Dưới Vẻ Bề Ngoài

Chương 69: Yêu (06)




Văn phòng làm việc hiện tại của Lệ Liệt Nông trong lời Cao Vân Song không xa phòng ngủ của bọn họ lắm. Chỉ với hơn mười phút đi bộ, cô đã tìm đến nơi. Diện tích khu vực này cũng to tương đương nơi hai người ở. Nhưng Hứa Qua đến đây để nhìn chiếc cửa đóng chặt trong tức tối.
Tựa như họ cố ý đứng đây đợi cô đến, một thành viên trong đội cận vệ của Lệ Liệt Nông nhẹ nhàng nói cho cô biết: “Hiện tại ngài Lệ không muốn gặp ai.”
Hứa Qua còn muốn nói thêm điều gì nhưng miệng anh ta ngay lập tức ngậm chặt lại. Bên cạnh anh ta là cái cửa đóng chặt im lìm. Đương nhiên cô đâu có bỏ cuộc dễ dàng như vậy. Một mặt cô nói “Được rồi”, mặt khác khi đi qua chỗ ngã rẽ, Hứa Qua nhanh nhẹn giấu mình sau cái cây cổ thụ. Tận dụng bóng cây rậm rạp, cô ngó vào căn phòng qua cái cửa sổ kính ngay cạnh cái cây.
Hứa Qua đến đây hôm nay để xem xem Lệ Liệt Nông bị trẹo chân nghiêm trọng đến mức nào. Riêng chuyện anh bị trẹo chân đã là một chuyện vượt ngoài sức tưởng tượng rồi.
Dù rèm cửa thả hờ khiến căn phòng tối lại nhưng Hứa Qua vẫn nhìn rõ không gian bên trong. Cả căn phòng im ắng. Hứa Qua đoán Lệ Liệt Nông nhất định ở bên trong, cô vừa nhìn thấy y tá bước vào đó.
Hứa Qua cũng thử gọi vào điện thoại của Lệ Liệt Nông nhưng anh không bắt máy.
Đến gần giữa trưa, bên trái hành lang xuất hiện một bóng dáng yểu điệu. Bóng dáng yểu điệu này không gặp bất cứ trở ngại nào ở cửa phòng, cứ thế tiến vào bên trong.
Bóng dáng yểu điệu ấy không ai khác chính là người thay thế vị trí của Kim Nguyên, cô nàng Harvard. Lúc này Hứa Qua tức tối nghĩ, hừm đúng là ai cũng không qua được ải mỹ nhân. Không biết Lệ Liệt Nông sắp xếp lại vị trí công tác như thế này có giúp anh nâng cao hiệu suất làm việc không?
Cô nàng Harvard đi vào không lâu thì hai y tá từ trong phòng bước ra.
Lúc này Hứa Qua lại thầm nghĩ, ai nói nhà lãnh đạo 1942 không thích nhìn mỹ nhân. Xem kìa, giờ đúng là thiên thời địa lợi nhân hoà, chỉ còn hai người đó với nhau. Chỉ là cô không rảnh quan tâm cái đó lắm mà đuổi theo sau hai y tá vừa bước ra.
Nhìn bóng dáng khuất dần của hai anh y tá, Hứa Qua có thể khẳng định trong lòng rằng, trong 6 năm cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn, những chiêu trò kiến thức dì Mai dạy cô đã bị mai một đi hơi nhiều.
Lời đe doạ của cô với hai anh y tá kia ôn nhu mềm mỏng như bông, chẳng hề có một chút uy hiếp. Hừ, hai người đó nói gì nhỉ: “Xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của người bệnh.”
Hừ! Một giây kia, Hứa Qua cảm thấy mình chắc chắn là một người vợ chịu quá nhiều uất ức. Nắm chặt chiếc di động trong tay, cô thật sự muốn ném nó đến vỡ tan. Nhưng cuối cùng cô vẫn không làm vậy. Giờ cô không phải là Hứa Qua 20 tuổi nữa, cô đã 26 tuổi rồi.
Lúc quay lại, Hứa Qua thiếu chút nữa cứ thế mà hôn vào mặt cô nàng Harvard. Cô vội vội lùi lại kéo giãn khoảng cách, nhìn cô nàng kia.
“Anh ấy…” Miệng cô như bị bôi sáp: “Anh ấy bị thương thế nào?”
