xoài, không hiểu sao lại thấy buồn cười. Mà cậu cũng cười thành tiếng thật, cười đến tay cũng rung lên, khiến miếng xoài rơi xuống chiếc giày trắng mới mua, làm nó dính một vệt vàng.
Cái này thì không cười nổi.
Tùy Ý nhìn người nọ hết ngẩn ngơ rồi lại cười khúc khích, cảm nhận tiếng cười êm tai kiểu thiếu niên lại pha lẫn vài phần trầm khàn gợi cảm của đàn ông bật ra từ miệng cậu. Hắn học Ninh Lan giơ miếng xoài lên, nói: “Vì tương lai, cạn ly.”
“Bỏ đi bỏ đi, rơi mất rồi.” Ninh Lan cúi đầu, chán nản xua tay.
Tùy Ý đưa miếng xoài của mình đến bên miệng cậu: “Tôi chưa ăn đâu, cho cậu trước.”
Ninh Lan do dự trong giây lát, ghé qua cắn một miếng, răng nanh vô ý chạm vào đầu ngón tay của Tùy Ý.
Người kia như chẳng cảm thấy gì, chờ cậu cắn xong cũng cắn một miếng ở đầu còn lại, bình luận: “Ừ, rất ngọt.”
Buổi tối, trước khi đi ngủ, Ninh Lan vẫn cảm thấy vành tai mình hơi nóng.
Cậu dùng internet banking chuyển chút tiền còn lại trên người cho thím rồi nhắn tin cho bà, bảo bà mua cho Ninh Huyên vài bộ quần áo. Cậu nhớ đợt về nhà mừng năm mới, con bé rất buồn vì nhà nghèo không có tiền mua quần áo mới cho mình.
Đột nhiên cậu cảm thấy hy vọng vào tương lai, bắt đầu thật sự mong chờ ngày mai đến.
Cuộc sống rồi sẽ tốt hơn. Cũng giống như hôm nay vậy.