Ngày đầu tiên của tháng Mười năm 2015, tại khu phố cổ Prague, tiếng chuông trước cửa hàng bánh ngọt reo lên.
Lệ Liệt Nông tay cầm túi lớn túi nhỏ, anh dùng vai để đẩy chiếc cửa kính cho Hứa Qua đang bận cắn miếng kem ốc quế nhanh nhẹn lách qua.
Đây là khu phố chuyên bán đồ trang trí nội thất nổi tiếng ở Prague, cũng là nơi dành cho những vị khách chịu chi nhất.
Hai người leo lên một phần ba con dốc và chuẩn bị rẽ vào con hẻm bên trái. Đi dọc theo con hẻm này, bọn họ sẽ tới chỗ chung cư cũ mái ngói đỏ, căn hộ ba phòng hướng Đông chính là căn hộ mẹ Lệ Liệt Nông để lại cho anh.
Đi lên được nửa con dốc, Hứa Qua dừng bước, cô sờ sờ gáy mình rồi gọi một tiếng Artenza.
“Sao thế em?”
“Em thấy gáy lạnh lạnh.”
“Tại sao thế?”
“Hình như có ai đằng sau đang nhìn trộm chúng mình.”
“Thật không?”
Hứa Qua quay đầu lại, con phố phía sau họ rất đông khách du lịch thập phương. Ngoài ba cô gái đến từ xứ sở hoa anh đào bị mê hoặc bởi người đàn ông đẹp trai cầm túi lớn túi nhỏ, mọi người như đang chìm đắm trong thế giới riêng của họ.
Ba cô gái kia cho rằng bọn họ không hiểu tiếng Nhật, nói bô bô không kiêng nể: ”Người đàn ông kia đẹp trai quá chừng mà cô ta chẳng biết quý trọng”, “Để anh ấy xách đồ hết như thế thật là bất lịch sự”, “Mình mà có người yêu đẹp trai như thế nhất định sẽ không để anh ấy làm mấy việc tay chân”.
“Tại sao cậu nghĩ hai người đó là người yêu? Mình nghĩ là hai anh em thôi”, cô nàng Nhật xinh đẹp nói như lẽ đương nhiên: “Cô em gái đang bực bội chuyện gì đó nên người anh dẫn cô ấy đi khuây khỏa. Một ngày nào đó, anh cô sẽ có người yêu, sẽ làm những chuyện xách đồ như thế, nên giờ cô em có thể thoải mái tận hưởng đặc quyền của bạn gái tương lai đó.”
Hai cô còn lại như được thuyết phục, gật gù với suy đoán Lệ Liệt Nông và cô là hai anh em. Lúc này, Hứa Qua quên khuấy việc phải đi tìm tung tích người nhìn mình đến lạnh gáy, cô tức giận trừng mắt với ba cô gái Nhật kia. Vài giây sau, cô lại quay sang bất mãn với người đàn ông đẹp trai bên cạnh.
Người đàn ông bị trừng mắt làm một biểu cảm vô tội.
Ba cô nàng Nhật Bản vẫn đi theo sau họ. Hứa Qua biết chắc mấy cô nàng này đang nghĩ cách xin số điện thoại hoặc email của Lệ Liệt Nông.
Khi tới đỉnh dốc, cô đã ăn hết cây kem ốc quế. Người bên cạnh cô như đi chậm lại, cô nghiêng mặt qua nhìn anh, chưa kịp chuẩn bị tinh thần thì đôi môi đã được lấp kín.
Đây là nơi công cộng, Hứa Qua theo bản năng vươn tay muốn đẩy anh. Bất giác, cô nghe thấy tiếng “ồ” đầy ngạc nhiên của mấy nàng người Nhật, đôi tay định đẩy bỗng vòng qua, đặt lên vai anh, đồng thời, mũi chân cô hơi nhón lên.
