Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được le lưỡi, trên mặt có hơi ngượng ngùng
" Không, mới vừa rồi là nô tài qua đói, Thập Tam gia người cũng ăn vài miếng đó! Nếu không để nô tài đi lấy mấy món đồ ăn cho Thập Tam gia !? "
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, liền tính đi ra ngoài.
Huyền Lăng Phong thấy vậy, lập tức mở miệng nói.
" Không cần, Bổn Vương cũng không đói. Hiện tại ngươi đã ăn no, bổn vương mang ngươi đi một chỗ rất hay!? "
" Chỗ rất hay "
Nghe được lời của Huyền Lăng Phong nói, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức mở miệng hỏi lại.
" Thập Tam gia, là chỗ nào hay vậy!? "
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi hoặc của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong cố ý úp mở, nói chuyện vô cùng thần bí.
" Không nói trước cho ngươi, đến nơi rồi ngươi sẽ biết, đi thôi! "
Huyền Lăng Phong vừa nói dứt lời, liền nhanh chân xung phong đi trước.
Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, mặc dù một bụng nghi hoặc, vẫn nhanh nhẹn theo sát phía sau.
.....
Nửa canh giờ sau, Đồng Nhạc Nhạc đứng trên giữa sườn núi, nhìn cảnh vật trước mắt, mắt nhung trợn lên một cái, cả người đều ngây dại.
Hé mở làn môi hồng, không nhịn được giật mình la lớn.
" Oa, nơi này là... Ôn tuyền!? "
Đồng Nhạc Nhạc giật mình la lên, mắt nhung trợn tròn cực to, chính là biểu hiện nàng vô cùng rung động
Bởi vì nàng căn bản không ngờ tới, ở chỗ này sẽ có ôn tuyền ( suối nước nóng).
Hơn nữa, ôn tuyền này, hoàn toàn khác với ôn tuyền bên trong hoàng cung . Nơi này toàn bộ là thiên nhiên, diện tích còn không hề nhỏ.
Đưa mắt nhìn khắp một lượt, muôn hoa tươi thắm, cổ thụ trăm năm ở xung quanh, đã bảo vệ vô cùng tốt ôn tuyền này.
Ánh mặt trời chiếu sáng, thẳng tắp rơi vào sóng nước lăn tăn, phảng phất như phủ trên ôn tuyền này một lớp hạt vàng mịn màng, rất là chói mắt.
Gió mát hiu hiu, thổi qua ngọn cây làm phát ra âm thanh sàn sạt, sàn sạt không ngừng
Thỉnh thoảng, còn mấy con chim nào đó líu ríu bay qua, mang đến vô số sức sống!
Trên bề mặt ôn tuyền, khói tỏa mê ly, khiến cho bốn phía tăng thêm vài phần kiều diễm.
Chỗ này, thật sự rất đẹp, giống như tiên cảnh giữa chốn trần gian, làm cho người ta vừa gặp đã yêu!
Trong thời gian Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc, vui sướng nhìn ôn tuyền, càng không che dấu chút nào mà biểu lộ điều đó lên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn.
Nhìn bộ dạng Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy hoa hỉ kích động, Huyền Lăng Phong không khỏi cong môi cười sung sướng, mở miệng nói.
" Như thế nào!? Nơi này rất tuyệt đi! Hơn nữa... ôn tuyền này, bình thường ngoại trừ... bổn vương ra, không cho hoàng huynh cho phép, những người khác liền không thể tiến vào, cho nên sẽ không có người quấy rầy."
Nghe được Huyền Lăng Phong nói, Đồng Nhạc Nhac lập tức gật đầu đồng ý.
" Ừ, thật tốt!"
Nghĩ đến, nàng đã rất lâu không có ngâm trong ôn tuyền đấy!
Đặc biệt mấy ngày nay tại sơn động đó, nàng mệt muốn chết rồi.
Giờ phút này, thấy sóng nước ôn tuyền lăn tăn, thật sự là hận không thể liều lĩnh nhảy vào bơi một phen, thư giãn thật tốt xua tan mệt nhọc.
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc nhớ lại, Huyền Lăng Phong đứng một bên thấy vậy, phảng phất đoán được tâm tư của Đồng Nhạc Nhạc, mở miệng nói.
