Edit : be ngok
Tại hội săn hoàng gia mùa thu lần này, tất cả có hơn ba trăm người. Nhưng kì thực không tính thị vệ, cung nhân các loại, thì quan gia và con cháu các đại thần trong triều cũng chỉ có hơn một trăm người thôi.
Trong lúc nhóm người Đồng Nhạc Nhạc đi đến trên bãi cỏ rộng, ở đó sớm đã kín hết chỗ.
Đưa mắt nhìn khắp một vòng, phát hiện ở đây mọi người đều mặc kỵ giáp bó sát, nam nam nữ nữ xếp thành hàng, phần lớn đều là người trẻ tuổi.
Bởi vì tổ tiên Linh Nhạc quốc gây dựng thiên hạ từ trên lưng ngựa, cho nên từ lâu đã nhắc nhở con cháu đời sau, nhất định phải tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, không chỉ để rèn luyện sức khỏe mà còn để bảo vệ quốc gia.
Chính vì vậy, cho tới nay, các hoàng đế mỗi đời đều nhân dịp hội săn hoàng gia mùa thu quan sát biểu hiện mỗi người, nếu như thành tích xuất sắc còn có thể thăng quan tiến chức.
Cho nên, mỗi khi hội săn hoàng gia tới, các quan viên đại thần và con cháu hoàng gia đến tham gia đều có chung một mục đích.
Lần này, nếu tại hội săn có biểu hiện tốt,có thể bộc lộ sở trường của mình, chắc chắn sẽ được hoàng thượng ban thưởng lớn.
Đồng Nhạc Nhạc đi theo phía sau Huyền Lăng Thương quan sát bốn phía, ánh mắt quét một vòng, bỗng rơi vào bộ hồng y( y phục màu đỏ) kị giáp của một nữ tử.
Chỉ thấy nữ nhân này, một thân màu đỏ kị giáp bó sát đã nhuần huyễn phác họa dáng người hoàn hảo.
Không chỉ vậy, ở chỗ ngực áo còn không ít chỗ hở, khiến làn da trắng như tuyết, khỏa ngực rất tròn không keo kiệt chút nào lộ ra ngoài.
Không ít ánh mắt xung quanh dừng trên ngực nàng……
Nữ nhân này, dáng người nóng bỏng xinh đẹp, gương mặt quyến rũ động lòng người, đứng giữa đám người nam nam nữ nữ thật là có phần nổi bật .
Mà người này không phải ai khác chính là An Y Na.
Có điều, nàng ta lúc này đối với ánh mắt có hâm mộ, có kinh ngạc, có ghen tị, có si mê của những người xung quanh không chút nào để ý, thứ đang thu hút tầm mắt nàng chính là người đang đi tới bên này-Huyền Lăng Thương.
Mà ánh mắt lưu thủy của nàng ta quả thực giống với ánh mắt oán phụ thâm cung mong chờ hoàng đế đến sủng hạnh.
Chỉ tiếc, Huyền Lăng Thương đối với ánh mắt động lòng người và bộ trang phục rực rỡ kia, một chút cũng không thèm để ý.
Sau khi nhận ngựa từ thị vệ, hắn đầu tiên là nhẹ nhàng vuốt ve đầu của chúng, sau đó đạp nhẹ mũi chân lên bàn đạp, thoáng chốc đã tiêu sái lưu loát nhảy lên lưng tuấn mã.
Sau khi yên vị , Huyền Lăng Thương mở miệng công bố phần thường cao nhất tại hội săn lần này. Rồi cổ động lòng người một lúc . Tiếp theo , một tiếng tiếng gõ chiêng lanh lảnh vang lên . Sau một khắc, mọi người đều lên ngựa , chạy về hướng rừng rậm ở phía trước .
Cùng với một hồi tiếng vó ngựa rầm rập vang lên, trên khoảng đất vốn đầy người, nay một bóng dáng cũng không còn.
Nhìn thấy mọi người đều cưỡi ngựa vào rừng săn thú, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc càng thêm hâm mộ, có phần chờ mong.
Thật hy vọng chính mình cũng có thể giống như bọn họ, cưỡi ngựa thượng hạng rong ruổi và săn thú.
Chỉ tiếc nàng hiện tại, cứ coi như học xong cưỡi ngựa cũng không thể cùng bọ họ vào rừng săn thú được… haizz
Ai,…đã là mệnh thì đành chấp nhận thôi, ai kêu nàng chỉ là một thái giám đây.
Nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc là thở dài một cái rồi lập tức xoay người đến doanh trướng bên kia chuẩn bị đồ ăn để khi Huyền Lăng Thương trở về mọi thứ đều sẵn sàng.
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc đang mải mê suy nghĩ, đột nhiên phía sau vang lên một hồi vó ngưa, ngay sau đó là một giọng nói mềm mỏng dễ nghe thốt lên.
“TIểu Nhạc Tử.”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi quay đầu lại, thấy người phía sau trên mặt không khỏi sửng sốt.
“Vương gia, ngài thế nào còn ở đây.”
Đồng Nhạc Nhạc hé mở làn môi hồng, cơ hồ không cần nghĩ ngợi liền lập tức hỏi.
Dù sao, mới vừa rồi khi Huyền Lăng Thương ra lệnh, tất cả mọi người đều hướng rừng rậm chạy đi giống như sợ hãi kẻ khác sẽ đoạt hết mồi săn của mình, mà hiện nay, trước mắt nàng lại là một nam nhân đang yên vị trên một thượng cấp tuấn mã . Đồng NHạc Nhạc thấy trước mắt sáng ngời.
Chỉ thấy nam tử này đang cưỡi trên con ngựa Truy Phong, kị giáp cũng không giống với tất cả mọi người trong này, đó là một trường sam trắng như tuyết.
Cổ áo và ống tay áo được chỉ bạc thêu thành nhiều đóa bạch ngọc lan tinh xảo, gió nhẹ thổi bay tay áo, khiến những đóa hoa kia theo gió đong đưa trông vừa sống động lại vừa tao nhã.
Một mái tóc dài đen nhánh rủ đến tận hông, được sợi dây màu trắng buộc nhẹ nhàng phía sau, còn tại để xõa trên vai.
Gió thu phe phẩy, thổi mái tóc nhẹ bay , một vài sợi nghịch ngợm khẽ lướt qua gương mặt tuấn tú khiến cho nam nhân thêm phần tao nhã, xinh đẹp.
Ánh mặt trời êm dịu thẳng tắp chiếu trên người nam nhân khiến hắn phảng phất thêm một phần tỏa sáng.
Nam nhân giờ phút này cưỡi trên một con tuấn mã thượng hạng. Bạch y bach mã , lại thêm dung mạo tuấn tú vô song, khí tức ôn thuận như ngọc đủ để tất cả nam nữ trong thiên hạ phải điên cuồng.
Bạch mã vương tử trong truyện xưa cũng chỉ đến thế là cùng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt , Đồng Nhạc Nhạc nhìn về phía Lan Lăng Thiệu Giác mang theo vài phần hoan hỉ, cũng có vài phần kinh ngạc.
Hé mở làn môi hồng, Đồng Nhạc Nhạc liền mở miệng nói.
“Vương gia, nhũng người khác đều đã vào rừng săn thú, ngài tại sao vẫn còn chưa đi vậy.”
Nghe thấy Đồng Nhạc Nhạc hỏi, khóe miệng Lan Lăng Thiệu Giác chỉ nhẹ nhàng cười một cái, lập tức mở miệng.
“Hội săn hoàng gia mùa thu năm nào cũng có, náo nhiệt năm nào cũng như nhau…”
“A , thì ra là vậy.”
Nghe được những lời này, Đồng NHạc Nhạc tỏ vẻ hiểu rõ gật đầu.
Lăng Thiệu Giác lớn lên cùng Huyền Lăng Thương, là người có địa vị cùng thân phận, hàng năm đều có thể tham gia hội săn, hắn nói như vậy cũng là có căn cứ đi.
Chỉ là nàng đây, học xong cưỡi ngựa cũng không thể đi theo cùng săn thú, nghĩ lại cũng có vài phần uể oải cùng bất đắc dĩ.
Có lẽ thấy được vẻ mặt này của Đồng Nhạc Nhạc,con ngươi Lan Lăng Thiệu Giác không khỏi lóe lên một cái, hé mở là môi hồng, lên tiếng.
“Tiểu Nhạc Tử, Ngươi đang có tâm sự gì sao, hay là đang giận bổn vương chuyện gì???”
Nói đến đây, Lăng Thiệu Giác nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc, ánh mắt mang theo vài phần xin lỗi