*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lưng dán trên tường, khuôn mặt cô đỏ ửng. Nhưng đôi mắt vẫn trông mong nhìn anh, mặc ngón tay anh khẽ chạm nhẹ lên vành tai. Tai Hứa Qua nghe anh nói: “Em chính là chiếc bánh ấy, luôn ở gần anh, cả ngày chọc anh ngứa ngáy trong lòng.”
Vì thế, Hứa Qua hình như lại ngửi thấy mũi kẹo mạch nha toả ra từ bức tường đằng sau.
Mười hai giờ trưa mùa hè, một đứa nhỏ háu ăn trộm lấy hũ kẹo mạch nha của mẹ. Tháo từng lớp từng lớp khăn quấn, hương thơm càng trở nên ngọt ngào hơn nhờ ngọn gió Nam thổi nhẹ.
Ánh mắt anh dừng ở cánh môi cô.
“Anh thật sự muốn biết, chiếc bánh này mang hương vị gì? Vị dâu tây? Vị chanh mát? Vị sô cô la? Hay vẫn là vị trái đào chín?”
Rõ ràng những lời đó của anh chẳng có chút “sắc” nào nhưng…. Nhưng ánh mắt lưu luyến ở nơi môi cô, cùng hơi thở nóng rực bao vây khiến Hứa Qua không biết nên làm sao, miệng đắng lưỡi khô.
Vì thế, Hứa Qua phảng phất lại ngửi được từ cách vách truyền đến kẹo mạch nha mùi hương. Rồi chẳng hiểu sao, chính cô cũng thầm tưởng tượng ra chiếc bánh sinh nhật hấp dẫn kia trong đầu.
“Rồi cuối cùng, khi màn đêm buông xuống, cuối cùng đứa nhỏ cũng tan học đi về.” Ngón tay khi nãy còn ở vành tai cô nay đã chuyển xuống đặt trên cánh môi. Đầu ngón tay như có như không vuốt nhẹ viền môi: “Thật nhanh, hương vị của chiếc bánh sẽ được khám phá, tan trong miệng. Em nói xem, đó là vị gì? Vị dâu tây? Vị chanh? Vị sô cô la? Hay là vị đào như trước? Hửm?”
Hứa Qua rũ mi mắt xuống không nhìn anh nữa.
Khi người nào đó không kiềm chế được tiếng th ở dốc, Hứa Qua mới ý thức được mình vừa làm điều gì. Cô như vậy mà đưa lưỡi ra li3m ngón tay anh….
Nếu không có âm thanh phát ra từ Lệ Liệt Nông, có lẽ cô còn chẳng nhận ra.
Trời ơi, đó cũng không phải kẹo m út hay sô cô la. Tất cả là do Lệ Liệt Nông làm hư cô. Artenza thật hư hỏng, không, cực kỳ hư hỏng.
Cô thẹn quá hoá giận, gạt cánh tay anh ra, vội vàng đi đến bàn ăn.
“Em tức giận rồi?” Anh theo sát sau lưng cô, vui vẻ hỏi.
Cô quay lại, hung hăng trừng mắt nhìn anh.
“Lệ Liệt Nông, nếu anh đói thì giờ ăn cơm đi!”
Chỉ là cô vừa dứt lời, Lệ Liệt Nông đã ngồi xuống, nhìn cô thở mạnh: “Anh biết là vị gì rồi.”
Lại nữa…
Anh cười như hoa, ánh mắt dừng ở trên má cô: “Là vị một trái táo chín vừa rơi khỏi cành. Trái táo chín đỏ, thơm ngon khiến người ta chỉ muốn cắn vài miếng.”
Rõ là nổi cả da gà, rõ là lời ong bướm, cô nên làm bộ không nghe lọt tai mới phải nhưng cuối cùng những gì Hứa Qua làm được là tự đưa tay lên sờ má mình, nóng quá.