Rồi mọi âm thanh quanh họ như biến mất, cả thế giới chỉ còn anh và cô. Ánh nắng ấm áp xuyên qua kẽ hở trên chóp mũi khiến nụ hôn này cảm giác thật diệu kỳ. Tiếng chim bồ câu đập cánh bay xuống từ những chiếc biển quảng cáo bên đường khiến anh và cô lưu luyến kết thúc nụ hôn.
Mấy cô nàng người Nhật đã đi mất từ bao giờ. Cô cúi đầu xuống, mặt đỏ tới mang tai. Con hẻm đi về nhà nằm ở bên trái sau khi họ đi xuống một phần ba con dốc. Hẻm rộng vừa đủ cho hai người sóng vai đi cạnh nhau, hai tay anh vẫn cầm túi lớn túi nhỏ, còn tay cô đã không còn cây kem ốc quế.
Hai người không ai nói gì nhưng bước chân thì cực kỳ đồng điệu. Đi một đoạn, họ có thể cảm nhận được ngọn gió mát thổi từ bờ sông Vltava cùng với tiếng còi của tàu thuyền di chuyển.
Chung cư mái ngói đỏ đã xuất hiện sau ngã rẽ, cô nghiêng mặt qua liền thấy anh đang nhìn mình. Hai người cùng nở nụ cười hạnh phúc.
Đây là khung cảnh Hứa Qua mơ từ lâu.
Hiện tại, Hứa Qua như một vị khách với thế giới này. Khi tất cả mọi người đã bước tới năm 2015, thế giới của cô vẫn dừng lại ở năm 2011.
Hơn nửa tháng trước, Hứa Qua tỉnh lại trong bệnh viện. Khoảnh khắc mở mắt ra, Hứa Qua cảm giác mình vừa thức dậy từ một giấc ngủ dài trên ghế công viên. Chỉ là quanh cô không có cây hoa mà nồng nặc mùi sát trùng cùng những bức tường trắng.
Điều vui mừng duy nhất chính là người đàn ông trông cô ngủ gật trên ghế công viên vẫn ở đây. Nhưng sắc mặt anh trắng bệch như những bức tường bệnh viện.
Đầu ngón tay cô khẽ chạm vào khuôn mặt anh, nước mắt rơi xuống không ngừng, miệng cô lẩm bẩm: “Không phải anh không muốn gặp em sao?”
Tay anh đưa lên, bao phủ lấy bàn tay cô, giọng anh vẫn như thế: “Hứa Qua, giờ em bao nhiêu tuổi? Em biết mình đang ở đâu không? Em vừa gặp chuyện gì?”
Artenza làm sao vậy? Nước mắt như tích lại ở vành mắt, nhìn vẻ nghiêm trọng của khuôn mặt anh, cô chỉ có thể thành thật trả lời: “Em 22 tuổi.”
Một buổi sáng nọ, Hứa Qua 22 tuổi thức dậy, không một phút trì hoãn, cô lập tức cầm hộ chiếu bay từ London về Prague.
Trở lại trụ sở 1942, cô chạy tới hỏi người bạn thân của mình: “Có phải Artenza xảy ra chuyện không?”
“Không có, ngài Lệ giờ đang ở Thổ Nhĩ Kỳ”, mọi người nói với cô như vậy.
Đúng vậy, cô xem lịch trình của anh, Lệ Liệt Nông giờ hẳn đang ở Thổ Nhĩ Kỳ. Một ngày sau, Hứa Qua đã có đáp án mình muốn biết. Hoá ra trực giác của cô không sai.
Buổi tối trước hôm Lệ Liệt Nông đi Thổ Nhĩ Kỳ, anh có buổi gặp mặt với chính phủ Séc. Một đứa trẻ đã đưa đồ uống cho nhà lãnh đạo 1942. Nửa tiếng sau khi anh quay lại trụ sở 1942, Lệ Liệt Nông rơi vào hôn mê. Khi sự việc chưa được điều tra rõ ràng, ban cố vấn của 1942 yêu cầu mọi người giữ bí mật tuyệt đối.