Họ đang đứng ngay gần chỗ cửa sổ. Cô nàng Harvard không có trả lời Hứa Qua ngay mà quay mặt nhìn vào bên trong cửa sổ. Như thể cô nàng có thể nhìn xuyên qua tấm rèm thấy biểu cảm của người bên trong, tính xem có nên trả lời câu hỏi của Hứa Qua hay không.
“Câu hỏi này khó trả lời đến vậy sao?” Từ sự bối rối, giọng Hứa Qua chuyển lạnh.
Cô nàng Harvard không nhìn cửa sổ nữa mà nhìn thẳng vào cô, mấp máy môi.
Giây tiếp theo, điện thoại của cô nàng vang lên. Từ giọng cung kính của cô nàng, cùng với biểu cảm trên khuôn mặt, Hứa Qua có thể đoán chắc đầu dây bên kia là ai. Thế là Hứa Qua cứ đứng ngốc ở đó, hơi thất thần nghe cô nàng Harvard và Lệ Liệt Nông nói chuyện với nhau.
Cô nàng Harvard gọi mấy lần “Artenza Part” mới khiến cô tỉnh lại. Tỉnh lại xong, Hứa Qua thắc mắc trong lòng, tại sao từ “ngài Lệ” đã biến thành “Artenza Part” rồi?
Tự chỉnh đốn lại suy nghĩ, Hứa Qua mới nhớ ra người phụ nữ trước mặt cô lúc này đang nói chuyện với chồng của cô. Mà điều buồn cười hơn chính là vợ của Lệ Liệt Nông lại đang hỏi trợ lý của chồng tình hình của vết thương của anh.
Thật xấu hổ quá mà.
Thật ra cô có thể đoán được vết thương của Lệ Liệt Nông hẳn không quá nghiêm trọng. Nếu nó thật sự nghiêm trọng, khẳng định cả 1942 đều trong trạng thái khẩn cấp vô cùng.
Hứa Qua không hiểu mình đứng ngốc nghếch ở đây vì cái gì? Có lẽ là di chứng mà Lệ Liệt Nông để lại cho cô rồi. Phàm là chuyện lớn hay nhỏ của anh đều là chuyện quan trọng với cô.
Lúc này Hứa Qua lười không nhìn mặt cô nàng Harvard thêm một lần nào nữa, cô chậm rãi rời đi.
Đến trưa, Hứa Qua ăn thấy cực kỳ ngon. Chỉ hơi chán là Cao Vân Song với Trần Đa Ni cứ như hai chiếc camera cỡ đại đứng dòm cô ăn trưa. Cao Vân Song còn tốt, chỉ có Trần Đan Ni dù nhìn không có biểu hiện gì ghê gớm nhưng ánh mắt cô ấy rõ ràng đang khinh bỉ dáng điệu ăn uống không được nết na cho lắm của Hứa Qua.
Nghe nói những cô gái ăn mãi ăn hoài không tăng cân chính là đối tượng bị ghét bỏ nhiều nhất. Hứa Qua chính là một tạng người như vậy, ăn nhiều đến đâu cũng không béo nổi. Mà cô thì vừa ăn sạch chỗ lạp xưởng Mexico trước ánh nhìn của Trần Đan Ni.
Ăn uống no nê, Hứa Qua lười biếng nằm trên cái ghế quý phi dưới mái hiên. Do quá nhàn rỗi, Hứa Qua bắt đầu xoay eo, cố gắng tìm cảm giác nhanh nhẹn của ngày xưa.
Mới tập được vài động tác, khi xoay người lại, cô thấy Phương Vy Kỳ không biết đã đứng đó được bao lâu. Đứng đó, Hứa Qua nghe Phương Vy Kỳ nói rằng: Nhà lãnh đạo 1942 lại nổi giận. Nghe nói đồ trong văn phòng đã phải thay đến lần thứ hai. Đêm qua một lần, tới trưa nay lại thêm lần nữa.
Phương Vy Kỳ đến cũng xác nhận với Hứa Qua rằng vết thương của nhà lãnh đạo 1942 không có gì nghiêm trọng.
“Em không đi thăm cậu ta à?” Phương Vy Kỳ hỏi cô.
Phương Vy Kỳ trực tiếp kéo tay cô. Hứa Qua nhìn đồng hồ trên tay anh, nhìn rõ thời gian, cô nói: “Phương Vy Kỳ, em phải ngủ trưa rồi.”