Cô rất vất vả mới có thể ngồi xuống và lắp bắp ra một câu: “Lệ… Lệ Liệt Nông, anh ngay lập tức… ngay lập tức quên hết những cái câu kỳ quái mà anh từng nghe được đi.”
Bình thường đến tầm này, bọn họ đã ăn tối xong rồi. Nhưng tối nay, cả anh lẫn cô đều chậm chạp ăn mãi không xong. Bữa tối này cả hai chỉ mải đấu võ mồm, mắt to mắt nhỏ trừng nhau.
Nhưng mỗi một lần cô cũng chỉ trừng anh được vài giây. Anh nhìn cô như vậy khiến mặt cô đỏ ửng.
Anh thì thầm: “Bà Lệ giờ biến thành tiểu thư hoa mào gà rồi.”
7 giờ, có người đẩy cửa bước vào.
Người bước vào chính là cô nàng Harvard. Lệ Liệt Nông nhíu mày.
“Ngài Lệ, xin hãy đến văn phòng nghe điện thoại.” Cô nàng Harvard nói như vậy.
Cô nàng Harvard sau đó đi đằng trước, Lệ Liệt Nông đi ở giữa còn Hứa Qua lẽo đẽo đi sau cùng. Cả ba đang đi ra khỏi phòng.
Thừa lúc cô nàng Harvard không để ý, tay Lệ Liệt Nông cứ như vậy đặt trên mông cô. Hứa Qua giật mình, hết hồn hết vía khi cái tay hư hỏng ấy nhanh chóng đi xuống bên dưới, lượn vào đùi trong cô. Người nào đó còn đắc ý thì thầm bên tai cô, đè nén: “Em tắm rửa trước, rồi mặc bộ đồ ngủ nào thật đáng yêu nhé!”
Cô làm bộ không để ý, nhưng anh căn bản không để vào mắt: “Đồ ngủ đáng yêu mà anh muốn không phải là cái bộ hồng nhạt có cái nơ bướm đâu. Ý anh là, đồ ngủ đáng yêu chính là vừa nhìn đã muốn… ấy.”
Tên đàn ông hư hỏng này, chắc chắn là học tập từ mấy tên thuỷ thủ ở quán rượu kia rồi. Cô ném cho anh biểu cảm có quỷ mới nghe anh.
Nhưng tình huống quỷ quái thật sự là Hứa Qua đã thật sự mang một tâm tình phơi phới đi chọn đồ ngủ. Và cô thẫn thờ phát hiện ra tủ quần áo mình chỉ có hai bộ, một bộ màu xanh nhạt, một bộ màu hồng, không thể bảo thủ hơn nữa.
Đồ ngủ rõ ràng là theo ý Lệ Liệt Nông, anh rõ ràng muốn trêu trọc cô.
Cuối cùng, Hứa Qua cũng không có thay đồ ngủ. Lệ Liệt Nông ra ngoài 20 phút liền quay lại, vẻ mặt anh khá nghiêm trọng. Nơi ở của họ bị lộ, việc làm cấp tốc lúc này là ngay lập tức rời khỏi đây. Tuyến đường di chuyển cũng đã được lên hoàn hảo.
Để đề phòng điều xấu nhất sẽ xảy ra, các thành viên 1942 sẽ rút lui từ đây đến biên giới Mexico. Rồi từng nhóm rút lui theo các hướng khác nhau để đạt hiệu quả phân tán chú ý.
Mà Lệ Liệt Nông cùng Hứa Qua cầm hộ chiếu giả, hai người lên một chiếc xe dành cho nhân viên bệnh viện trực tiếp đi đến sân bay Mexico rồi xuất cảnh từ đó. Việc họ làm như vậy chính phương pháp “nơi an toàn nhất chính là nơi nguy hiểm nhất”. Phải biết bọn buôn ma tuý Mexico đã vung tiền đủ để tai mắt chúng rải khắp Mexico.
Mười phút sau, Hứa Qua đứng ở cửa, lưu luyến nhìn nơi cô và Lệ Liệt Nông đã ở hơn mười ngày, kéo kéo cánh tay người đang nắm tay cô.
