Nghe Huyền Lăng Thương nói thế, Đồng Nhạc Nhạc liền chăm chú lắng nghe.
Hơn nữa, nghe lời chỉ bảo của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc mới phát hiện, Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác thật sự khác nhau.
Lan Lăng Thiệu Giác giống như cơn gió nhỏ thổi vào lòng người, ngọc thụ lâm phong, làm cho người ta cảm nhận sự dịu dàng như ngọc, phong thái trang nhã, luôn làm ấm lòng mọi người.
Mà nam nhân trước mặt này, không chỉ có khí phách quyết đoán của đế vương, mà giờ đây lại giống như một thầy giáo nghiêm khắc.
Kể từ lúc hắn dạy nàng cưỡi ngựa, khuôn mặt chăm chú, không cho phép người khác bỏ cuộc.
Đối với sự chăm chú nghiêm nghị này của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên cảm thấy căng thẳng.
Đồng Nhạc Nhạc liền ghi tạc trong lòng những lời của hắn.
Không bao lâu, Đồng Nhạc Nhạc liền vượt qua sự sợ hãi khi cưỡi ngựa, không những thế còn có thể tự mình cưỡi.
Thấy ngựa con dần chạy chậm lại, mặc dù chậm nhưng cũng làm cho Đồng Nhạc Nhạc kích động đến vui vẻ.
“Ha ha ha… Hoàng thượng, ngươi mau nhìn xem, nô tài cưỡi ngựa, ha ha ha …”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, cười vui vẻ.
Giờ phút này Đồng Nhạc Nhạc hưng phấn, kích động không ngừng.
Dù sao trước kia nàng cũng chưa từng nghĩ tới bản thân còn có thể tự mình cưỡi ngựa.
Mặc dù cưỡi rất chậm nhưng Đồng Nhạc Nhạc tin rằng, không bao lâu nữa, chính mình cũng giống như người khác , có thể cưỡi ngựa chạy như bay.
Càng nghĩ Đồng Nhạc Nhạc càng cảm thấy hài lòng, tiếng cười lanh lảnh vang lên, cười mãi không ngừng.
Chỉ là nàng không biết ở đằng sau lưng mình, một ánh mắt nóng rực đang chăm chú nhìn vào nàng.
Ánh trăng vàng như tơ, nhẹ nhàng chiếu xuống.
Chỉ thấy một người giờ phút này đang cưỡi trên một con ngựa, toàn thân trắng như tuyết.
Gió đêm từ từ thổi, làm tung bay tay áo trên người , khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh trăng, làn da giống như mỡ đông, vô cùng mịn màng.
Thu hút nhất là khuôn mặt kia, luôn nở nụ cười tươi như hoa.
Đôi mày giãn ra, đôi môi đỏ mọng cười lên lộ ra hàm răng đều đặn.
Còn cả đôi mắt nhung tràn đầy nụ cười, rạng rỡ ngời ngời, rất chói mắt.
Giờ phút này, tiếng cười như chuông bạc kia, không ngừng cười, thật làm cho người ta cũng muốn cười theo.
Cười sung sướng và thoải mái như vậy, đã bao lâu chưa được nghe qua?
Ở bên trong hoàng cung tráng lệ, xanh vàng rực rỡ, cho dù có người cười cũng là dối trá, hoặc là cười mà như không.
Tiếng cười chân thật như vậy, thật sự rất khó.
Trong lòng Huyền Lăng Thương nhớ lại, ánh mắt nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc, mang theo sự hâm mộ mà chính bản thân mình cũng không phát hiện ra.
Đối với suy nghĩ của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc một chút cũng không biết.
Giờ phút này nàng đang vui vẻ đến quên hết thảy.
Không ngừng giục ngựa chạy về phía trước, nhìn cảnh vật bốn phía đang từ từ thụt lại, cảm giác chơi đùa như vậy thật không thể nói thành lời.
Cuối cùng, con ngựa chạy chậm lại cũng không thỏa mãn được nàng.
Nhìn thấy Huyền Lăng Thương giục ngựa lao tới, tư thế oai hùng, nàng càng ước được như vậy.
Nghĩ là làm luôn là tôn chỉ làm người của Đồng Nhạc Nhạc.
Vì vậy Đồng Nhạc Nhạc liền vung roi đánh vào con ngựa, cùng với tiếng hí dài một tiếng, con ngựa lập tức vung hai chân trước lên, hướng phía trước mà chạy.
Vừa rồi Đồng Nhạc Nhạc muốn tăng tốc độ, nhưng không kịp phòng bị, hốt hoảng cầm lấy dây cương.
Ngay lập tức thân thể liền ngã về phía sau.
Đối với chuyện bất thình lình như vậy, Đồng Nhạc Nhạc không kịp trở tay, thiếu chút nữa liền ngã xuống.
Ngay tại lúc ngàn cân treo sợi tóc, thân thể Đồng Nhạc Nhạc liền đổ về phía trước, hai tay ôm chặt lấy cổ ngựa.
Chỉ là con ngựa không ngừng chạy về phía trước, tốc độ xóc nảy làm cho Đồng Nhạc Nhạc không chịu đựng được.
Căng thẳng, bối rối cùng sợ hãi làm cho Đồng Nhạc Nhạc nảy lên một chút ý nghĩ sợ rằng mình sẽ chết, liền lập tức mở miệng hét lên:
“Aaaaaa Hoàng thượng, cứu nô tài!”
Cùng với tiếng thét chói tai của nàng, Huyền Lăng Thương ở bên này cũng nhìn thấy được cảnh như vậy.
Lập tức, đôi mắt Huyền Lăng Thương hiện lên sự căng thẳng, không nghĩ ngợi gì bèn vung roi lên đánh một cái.
Ngựa bị đánh đau lập tức vọt tới.
Giờ phút này Đồng Nhạc Nhạc dùng hết sức ôm chặt cổ ngựa không rời.
Bởi vì nếu không ôm chặt, nàng sẽ ngã xuống ngựa.
Nghĩ tới cảnh ngã từ trên ngựa xuống, không chết cũng tàn phế.
Càng nghĩ Đồng Nhạc Nhạc càng sợ hãi.
Trong lòng bối rối, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trắng không còn một giọt máu.
Nhớ đến Truy phong cũng có linh tính bèn vừa ôm vừa lẩm bẩm cầu khẩn.
“Truy Phong, xin ngươi, dừng lại nhanh, ta sợ, huhuhu…”
Nói xong lần cuối cùng,Đồng Nhạc Nhạc liền khóc lên.
Nếu như nàng bị ngã ngựa mà chết, thật oan uổng rồi.
Ngay khi Đồng Nhạc Nhạc ai oán trong lòng, đột nhiên bên cạnh truyền tới tiếng vó ngựa “Cộc cộc cộc…”
Nghe vậy Đồng Nhạc Nhạc trong lòng vui sướng.
Vội vàng quay đầu, hướng tiếng vó ngựa nhìn lại.
Chỉ thấy một bóng dáng màu đen nhanh như chớp chạy về phía nàng.
Ánh trăng sáng soi rõ gương mặt cương nghị củanam nhân.
Cũng làm cho Đồng Nhạc Nhạc nhìn thấy vẻ mặt lo lắng trên gương mặt ấy, nhìn rõ hết thảy.
Thấy nam nhân nhíu nhíu đôi mày kiếm, trong mắt tràn đầy lo lắng, trong lòng nàng giờ đây thấy thật ấm áp.
Huyền Lăng Thương là lo lắng cho mình sao?