Vào lúc này, sau khi nhìn thấy Huyền Lăng Phong nhảy vào trong ôn tuyền, nàng liền tìm một chỗ tương đối bằng phẳng, sau đó cởi giày, dúng bàn chân nhỏ nhắn vào trong nước.
Hiện tại, nàng không thể ngâm mình trong ôn tuyền, nhưng mà ngâm chân vẫn có thể.
Trong lòng nghĩ thế, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy nước suối ấm áp đang bao quanh bàn chân, cảm giác thật thoải mái, làm cho nàng không nhịn được mà thở phào một tiếng.
Đôi mắt híp lại, khóe miệng cười cười, từ từ nhìn cảnh sắc trên trời.
Bây giờ là cuối thu, trời cao mây trắng.
Bốn phía là những cây cổ thụ trăm năm cao chọc trời, lá đã dần ngả vàng.
Cách đó không xa là hàng cây phong nhuộm một màu đỏ, làn gió thu nhẹ nhàng thổi qua, phàng phất như ngọn lửa đang cháy, thật xinh đẹp.
Phong cảnh đẹp như thế, làm cho người ta muốn hưởng thụ.
Tâm tình vui vẻ, Đồng Nhạc Nhạc có chút buồn ngủ.
Nhưng vào lúc này, nàng cảm thấy chân mình giống như bị lôi kéo, ngay sau đó, cả người nàng bị kéo vào trong ôn tuyền.
Đối với chuyện bất thình lình như vậy, làm cho nàng không kịp đề phòng.
Chỉ cảm thấy thân thể rơi vào trong nước, làm cho nàng mở to mắt, không nhịn được hét lên:
“aaaa”
Đồng Nhạc Nhạc hét lên, sau đó uống vài ngụm nước ôn tuyền.
“Khụ ..khụ…khụ..”
Uống phải mấy ngụm nước khiến cho nàng không ngừng ho khan.
Nhìn quanh một lượt, nhìn thấy kẻ đầu sỏ gây nên, giờ phút này đang cười khoái chí.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc cau mày, không hề nghĩ ngợi liền mở miệng quát:
“Thập Tam gia, ngươi làm trò gì vậy?”
“Bổn vương làm gì? Bổn vương mang ngươi tới ngâm ôn tuyền, vì sao lại ngồi đây? Ngươi là muốn phụ ý tốt của Bổn vương phải không?”
“Cái này…”
Nghe Huyền Lăng Phong nói vậy, Đồng Nhạc Nhạc không biết nói gì.
Bởi vì nàng biết Huyền Lăng Phong vì muốn tốt cho nàng, mới mang nàng tới ngâm ôn tuyền, nhưng mà thân phận của nàng…
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không biết nói gì.
Đối với sự im lặng của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong thấy nàng không nói gì không khỏi khoanh tay trước ngực, nháy nháy mắt mở miệng nói:
“Không nói được sao? Như vậy, chúng ta có nên ngâm ôn tuyền một phen? Còn nữa, bộ quần áo này của ngươi cũng cởi ra đi, dù sao cũng ướt rồi!”
Huyền Lăng Phong vừa nói vừa vươn tay hướng tới người nàng.
Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, liền sợ hãi.
Đôi mắt trợn lên, lập tức hét lên:
“Thập Tam gia, nô tài mới không cở quần áo!”
“Ách "
Nghe Đồng Nhạc Nhạc nói vậy, lại thấy nàng hay tay vòng trước ngực, đôi mắt nhung trợn lên, ánh mắt nhìn về phía hắn, giống như phòng sói, Huyền Lăng Phong thấy thật chướng mắt.
Hắn hiếm khi có được ý tốt mang tiểu Thái giám tới ngâm ôn tuyền, nếu đổi thành người khác, làm gì được như vậy.
Mà tên Tiểu Thái giám này, thật không biết tốt xấu. Hắn đường đường là một vương gia có địa vị, lại cởi quần áo giúp cho một người địa vị thấp, mà nàng lại làm ra bộ dạng như vậy, giống như hắn là một tên lưu manh vậy.
Thấy vậy, đôi mày Huyền Lăng Phong cau lại, có chút nổi giận.