Họ xoay người, sau lưng vang lên tiếng đóng cửa.
Không gian xung quanh có mùi đất, mùi ẩm, tiếng súng vác lên vai, tiếng đạn lên nòng, những bước chân toả ra nhiều hướng. Hứa Qua đi theo Lệ Liệt Nông vào bãi đỗ xe. Trong bãi đỗ xe có hơn trăm người, tất cả bọn họ đều đứng ngay ngắn, trật tự.
Lệ Liệt Nông tiếng đến ôm một thành viên 1942 đứng ở đầu hàng, vỗ vỗ vai anh ta. Người đàn ông đó có vóc dáng tương tự như Lệ Liệt Nông. Anh ta chính là người vào vai thế thân cho nhà lãnh đạo 1942 trong lần rút lui này.
Đứng cạnh anh ta là Phương Vy Kỳ.
Trong ánh sáng mờ mờ của bãi đỗ xe, Hứa Qua vẫn cảm nhận rõ ràng được ánh mắt của Phương Vy Kỳ, ánh mắt ấy hệt như ánh mắt hôm diễn ra tang lễ của bố cô.
Cũng may chỗ cô đứng có ánh sáng tương đối tốt. Cô nhìn Phương Vy Kỳ, khoé miệng cong lên nụ cười đặc trưng của con gái ông chủ tiệm kim khí.
“Có một số người, nụ cười của họ tựa như phương thuốc xua đi mọi điều xấu xa độc ác, tựa như viên linh đan thần kỳ.” Phương Vy Kỳ đã từng nói với cô như vậy.
Giờ ngẫm lại, hẳn nụ cười trong lời Phương Vy Kỳ chính là nói nụ cười của cô.
Đôi lúc, các thành viên 1942 phải tiếp nhận một nhiệm vụ dài tính bằng năm, không biết lần từ biệt này có thể là lời chào vĩnh biệt, hay cũng không thể nói trước bao giờ có thể gặp lại. Chính vì vậy, lúc này Hứa Qua mới tặng anh nụ cười như vậy, mong muốn thể hiện sự cảm kích với anh.
Khoé miệng cô vẫn giữ nụ cười như vậy, ngay cả khi có một ánh mắt lạnh lùng phóng đến.
Cô làm bộ không nhìn thấy biểu cảm của Lệ Liệt Nông, sờ sờ mũi ngoan ngoãn đứng cạnh anh.
Một thành viên 1942 giao chìa khoá vào tay Lệ Liệt Nông. Mặt khác, hai thành viên khác mở cửa chiếc xe con màu xanh lục có dán hoạ tiết động vật đáng yêu ở ngoài.
Hứa Qua gác tay trên cửa xe, ngừng lại.
“Làm sao vậy?” Lệ Liệt Nông cũng dừng lại, nhìn cô.
Ánh mắt cô hướng về Phương Vy Kỳ. Mấy trăm người đứng đó đang đợi nhà lãnh đạo của họ rời đi trước.
Bầu trời đêm Mexico đen thẳm, Phương Vy Kỳ đứng giữa hàng trăm người ấy.
Cô quay mặt nhìn Lệ Liệt Nông, thấp giọng xin: “Cho em thêm một chút nữa.”
“Hứa Qua!” Lệ Liệt Nông cảnh cáo.
“Artenza…” Cô khẩn khoản cầu xin.
“Hứa Qua!” Lệ Liệt Nông gằn giọng, anh không đồng ý.
Cô không màng lời cảnh cáo của Lệ Liệt Nông, chân bước về phía Phương Vy Kỳ. Cô nghe tiếng anh cảnh cáo sau lưng: “Ba phút nữa xe sẽ lăn bánh.”
Cô vẫn bước đi về phía Phương Vy Kỳ. Đứng trước mặt anh, cầm lấy tay anh, trong nháy mắt rốt cuộc Hứa Qua nghĩ ra bàn tay ấm áp này, ánh mắt thân thuộc này tại sao quen đến thế.