" Nếu như muốn ngâm, như vậy liền đi xuống đi! Dù sao nơi này trừ bổn vuong ở đây, liền không có những người khác! "
Huyền Lăng Phong vừa nói dứt lời, cũng không chờ Đồng Nhạc Nhạc lên tiếng, phối hợp đi tới ôn tuyền, bắt đầu cởi quần áo- thắt lưng.
Nhìn thấy Huyền Lăng Phong không thèm quan tâm mà cởi y phục, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi buồn bực.
Tuy nói, nàng thật nghĩ muốn ngâm ôn tuyền, chỉ là có Huyền Lăng Phong ở đây, nàng sao dám cởi quần áo mà ngâm trong ôn tuyền!?
Có lẽ, nàng sẽ chờ đến buổi tối rồi quay trở lại!?
Huyền Lăng Phong không phải đã nói rồi sao!? Nơi này trừ được Huyền Lăng Phong cho phép, những người khác đều không cho vào.
Hơn nữa sau khi nàng tới đây, cũng không thấy bên ngoài có người trông nom, nghĩ đến tất cả mọi người biết chuyện này, cũng không dám bước tới đây.
Như vậy, nàng cứ chờ tới tối rồi đến, là tuyệt nhất.
Liền trong lúc Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, bên này Huyền Lăng Phong, đã cởi hết y phục trên người bao gồm cả quần , lộ ra dáng người cao lớn của hắn.
Ánh mặt trời sáng lạn, thẳng tắp rọi xuống, soi cả ôn tuyền sáng trưng.
Sóng nước lăn tăn, ánh vàng lấp lánh, chỉ thấy một thiếu niên tuấn tú đứng bên bờ nước.
Ánh nắng mặt trời, dòng nước chảy không cố định, đã phác họa vô cùng nhuần nhuyễn dáng người của thiếu niên cao lớn kia .
Tóc đen mềm như thác, nước da màu đồng, lưng dài vai rộng, cơ bắp vạm vỡ, hai chân thẳng tắp....
Còn cả ...... đôi mông rất vểnh kia nữa{ mặc dù là sắc nữ nhưng mà ta, không khẳng định câu đó miêu tả đúng thứ mà ta tưởng tượng, cho nên, nàng giúp ta đi }
Không thể không nói, thiếu niên này, không chỉ lớn lên có bộ dáng đẹp mắt, coi nhưng là dáng người, đều là hình mẫu hoàn hảo, làm cho người ta nhìn đều không rời mắt nổi .
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc cảm thán, cũng không hề biết, ánh mắt của mình, vừa lúc không kiêng kỵ rơi trên người Huyền Lăng Phong.
Bên kia Huyền Lăng Phong đã cởi xong trang phục cuối cùng, đột nhiên cảm thấy phía sau có một đạo ánh mắt nóng rực rơi trên người hắn.
Nhận thấy điểm này, Huyền Lăng Phong không nhịn được quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy ánh nhìn không chớp của Đồng Nhạc Nhạc, chính xác rơi trên người hắn.
Nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp, hắc bạch phân minh kia, không hề chớp mắt nhìn thẳng vào người mình, tâm Huyền Lăng Phong lập tức 'keng' một tiếng, hình như trong lòng có chút bồn chồn, giống như bị người gõ vang vài tiếng.
' Bang bang bang ' tiếng tim đập nhanh như vậy.
Máu trong người hắn như sôi sục, không ngừng sôi sục....
Huyền Lăng Phong không biết tại sao mình lại như vậy!? Tại sao mỗi lần đối diện với tiểu thái giám này, hắn luôn căng thẳng quá chừng!?
Hiện tại, càng có cảm giác tay chân luống cuống.
Nếu như là trước kia, hắn tuyệt đối sẽ không như vậy, không phải sao!?
Trong lòng nghi hoặc cùng buồn bực căng thẳng, Huyền Lăng Phong nghĩ sao cũng không thấu, chỉ muốn tách rời khỏi ánh mắt nóng rực của tiểu thái giám kia. Cuối cùng, càng không hề nghĩ ngợi, liền 'bùm' một tiếng, nhảy vào ôn tuyền.
Nhảy vào ôn tuyền, Huyền Lăng Phong ở trong ôn tuyền càng hung hăng vùng vẫy
Bởi vì hắn cảm giác được, chỉ cần trút hết tâm sự ra ngoài, trong lòng cũng không còn suy nghĩ miên man nữa...
Đối với tâm tư của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc một chút cũng không biết.