Giấc ngủ rất có lợi cho người tâm thần không ổn định, cái này không cần bác sĩ nói cô cũng tự biết.
“Thật sự không đi xem cậu ta à?” Phương Vy Kỳ vẫn một bộ không tin cô.
Hiệp sĩ của cô ấy à, cô đã chia sẻ bí mật lớn nhỏ với anh từ bé, hiển nhiên anh đoán cô không thể sống thiếu người ấy. Và chẳng phải Phương Vy Kỳ biết rất rõ tình trạng của Lệ Liệt Nông sao.
Vì thế Hứa Qua nhẫn nại giải thích với anh: “Qua mấy ngày nữa anh ấy sẽ không bị như thế này. Bác sĩ nói rằng do não bị chấn động nên cảm xúc không được ổn định lắm. Chính vì thế anh ấy mới hay dễ bị kích động và giận dữ.”
Hình như bộ dáng giải thích của cô trong mắt Phương Vy Kỳ buồn cười lắm. Được thôi, cô nhắm mắt nhắm miệng lại biểu lộ ý muốn đi ngủ trưa.
Bữa tối, trên bàn vẫn là những món Hứa Qua rất thích ăn. Lệ Liệt Nông vẫn vắng mặt, nghe nói anh phải họp. Hứa Qua ngủ cả chiều, ngủ dậy cô ngẫm lại, hình như cô thật sự thành con người chỉ ăn chỉ ngủ như lời Lệ Liệt Nông nói. Hừm không liên quan, chỉ cần rời khỏi đây, cô sẽ trở thành con người khác, Hứa Qua tự nói với chính mình.
Bữa trưa hôm sau, sau khi ăn uống no nê mãn nguyện, Hứa Qua mới nhớ ra thân phận bà Lệ của mình. Vì thế, cô hỏi thăm vết thương trẹo chân của anh qua Cao Vân Song.
Phản ứng của Cao Vân Song khiến Hứa Qua cảm thấy cô đúng là chỉ mang cái mác bà Lệ mà thôi. Dù sao chỗ này cũng chỉ cách văn phòng Lệ Liệt Nông khoảng 10 phút đi bộ.
Bước chân cô chậm rì rì lê đến văn phòng tạm thời của Lệ Liệt Nông. Vừa đi cô vừa điểm lại trong đầu rốt cuộc mình đã làm phật ý nhà lãnh đạo 1942 ở chỗ nào. Không hề có gì mà, ngày hôm kia bọn họ vẫn còn rất tốt.
Một anh cận vệ khác đang đứng gác trước cửa văn phòng Lệ Liệt Nông. Không ngoài dự kiến, Hứa Qua một lần nữa không được đón chào. Khi rời đi, cô không nhìn được nhón cổ nhìn qua ô cửa sổ kia. Qua cửa sổ chỉ nhìn thấy bóng một nam một nữ hắt trên tường, gần đến mức nhìn như đang chồng lên nhau.
Chỉ cần liếc mắt một cái, Hứa Qua liền biết cặp nam nữ kia là ai. Bước chân cô rảo nhanh trở lại trước cửa với tốc độ kinh người. Anh cận vệ kia không nghĩ Hứa Qua lại còn quay lại, chỉ là chưa kịp trở tay thì cô đã mở được cửa phòng.
Bước vài bước vào trong, Hứa Qua liền nhìn thấy Lệ Liệt Nông và cô nàng Harvard kia. Lệ Liệt Nông ngồi trên ghế, còn cô nàng Harvard thì đang dựa sát người vào sau ghế, hẳn là đang giúp anh đọc tài liệu.
Hai kẻ đang cúi đầu không hẹn mà cùng ngẩng lên, từ ánh mắt đến biểu cảm đều như từ một khuôn đúc ra.
Ánh mắt Hứa Qua ngay lập tức chạm vào bàn tay cô ả đang đặt trên vai Lệ Liệt Nông. Trên bàn tay xinh đẹp ấy còn mang một chiếc nhẫn đính hôn lấp lánh.
Trong lòng cô nghĩ, nếu hình ảnh này mà bị chồng sắp cưới của cô nàng Harvard thấy được khẳng định sẽ có một bình dấm chua bị vỡ. Cô thu ánh mắt lại, đánh giá Lệ Liệt Nông một lần từ trên xuống dưới. Cô còn tưởng rằng anh phải ngồi xe lăn, hoặc phải bó thạch cao hay đắp thuốc. Nhưng chẳng có gì cả.