Khi ở Prague, Hứa Qua từng tuỳ tiện cho anh một món quà, không tim không phổi nói: “Phương Vy Kỳ, nhất định anh chưa từng được con gái tặng quà bao giờ, cái này là cho anh đó.”
Khi đó, từ biểu cảm đến giọng nói của cô đều mang tính mỉa mai: Xem anh đáng thương, tôi làm từ thiện một chút. Giờ, chiếc dây đồng hồ đã biến t hành màu nâu. Chiếc đồng hồ ấy anh đã mang từ khi cô 20 tuổi đến lúc 26 tuổi.
Nếu điều này mà cô còn không hiểu, như vậy cô thật là ngốc không thuốc chữa. Hứa Qua tháo đồng hồ khỏi cổ tay anh.
“Xin lỗi anh, Phương Vy Kỳ, em lúc đó thật là khờ ngốc.” Cô thấp giọng nói.
Bởi vì mọi tâm tư đều đặt lên một người đàn ông, nên trước người đàn ông khác, cô thật là ngốc nghếch,
“Còn có…” Cô cúi đầu, không dám nhìn anh: “Phương Vy Kỳ, chiếc đồng hồ này quá cũ rồi. Hãy để cô gái khác mua cho anh chiếc đồng hồ mới nhé. Anh tốt như vậy, nhất định có rất nhiều cô gái tranh nhau tặng đồng hồ cho anh.”
“Mà cái này….” Cô nắm chặt chiếc đồng hồ không còn mới trong tay: “Đến lúc bỏ đi rồi. Nó không tốt chút nào, ngay từ đầu, nó đã không phải là món quà có thành ý.”
Cô vừa nói xong, cánh tay cầm đồng hồ đã bị người nào đó túm chặt lấy. Trên đỉnh đầu cô là giọng nói khó chịu như nhai sáp: “Hết ba phút rồi.”
Quả nhiên là một người làm điệp vụ, thính lực không tồi.
Hứa Qua vẫn không động đậy. Anh bèn thở dài: “Hứa Qua, anh bảo đảm, anh có thể ném nó xa hơn cả em đấy.”
Chiếc đồng hồ trong tay cô bị anh lấy đi. Bàn tay anh xoa nhẹ đỉnh đầu cô rồi buông xuống. Trong mờ hồ, Hứa Qua nghe thấy tiếng đồ vật bị rơi xuống đất.
Chiếc xe cũ màu mè chạy trên đường phố ở Mexico, đi qua thành phố náo nhiệt, qua cái quảng trường nhộn nhịp người ca hát nhảy múa, đi qua đoạn đường gồ ghề ở nội đô, bọn họ đi thẳng lên đường cao tốc dẫn đến sân bay.
Lệ Liệt Nông đang lái xe. Anh đã thay bộ quần áo đồng phục của nhân viên siêu thị còn Hứa Qua cũng đang mặc một bộ quần áo vô cùng phổ biến của con gái Mexico.
Giờ bọn họ ngồi trên xe không khác cặp đôi vừa làm xong ca đêm, cùng nhau đi về. Chỉ là biểu cảm của người bạn trai trông vô cùng bất mãn. Còn cô gái ngồi ở ghế phụ lại vô cùng tươi tắn, hiển nhiên cô đang vắt óc tìm cách mua vui cho anh bạn trai cau có.
Ngồi ở ghế phụ, Hứa Qua thầm nói trong lòng: Artenza xụ mặt lâu quá.
Bàn tay cô xoè ra nhẩm đếm, đã hai tiếng rưỡi rồi. Dù gì cô cũng chỉ cao su 2 phút so với thời gian anh quy định thôi mà.
Hai phút đổi lấy hai tiếng rưỡi. Người lòng dạ hẹp hòi chính là Lệ Liệt Nông.
