Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 102.2: Thăng làm Nhất Đẳng Thái Giám (2)




Đồng Nhạc Nhạc toàn thân chấn động, kinh ngạc và không che dấu được sự vui mừng.
Dù sao, nguyên nhân làm nàng ở lại trong hoàng cung là bởi vì nàng không muốn xa người nam nhân trước mắt này.
Phải biết rằng, nàng đều sống một thân một mình trong suốt 23 năm làm cô nhi. 
Cho đến khi thần xui quỷ khiến làm nàng xuyên qua đến triều đại này thành tiểu điêu, nàng lại được nam nhân này muôn vàn sủng ái, khiến cho nàng dần dần coi hoàng cung này trở thành nhà của mình.
Coi hắn trở thành nơi nương tựa của nàng kiếp này.
Hơn nữa, hắn cũng là người nam nhân đầu tiên của nàng.
Nàng chết cũng không muốn xa hắn.
Mặc dù thân phận của nàng rất khó nói ra.
Thế nhưng, hiện tại cái gì nàng cũng không muốn nghĩ đến.
Chờ đợi trong lo lắng và cô đơn suốt một kiếp, chẳng bằng nàng dùng thân phận này ở lại bên hắn. Cho dù cả đời chỉ là một tiểu thái giám còn hơn cả đời không thể quen biết hắn hay cho dù sau này hắn biết thân phận thật của nàng, sẽ chán ghét nàng, nàng cũng mặc kệ.
Giờ này khắc này, nàng chỉ muốn ở lại bên cạnh hắn.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc vô cùng kích động và vui mừng, giờ phút này đôi mắt nhung đầy ngạc nhiên lúc nãy của nàng cũng vì vậy mà được thay thế bởi hưng phấn và sung sướng.
Nhìn tên tiểu thái giám trước mắt kia đang cười tít mắt, huyết mâu của Huyền Lăng Thương khẽ lóe lên, trong lòng chợt xuất hiện rung động mà hắn không sao diễn tả được.
Chỉ thấy, dường như tên tiểu thái giám này như một tờ giấy trong suốt, trong lòng hắn nghĩ gì, tất cả đều được biểu lộ ra trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của hắn.
Giống như hiện tại, đôi mắt nhung đang cười tít kia tồn tại ánh sáng lấp lánh, phảng phất tựa như mặt trời không ngừng lóe ra ánh sáng xinh đẹp, đẹp đến nỗi làm cho người ta không thể dời mắt đi nơi khác được.
Thật đúng là một người điển trai có tướng mạo như ngọc quý tinh xảo! Chỉ tiếc, hắn lại là một thái giám!
Trong khi Huyền Lăng Thương đang tiếc hận trong lòng, Huyền Lăng Phong đứng bên cạnh nghe được lời Huyền Lăng Thương nói, trên mặt hắn đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền nhíu mày, vẻ mặt tức giận bất mãn.
“Hoàng huynh, tên nô tài chết tiệt này đánh đệ, sao huynh không trừng phạt hắn mà lại còn thăng hắn làm nhất đẳng thái giám chứ?"
Huyền Lăng Phong mở miệng, vẻ mặt không phục đầy căm phẫn.
Nghe vậy, Huyền Lăng Thương thản nhiên hé bạc môi mà nói:
“Coi như lấy công chuộc tội, tên nô tài này có công cứu giá, tự nhiên sẽ được thưởng. Về phần hắn dám đánh Vương gia thì phạt hắn một năm bổng lộc, đệ cảm thấy thế nào?”
Huyền Lăng Thương tuy là mở miệng hỏi, nhưng mà trong lời nói có uy nghiêm của vương giả không cho phép nghi ngờ.
Nghe thấy thế, tuy trong lòng Huyền Lăng Phong còn ảo não, lại chỉ có thể chu chu môi đỏ mọng, khẽ hừ một tiếng tỏ vẻ đồng ý.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc đang quỳ trên mặt đất rốt cục cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Dù sao, nàng còn tưởng lần này nàng chết chắc rồi.
Nào ngờ, việc đời khó liệu, nàng lần này chính là Tái ông mất ngựa nào biết phúc họa.
Có điều, người nàng cần cảm tạ chính là người nam nhân trước mắt này!. Chương‎ 𝒎ới‎ nhất‎ tại‎ +‎ tr𝑢𝒎t‎ r𝑢𝗒𝚎n.𝚟n‎ +
Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức dập đầu về hướng người nam nhân trước mắt mở miệng nói:
“Nô tài tạ ơn hoàng thượng, tạ ơn Vương gia đại nhân đại lượng!”
“Hừ!”
Đối với lời nói của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong chỉ là hừ lạnh một tiếng.
Hắn không hề nghĩ ngợi liền xoay người rời khỏi.
Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc cũng không hề để ý đến.
Giờ phút này, trong lòng nàng quá mức kích động.
Nghĩ đến sau này nàng sẽ thường xuyên được nhìn thấy nam tử trước mắt này, Đồng Nhạc Nhạc hoàn toàn hưng phấn kích động chỉ có thiếu cả người không có bay lên trời.
Đến nỗi Huyền Lăng Thương rời đi lúc nào nàng cũng không biết.