Hơn nữa, sự xuất hiện của cô hình như là ngoài ý muốn của hai người kia. Hứa Qua lười giải thích, cô nghĩ mình sẽ nói ‘Không quấy rầy hai người nữa’ rồi rời đi. Chỉ là bước chân không nhúc nhích.
“Hứa Qua…” Khi Lệ Liệt Nông gọi tên cô, giọng anh hình như hơi run run.
Anh đang nhìn cô, dùng một ánh mắt cực kỳ cố chấp, giống như anh đang muốn nói rằng… rằng nếu em dám đi nói lung tung, anh sẽ giết em. Ý nghĩ này khiến Hứa Qua rất muốn gõ cốc cốc vào đầu mình nhắc nhở: Đừng quên, chính người đàn ông này bảo cận vệ của anh chặn cô ngoài cửa.
Một lần nữa hình ảnh bàn tay của cô nàng Harvard đặt trên vai Lệ Liệt Nông đập vào ánh mắt Hứa Qua. Cô bước tới một bước.
“Hứa Qua.” Lệ Liệt Nông một lần nữa gọi tên cô.
Trong một giây ấy, một sự việc kỳ lạ đã xảy ra.
Rõ ràng bàn chân muốn đi tới cửa phòng lại đi tới chỗ hai người kia. Cô dừng lại, gạt tay cô nàng Harvard ở trên vai Lệ Liệt Nông xuống. Động tác gạt tay ấy như thể muốn nói: Anh ấy là của tôi, ai cho cô chạm vào, như một đứa trẻ bị giành lấy món đồ yêu thích, Hứa Qua làm vô cùng nhuần nhuyễn. Làm xong, cô sợ ngây người.
Ngay trước mắt cô là khuôn mặt cô nàng Harvard đầy sự bối rối, lúng túng: “Không, không, cô hiểu lầm rồi.”
Hứa Qua lẳng lặng nhìn mặt cô ta: “Nếu chồng tương lai của cô thấy được, anh ta sẽ rất đau lòng.”
Đúng vậy, chính là như vậy. Cô cũng từng là cô vợ sắp cưới, cô hiểu cảm giác ấy hơn bất kỳ ai.
Cô nàng Harvard nhìn cô cười cười.
Đến khi tiếng đóng cửa phòng vang lên, Hứa Qua mới như thức dậy từ trong giấc mộng. Trong phòng chỉ còn cô và Lệ Liệt Nông, anh nhìn cô chằm chằm. Một người đàn ông lạnh nhạt như thế, tại sao giờ phút này lại dùng ánh mắt ‘cả thế giới anh chỉ còn mình em’ để nhìn cô như vậy.
Hứa Qua đờ đẫn xoay người.
Cô đi về phía trước, một bước, hai bước…
“Hứa Qua.” Anh gọi tên cô lần thứ ba trong ngày, giọng anh run rẩy cực kỳ.
Bước thứ ba.
“Hứa Qua, em đừng đi.”
Thật buồn cười, không phải anh phân người đứng ở cửa chặn cô lại sao?
“Em nhất định không biết, anh có bao nhiêu điên cuồng nhớ nhung Hứa Qua tuổi hai mươi.”
Câu này thật kỳ lạ, chẳng có chút logic nào cả.
Cô mở miệng: “Sự thật là Hứa Qua tuổi 20 mãi mãi không quay lại được.”
Bước chân cô cuống quýt đi về phía cửa, kiên quyết rời đi. Cô cũng rất nhớ Hứa Qua của tuổi hai mươi, cũng rất muốn quay lại khoảng thời gian đấy.
Âm thanh sau lưng cô bắt đầu hoảng loạn, anh dùng giọng ra lệnh cô như trước đây: “Hứa Qua, em đứng lại cho anh!”
Cô không nghe lời anh đâu.
Âm thanh hoảng loạn ấy biến thành phẫn nộ. Sự phẫn nộ trong lời nói anh như thể lên án cô có bao hư đốn: “Hứa Qua, anh thấy em là người da mặt dày nhất thế giới. Artenza là cái tên chỉ mẹ anh gọi anh, nhưng em! Em không ư không hử không hỏi ý kiến đã chiếm nó cho riêng mình. Suốt ngày ở bên tai anh Artenza Artenza, thật phiền muốn chết. Phiền đến mức anh ngay cả trong mơ cũng muốn biến em thành kẻ câm.”
