Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 132.2: Huyền Lăng Phong đỏ mặt (2)




Trời!
Chính mình rốt cuộc bị sao vậy
Hai ngày này đều như vậy! Mỗi khi gặp tên Tiểu thái giám này, tim hắn luôn đập một cách kỳ quái.
Chẳng lẽ, hắn bị bệnh gì?
Chắc là như vậy.
Trước kia hắn, cho tới bây giờ cũng chưa từng như vậy.
Nhớ đến từ lúc rơi xuống dòng nước xoáy, chắc là bị đá đập đến hỏng đầu.
Sau này về cung, hắn nhất định phải tìm ngự y xem bệnh cho mình mới được.
Liền tại lúc Huyền Lăng Phong đang nghĩ, thấy Đồng Nhạc Nhạc nhìn mình một chút cũng không chớp mắt , trong lòng căng thẳng rất nhiều, không khỏi hiếu kỳ một chút.
“ Nhìn, người vì sao cứ nhìn Bổn vương như vậy?”
Huyền Lăng Phong mở miệng, lòng tràn đầy nghi hoặc.
Bởi vì nhìn Huyền Lăng Phong mà nhớ tới Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc nghe thấy Huyền Lăng Phong nói vậy , lập tưc khôi phục lại.
Thấy con mắt đầy nghi hoặc của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt, lập tức mở miệng nói:
“ Không có, chỉ là thấy dung mạo Thập Tam gia thật đẹp mắt”
“ Ặ c…”
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong sửng sốt.
Sau một khắc, chỉ cảm thấy nhịp tim vừa dần khôi phục, lại bắt đầu đập kich liệt dồn dập.
Trời ạ!
Tiểu thái giám này, còn nói hắn có dung mạo đẹp mắt
Có thật không?
Lẽ nào tên tiểu thái giám này lại khen hắn?
Mặc dù, cho tới nay Huyền Lăng Phong cũng biết vóc dáng chính mình rất tốt
Bình thường đi tới chỗ não cũng đều hấp dẫn không ít ánh mắt hâm mộ, cũng không ít người đối với hắn a dua nịnh hót, không ngừng đối với hắn nói ra những lời hay, vuốt mông ngựa.
Đối với điều này, hắn luôn ngoảnh mặt xem thương, hơn nữa cảm giác đó là đương nhiên.
Chỉ là bây giờ, lời này từ trong miệng của tên tiểu thái giám này, lại làm cho lòng hắn phảng phất như được tưới mật, có chút vui mừng.
Lập tức Huyền Lăng Phong chỉ thấy một nỗi niềm vui vẻ từ từ chạy lên đỉnh đầu, làm hai gò má cũng hầm hầm nóng bừng.
Nhìn phía ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc lại càng mang theo một chút ngượng ngùng, thẹn thùng mà chính hắn cũng không phát hiện ra.
“ Ngươi, ngươi là nói thật sao, Ngươi thấy Bổn vương có dung mạo đẹp mắt”
Huyền Lăng Phong mở miệng, giọng điệu có phần e dè không xác định
Nghe được lời nói của Huyền Lăng Phong, lần này đến lượt Đồng Nhạc Nhạc ngây ngẩn cả người.
Dù sao, đối với tính cách xưa nay của Huyền Lăng Phong, mới vừa rồi nàng nói ra những lời như vậy, Huyền Lăng Phong nhất định sẽ không nói hai lời, lỗ mũi hướng lên trời, sau đó bày ra bộ dáng phi thường đương nhiên, mà nói:
“Cái đó còn cần phải nói sao, Bổn vương tự nhiên có dung mạo đẹp mắt rồi”
Chỉ là hiện tại, nghe được những lời Huyền Lăng Phong vừa nói, lại nhìn thấy vẻ mặt không xác định, có chút ngượng ngùng của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc trái lại ngạc nhiên
Trời a!
Huyền Lăng Phong hắn cũng biết thẹn thùng sao???
Không nghĩ tới, từ trước tới nay gặp qua Huyền Lăng Phong, cũng có lúc thẹn thùng như bây giờ.
Hơn nữa bộ dáng thẹn thùng của hắn, nhìn dễ thương như vậy, sao trước kia nàng làm thế nào lại không biết a…
Trong lòng nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nảy lên tâm tư đùa cợt Huyền Lăng Phong một phen.
Lập tức hé ra làn môi hồng, gật đầu khẳng định:
“ Đó là đương nhiên, Thập Tam gia có dung mạo đẹp mắt như vậy, nói ra ở kinh thành các cô nương sớm liền thầm hứa hẹn đối với trái tim của ngài đây, Thập Tam gia ngài cũng không nên …” Thập Tam Gia cũng không nên rất * yêu!"
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc khen ngợi mình, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy cả người như bay lên thiên đường, cả người lâng lâng.