Một ngày sau, bọn họ đã tra ra được nguyên nhân khiến nhà lãnh đạo 1942 rơi vào hôn mê: Đó là kế phản gián (1) của phe liên minh Islam để kéo 1942 về phía chúng. Đứa trẻ người Séc kia đã đưa cho Lệ Liệt Nông một chai đồ uống đặc chế chứa phóng xạ.
Khi Hứa Qua biết chuyện này, Lệ Liệt Nông đã hôn mê hơn 72 tiếng đồng hồ. Ngoài mặt cô làm bộ mình không biết gì hết, khi đêm xuống, dưới sự giúp đỡ của cô bạn, Hứa Qua lẻn vào phòng bệnh của Lệ Liệt Nông.
Hình ảnh Lệ Liệt Nông nằm trên giường bệnh khiến Hứa Qua sợ chết trân. Cô nghĩ ra một cách để gọi Artenza dậy, sau đó…
Một giây đó, Hứa Qua còn tưởng mình không cẩn thận mà ngủ thật. Khi tỉnh lại, cô phát hiện cách của mình đã thành công. Lệ Liệt Nông mặt tái nhợt dựa vào giường bệnh, nhìn cô với ánh mắt rất lạ. Rồi sau đó, anh liên tục hỏi cô những câu hỏi khó hiểu.
Báo cáo xong tuổi của mình, Hứa Qua ngay thẳng kể lại toàn bộ câu chuyện mình biết được cho anh nghe. Lệ Liệt Nông nghe xong không nói gì, anh chạm nhẹ vai mình, ý muốn được cô ôm.
Chần chừ một lát, cô tiến lại gần anh, nhẹ nhàng gác đầu mình lên hõm vai Lệ Liệt Nông. Trên đầu cô có tiếng thở dài: “Nhờ nằm đây mà anh biết được con gái ông chủ tiệm kim khí làm bao nhiêu chuyện ngốc nghếch vì anh.”
Trong lúc anh hôn mê có ai đó luôn đúng giờ lải nhải những câu chuyện vụn vặt. Anh biết đó không phải là ảo giác, mỗi khi cô ấy bắt đầu đều cảm thán những câu quen thuộc: “Artenza… Artenza, sao anh vẫn chưa tỉnh?”
Giọng nói ấy cứ miên man hết từ chuyện này qua chuyện khác khiến anh hơi rối tai, chỉ mong có thể mở miệng nói với người đó “Em có thể cho anh nghỉ ngơi một chút không?”
Anh vất vả bao nhiêu mới có thể tránh em, tránh cái thế giới đó. Thế nhưng cái miệng của em luôn đúng giờ xuất hiện, khiến anh rất rất muốn tỉnh dậy để nói một câu: “Lỗ tai anh nghe đủ rồi.”
Chiều hoàng hôn một tuần sau, Lệ Liệt Nông rốt cuộc cũng tỉnh lại. Anh hỏi người chăm sóc, “Hứa Qua đã tới chưa?”
Tất cả bọn họ đều như chuẩn bị sẵn đáp án: “Cô ấy chưa.”
Khi đó, trong lòng anh cảm thán: “Nhìn xem, con gái ông chủ tiệm kim khí đúng là một cơn ác mộng.”
Không, không phải, anh không thật sự có ý đó. Con gái ông chủ tiệm kim khí là điều tốt đẹp nhất mà thế giới này ban cho anh.
Tay anh nhẹ nhàng đặt lên gáy cô, sờ những sợi tóc mềm mại của Hứa Qua. Một cách nhẹ nhàng và tình cảm nhất, anh áp vào tai cô thì thầm: “Nhà du hành thời gian, chào mừng em tới năm 2015.”