À hoá ra là vậy? Anh nói cũng đúng nhỉ, cô chưa được sự đồng ý của anh đã gọi anh là Artenza rồi. Như vậy thật là ích kỷ. Cô bước chậm lại, không quay lưng mà nói: “Từ nay về sau em sẽ không gọi anh như vậy nữa.”
“Ai cho phép! Ai cho phép em không gọi như vậy!!! Hứa Qua, đây chính là thói xấu nhất của em. Cái gì trong mắt em cũng như trò đùa vậy. Không gọi là không gọi, muốn gọi là gọi.” Giọng điệu sau lưng như thể muốn ăn thịt cô ngay vậy.
Cô vẫn đi về phía cửa phòng thì tiếng hét sau lưng khiến cô giật mình: “Cô nàng ngu ngốc kia, anh đã nói như vậy rồi tại sao em còn không quay lại đây với anh?”
Bị giật mình hoảng sợ, đầu óc Hứa Qua không được bình thường lắm. Cô không nghĩ đến việc hỏi ý câu anh vừa nói là gì, còn khoảng cách giữa cô và cái cửa đã rất gần rồi.
“Hứa Qua, em đứng lại cho anh!”
Nhưng cô vẫn bước tiếp.
Giọng nói sau lưng như tiếp tục đâm xuyên qua lưng cô: “Hứa Qua, em không chỉ là kẻ da mặt dày. Anh thấy em còn là kẻ vô trách nhiệm nữa.”
“Chẳng hiểu sao người ta có thể yêu quý em trong khi em toàn thói xấu, xấu nhất là tính thích nói hươu nói vượn”, anh vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi, nhả từng câu từng chữ: “Trên thế giới này làm gì có chuyện như vậy, chẳng có ai ngủ một giấc dậy là không yêu nữa, đây chính là nói phét.”
“Chẳng có ai bảo không theo đuổi là không theo đuổi nữa. Nếu như thế thật thì đúng là kẻ siêu vô trách nhiệm.”
Từ tràng dài xối xả dần trầm xuống thành tiếng lẩm bẩm lí nhí: “Hứa Qua, hiện tại em còn chưa rõ sao? Em không hiểu à? Người đàn ông kia đã quen với tiếng gọi Artenza của em, đã quen với việc em luôn đi theo sau anh ta như cái đuôi nhỏ.”
“Anh ta dù chỉ một phút một giây cũng không chịu đựng được việc em không quấn quýt ở bên.”
Cô đang cúi đầu nhìn mũi chân, hình như cô đang ước lượng trong đầu, chỉ còn một bước nữa là cô đứng bên ngoài cánh cửa rồi. Chuyện ngày xưa đã kết thúc, xem đi, ai cũng thấy gần đây cô ăn uống rất ngon, ngủ cũng rất sâu.
“Hứa Qua, em thật là ngốc như heo. Em không muốn nghe anh nói nữa ư? Em vẫn muốn không ở cạnh anh, muốn mỗi ngày đồ đạc trong căn phòng này đều thay vài lần sao?”
“Em nghĩ sao? Em nghĩ rằng đồ đạc bị quăng đập chính là biểu hiện trong lời bác sĩ nói về các kiểu rối loạn cảm xúc ư?” Giọng anh đầy trào phúng: “Em nghĩ đó là hậu quả của chấn động não nên anh mới hay nổi nóng? Chính vì thế nên mới giận cá chém thớt, thích phá hoạt đồ đạc để phát ti3t sao?”
Ánh mắt cô vẫn lăm lăm nhìn mũi giày.
Giọng nói sau lưng như tiến lại gần Hứa Qua, tựa như âm thanh ấy ở ngay sát: “Em có biết không, đó là dấu hiệu của người đàn ông khi ghen?”
Anh không quan tâm có nguyện ý lắng nghe hay không, cứ vậy mà nói: “Bởi vì anh không chịu được cảnh em khen Kim Nguyên nên anh điều cậu ta đi chỗ khác rồi. Chắc ai cũng không thể tưởng tượng được, chính anh cũng bị hành động của chính mình doạ sợ. Khi đó, anh đã nghĩ rằng, ai rồi cũng có lúc làm ra những thứ không thể hiểu nổi.”
“Nhưng! Nhưng nó vẫn tiếp tục. Kim Nguyên đi rồi thì lại đến Phương Vy Kỳ.”