Tim đập rộn ràng.
Hơn nữa hai gò má, thật nóng, thật nóng…
Huyền Lăng Phong hắn sống mười tám năm nay, có lẽ lần đầu tiên bởi vì được người khác khen ngợi mà đỏ mặt, căng thẳng, vui mừng…
Con người đen kia đầy căng thẳng, ngượng ngùng, rụt rè thấy tiểu thái giám trước mắt tươi cười như hoa
Chỉ cảm thấy giờ phút này, bên trong hang động, ánh lửa bắn ra bốn phía, đem cả sơn động đều ấm áp, hòa thuận, vui vẻ.
Mà ánh lửa kia, giờ phút này êm dịu chiếu vào tiểu thái giám trước mắt
Chỉ thấy trên người tiểu thái giám, trang phục sớm đã rách tung tóe, một mái tóc dài đen nhánh, mà giờ đây, buộc thành một đuôi ngựa, búi cao cao trên đỉnh đầu
Tuy là thế, lại không có ảnh hưởng chút nào tới vẻ đẹp của hắn
Mặt như tranh vẽ, môi hồng răng trắng, làn da giống như mỡ đông, cười tươi như hoa…
Điểm hút hồn lòng người nhất là ánh mắt kia, long lanh xinh đẹp, lại luôn chứa đựng sự vui vẻ
Giờ phút này, có ánh lửa chiếu xuống, phảng phất như chợt lóe, chói mắt như vậy, làm cho người ta càng nhìn tim càng đập nhanh.
Cũng làm cho Huyền Lăng Phong nhìn đến đờ đẫn.
Đối với trái tim đang đập thình thịch của Huyền Lăng Phong ngồi ngây ngốc ra, Đồng Nhạc Nhạc một chút cũng không biết tâm tư của hắn.
Giờ phút này, thấy ánh mắt Huyền Lăng Phong một chút cũng không chớp, nhìn vào chính mình, khuôn mặt tuấn tú ngây ngốc. Trên mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, tràn đầy nghi hoặc.
“ Thập Tam gia, ngươi làm sao vậy, như thế nào lại nhìn ta như vậy, có phải trên mặt ta có vết bẩn?”
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, vừa đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, tràn đầy nghi hoặc
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, lại thấy hành động đó của hắn, Huyền Lăng Phong giật mình, lập tức hồi phục tinh thần, lập tức mở miệng không ngừng nói:
“ Không có, không có, mặt người không có vết bẩn”
Bởi vì quá căng thẳng làm cho Huyền Lăng Phong mở miệng đều lắp ba lắp bắp
Vừa dứt lời, Huyền Lăng Phong ảo não không thôi.
Chết tiệt, hắn hiện tại rốt cuộc là làm sao vậy?
Hắn như thế nào trở nên căng thẳng như thế, ngay cả mở miệng nói chuyện đều nói không nên?
Hơn nữa hiện tại hắn cảm giác được tình hình bên trong sơn động không khí rất khó chịu, nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong cảm giác được chính mình không thể ở chỗ này ngây ngốc như vậy, vì thế liền đứng lên, đối với Đồng Nhạc Nhạc nói muốn đi nhà xí, liền cuống quýt chống gậy mà đi.
Nhìn thấy Huyền Lăng Phong chống gậy từng bước nhanh chóng rời khỏi sơn động, Đồng Nhạc Nhạc mắt nhung không khỏi nháy một phen, lòng tràn đầy nghi hoặc.
“ Cái tên Huyền Lăng Phong này, sao tối này lại lạ như thế?”
Trong lòng nghi hoặc, Đồng Nhạc Nhạc lần nữa nhìn sắc trời bên ngoài
Chỉ thấy tối nay mây đen bịt kín, che kín cả bầu trời .
Không có ánh trăng chiếu xuống, cả trời đất đều đen một mảnh, nhìn giống như con ma đang giương nanh múa vuốt, thật đáng sợ.
Nhìn màn đêm đen kịt, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thở nhẹ một hơi
“Huyền Lăng Thương, hiện tại ngươi đang làm gì?”
……
Cùng lúc đó bên kia
Tại bên trong doanh trướng lớn nhất khu vực săn bắn hoàng gia
Bên trong doanh trướng, đèn đuốc sáng choang, chỉ là doanh trướng lớn như vậy, lại tràn đầy khí lạnh.
Chỉ thấy, một nam nhân tuấn tú mặc trên người mãng bào màu đen, giờ phút này hai tay để ở phía sau, đứng trước cửa sổ, lẳng lặng ngẩng đầu, nhìn cảnh đêm
Gương mặt tuấn tú kia, tại nơi ánh nến chiếu xuống, góc cạnh rõ ràng, trông đẹp mắt vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.