Chỉ thấy ở trước mặt Huyền Lăng Phong, có một gò đất hơi nhô ra.
Mới vừa nhìn sẽ không chú ý tới, nhưng mà nhìn kỹ một cái, chỉ thấy đây không phải gò đất bình thường, mà là một cái phần mộ. . .
Nhìn cái mộ phần này, hẳn là đã có từ nhiều năm.
Bốn phía đầy cỏ dại, lá cây phủ kín.
Hơn nữa cái mộ bia kia cũng chỉ có một tấm ván gỗ nho nhỏ mà thôi.
Chỉ thấy giờ phút này, phía trên tấm ván gỗ kia có khắc vài câu.
Chỉ là rốt cuộc viết cái chữ gì, đã sớm mơ hồ không rõ .
Nhưng mà ở trên mặt tấm ván gỗ này, có vết tích của nước rõ ràng .
Nhìn khuôn mặt Huyền Lăng Phong bị dọa đến trắng bệch, hơn nữa còn duy trì hành động thắt dây lưng, Đồng Nhạc Nhạc dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Nghĩ đến, đây là khi Huyền Lăng Phong khẩn cấp, liền đi tiểu ở chỗ này. Ai biết sau khi tiểu xong, mới phát hiện chính mình lại tiểu trên một khối mộ bia.
Mặc dù Huyền Lăng Phong bình thường lá gan rất lớn, chỉ là, lá gan mặc dù lớn, đối với quỷ thần vẫn còn bán tín bán nghi.
Hơn nữa, đối với chuyện nước tiểu trên phần mộ, ai làm, người đó đều bất an, sợ hãi bị những thứ dơ bẩn đến tìm hắn báo thù đi.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc ngước đôi mắt xinh đẹp lên, lại nhìn vào Huyền Lăng Phong.
Chỉ thấy Huyền Lăng Phong giờ phút này cũng đã phát hiện nàng đến, khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn, sợ đến trắng bệch.
Cái miệng hơi mở ra, liền run lẩy bẩy nói.
"Tiểu, tiểu, Tiểu Nhạc Tử, mới vừa rồi, bản bản bản bản vương đi tiểu ở chỗ này . . ."
"Ặc. . ."
Nghe được Huyền Lăng Phong ngay cả nói chuyện đều nói không nổi, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được phụt cười một tiếng.
Nghe thấy Đồng Nhạc Nhạc vào lúc này lại cười, Huyền Lăng Phong liền tức giận.
"Tiểu Nhạc Tử, ngươi giễu cợt Bổn vương! ?"
Huyền Lăng Phong tức giận gầm nhẹ.
Nghĩ đến mới vừa rồi chính mình ở tại hang động, bởi vì trong lòng không thoải mái, làm cho hắn căng thẳng lại hoảng loạn, vì vậy, không thể làm gì khác hơn là tìm cớ đi tản bộ.
Hắn đi bộ rất lâu, thấy bầu trời cao chợt lóe vài tia chớp nhấp nháy, biết trời sắp mưa, liền tính toán trở về.
Trước khi trở về, hắn cảm thấy có hơi mắc tiểu, liền lập tức cởi quần giải quyết .
Ai biết, sau khi hắn giải quyết xong, định nhãn nhìn một cái, phát hiện trên mặt đất có một tấm ván gỗ.
Ở chỗ này có tấm ván gỗ không kỳ quái, kỳ quái chính là, phía trên tấm ván gỗ này có khắc chữ!
Lúc ấy hắn liền khó chịu, trong nhất thời không nghĩ ra là chuyện gì, liền cầm cây đuốc cẩn thận nhìn một cái.
Không nhìn còn tốt, nhìn một cái, Huyền Lăng Phong lập tức sợ đến thét chói tai.
Bởi vì, hắn biết, chỗ mới vừa rồi hắn tiểu, lại là phần mộ của người nào đó!
Phải biết rằng, hắn từ trước cho tới bây giờ đều không tin quỷ thần gì.
Cho đến lần trước chính mình giả làm ma quỉ đi hù dọa Tiểu Nhạc Tử, nghe được những lời đồn đại Tiểu Kính Tử, hơn nữa sau này còn bị Tiểu Nhạc Tử giả làm ma quỉ hù dọa lại, trong đầu vẫn còn nghi ngờ.
Hôm nay, nhìn thấy trước mặt mình lại là một tòa phần mộ, chính mình mới vừa rồi còn ở nơi này xả nước .
Ngay lập tức, Huyền Lăng Phong sợ đến lông tơ đều toàn bộ dựng đứng.
Ở trong đầu, lập tức xuất hiện rất nhiều hình ảnh khủng bố.
Nghĩ lại những thứ dơ bẩn sẽ tìm đến hắn tính sổ, Huyền Lăng Phong trong lòng liền thấp thỏm bất an.