“Nhìn em đứng sóng vai với anh ta chung một chỗ. Thậm chí còn nhìn thấy em dựa vào vai anh ta khóc sướt mướt, anh phát hiện mình mất hết tất cả mọi lý trí. Anh không còn kiểm soát được suy nghĩ, lời nói, hành động của mình nữa. Anh thấy mình chẳng khác gì một bệnh nhân tâm thần.”
“Rồi nhìn em cười với anh ta, nụ cười ấy khiến anh cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh hai người, bao gồm cả anh đều như kẻ dư thừa. Vừa dư thừa, vừa chướng mắt. Khi ấy, suy nghĩ duy nhất trong lòng anh là chỉ muốn giấu em thật kỹ.”
“Giấu em ở đâu đây? Phải giấu ở đâu mới hợp lý? Tốt nhất là tìm một nơi chỉ còn có anh và em. Nơi đó có bầu không khí kỳ lạ, nó có thể khiến anh tác động vào ký ức của em, khiến em quên đi những buổi đêm đầy sao ấy, cùng với cái tên hiệp sĩ chết tiệt kia.”
“Hứa Qua.” Anh gọi tên cô, dịu dàng như tiếng hát.
Hứa Qua mím chặt miệng lại, thậm chí cô không dám thở mạnh, sợ rằng mình sẽ không nhịn được mà đáp lời anh.
“Anh đã nói nhiều như vậy, em còn chưa rõ sao?” Mơ hồ như xen lẫn cả tiếng cười nhẹ trong câu hỏi. Một tiếng cười đầy sự chua cay: “Anh vẫn còn muốn nói, dù sao cũng đã mất mặt rồi.”
“Tối hôm kia, anh nghe được một câu chuyện xưa. Đó là câu chuyện về một cô gái nhỏ luôn chạy đuổi theo một chàng trai. Trải qua rất nhiều mùa xuân, hạ, thu, đông, tới khi cô gái ấy ngã xuống một khe nứt, cô ngủ một giấc và khi tỉnh dậy, phát hiện cô không còn yêu chàng trai kia nữa. Câu chuyện ấy khiến anh cực kỳ hoảng sợ.”
“Em có biết anh đã làm cái gì để trốn tránh sự hoảng sợ đó không?”
“Anh không gặp em. Một bên không đi gặp em, một bên tự thôi miên bản thân rằng, con gái ông chủ tiệm kim khí lại nói hươu nói vượn rồi. Sao có thể? Có khi cô ấy chỉ đang nghĩ một đằng nói một nẻo, chỉ cần mình đáp lại lời cô ấy là cô ấy lại cười như hoa. Sao có thể như vậy chứ? Chỉ cần gọi một cuộc là cô ấy có thể phóng xe cả ngày lẫn đêm đến trước mặt mình mà.”
“Sao có thể chứ? Mỗi khi mình nói chuyện với những cô gái khác, cô ấy tức đến xì cả khói trên đỉnh đầu.”
“Làm gì có chuyện ngủ một giấc dậy liền hết yêu. Đó chỉ là cô con gái ông chủ tiệm kim khí nói linh tinh để khiến người ta khó chịu. Đúng rồi, nhất định đây là quỷ kế của cô ấy.”
“Đúng rồi, có lẽ cô ấy đang kể chuyện đó vì cô ấy và anh ta đang đánh cuộc. Cô ấy cố tình kể để chọc tức mình. Bởi vì bấy lâu nay, mình đã làm không ít chuyện khiến cô ấy tức giận, khiến cô ấy đau đớn tâm can.”
“Cô ấy chỉ đang trả thù thôi, anh đã tự nói với mình như vậy. Nhưng cho dù là vậy, anh vẫn hoảng sợ không kiềm được. Hứa Qua, giờ em còn chưa hiểu sao? Thật sự em không quan tâm sao?” Giọng anh lạc đi.
Trầm mặc.
“Anh không dám gặp em, bởi vì anh rất sợ. Nếu chẳng may em nói lại những câu đó trước mặt anh. Khi ấy anh phải làm cái gì bây giờ? Anh phải làm gì để phủ nhận những lời lẽ ấy? Anh còn cái gì để uy hiếp cô ấy, bắt cô ấy ở lại bên anh?”
“Em cũng biết mà, từ nhỏ đến lớn, trong chương trình đào tạo và huấn luyện của anh chưa bao giờ có những kiến thức và kỹ năng dỗ dành phụ nữ.”