Lời của Lệ Liệt Nông không làm Hứa Qua hoảng hốt. Cô tin anh, đó là sự tín nhiệm tính bằng hơn hai chục năm. Giống như khi còn nhỏ cô nằm trên vai ba, giống như những đêm đen không có ánh sáng, anh cho cô ngả đầu lên vai mình, giống như khi tỉnh dậy từ ác mộng, khi tiếng súng bên tai vang lên không dứt, cô chỉ cần đổi tư thế là có thể an tâm ngủ tiếp.
Ngả đầu lên vai anh, Hứa Qua tìm được cảm giác an toàn đó, mắt cô hơi díu lại.
“Hứa Qua.”
“Ừm.”
“Hứa Qua, thời tiết ngày mai ở Prague rất đẹp.”
Mí mắt cô vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ, nhưng trong lòng cô rất cảm động, cảm giác như cô đã vượt qua nghìn trùng khó khăn để có một khoảnh khắc này.
“Hứa Qua, thời tiết ngày mai ở Prague rất đẹp.”
Artenza không lừa cô, ngày hôm sau bầu trời Prague xanh trong với những đám mây trắng bồng bềnh. Bệnh viện nơi Lệ Liệt Nông nằm có vườn hoa, nằm cạnh một nhánh sông nhỏ, mặt sông lấp lánh những đốm sáng phản chiếu từ mặt trời. Mùa thu đã về.
Cô cùng anh ngồi trước con sông, anh kể cô nghe một vài chuyện đã xảy ra, và kỳ lạ là cô không quá ngạc nhiên khi biết những điều đó.
Lúc anh gọi cô là ‘bà Lệ’, Hứa Qua cũng chỉ thấy mặt mình hơi nóng lên.
“Đây là lần thứ hai em xuất hiện trước mặt anh như vậy.”
Anh vừa kể, lần trước cô năm 26 tuổi đã từng biến thành phiên bản hai mươi tuổi.
Khi anh còn muốn nói gì đó, cô đứng lên, vòng cánh tay ôm anh từ sau lưng, nhẹ nhàng cọ cọ thái dương của anh: “Em không hoảng loạn, cũng không sợ hãi.”
Anh liên tục đảm bảo rằng cơ thể anh không vấn đề gì. Về chuyện anh mãi mới tỉnh dậy, anh liền bao biện rằng đó là do trước đó, sức khoẻ của anh bị yếu đi nhiều sau thời gian dài làm việc như thiêu thân.
Cô nhìn chằm chằm mặt suối lấp lánh, mỉm cười: “Thực ra em thấy rất vui, không phải ai cũng có thể du hành thời gian như em nhỉ?”
“Em đáng yêu quá.”
Mặt cô lại nóng lên. Tới giờ Hứa Qua vẫn chưa quen được với sự dịu dàng của anh. Cho dù anh nói với cô, kể cả năm sau cô có không nhớ khoảnh khắc này, cô chính là con gái ông chủ tiệm kim khí đã trở thành bà Lệ. Năm 2015, ông Lệ si mê bà Lệ đến mất hồn mất vía.
Ngón tay anh chỉ phía bên kia con sông, nơi có hàng cây sồi xanh um tươi tốt.
“Khi lá cây đổ vàng, ông Lệ sẽ kể cho bà Lệ nghe câu chuyện này.”
“Vâng.”
Khi anh xuất viện, những hàng cây ấy đã đổi sang màu vàng hoàng kim rực rỡ. Nửa tháng tới, Lệ Liệt Nông sẽ tiếp tục dưỡng thương ở căn chung cư mẹ anh để lại.
Tại sao họ không về trụ sở 1942? Tại sao quanh anh và cô không có vệ sĩ nữa? Những câu này Hứa Qua chưa từng hỏi anh.
Trên đường đi, Hứa Qua chợt nhớ mình nên mua một chiếc bánh gato chúc mừng ông Lệ xuất viện. Vậy nên hai người rẽ vào một cửa hàng bánh ngọt như câu chuyện vừa nãy.