Hay là do anh không thích chiếc xe này? Ừm, chắc vậy, dù gì cũng là nhà lãnh đạo 1942, chiếc xe màu mè này đã khiến anh mất hết mặt mũi rồi.
Nghĩ ra được điều này, Hứa Qua thấy vui hơn nhiều. Hiện tại điều quan trọng nhất chính là khiến nhà lãnh đạo 1942 vui vẻ trở lại. Để đối phó với anh cô có vô số thủ đoạn. Trước kia khi anh chưa bị mê hoặc, cô đã có thể mỗi ngày đẻ ra một kế.
Huống chi hiện giờ anh đã mê cô đến thần hồn điên đảo.
Nhưng kế tiếp, Hứa Qua phát hiện mình lạc quan quá rồi. Bất kể dùng miệng nói ba hoa hay động tác động tay động chân, Lệ Liệt Nông vẫn đều thờ ơ như không.
Thậm chí cô còn da măt dày nói liên tọi, hết truyện cười nọ đến truyện cười kia, vẫn không có kết quả.
Khi cô đang nước miếng văng tung toé, Lệ Liệt Nông bỗng bật ra tiếng chửi thề. Hơn nữa, anh còn đập lên vô lăng nhíu mày. Vài giây sau, Hứa Qua mới phát hiện anh không phải nhằm vào cô, mà là nhằm vào sự việc phát sinh trước mắt.
Giờ phút này, cách họ vài chục mét phía trước, một bọn đầu gấu Mexico đang làm một chuyện không thể mất thời gian hơn: Thu phí đi đường.
Cái phí qua đường này không phải của chính phủ Mexico thu, mà chính là từ những băng nhóm có thể lực ở địa phương. Chúng không dám hoạt động ở trong nội đô mà hay giở trò ở những nơi không có cảnh sát.
Không có một mức phí cụ thể, chúng sẽ vét sạch số tiền trong ví của người xui xẻo. Cô sờ sờ túi áo khoác của Lệ Liệt Nông, may quá, chiếc ví vẫn ở dây. Giờ bọn họ chỉ cần ném tiền cho chúng là đi được rồi.
Lệ Liệt Nông thả chậm tốc độ xe, anh lái dọc theo chỗ ánh sáng.
Đêm nay bọn họ đúng là không thể xui xẻo hơn. Khi đi rẽ sang hướng khác, họ lại thấy một nhóm côn đồ khác còn lập cả lều tạm lên để thu tiền người đi đường. Không chỉ thế, chúng còn dàn xe ngang đường để chắn lối đi.
Một tên mập mặc chiếc áo khoác bóng bầu dục gõ xe bảo bọn họ xếp hàng sang bên. Hẳn tên này là tên chạy việc cho lũ côn đồ. Lệ Liệt Nông theo lời của tên mập đem xe chuyển làn sang làn giữa. Tắt máy xe, anh nói: “Ví không có nhiều tiền lắm đâu.”
Artenza rút cuộc cũng chịu nói chuyện với cô rồi. Hứa Qua mừng thầm trong lòng: “Đến sân bay chúng ta nghĩ cách khác.”
Ở sân bay chắc sẽ có người tiếp ứng cho họ, nên hẳn họ sẽ không thật sự thành hai kẻ lang thang ở sân bay chứ.
Anh dừng một chút lại nói: “Tối nay em ăn ít mà.”
Ừm đây là sự thật, nhưng chắc là có nguyên nhân gì đây.
Hay anh đang tranh thủ cơ hội làm một người chồng tốt?
Con gái ông chủ tiệm kim khí vốn da mặt dày, ai cũng biết mà. Cô quay mặt nhìn anh: “Bởi bữa tối em cứ mải nhìn anh, cho nên không còn tâm trí ăn uống nữa.”
Nhà lãnh đạo 1942 đỡ trán.
“Đến lúc đó, đến sân bay em hẳn là sẽ đói bụng.”
Cô sờ sờ bụng, ọc ọc.