Đặc biệt đúng vào lúc này, sấm chớp trên trời nhấp nháy không dứt, cuồng phong không ngừng gào thét thổi qua, làm cho những nhánh cây cũng không ngừng xào xạt đung đưa, lay động phải trái.
Huyền Lăng Phong còn có cảm giác, hình như chính mình bị vật gì đó nhìn chăm chú, ngay lập tức, một cỗ khí lạnh, từ lòng bàn chân dồn lên đỉnh đầu.
Thế mà, khi hắn đang sợ đến tâm ý hoảng loạn, thấp thỏm bất an, tiểu thái giám trước mặt này lại có thể cười.
Chết tiệt!
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy trong lòng tức giận không thôi.
Nếu như có thể nói, hắn muốn nhất chính là bẻ gãy cổ tiểu thái giám này!
Liền tại trong lòng Huyền Lăng Phong tức giận cực kỳ, Đồng Nhạc Nhạc thấy Huyền Lăng Phong sợ đến gương mặt trắng bệch, đầy vẻ tức giận, trong ánh mắt nhìn nàng càng là tức giận không thôi, trong lòng biết chính mình hiện tại thật sự rất không ổn.
Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức kiềm nén vui vẻ trong lòng, sau đó làm ra bộ dáng vô cùng xin lỗi, mở miệng vội vàng nói.
"Thật xin lỗi, Thập Tam Gia, ta sai lầm rồi."
"Hừ!"
Đối với lời Đồng Nhạc Nhạc nói, Huyền Lăng Phong chỉ lạnh nhạt hừ một tiếng.
Thấy Huyền Lăng Phong một bộ dáng tức giận, giống như một tiểu hài tử không được vui, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy buồn cười lại bất đắc dĩ.
Thấy trên mặt Huyền Lăng Phong đầy vẻ sợ hãi, Đồng Nhạc Nhạc nghĩ đến cái gì đó, lập tức đi tới trước mặt Huyền Lăng Phong, sau đó hai tay chắp lại, đối với cái phần mộ kia thì thào nói.
"Vị đại gia hay là đại thẩm thiếu gia tiểu thư gia gia nãi nãi này, mới vừa rồi Thập Tam Gia không phải cố ý xúc phạm ngài, thỉnh ngài đại nhân đại lượng, ngàn vạn lần không nên tức giận, lại càng không nên đến tìm Thập Tam Gia chúng ta, hiện tại, ta thay Thập Tam Gia nói xin lỗi ngài, thật xin lỗi nữa rồi. . ."
Đối với Đồng Nhạc Nhạc nói lẩm bẩm, bộ dáng thành kính nói xin lỗi, Huyền Lăng Phong vốn đang sợ hãi không thôi, sau khi nghe xong , trái tim càng như bị bóp thít lại , không dám phát tác nữa .
Hơn nữa toàn thân đều không được tự nhiên, giống như bị vô số con mắt nhìn chăm chú vậy.
Cảm giác được nơi này kỳ quái, Huyền Lăng Phong mặt mày căng thẳng sợ hãi nhìn khắp bốn phía.
Chỉ thấy giờ phút này, trên trời cao lóe ra tia chớp không thôi, chúng chợt lóe nhấp nháy soi cả rừng cây lúc sáng lúc tối, còn có những nhánh cây không ngừng lay động, vừa nhìn qua, giống như vô số quỷ trảo đang lắc lư vậy.
Càng nhìn, Huyền Lăng Phong càng hoảng loạn.
Tuy nhiên, vào đúng lúc này, cách đó không xa chợt bay qua một bóng đen.
Cái bóng đen kia rất nhanh, chả mấy chốc liền biến mất không thấy đâu nữa. Thấy vậy, Huyền Lăng Phong càng sợ đến trong lòng giật mình, hé mở làn môi hồng, không nhịn được giật mình la lên thành tiếng.
"A. . ."
Vốn Đồng Nhạc Nhạc đang thành kính nói xin lỗi, lại nghe thấy Huyền Lăng Phong đột nhiên thét chói tai, sợ đến lập tức mở mắt ra, quay sang nhìn Huyền Lăng Phong .
Chỉ thấy giờ phút này, hắc mâu của Huyền Lăng Phong trợn tròn, vẻ mặt run sợ nhìn chăm chú vào một phương hướng.
||||| Truyện đề cử: Uyên Ương Hiệp Lữ |||||
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức nhìn theo phía ánh mắt Huyền Lăng Phong , lại phát hiện bên kia trừ cây đại thụ ra, thì không có cái khác .
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức khẩn cấp hỏi.
"Thập Tam Gia, ngươi lại làm sao vậy! ?"
Nghe được lời Đồng Nhạc Nhạc nói, Huyền Lăng Phong lập tức vươn tay chỉ về hướng bóng đen mới vừa rồi chợt thoáng qua.
Đôi môi đỏ mọng kia, đã sớm sợ đến trắng bệch không thôi.