Đang định thở phào một hơi , phía sau đã vang lên tiếng la đầy lo lắng của Tiểu Quế tử
“ Tiểu Nhạc tử, ngươi không sao chứ?”
Nghe được lời này của Tiểu Quế tử, Đồng Nhạc Nhạc lập tức đứng lên từ trên người áo đen. Nhìn thấy người áo đen bị chính mình đè chết ngất, Đồng Nhạc Nhạc ngược lại không biết làm gì.
Một tay sờ sờ đầu, Đồng Nhạc Nhạc liền mở miệng ha ha cười nói:
“ Không có , không có việc gì, ta làm sao có chuyện gì được chứ!”
“ Ha ha, Tiểu Nhạc tử, ngươi không có việc gì là tốt rồi. Vừa lúc nãy ta thấy ngươi liều mạng quên mình lao xuống, hù dọa ta thiếu chút nữa hồn phi phách tán”
Nghe được lời này của Tiểu Quế tử, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, vẫn không biết phải nói cái gì.
Phía sau, liền truyền đến tiếng nghiến răng nghiến lợi của Huyền Lăng Phong.
“ Nếu hiện tại ngươi không có việc gì, chúng ta có nên tính toán chuyện trước đây một chút hay không?”
Nghe thấy âm thanh không có ý tốt, Đồng Nhạc Nhạc da đầu tê rần.
Lập tức càng là máy móc từ từ quay đầu lại.
Chỉ thấy, không biết từ khi nào, Huyền Lăng Phong đã từ trên cây nhảy xuống, liền đứng ở đằng sau nàng.
bạn đang đọc truyện tại Diễn đàn lê quý đôn, edit bởi Dung Cảnh
Giờ phút này Huyền Lăng Phong bởi vì leo cây mà có chút chật vật, tóc tai bù xù rối loạn, quần áo nhăn nhúm, dáng vẻ thật buồn cười hết sức.
Tuy nhiên, thần sắc u ám trên mặt hắn, hai tròng mắt híp lại, phảng phất như hai đám lửa đang cháy, càng nhìn càng làm cho người ta sợ hãi.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc tự biết không lành.
Dầu sao, nàng sớm đã biết, Huyền Lăng Phong chính là kiểu … nam nhân bụng dạ hẹp hòi, ai dám đắc tội hắn, hắn liền làm cho người ấy không chịu nổi.
Một bên Tiểu Quế tử nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, cũng hiểu ra chút gì đó, sợ đến mức khuôn mặt bầu bĩnh lập tức trắng bệch.
“ Thập Tam vương gia tha tội ạ, Thập Tam vương gia tha tội ạ “
Nghe được lời này của Tiểu Quế tử, Huyền Lăng Phong chỉ cười lạnh một tiếng, mở miệng nói:
“ Tha tội? Ngươi cho là cầu xin như vậy, Bổn vương sẽ tha cho hai người các ngươi sao? Dám đánh Bổn vương, các ngươi có từng nghĩ đến hậu quả?”
Huyền Lăng Phong mở miệng, những lời nói này cơ hồ là hé ra từ hai hàm răng.
Tuy nhiên, liền ở lúc Huyền Lăng Phong tức giận hừng hừng, một đạo âm thanh khàn khàn từ phía sau hắn truyền đến.
“ A Phong, rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?”
Nam nhân mở miệng, tiếng nói nhẹ nhàng, trong giọng nói mang chút uy nghiêm, không bỏ qua cho người nào.
Nghe được câu hỏi của nam nhân, Huyền Lăng Phong vốn đang nổi giận đùng đùng, lập tức xoay người nhìn sang nam nhân bên cạnh.
“ Hoàng huynh, chính hai người bọn họ, ở cửa nhà vệ sinh Đệ nhất lâu, dùng bao tải trùm đầu đệ đánh đệ”
Huyền Lăng Phong một tay chỉ hướng Tiểu Nhạc Tử và Đồng Nhạc Nhạc đang quỳ trên mặt đất, tức giận nổ phổi hét to.
Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, đôi huyết mâu tuyệt đẹp kia của Huyền Lăng Thương đầu tiên lóe ra, lập tức bạc môi hé mở.
“ A,b thật sự là bọn họ sao?”
Nam nhân mở miệng, giọng nói mang theo vài phần nghi hoặc.
Huyền Lăng Phong là nghe hiểu, lập tức dùng giọng nói kiên định.
“ Đúng vậy, không sai. Hôm đó mặc dù đệ không hề biết dáng vẻ của người đánh đệ. Nhưng mà đệ nhận ra được giọng nói của một người trong số bọn chúng. Hơn nữa đệ vừa nghe, liền lập tức nhận ra, bọn họ chính là người đánh đệ. Hơn nữa, cái .. cái tên gọi Tiểu Nhạc Tử, mới vừa rồi đệ cũng thấy hắn xác định.”
Huyền Lăng Phong mở miệng, giọng điệu kiên định vô cùng.
Nghe vậy, đôi huyết mâu của Huyền Lăng Thương lóe ra một cái, lập tức ánh mắt quét một vòng, liền rơi tại trên người Đồng Nhạc Nhạc.
Đối diện với ánh mắt nheo nheo kín đáo của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng giật mình. Nàng vẫn còn không biết nói gì, liền nghe được Tiểu Quế tử một bên như muốn ngã quị, nói ra mọi chuyện
“ Vương gia tha tội, hôm đó, hôm đó nô tài và Tiểu Nhạc tử thật sự không phải cố ý đánh Vương gia, chúng ta, chúng ta là đánh nhầm người, cho nên, cho nên xin Vương gia tha tội…”
Tiểu Quế tử vừa nói, vừa ra sức dập đầu cầu xin tha thứ.
Nghe tiếng dập đầu “ Bùm bùm bùm “ Đồng Nhạc Nhạc lập tức cau mày.
Trong lòng biết Tiểu Quế tử là sợ hãi.
Dù sao, thân phận hèn mọn giống như bọn họ, dám đánh Vương gia, nhẹ thì bị phạt roi, nặng chính là tội chết, nếu như làm không tốt, còn liên lụy đến cửu tộc.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc hai chân khuỵu xuống, lập tức quỳ trên đất, mắt nhung vừa ngước lên, liền nhìn thẳng ánh mắt kín đáo của Huyền Lăng Thương, mở miệng nói:
“ Hoàng thượng xin nghe nô tài giải thích. Hôm đó nô tài đánh Thập Tam vương gia, nhưng là mọi chuyện là lỗi của một mình nô tài, cũng không liên quan một chút nào tới Tiểu Quế Tử .”
Đồng Nhạc Nhạc nói tới đây, dừng một chút mới nói tiếp.
” Hôm đó nô tài cùng Tiểu Quế tử đến thiên hạ Đệ Nhất lâu ăn cơm. Không ngờ Tiểu Quế tử sau khi đi nhà xí trở lại, cả người chật vật, nô tài hỏi kĩ mới biết Tiểu Quế tử bị người ta đánh. Bởi vì đối phương là công tử nhà Tri phủ, nên Tiểu Quế tử không dám gây chuyện, không thể làm gì khác ngoài chuyện nuốt xuống tức giận này . Chỉ là nô tài không nhịn được tức giận, nhìn bằng hữu của mình bị đánh, trong lòng tức giận, liền gợi ý Tiểu Quế tử tìm con trai Tri phủ, tính toán đánh hắn một trận để báo thù. Nhưng mà, tục ngữ có câu dân không đấu lại quan, nô tài thân phận hèn mọn, nếu để người ta phát hện, là chúng thần đánh con trai Tri phủ, khẳng định sẽ không chịu nổi hình phạt. Nô tài liền nghĩ ra một cách, dùng bao tải trùm đầu con trai Tri phủ mà hung hăng đánh. Ai ngờ, lại sai lầm ngẫu nhiên mà đánh trúng Thập Tam gia “
bạn đang đọc truyện tại Diễn đàn lê quý đôn, edit bởi Dung Cảnh
Nói xong lời này, mặt Đống Nhạc Nhạc hiện lên vẻ quấn bách, phảng phất không biết nói gì thêm.