Thẳng đến khi Tiểu Quế Tử đến vỗ vai nàng, nàng mới hồi phục lại tinh thần.
“Tiểu Nhạc Tử, thật sự quá tốt rồi! Ngươi biết không, muốn từ một tiểu thái giám thăng lên đến Nhất Đẳng Thái Giám, không làm thái giám vài chục năm thì sẽ không thăng lên được, chúc mừng ngươi!”
“Ha ha…”
Đối với nhũng gì Tiểu Quế Tử vừa nói, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là khúc khích cười.
Cái gì là Nhất Đẳng Thái Giám, nàng là không lấy làm quí lắm, chỉ cần có thể thường xuyên ở bên cạnh Huyền Lăng Thương, nàng liền cảm thấy mỹ mãn.

Vừa nghĩ tới sau này sẽ đến Dưỡng Tâm Điện hầu hạ Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc kích động cả một buổi tối.
Nhưng mà ngày hôm sau, Đồng Nhạc Nhạc vẫn chuẩn bị thật sớm để đến Dưỡng Tâm Điện trình diện.
Đối với Dưỡng Tâm Điện, Đồng Nhạc Nhạc quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn.
Dù sao, phần lớn thời gian sau khi nàng tiến cung đều ở bên trong Dưỡng Tâm Điện.
Nhưng mà, trước kia nàng là Phượng Hoàng Điêu rất được hoàng thượng sủng ái, mọi người nhìn thấy nàng đều một mực cung kính, dường như chỉ sợ làm nàng không thoải mái.
Hiện tại, nàng lấy thân phận Nhất Đẳng Thái Giám một lần nữa đi vào Dưỡng Tâm Điện, cho nên giờ phút này tâm tình của nàng giống như ngũ vị (ngọt, chua, cay đắng, mặn) trộn lẫn không rõ là tư vị gì.
Nhìn Dưỡng Tâm điện to lớn, nguy nga lộng lẫy trước mắt, Đồng Nhạc Nhạc tâm tình kích động.
Đến lúc, có một âm thanh cung kính lại rất quen thuộc vang lên sau lưng nàng.
“Xin hỏi, ngươi có phải là Tiểu Nhạc Tử công công hay không?”
Nghe thấy giọng nỉ non quen thuộc lâu nay, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền thu hồi ánh mắt, nhìn về nơi phát ra giọng nói ấy.
Chỉ thấy, có một tiểu thái giám không biết đã đứng ở sau lưng nàng từ khi nào.
Tiểu thái giám này, dung mạo không phải tầm thường, tuổi khoảng chừng mười sáu, mười bảy, mặt mũi thập phần vui vẻ.
Tiểu thái giám này không phải ai khác chính là Tiểu Lô Tử đã từng chiếu cố nàng trước đây.
Nhìn thấy người quen thuộc, Đồng Nhạc Nhạc dường như thấy được người thân, mắt nhung nhất thời sáng ngời, lập tức, hé mở làn môi hồng, không hề nghĩ ngợi liền giật mình la lên thành tiếng.
“A, Tiểu Lô Tử là ngươi sao?” 
“Hả ? Ngươi, làm sao ngươi biết tên của ta ? ”
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc vô thức giật mình la lên, Tiểu Lô Tử trên mặt lập tức sửng sốt, vẻ mặt nghi hoặc.
Nhìn thấy vẻ mặt Tiểu Lô Tử đầy nghi hoặc, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi âm thầm cắn cắn đầu lưỡi, trong lòng ão não không thôi.
Tự mắng bản thân, nàng nhìn thấy Tử Lô Tử thì quá mức kích động, liền quên, hiện tại thân phận của nàng là Tiểu Nhạc Tử.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền ha ha cười khúc khích một tiếng :
"Ặc, là như thế này, trước khi đến đây, ta đã tìm hiểu qua một lần toàn bộ sự tình trong Dưỡng Tâm điện , cho nên tự nhiên sẽ biết tên ngươi."
"À, nhưng mà Dưỡng Tâm điện có tới mười mấy tiểu thái giám như ta, làm sao ngươi biết được ta là Tiểu Lô Tử?"
Tiểu Lô Tử mở miệng hỏi, rất giống với bộ dạng muốn truy tới cùng.
Nghe thấy thế, Đồng Nhạc Nhạc căng thẳng trong lòng, lập tức nhếch miệng cười.
"Ha ha, là ta đoán."
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói trên mặt càng lộ ra một dáng vẻ "Ta đây không phải rất lợi hại sao?"
Thấy vậy, trên mặt Tiểu Lô Tử đầy sửng sốt, không lại không dám hỏi tiếp nữa, chỉ mở miệng cười xấu hổ một tiếng.
"Ha ha, Tiểu Nhạc Tử công công thật thông minh, đoán một lần là chính xác."
Nghe được lời này của Tiểu Lô Tử, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hé miệng cười một tiếng.
Cái tên Tiểu Lô Tử này, cũng vẫn giống như trước đây, rất dễ bị lừa nha!
Nàng nói bậy mà hắn cũng tin. Có điều, nhìn thấy người rất quen thuộc đứng trước mặt, với lại Tiểu Lô Tử trước đây đối xử với nàng đặc biệt tốt. 
Nghĩ đến đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lại càng kích động, lại càng hưng phấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.