Hiện giờ, họ đang đứng dưới tầng toà chung cư cũ. Khi đẩy cánh cửa, những tiếng kẹt kẹt vang lên cùng với mùi gỗ cũ kỹ khiến cả anh và cô đều bồi hồi. Cô quay đầu lại, nhìn người đàn ông vẫn đang đứng đó xách những chiếc túi lớn nhỏ, nhìn cô chuyên chú.
Cô mỉm cười, khung cảnh này như giấc mơ vậy.
Nơi này không có mùi thuốc sát trùng, không phải lo lắng mỗi lần họ kìm lòng không được mà hôn nhau trong phòng bệnh. Thế nhưng “tia lửa” vẫn phát ra khi lần thứ hai anh gõ nhẹ đầu cô, khi ngón tay hai người chạm nhau lúc cầm chiếc muỗng, khi bàn chân như hút lấy nhau, chạm nhẹ nhàng trên sàn gỗ, khi anh từng bước ép cô sát vào góc, khi lưng cô dán sát vào bức tường, khi chân cô chới với nhón trên mặt sàn. May mắn là ở thời điểm quyết định, anh đã kiềm chế được. Hôm nay trước khi xuất viện, bác sĩ đã dặn hai người chuyện sinh hoạt hàng ngày.
Anh buông cô ra, chiếc áo sơmi đen của anh dính đầy bột bánh mì trắng trắng. Môi anh kề sát tai cô, phả ra hơi thở nóng rẫy: “Anh chỉ mong trời mau tối”.
Cô đẩy anh, anh lại càng lấn lướt: “Ông Lệ đói lâu lắm rồi”.
Cái tay đẩy anh ra lại bị bắt lấy, tại sao, tại sao…. Đôi mắt cô mở to hết cỡ, rồi khép lại từ từ. Mặt cô giờ này chắc đỏ như trái cà chua.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Ông Lệ bực bội mắng người một câu, tay cô vội vàng rút ra từ trong áo anh. Hứa Qua luống cuống rời khỏi phòng bếp ra mở cửa. Đứng ngoài cửa là hàng xóm của họ, vì căn hộ đã lâu không có người đi về nên người phụ nữ tốt bụng này tưởng có trộm lẻn vào.
**
Rốt cuộc màn đêm cũng buông xuống.
Mái tóc cô chưa khô hẳn, những lọn tóc ướt vẫn dính trên cổ, trên xương quai xanh. Mặc chiếc áo tắm trắng dài, cô ngồi xếp bằng trên sô pha nhìn anh. Giờ đây khi hai người mặt đối mặt, Hứa Qua có chút hồi hộp. Nguyên nhân đến từ ánh mắt nóng rực của Lệ Liệt Nông.
Anh cầm lấy điều khiển từ xa, trong nháy mắt, TV tắt ngúm.
“Tại… Tại sao anh tắt TV?” Cô lắp bắp.
Anh làm ngơ.
“Hứa Qua.”
“Vâng.”
“Lại gần anh.”
Cô không dám nhúc nhích.
Anh thở dài: “Anh không ăn thịt em đâu.”
Nhưng ánh mắt khiến cô thấy anh rõ ràng muốn nuốt cô vào bụng.
Anh tỏ vẻ cam chịu với sự ì ạch của cô, chủ động áp sát, môi anh dán vào chiếc tai nhỏ xinh đã đỏ bừng. Tiếng thì thầm của anh bên tai khiến cô cảm giác cơ thể rụng rời, còn linh hồn thì phiêu diêu.
Lấy lại được tinh thần, cô nhanh chóng bật ra khỏi sô pha, quay đầu muốn chạy. Làm sao bây giờ, căn hộ bé xíu này thì trốn ở đâu?
Đúng rồi, chạy khỏi chỗ này.
Chỉ là giờ cô đang ăn mặc rất buông lơi, sao chạy ra đường được. À đúng rồi, về phòng cô, sau đó khoá trái cửa không cho anh vào. Nhưng Lệ Liệt Nông là siêu nhân phá khoá mà, anh còn chẳng cần dụng cụ cao siêu cũng mở được cửa.