Hơn nữa, với tính cách của Huyền Lăng Phong, nếu nàng đã không muốn hắn càng phải làm được.
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong hừ một tiếng, mở iệng nói:
“Bổn vương sẽ cởi!”
Vừa dứt lời, tay Huyền Lăng Phong đã vươn tới áo Đồng Nhạc Nhạc.
Mắt thấy y phục của mình sẽ bị Huyền Lăng Phong cởi ra, Đồng Nhạc Nhạc sợ tới mức tim muốn văng ra khỏi lồng ngực.
Đôi mắt trợn lên, đại não nhất thời trống rỗng.
Trong lòng lo lắng sợ hãi, vì không để cho Huyền Lăng Phong cởi y phục của mình, Đồng Nhạc Nhạc không hề nghĩ ngợi liền đưa tay lên, hung hăng đánh xuống.
Chỉ nghe thấy “Bốp” một tiếng, cả thế giới im lặng.
Huyền Lăng Phong trố mắt nhìn, gương mặt không dám tin, vốn gương mặt trắng như tuyết lại hiện lên dấu năm ngón tay, Đồng Nhạc Nhạc cũng sợ ngây người.
Chỉ cảm thấy bàn tay nóng rát, nhất thời không biết làm như thế nào.
Dù sao một cái tát này ngay cả nàng cũng không ngờ đến.
Nàng chỉ không muốn bị Huyền Lăng Phong cởi y phục của mình mà thôi.
Nhưng mà hiện tại, thấy vẻ mặt không dám tin của Huyền Lăng Phong, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi áy náy.
Bởi vì nàng biết Huyền Lăng Phong có ý tốt mang nàng tới đây, hơn nữa hành động vừa nãy là đang đùa giỡn với nàng.
Nhưng mà nàng lại…
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lo lắng bất an.
Ánh mắt đầy căng thẳng ảo não.
Cuối cùng mở miệng nói lời xin lỗi liền leo lên bờ, vội vàng rời khỏi đó.
Vì lúc này nàng không biết phải đối mặt như thế nào với Huyền Lăng Phong .
Đối với hành động chạy trối chết của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền LăngPhong vẫn ở trong ôn tuyền, thật lâu mới hồi phục tinh thần.
Nhìn bóng dáng chạy trối chết kia, còn cảm giác nóng rát trên má, Huyền Lăng Phong không khỏi đưa tay đụng nhẹ một cái.
Chỉ cảm thấy gương mặt như bị kim châm, đau không chịu được.
“A, đúng là đau thật!”
Huyền Lăng Phong không nhịn được hô một tiếng.
Không biết tại sao, bị người khác tát một cái, nhưng hắn một chút tức giận cũng không có.
Nhớ lại lúc nãy xảy ra chuyện gì, đôi mày đẹp không khỏi cau lại.
Môi đỏ mở ra, thì thào nói:
“Vừa rồi chẳng lẽ Bổn vương quá phận?”
Dù sao thân thể thái giám cùng nam nhân bình thường không giống nhau.
Chằng lẽ tên tiểu Thái giám là ngượng ngùng xấu hổ, nên mới đánh hắn?
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong không khỏi ảo não về hành động của mình.
Tại sao hắn lại quên mất điếm này.
Nếu như tiểu Thái giám giận hắn phải làm sao bây giờ?
…….
Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng chạy về doanh trướng của mình, lập tức thay trang phục ẩm ướt, sau đó nằm đơ ra trên giường.
Nghĩ tới chuyện vừa xảy ra bên trong ôn tuyền, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được ảo não không biết làm sao.
Trời ạ!
Nàng tát Huyền Lăng Phong một cái. Dựa theo tính cách của hắn, nhất định sẽ rất tức giận.
Thật vất vả quan hệ hai người mới tốt lên một chút, giờ lại phát sinh chuyện như vậy, haiz, hiện tại nàng phải làm gì mới tốt đây?
Trong lòng không ngừng suy nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc vừa cắn góc chăn, vừa suy nghĩ rất lâu.
Cuối cùng, sau một hồi suy nghĩ, chợt cảm thấy buồn ngủ, bất tri bất giác chìm vào mộng đẹp.