“ Thật xin lỗi Thâp Tam vương gia, là nô tài đánh ngài. Nếu ngài muốn tìm người tính sổ, thì tìm đến nô tài. Hôm đó, nếu không phải nô tài gợi ý Tiểu Quế Tử, cũng sẽ không nhầm với Vương gia. Cho nên chuyện này không liên quan đến Tiểu Quế Tử, mà thành một người gây chuyện một người gánh chịu. Hơn nữa, tính cả chuyện lúc nãy thích khách tập kích Vương gia, đúng là Tiểu Quế tử liều mình xông đến, đánh ngã tên thích khách kia ! Coi như lấy công chuộc tội, xin ngài tha cho Tiểu Quế tử đi “
Lớn đến chừng này, Đồng Nhạc Nhạc tuy là cô nhi, không nơi nương tựa, không có thân phận, không có bối cảnh, lại chưa bao giờ chịu ăn nói khép nép cầu xin người khác.
Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc là người phi thường trọng tình trọng nghĩa, người khác đối tốt với nàng, nàng nhất định sẽ càng đối tốt hơn với người ta.
Giống như Tiểu Quế tử từ ngày đầu tiên bọn họ quen biết, Tiểu Quế từ luôn giúp đỡ nàng, cho nên đối với nàng mà nói, Tiểu Quế tử là người bằng hữu tốt nhất.
Giờ Tiểu Quế tử gặp nạn, nàng tự nhiên giúp đỡ.
Lại nói, nếu như Huyền Lăng Phong thực sự trách tội, nàng chỗ này một thân một mình, nếu có chết cũng là chết một mình.
Tiểu Quế tử không giống, hắn còn có gia đình cần nuôi dưỡng.
Cho nên, nàng liền nhận hết những tội trạng này . Nếu muốn xử phạt, cũng là nàng nhận một mình , như thế nàng cảm thấy đáng giá.
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ vậy, Tiểu Quế tử nghe được những lời này của Đồng Nhạc Nhạc, tự mình gánh hết tội trạng, lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy ngạc nhiên không dám tin tưởng.
“ Tiểu Nhạc tử …”
Diendanlequydon.com
Nghe được tiếng gọi của Tiểu Quế tử, Đồng Nhạc Nhạc biết hắn đang nghĩ gì, lập tức mở miệng:
“ Tiểu Quế tử, ngươi không cần nói gì hết. Phải biết rằng, ngươi còn có người nhà cần chăm sóc. Ta không giống vậy, ta một thân một mình, nếu như Vương gia trách tội, ta một mình chịu là được rồi “
Nói tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức quay đầu, đối diện với khuôn mặt tuấn tú của Huyền Lăng Phong giờ đây đang tức giận, mở miệng nói:
“ Vương gia, một người gây chuyện, một người gánh. Ngài muốn trách tội, thì trách tội một mình nô tài đi “
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong hé mở môi hồng, không khỏi lạnh nhạt hầm hừ một tiếng.
“ Ha ha, hay cho câu một người gây chuyện một người chịu, không nghĩ tới cái tên nô tài nhà ngươi này, vẫn còn có chút nghĩa khí. Nhưng mà, vừa rồi như ngươi nói, chỉ có hai người các ngươi ăn cơm tại thiện hạ Đệ nhất lâu? Đến ăn ở đệ nhất lâu sao? Ngươi nói láo ai tin. “
Huyền Lăng Phong mở miệng, giọng điệu khinh thướng, nhìn ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc, càng không che dấu chút xem thường nào.
Đồng Nhạc Nhạc mặc dù trong lòng biết chính mình đang lâm vào cảnh không tốt, chỉ là, theo tình hình này.
Thật không chịu nổi bị người khác sỉ nhục.