Chạy một vòng, Hứa Qua phát hiện bản thân như chú cún còn Lệ Liệt Nông vẫn ngồi yên trên sô pha nhìn cô biểu diễn. Biểu cảm của anh như đang nói: Anh có thể xem em chạy thêm vài vòng nữa.
Cô phụng phịu tới trước mặt anh, không biết nên đặt tay lên đâu. Cuối cùng cô chỉ có thể giữ lấy chiếc đai lưng áo tắm, cụp mắt nói lí nhí: “Artenza, là tại… tại lời ban nãy của anh khiến em nghĩ… khiến em sợ.”
“Anh không doạ em, cũng không có ý định đó”, giọng anh rất nhẹ nhàng, bình tĩnh.
Đồ tồi, anh lừa đảo! Tại sao, tại sao anh có thể nói những câu đó bình thản như câu chào buổi sáng chứ!
“Tại… Em thấy rõ ràng anh muốn làm gì đó.” Cô vội vàng nói.
“Em đáng yêu quá.”
Chết mất, vì câu cảm thán của anh mà khuôn mặt cô như sắp bị thiêu cháy. Hơn nữa, cô không hiểu anh thấy đáng yêu ở điểm nào.
“Không được nói em đáng yêu”, ngón tay cô chỉ anh.
Ánh mắt anh đột nhiên nhìn chằm chằm vai cô. Mặt anh đang từ dịu dàng chuyển qua nghiêm túc, đến mức cô cũng đứng im thin thít luôn.
Một giây, hai giây, ba giây ——
Hứa Qua run rẩy: “A…… Atenza?”
“Ừm…” Lệ Liệt Nông ra hiệu cho cô không được cử động: “Hứa Qua, có con nhện đậu trên vai em.”
Không! Không phải vậy chứ!!
Nơi này cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm trừ duy nhất là thi thoảng sẽ có một, hai con nhện xuất hiện.
Một lần nọ, từ trên trần nhà có con nhện nhả tơ rơi xuống ngay trước mặt Hứa Qua. Hình ảnh đó thật sự không khác hiệu ứng phim Spiderman, bốn mắt nhện và người nhìn nhau chòng chọc ở khoảng cách chưa đầy gang tay.
Hứa Qua có thể giơ tay thề rằng cô đã nhìn thấy hàm răng của con vật tám chân đó. Nghĩ đến hàm răng nhện…
Mẹ ơi, Hứa Qua giang chân giang tay rúc vào lòng ai đó.
Cả thế giới này, thiên địch của Hứa Qua chính là mấy con bò sát nhiều chân.
Cô được một vòng tay vững chắc ôm lấy. Tiếng cười nhẹ vang lên bên tai cho Hứa Qua biết cô vừa bị lừa.
Mặt cô lại đỏ như ớt.
“Hứa Qua.”
“Ừm.”
“Hứa Qua, ừm?”
“Không.” Môi cô run rẩy: “Đừng mà…”
“Chuyện đó có gì mà thẹn thùng.”
“A…… Atenza.”
“Cô nàng ngốc, mình là vợ chồng mà, có gì mà em ngại?”
“A…… Artenza.”
Giọng người đàn ông trong đêm tối càng thêm quyến rũ: “Ông Lệ muốn cho bà Lệ biết, thế giới này còn có một thứ ngọt hơn cả vị ngọt của bánh kẹo.”
—
(1) Phản gián: Là hành động gây chia rẽ nội bộ của đối phương, và chống gián điệp trong nội bộ. Phản gián cũng được xem là một vấn đề sống còn với một hệ thống gián điệp, vì việc này giúp củng cố hệ thống tình báo, đồng thời triệt tiêu sức mạnh gián điệp của đối phương. (Nguồn: Wikipedia)