Hứa Qua vừa định nói chuyện, đã bị Lệ Liệt Nông nói trước: “Tiền trong ví là để đến sân bay mua đồ cho em ăn.”
Lời Lệ Liệt Nông nói khiến Hứa Qua ngẩn ra, như thể chuyện lúc trước chẳng hề liên quan.
Anh thở dài: “Nói cách khác, ông Lệ muốn để tiền lại để khao bà Lệ một bữa tiệc lớn ở sân bay.”
Cứ như vậy thì vấn đề trước mắt giải quyết kiểu gì. Không phải muốn đến được sân bay, họ phải vượt qua được lũ xã hội đen này sao?
“Em một chút cũng không đói bụng.” Hứa Qua nói như thế.
Khuôn mặt vẫn luôn nhìn về phía trước nãy giờ quay sang, bốn mắt nhìn nhau.
“Hứa Qua.”
“Vâng.”
“Em nói xem em thích anh ở điều gì, thật cụ thể vào.”
Ách…… Hình như giờ không phải thời điểm thích hợp để thảo luận vấn đề này. Nhưng Lệ Liệt Nông trên có vẻ không phải đang trêu đùa cô.
Được rồi, hẳn bọn họ còn một chút thời gian.
Cô sờ sờ cái mũi, lắp bắp: Anh lớn lên đẹp trai, chỗ nào chỗ nào cũng đều đẹp, lúc vui vẻ rất đẹp trai, lúc tức giận cũng rất quyến rũ. Lúc anh mắng em cũng có thể khiến em rớt miệng ch ảy nước dãi.
Khuôn mặt đang rất nghiêm túc nhìn cô bỗng chuyển sang kiểu: Oh my god.
Ách…… Nghĩ lại, có phải cô vừa ăn nói hơi mê trai không.
Nhưng Hứa Qua vẫn tiếp tục: “Đương nhiên là chưa hết. Anh không chỉ đẹp trai, quan trọng là anh còn rất tuyệt ở những phương diện khác: Học giỏi, tính cách tốt, biết sửa chữa những món đồ cũ, anh biết sửa khoá, biết làm đồ da,… Đâu phải ai cũng làm được như vậy nên anh tuyệt vời nhất.”
“Còn có, diều……” Cô giơ tay, bắt chước động tác bắt diều mà anh từng làm với cô: “Anh chỉ cần như vậy đã giúp em lấy được cái diều.”
“Oh my god” biến thành “Thượng Đế à, ngài có thể cho con biết tại sao cô ngốc này có thể là một điệp viên, tình báo được không?”
Hứa Qua cũng không bị anh chọc mất hứng, cô vẫn vô cùng mãn nguyện.
Anh thở dài, lẩm bẩm: “Chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi mà.”
Không không, những gì cô mới nói chỉ là mở đầu mà thôi. Nhà lãnh đạo 1942 trời sinh tuyệt vời, không gì anh không làm được.
Cô b ắn ra một tràng: “Anh dựa vào thực lực có thể khuất phục 3 tên quan lớn ở chính phủ Tiệp, khiến họ ngoan ngoãn trao trả nhà lãnh đạo 1942. Anh đã giúp rất nhiều đứa trẻ ở 1942 có một nơi ở tốt đẹp mà chúng xứng đáng có được. Anh đã làm rất nhiều việc để những người đã làm nửa đời người ở 1942 được sống cuộc sống mà họ mơ ước từ lâu.”
Những điều cô yêu ở anh có thể kể từ đêm này sang đêm khác mãi chưa hết. Vậy nên chỉ một chút thời gian như thế này, cô không thể nói hết lòng mình.
Thật sâu trong lòng, Hứa Qua thở dài. Ánh mắt cô nhìn về ngôi sao phía xa. Giữa bầu trời đen kịt, ngôi sao ấy thật sáng và đẹp.
