Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 102.3: Thăng làm Nhất Đẳng Thái Giám (3)




Trong lòng Tiểu Nhạc Tử đang kích động, chợt như nhớ tới đều gì, một tay hắn vỗ vỗ sau đầu, liền ão não nói:
"Ngươi xem trí nhớ của ta, thiếu chút nữa đã quên chuyện quan trọng."
Nghe được lời của Tiểu Lô Tử, Đồng Nhạc Nhạc lộ vẻ sửng sốt, mặt mày đầy nghi hoặc nhìn hắn.
Liền thấy Tiểu Lô Tử đột nhiên ngẩng đầu lên đối mặt với nàng cười ha ha một tiếng, đồng thời mở miệng nói:
"Ta được  sư phụ căn dặn dẫn đường cho Tiểu Nhạc Tử công công đến chỗ ở của ngươi, trước mắt làm quen một chút với hoàn cảnh, ngày mai mới tiếp nhận công việc hầu hạ Hoàng thượng."
Tiểu Lô Tử nói xong, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là gật gật đầu, ngay sau đó liền nghĩ đến cái gì đó, mới mở miệng hỏi:
"Cám ơn ngươi, Tiểu Lô Tử, nhưng mà về sau Tiểu Lô Tử ngươi cứ gọi ta là Tiểu Nhạc Tử là được rồi, dù sao tuổi tác của ta và ngươi cũng không sai biệt lắm, ngươi cứ gọi ta như vậy đi, có vẻ thân thiết hơn."
"Hả? Việc này làm sao được? Ta chẳng qua chỉ là Nhị Đẳng Thái Giám, Tiểu Nhạc Tiểu Nhạc Tử công công là Nhất Đẳng Thái Giám do đích thân Hoàng thượng chỉ định. Thân phận cao hơn ta một cấp, ta không dám hẹn trước."
Tiểu Lô Tử cuống quít nói.
Đối với Tiểu Lô Tử mà nói việc phân rõ tôn ti đã sớm tồn tại, Đồng Nhạc Nhạc chỉ có bất đắc dĩ.
"Cái gì nhất đẳng? cái gì nhị đẳng? ngươi nghe ta là được rồi, cùng lắm thì khi có người khác ngươi gọi ta là Tiểu Nhạc Tử công công, lúc không có ai có thể gọ là Tiểu Nhạc Tử. Ta thích người khác gọi ta như vậy, rất thân thiết."
Nói tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hé miệng cười thành tiếng.
Nàng lại không biết rằng, chính lúc nàng đang cười rộ lên là đẹp mắt đến cỡ nào.
Trên gương mặt nhỏ nhắn giống như cánh hoa sen, đôi mắt nhung tít lại, trong mắt tràn đầy vui vẻ, phảng phất như ánh mặt trời tháng ba chiếu thẳng xuống mặt đất, làm cho người khác nhìn thấy, trong lòng không khỏi ấm áp.
Thấy vậy, Tiểu Lô Tử không khỏi kinh ngạc.
"Tiểu Nhạc Tử công công, dung mạo ngươi thật sự rất đẹp!"
"Ha ha…"
Đối với mặt mày si ngốc của Tiểu Lô Tử, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là mỉm cười một tiếng.
Nàng vươn tay nhỏ bé cố ý quơ quơ trước mặt Tiểu Lô Tử.
Thấy Tiểu Lô Tử phục hồi lại tinh thần, nhìn dáng vẻ quẫn bách của hắn, nàng không nhịn được cười.
Nàng lại không biết rằng, tiếng cười tựa chuông bạc kia vang rất xa đến trong tai nam nhân tuấn tú đang xử lý  Chiết Tử ( tấu chương) trong Ngự Thư Phòng.
Nghe tới tiếng cười tựa chuông bạc véo von này, người nam nhân này vốn là đang phê duyệt tấu chương, hắn không khỏi dừng tay, sau đó từ từ quay đầu, nhìn về phía cửa sổ.
Chỉ thấy, xuyên qua cửa sổ chạm trổ đang mở kia, một bóng dáng nhỏ nhắn màu lam, đang đứng dưới tàng cây hoa quế.
Đang là mùa thu, là lúc hoa quế nở rộ.
Ánh vàng rực rỡ của hoa quế, nở đầy trên cành, dưới ánh mặt trời, phảng phất như trải ra một tầng dát vàng, rất xinh đẹp !
Gió mát hiu hiu, cành lá không ngừng chập chờn.
Những đóa hoa quế nhỏ màu vàng từ từ rơi xuống.
Giống như những cánh hoa đang nhảy múa, mang đến từng đợt hương thơm dễ chịu.
Chỉ thấy một dáng người nhỏ nhắn, đứng dưới tàng cây hoa quế, hơn nữa không ngừng đưa tay tiếp lấy những cánh hoa quế đang rơi xuống.
Đó là một gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, mặt như tranh vẽ, nhất là ánh mắt động lòng người, một đôi mắt nhung biết cười.
Thân ảnh đó tràn đầy vui vẻ, môi hồng răng trắng, đẹp đến rung động lòng người.
