Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 104.2: Mặc quần áo (2)




Nghe được Lý Tường nhắc nhở, Đồng Nhạc Nhạc vội vàng gật đầu, nghiêm túc nói.
“Lý công công yên tâm, ta nhất định giữ vững tinh thần, hầu hạ Hoàng thượng thật tốt”
“Uh, tốt lắm, để ta đưa ngươi đi một vòng, làm quen với mọi việc…”
……
Tối hôm qua, sau khi nghe Lý Tường dặn dò xong, Đồng Nhạc Nhạc tự mình đi nhận trang phục mới, buổi tối ngủ sớm một giấc, hôm sau liền thức dậy từ rất sớm.
Phải biết rằng, cuộc sống của nàng sau này sẽ khác với trước kia rất nhiều. Lúc trước phải viết sách trên internet, nàng đều là đêm ngày điên đảo, buổi tối làm việc, ngày mới đi ngủ . Cho nên tới bây giờ cũng chưa từng dậy sớm như vậy.
Tuy nhiên vài ngày qua, mỗi khi đến khoảng thời gian đó nàng sẽ tự động tỉnh lại, nó quả thực có thể so sánh với sự chuẩn xác của chuông báo thức.
Sau khi thức dậy, Đồng Nhạc Nhạc liền lập tức ra sân múc nước rửa mặt, nhanh chóng thay trang phục mới.
Bên trong Hoàng cung, cung nhân được phân theo cấp bậc, hơn nữa mỗi cấp phục sức sẽ không giống nhau, từ đó lấy làm đặc điểm để phân biệt.
Đồng Nhạc Nhạc là một Nhất Đẳng Thái Giám, quần áo trên người không còn là trường bào thẫm màu nữa mà là một kiện màu đỏ sậm, dùng kim tuyến thêu thành những đóa ám vân, bên hông đeo Yêu đái màu đen, còn có một lệnh bài chuyên dụng của Nhất Đẳng Thái Giám.
Cuối cùng cũng mặc xong, Đồng Nhạc Nhạc đứng trước gường đồng cẩn thận chỉnh lại trang phục từng chút một.
Chỉ thấy, trong gương đồng một tiểu thái giám một thân trường bào đỏ sậm lấp lánh ám vân, khiến cho nàng thoạt nhìn thật nhỏ bé, xinh đẹp.
Nhưng, màu áo này thật sự rất dễ dàng làm nổi bật màu da.
Đồng Nhạc Nhạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo trên gương kia, chính nàng cũng không nhịn được mà nhẹ nhàng đưa tay nhéo một cái.
Chỉ cảm thấy, dưới đầu ngón tay da thịt mềm mại, mịn màng tựa như da của trẻ nhỏ mới sinh, sờ rất thoải mái.
“Chậc, chậc, chậc… thật đúng là đoan trang bẩm sinh khó lòng bỏ qua. Nhìn khuôn mặt phấn nộn này xem, mịn màng trắng trẻo, thật đúng là vẻ đẹp trời sinh mà! …”
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc còn đang vô cùng tự luyến, ánh mắt đảo quanh một lượt liền rơi trên người Tiểu Lô Tử đang đứng ở bậc cửa,không biết đã xuất hiện từ bao giờ, khiến Đồng Nhạc Nhạc lập tức sửng sốt.
Cái tên Tiểu Lô Tử này không biết vào đây từ lúc nào, giờ phút này lại đứng im một chỗ, trên khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn kia là đôi mắt mở lớn đầy ngạc nhiên.
Thấy hắn như vậy, Đồng Nhạc Nhạc càng bối rối, không biết mở miệng giải thích ra sao.
Nhưng sau đó chợt nhớ tới, chắc hẳn Tiểu Lô Tử chính là bị kinh động bởi hành động tự luyến vừa rồi của mình.
Nghĩ đến dây, khuôn mặt Đồng Nhạc Nhạc lập tức hiện lên tia buồn bực.
Nàng cảm thấy chính mình quả thật mất mặt quá đi!
Trong lòng ảo não, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi đưa tay lên làm bộ ho khan một tiếng, hóa giải không khí xấu hổ vừa rồi.
“ Khụ khụ, Tiểu Lô Tử, ngươi tới lúc nào thế? Như thế nào mà bước vào cũng không nói một tiếng!?”
Mới vừa rồi khi mang nước về, nàng không có khóa cửa, không nghĩ tới Tiểu Lô Tử lại đi vào.