“Anh là người hoàn thành bài thi tốt nghiệp một cách tuyệt vời nhất. Điều khiển chiếc máy bay chi3n đấu F-35 hoàn thành kỹ thuật Rắn hổ mang*. Bài thi ấy yêu cầu phi công đang lái bình thường phải nhanh chóng hãm máy bay lại, dốc đầu máy bay thẳng lên, đạt góc 100-110 độ. Hoàn thành xong kỹ thuật đó thì sao? Không, chưa hết, điều khiến tất cả mọi người trợn mắt rớt cằm ở phía sau. Họ đã nói là tên da vàng kia điên rồi sao? Hắn tính đem chiếc tiêm kích F-35 đắt đỏ thành đồ chơi nhà mình sao?”
“Tất cả những người chứng kiến dường như không còn tin được vào mắt mình. Từ ống nhòm, họ nhìn thấy chiếc F-35 đạt được góc 100-110 độ tuyệt đối không còn gì để chê. Rồi sau đó, ở tốc độ bay lùi 240km/h, điểm cuối đuôi máy bay của anh chỉ cách chiếc tiêm kích phía dưới vỏn vẹn 2 mét.”
“Artenza, anh nói em biết lúc ấy anh làm được kiểu gì thế?”
Lúc nghe những điều đó, anh không biết cô vui sướng, tự hào đến mức nào đâu.
Tiếng cười nhẹ nhàng của anh đáp lời cô. Đôi bàn tay anh áp lên hai má cô, khiến họ nhìn thẳng vào mắt nhau. Anh xoa mặt cô: “Ngốc nghếch.”
Ở trước mặt anh ngốc thì có sao. Cô nhoẻn miệng cười.
Ngón tay anh chuyển từ má lên khoé mắt: “Động tác đẹp đẽ còn nhiều lắm, mà anh chưa được thể hiện trước mắt em.”
Bởi thời gian bọn họ ở cùng nhau ít đến đáng thương. Tất cả những thành tích của anh đều đến tai cô qua lời kể của người khác.
“Em muốn nhìn phải không, về sau anh sẽ làm trước mắt em, chỉ một mình em mà thôi.” Giọng anh u buồn: “Tương lai chúng ta còn rất nhiều điều không chắc chắn, chúng ta chỉ có hiện tại này là chắc chắn. Cho nên, ông Lệ đang rất gấp gáp muốn thể hiện trước mặt bà Lệ.”
“Cái gì?”
“Trước mặt chúng ta có cơ hội, ông Lệ muốn hỏi ý kiến bà Lệ, bà Lệ có nguyện ý để ông chồng chơi đẹp một lần không?”
—
Chú thích:
(1) Máy bay tiêm kích F-35 hay máy bay Lockheed Martin F-35 Lightning II
Là máy bay thuộc dòng máy bay chi3n đấu đa năng với một chỗ ngồi, một động cơ, hoạt động trong mọi điều kiện thời tiết. Nó được thiết kế để thực hiện cả nhiệm vụ trên không lẫn nhiệm vụ chiến đấu. Nó cũng có thể cung cấp khả năng tác chiến điện tử và tình báo, giám sát và trinh sát.
(2) Kỹ thuật điều động Rắn hổ mang (Cobra Maneuver)
Là một kỹ thuật rất khó và yêu cầu cao khi máy bay đang bay ở tốc độ trung bình và đột ngột nâng mũi máy bay lên hướng thẳng đứng với mặt đất và hơi đổ ra sau, mang góc độ tấn công cao và khiến máy bay dừng trong giây lát, biến máy bay thành phanh hơi toàn thân trước khi quay lại trạng thái bình thường. Trong quá trình này, máy bay không thay đổi độ cao.
Kỹ thuật này dùng để tránh đạn, tấn công từ phía sau của kẻ thù cũng như tránh sóng radar. Tuy nhiên, chưa có dữ liệu nào cho thấy kỹ thuật này được dùng trong thực tế mà mới chỉ dừng lại ở các bài luyện tập và thi máy bay.
Minh hoạt Kỹ thuật Rắn hổ mang
Kỹ thuật điều động Rắn hổ mang