Thấy vậy, trong lòng nam nhân đột nhiên "bang" một tiếng, giống như có người cầm một tảng đá quăng vào tâm hắn vốn không một con sóng.
Ngay sau đó, Huyền Lăng Thương như nghĩ đến điều gì, lập tức gạt đám Chiết Tử trước mặt sang một bên, trải tờ giấy Tuyên Thành ra, bắt đầu đặt bút vẽ tranh…

Quả nhiên, người so sánh người, thật là làm người khác phải ganh tị.
Mặc dù đều là thái giám, Tam Đẳng Thái Giám so với Nhất Đẳng Thái Giám , quả thực là một trời một vực!
Lúc trước Đồng Nhạc Nhạc là Tam Đẳng Thái Giám, nàng phải ở trong phòng đến mười người, khí trời nóng bức, buổi tối còn có thể ngửi thấy từng đợt mùi mồi hôi.
Tuy nhiên hiện tại, trước mắt nàng là một căn phòng rộng rãi thanh lịch, mắt Đồng Nhạc Nhạc không ngừng nhìn xung quanh.
Chỉ thấy, gian phòng này là phòng tốt nhất trong Dưỡng Tâm điện, kế bên là là nơi ở của cung nhân Dưỡng Tâm điện.
Nhưng mà, chỗ ở của bọn họ so với nơi nàng ở hoàn toàn khác nhau.
Bởi vì bọn họ vài người ở chung một căn phòng, mà nàng là một mình một phòng, bên ngoài còn có một sân nhỏ độc lập.
Sàn lát đá xanh, mấy cửa sổ sáng sủa, giường lớn gỗ lê, bàn nhỏ trang điểm, cái gì cần đều có!
Sân bên ngoài, còn trồng một vài cây trúc. Khi gió thổi qua cây trúc không ngừng lay động, còn phát ra một trận "cót két", đưa tới từng đợt mát lạnh, rất thoải mái!
Trong sân còn có một giếng nước, dùng để giặt quần áo.
Cẩn thận đánh giá tiểu viện này, Đồng Nhạc Nhạc cơ hồ cười đến không ngậm miệng lại được.
Nghĩ đến sau này, chỉ có một mình nàng sống ở nơi đây, rốt cuộc cũng không phải ngủ chen chúc cùng người khác, không cần phải lo lắng trong khi tắm rửa bị người khác phát hiện mình là thân nữ nhi.
Ngẫm lại, Đồng Nhạc Nhạc hết sức vui mừng.
Một bên, Tiểu Lô Tử thấy vậy, không khỏi mở miệng cười nói.
"Tiểu Nhạc Tử công công, ngươi không hài lòng tiểu viện này sao?"
"Ha ha, hài lòng, đương nhiên là hài lòng, thật sự là quá đầy đủ."
Tuy rằng, trước đây nàng đã từng ở nơi tốt hơn, có điều, hiện tại đã khác xưa, nàng không còn là Tiểu Điêu nhi được ngàn vạn lần sủng ái nữa.
Nay, có thể ở trong một tiểu viện độc lập, nàng đã thấy rất mỹ mãn.
Nghe Đồng Nhạc Nhạc nói những lời này, lại thấy nàng tràn đầy vui mừng, Tiểu Lô Tử, hé miệng mỉm cười, mở mồm lên tiếng.
"Tiểu Nhạc Tử công công thích là tốt rồi, nếu không thì bây giờ, ta mang Tiểu Nhạc Tử công công đi dạo xung quanh Dưỡng Tâm điện ? Để ngươi quen thuộc một chút với hoàn cảnh."
"A, việc này, có lẽ để ta tự đi một mình là được, yên tâm, trí nhớ ta rất tốt, đi qua một lần sẽ nhớ."
Nghe Tiểu Lô Tử nói lời này, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, mở miệng nói.
Dù sao, không ai có thể quen thuộc Dưỡng Tâm điện hơn nàng.
Đối với lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Tiểu Lô Tử đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì gật đầu đồng ý.
"Vậy cũng được ! Dù sao bên trong Dưỡng Tâm điện cũng có không ít người, nếu như Tiểu Nhạc Tử công công lạc đường, cứ hỏi người khác là được, nếu như Tiểu Nhạc Tử công công không có dặn dò gì khác, thì Tiểu Lô Tử lui xuống."
"Ừ, đi đi."
Nghe vậy Đồng Nhạc Nhạc chỉ nhẹ nhàng gật đầu, chờ Tiểu Lô Tử rời khỏi, nàng như bỏ được gánh nặng, lại đi dạo một vòng quanh tiểu viện.
Nhìn thấy sắc trời vẫn còn sớm, còn chưa đến giờ cơm trưa, nàng liền muốn đến bên ngoài Dưỡng Tâm điện một chút.
Dù sao, cũng lâu rồi nàng chưa đến Dưỡng Tâm điện, cũng không biết trong Dưỡng Tâm điện có thay đổi gì không.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc hai chân bước đi, liền đi ra sân bên ngoài nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.