Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 129.3: Nướng thịt rắn (3)




Edit : Tiểu Thư Xà
Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên, hắn nghiêm túc đánh giá tiểu thái giám này.
Trước đây, vào lần đầu tiên gặp mặt, hắn chỉ cảm giác rằng tiểu thái giám này có dung mạo vô cùng xinh đẹp.
Chẳng qua sau đó tiểu thái giám kia lại hết lần này đến lần khác chống đối hắn, hắn cũng chỉ nghĩ phải làm thế nào để trêu chọc tiểu thái giám này, nhìn bộ dáng mất mặt của hắn.
Chỉ là hiện tại. . .
Ánh lửa sáng ngời, chiếu sáng trưng oàn bộ hang động.
Ánh lửa màu vàng nhạt kia, lại chậm rãi chiếu lên người tiểu thái giám.
Rõ ràng cả người tiểu thái giám này, toàn thân đều nhếch nhác và bẩn thỉu, nhưng mà, khuôn mặt nhỏ nhắn kia của hắn, ngay lúc này, lại đoạt mắt người khác.
Mặt mày như vẽ, cái mũi thanh tú, cánh môi anh đào, một đôi con ngươi đen láy ngập nước, bây giờ có ánh lửa chiếu rọi xuống, lại càng rạng rỡ sống động, tựa như ánh nến được thắp trong đêm tối, rực rỡ như vậy!
Chả trách người ta thường nói, mỹ nhân dưới đèn, càng nhìn càng đẹp!
Hiện tại, Huyền Lăng Phong đột nhiên có cảm giác, tiểu thái giám này lại đẹp đến không thể tin nổi. . .
Chỉ tiếc , hắn là một thái giám, nếu như nói là một nữ tử, thì phải tốt biết bao a. . .
Suy nghĩ trong đầu Huyền Lăng Phong vừa mới nảy lên, liền bị chính mình dọa ngã.
Chết tiệt!
Rốt cuộc hắn đang nghĩ lung tung cái gì! ?
Chẳng lẽ đầu của hắn bị đụng phải đá sao, cho nên suy nghĩ đều hỗn loạn! ?
Lúc trong lòng Huyền Lăng Phong đang ảo não không thôi, thì bên này Đồng Nhạc Nhạc lại một chút cũng không cảm giác được sự khác thường của hắn.
Bây giờ, nàng không thấy Huyền Lăng Phong nói gì, liền chậm rãi xoay xoay nhánh cây trên tay, từ từ nướng con rắn kia.
Không biết qua bao lâu, trong hang động được từng đợt hương vị thịt nướng thơm phức bao phủ. . .
Ngửi thấy được hương thơm ngào ngạt của thịt, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy bụng của mình càng lúc càng đói.
Âm thanh 'òng ọc òng ọc' từ trong bụng không ngừng truyền đến.
Nhìn miếng thịt rắn được nướng vàng óng kia, nước miếng của Đồng Nhạc Nhạc thật nhanh đã chảy ra .
Không chỉ mình Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong bên này, cũng đâu phải không như thế! ?
Bọn họ không biết đã bị dòng nước xiết đưa tới nơi nào, hôn mê bao lâu, giờ phút này hắn đã sớm đói đến da bụng dán sát vào lưng .
Lúc này, lại ngửi thấy hương vị thịt rắn thơm phức, giờ đây Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy bụng của mình đang điên cuồng kêu .
Nhưng vừa nghĩ tới, đây chính là thịt rắn.
Nghĩ lại vừa rồi thiếu chút nữa chết dưới miệng con rắn này, bây giờ trong lòng của Huyền Lăng Phong vẫn còn sợ hãi.
Đối với Huyền Lăng Phong cũng có ý muốn ăn cái này, nhưng trong lòng vẫn còn là bộ dáng sợ hãi, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên nhìn thấy hết.
Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi mở miệng cười nói.
"Thập Tam Vương Gia, mới rồi con rắn này thiếu chút nữa cắn chết ngài, không nghĩ tới bây giờ lại trở thành bữa tối của chúng ta, ngài cứ nói cái...này có phải hay không rất buồn cười! ?"
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, vừa lại lật miếng thịt rắn .
Động tác nướng thịt kia, được làm cực kì thuần thục.
Nhưng mà, Huyền Lăng Phong nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, cũng mấp máy môi, hoàn toàn im lặng không buồn bàn đến.
"Cái...này thì buồn cười cái gì! ? Vừa rồi Bổn vương thiếu chút nữa chết dưới miệng rắn, bây giờ nhìn con rắn này, đều cảm thấy buồn nôn đây!"
Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hé miệng cười một tiếng.
"Ha hả, cái này sao lại buồn nôn! ? Phải nói là mỹ vị mới đúng! Được rồi, con rắn này đã nướng xong , Thập Tam Vương Gia, ngươi nếm thử một chút! ?"
Vừa dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc vừa đưa miếng thịt rắn nướng vàng óng ánh về phía Huyền Lăng Phong .
Thế nhưng, Huyền Lăng Phong thấy vậy, sợ đến mức chủ động lui về phía sau, vẻ mặt 'học trò hơi sợ hãi', cực kì thú vị.
"Không được! Cầm về cầm về, Bổn vương mới không ăn thứ này! Thật ghê tởm !"
Hơn nữa, tuy rằng con rắn này đã biến thành thịt nướng, nhưng vẫn còn để cho hắn cực kì sợ hãi.
Thấy Huyền Lăng Phong trợn tròn hai tròng mắt, vẻ mặt hoảng sợ, Đồng Nhạc Nhạc lập tức bị chọc cười .
Dù sao, cho tới nay, thiếu niên trước mặt này đều là một bộ dáng ngạo mạn vô lễ, tác oai tác quái, kiêu ngạo ương ngạnh, nhìn vào khiến cho người khác muốn đánh.
Tuy nhiên hiện tại, nhìn lại trước mắt toàn thân nhếch nhác, thiếu niên cả người bẩn thỉu, còn có trên mặt hắn lại đầy bộ dạng sợ hãi, phảng phất như một thiếu nữ đáng thương gặp phải tên lưu manh, làm cho người ta nhìn vào chỉ cảm thấy buồn cười lại thương cảm.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi khì một tiếng, mở miệng cười rộ lên .
"Ha ha ha ha, Thập Tam Vương Gia, không nghĩ đến ngài sợ rắn như vậy đấy! Cho dù con rắn này đã biến thành thịt nướng , ngươi vẫn sợ hãi như vậy, không nghĩ tới lá gan của ngài nhỏ thế, ha ha ha ha ha ha. . ."
Đồng Nhạc Nhạc vừa cười, vừa đưa tay xé một miếng thịt rắn, sau đó liền cho vào miệng mình.
Chậm rãi ăn miếng thịt rắn trong miệng, chỉ cảm thấy thơm ngon mỹ vị vô cùng.
Thật đúng là không thể nói!
Tuy rằng bộ dáng của con rắn độc này thật xấu, chính là lúc nướng lên, lại cực kì ngon lành, cho dù nướng cũng không có gia vị hay nguyên liệu, bắt đầu ăn, đúng là mùi vị tự nhiên thì vô cùng ngon lành.
Đây là thịt rắn nướng ngon nhất mà Đồng Nhạc Nhạc từng ăn .
Vừa nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc vừa càng ăn nhiệt tình, hơn nữa còn không ngừng phát ra âm thanh đầy thỏa mãn.
"Ừ, thịt rắn nướng này ăn ngon thật, chất lượng thịt tươi sống , ăn ngon thật. . ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng vừa nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia như cánh hoa sen, gương mặt khoan khoái, đôi mắt tươi cười. Trên mặt càng là một bộ dáng cực kì hưởng thụ.
Nhìn Đồng Nhạc Nhạc ăn nhiệt tình, Huyền Lăng Phong đầu tiên là sửng sốt.
Chỉ cảm thấy tiểu thái giám này quả thực không phải người bình thường a!
Nếu như là người khác, ai lại nghĩ tiểu thái giám trước mặt này là người bình thường! ?
Lá gan của hắn, thật không phải lớn bình thường!
Không chỉ cả rắn cũng không sợ, hiện tại lại liền ngay cả rắn độc cũng dám ăn!
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy chính mình đối với tiểu thái giám này có một phen nhận thức hoàn toàn mới.
Hơn nữa, bụng hắn càng lúc càng đói. . .
Đặc biệt, nhìn thấy tiểu thái giám trước mặt ăn nhiệt tình, còn là bộ dáng cực kì hưởng thụ, chóp mũi lại ngửi được mùi thơm của thịt nướng, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy nước miếng chính mình lúc này không ngừng tràn ra.
Liên tục nuốt được nước bọt, Huyền Lăng Phong tuy nói không ăn, nhưng mà, ánh mắt toàn là thèm nhỏ dãi kia, lại thẳng tắp rơi trên miếng thịt nướng trên tay Đồng Nhạc Nhạc.
Chính lúc Đồng Nhạc Nhạc đang ăn ngon, nhìn thấy bộ dáng một con chó nhỏ tham ăn của Huyền Lăng Phong, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.