Cô vẫn trầm mặc, cúi đầu không nói. Mắt thấy tay anh đặt lên hông mình, nhìn những ngón tay thon dài ấy cẩn thận, dè chừng vòng lấy eo cô. Rồi đầu anh nhẹ nhàng gác lên trên vai.
“Nếu em còn chưa hiểu, để anh nói với em. Những câu nói tối ấy của em khiến anh sợ hãi. Anh thật sự sợ hãi rằng cô gái ấy ngủ một giấc dậy liền hết yêu.”
“Lệ Liệt Nông sợ Hứa Qua không yêu anh ta nữa.”
Tóc anh mềm mại cọ vào cổ cô. Mỗi sợi tóc đều giống như giọng nói sau lưng, như quấn quýt, trói chặt Hứa Qua: “Anh đoán trong lòng em đang rất đắc ý phải không? Tên khốn Lệ Liệt Nông cũng có một ngày như thế này, hửm? Em đang đắc ý phải không, xem xem, con gái ông chủ tiệm kim khí đã ăn sạch anh ta rồi, cũng khiến anh ta lúc nào cũng lo được lo mất ngay ngáy.”
“Đúng không, em đang đắc ý ấy?”
Nước mắt phủ đầy tầm nhìn của cô, Hứa Qua cố gắng không để nó rơi xuống nhỏ giọt. Cô mấp máy môi, giọng khô khốc như giọng anh, gian nan nói: “Không… Em không đắc ý gì cả.”
Vòng tay ở eo cô siết chặt lại, tựa như muốn kìm cô lại ở bên cả đời.
Giọng cô đầy uỷ khuất: “Em không đắc ý mà.”
Anh cắt ngang cô: “Bốc phét, em nghĩ lâu như vậy mà. Thực ra anh ước gì em thấy đắc ý.”
Rốt cuộc anh làm sao vậy? Mỗi ngày cho cô một loại khuôn mặt khác nhau, lúc thì tươi cười, lúc thì trầm trầm, lúc thì nói toàn những thứ bùi tai người ta, lại còn nói nhiều như vậy.
Cô liền biết rằng nước mắt mình không giữ được nữa, vừa mở ra liền chảy xuống không dứt.
“Tuy 6 năm qua em không có chút ký ức gì, nhưng em đoán rằng 6 năm ấy em đã ngã một cú rất rất đau. Đau đến mức em sợ không dám cố gắng tìm lại ký ức ấy. Từ trước đến giờ, con gái ông chủ tiệm kim khí vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó cô ấy sẽ ngủ một giấc dài để khi tỉnh lại có thể quên đi một số chuyện. Anh cũng biết cô ấy thích làm biếng mà. Chạy theo sau một người lâu như vậy thật là làm khó cô ấy rồi. Có lẽ cô ấy vẫn luôn đợi một ngày mình quá mệt không thể tiếp tục nữa.”
“Nếu thật sự ngày đó tới, cô ấy sẽ không để cơ hội ấy vuột đi mất. Giờ thì cơ hội ấy cũng tới rồi.”
Đôi môi mềm mại của anh đang nhẹ nhàng m*t gáy cô. Hứa Qua không tránh né, cô chỉ nhẹ giọng hỏi: “Artenza, em nói anh có hiểu không?”
Anh lầu bầu trên da thịt cô: “Ừm, nói hay lắm.”
“Đó không phải lời nói hay mà.”
“Nhưng em vẫn gạt phăng tay cô ta khỏi vai anh. Anh muốn nghe lời giải thích.” Giọng anh nghe có vẻ rất vui.
Ừm, có gì mà giải thích chứ. Cô lắp bắp: “Đó là… Là vì em sợ chồng chưa cưới của cô ấy buồn lòng.”
Bàn tay đặt trên vai anh là của một người phụ nữ đã đính hôn.
“Hoá ra là như vậy.” Anh rời khỏi cô.
Phù, cuối cùng cô cũng có thể rời đi rồi. Giờ khoảng cách giữa cô và chiếc cửa chỉ còn nửa bước. Duỗi tay ra thôi là mở cửa phòng, nhưng không hiểu sao cô vẫn chậm chạp.
Phía sau truyền đến tiếng nói của anh, anh còn đang gọi tên người phụ nữ đáng ghét kia.
Cô quay đầu lại, nhìn anh gọi điện thoại, anh nói: “Vưu Lịch, đến văn phòng tôi ngay.”