May là nàng đã mặc quần áo, nếu không, nàng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. Đồng Nhạc Nhạc trong lòng mừng thầm, lại thấy Tiểu Lô Tử lấy lại tinh thần mở miệng nói.
“Tiểu Nhạc Tử công công, mới vừa rồi nô tài đã gõ cửa nhiều lần rồi , chỉ là Tiểu Nhạc Tử công công, khụ khụ, đang đắm chìm mê muội với sắc đẹp của mình, nên, không hề nghe được…”
Nói xong những lời này, mặt Tiểu Lô Tư cũng ngượng ngùng ửng đỏ.
Nghe vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc càng hiện lên tia quẫn bách, lập tức đưa tay ra sau gáy, ha ha cười khan một tiếng.
“Ha ha, phải không? Để ngươi chê cười rồi, thật sự không có gì đâu!”
Lời này của Đồng Nhạc Nhạc khiến Tiểu Lô Tử vội vàng lắc đầu không ngừng, giọng nói mang chút cuống quýt.
“Tiểu Nhạc Tử công công đừng nói vậy. Kỳ thật, nô tài thấy rằng dung mạo của Tiểu Nhạc Tử công công quả thực rất đẹp. Nếu như nô tài cũng có khuôn mặt đẹp đẽ như vậy, khẳng định cũng nhìn đến ngốc luôn”
Dù biết hiện tại bản thân mình rất xinh đẹp, nhưng những lời này nghe được từ miệng của người khác lòng Đồng Nhạc Nhạc vẫn cảm thấy có chút lâng lâng.
“Ha hả, ta đã biết. Đúng rồi, Tiêu Lô Tử, ngươi đến đây có chuyện gì?”
“Là như thế này, sư phụ tối hôm qua có cố ý căn dặn nô tài, rằng hôm nay phải sang đây sớm tìm Tiểu Nhạc Tử công công xem người có cần cái gì thì phải giúp đỡ hết lòng.”
Nghe được mấy lời này của Tiểu Lô Tử, Đồng Nhạc Nhạc chỉ gật đầu.
Đây là do Lý Tường hạ lệnh? Không nghĩ tới người này lại chu đáo đến vậy!
Đồng Nhạc Nhạc trong lòng suy tính, môi hồng cong lên một cái, liền mở miệng nói với Tiểu Lô Tử .
“Ta cũng không có thiếu cái gì, hiện tại đã chuần bị xong, chúng ta nhanh lên đi ăn một chút điểm tâm sau đó đến Dưỡng Tâm Điện hầu hạ Hoàng Thượng!”
“Vâng …”
Nghe đến đây, Tiểu Lô Tử lập tức cúi đầu đồng ý.

Huyền Lăng Thương mỗi ngày đều dậy từ canh năm, làm thái giám tùy thân của hắn, Đồng Nhạc Nhạc dĩ nhiên phải rời giường trước hắn.
Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc rốt cuộc đứng lên cùng Tiểu Lô Tử nhanh chóng đến phòng bếp tùy tiện ăn một chút gì đó, liền lập tức tiến về hướng Dưỡng Tâm Điện.
Giờ phút này, bầu trời còn chưa sáng hẳn.
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy chân trời phía đông mặt trời đỏ như lửa đang từ từ nhô lên, đánh lui khí lạnh cùng bóng tối xung quanh.
Tại bầu trời xanh thẳm kia, vẫn có thể nhìn thấy được một ngôi sao đang lóe sáng.
Trong nội cung, đèn lồng vẫn như trước treo cao, chiếu rọi không gian những giây phút cuối cùng của đêm tối.
Khi bóng đêm lui đi, ánh mặt trời bắt đầu chiếu rọi, giờ phút này hoàng cung có vẻ phá lệ yên tĩnh một cách lạ kỳ.
Tựa như một con sư tử mạnh mẽ sống lại…
Khi Đồng Nhạc Nhạc cùng Tiểu Lô Tử đi đến Dưỡng Tâm Điện, thấy bên ngoài phòng ngủ đã sớm có vài thái giám cung nhân, trên tay đang bưng khăn cùng nước rửa mặt đứng đó.
Thấy Đồng Nhạc Nhạc đi đến, vội vàng nhẹ giọng chào hỏi.
“Nhạc công công, buổi sáng tốt lành!”
Từ lúc trở thành thái giám, có lẽ đây là lần đầu tiên nàng được người khác cung kính vấn an như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.