Cô nhíu mày, tính xấu đang chuẩn bị phát tác.
Cô nghe thấy mình hỏi anh đầy mất hứng: “Anh gọi cô ta đến đây làm gì?”
Có biết không, một người đàn ông có vợ, một người phụ nữ đã đính hôn ở cạnh nhau thật khiến người người phản cảm. Anh che micro điện thoại, trả lời cô: “Nếu anh nói anh gọi cô ta đến đây không nói chuyện công việc thì sao?”
Cô ngẩn ngơ, mắt thấy anh lại chuẩn bị nói chuyện với cô ta tiếp. Với tốc độ nhanh kinh người, cứ như vậy cô bổ nhào đến trước mặt anh. Khi cô còn chưa hiểu rõ chính mình, bản năng đã đưa ra câu trả lời. Cô đoạt điện thoại trên tay anh, chiếc di động bay ra khỏi cửa sổ.
Anh bình tĩnh nhìn cô.
Giờ phút này, cô mới nhớ ra chiếc điện thoại bị ném kia vẫn đang tối thui, nào có gọi cho ai.
Xấu hổ quay mặt lại nhìn anh, cô lí nhí: “Lần trước… ừm, anh cũng ném lọ mực ra khỏi cửa sổ.”
Anh vạch trần: “Anh nhớ không lầm thì từ nhỏ đến lớn anh vẫn luôn ghét bộ dạng ngang ngược vô lý, thao thao bất tuyệt của cô con gái ông chủ tiệm kim khí.”
“Nhưng mới vừa rồi, trong đầu anh đã nghĩ là trên thế giới này chỉ có duy nhất một người phụ nữ ném điện thoại đáng yêu đến vậy là em.”
Đôi mắt đang yên lặng nhìn cô kia như đang ậng nước.
“Em còn đứng đấy ngốc nghếch cái gì nữa?” Lời người đàn ông có chút thiếu kiên nhẫn.
Đúng vậy, cô còn đứng đây làm gì vậy. Cô bước lại gần anh.
Vừa đi đến trước mặt anh, trong đầu cô vừa lấy danh nghĩa con gái ông chủ tiệm kim khí mắng mỏ chính mình: Hứa Qua, mi đúng là ngu ngốc không đổi. Hứa Qua mi đúng là đồ mê trai đẹp, mê đến ngu muội đầu óc. Người đàn ông đẹp trai kia chỉ ngon ngọt vài tiếng là có thể bảo mi ngoan ngoãn nghe lời.
Hứa Qua ơi là Hứa Qua, sao mãi không khôn ra được, ngã một lần rồi thì phải thông minh hơn chứ?
Đúng vậy, cô ngốc muốn chết. Không những không rút ra được kinh nghiệm gì mà còn ngốc hơn xưa.
Cô thở dài trong lòng, đi về phía anh, ôm lấy anh, dựa trán vào ngực anh.
Ngón tay anh luôn qua mái tóc cô, vuốt nhẹ nhàng.
Không ai nói gì cả.
Rất lâu, rất lâu sau:
“Artenza, anh khóc à?”
“Sao có thể? Em nhìn nhầm rồi.”
“Em không nhìn nhầm.”
“Không nhìn nhầm à? Để anh nghĩ đã. Anh chắc chắn là em nhìn nhầm rồi. Ừm, bác sĩ cũng nói rồi mà, là cảm xúc không ổn định.”
“Cảm xúc à?”
“Ừ, là do cảm xúc, một cảm xúc vui vẻ.”
“Vậy sao anh lại vui vẻ?”
“Vì sao anh vui vẻ à? Cái này còn phải nói cho em biết sao?”
“Đương nhiên.”
“Điều làm anh vui vẻ chính là con gái ông chủ tiệm kim khí cuối cùng cũng quay trở lại, thật sự quay trở lại.”
Có tiếng cười khe khẽ vang lên, nghe hệt như anh đang đắc ý: Anh biết cuối cùng em cũng sẽ ngoan ngoãn về bên anh, trở thành món ngon dành cho anh.”
“Hứa Qua!” Giọng người đàn ông trên đỉnh đầu cô hình như có chút tức giận.
“Ừm?”
“Giờ em đang rất đắc ý phải không?”
“Không, em chưa từng thấy đắc ý mà.”
Dù nói không đắc ý nhưng cô không nén nổi ý cười.
Sao có thể không đắc ý được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.